Phòng khách thoang thoảng hương thơm... Một mùi hương dịu nhẹ tựa cánh hồng.
Tôi ngồi trên chiếc ghế sofa đỏ thẫm, đối diện ông Gordon, cùng nhâm nhi trà. Bên cạnh tôi là Jill, còn ông Gordon thì có Gilbert ngồi kề. Trên đường đến phòng khách, ông Gordon đã giới thiệu Gilbert là con trai mình.
…Nhưng, sao cậu ta lại có mặt ở đây nhỉ? Tôi chỉ muốn nói chuyện riêng với ông Gordon thôi mà.
Cứ như đọc được suy nghĩ của tôi, ông Gordon khẽ cười gượng.
"Cậu Gil là không cần thiết sao?"
"Vâng."
Tôi đáp lại không chút nể nang. Ác nữ thì chẳng bao giờ phải giữ ý làm gì cho mệt. Hơn nữa, chuyện về tiểu thư Julie mà để cậu ta nghe được thì phiền phức lắm.
Gilbert chẳng tỏ vẻ gì là khó chịu, cậu ta đứng dậy nói: "Tôi cũng có việc phải làm, vậy tôi xin phép."
"Khoan đã, chờ chút."
Ông Gordon ngăn Gilbert lại.
…Diễn biến gì đây? …Chắc chắn ông Gordon biết tôi đến đây để hỏi thông tin về tiểu thư Julie.
"Trước tiên, chúng ta hãy cùng làm quen một chút đã. Nếu không bắt đầu từ việc hiểu rõ đối phương, thì làm sao có thể có được thông tin mình muốn chứ?"
Lời ông Gordon nói quả không sai. Gilbert lại ngồi xuống ghế.
"Tôi cứ nghĩ con trai của ông chỉ có mỗi Harris thôi chứ."
Nghe tôi nói vậy, ông Gordon bật cười "Ha ha".
"Cái thằng ngốc đó không còn là con trai của tôi nữa đâu."
Ông ấy nói những lời khá cay nghiệt trong khi vẫn tươi cười. Một thế giới mà kẻ vô dụng sẽ bị loại bỏ không chút khoan nhượng sao?
Đúng là phong cách của kẻ ác, nghe hay đấy chứ! Tôi thấy mình hợp với ông ta rồi.
"Tôi may mắn lắm. Tôi có rất nhiều con cái."
"Thật là điều tuyệt vời nhất."
"Thằng Gil tuy không giỏi giao tiếp xã hội nhưng nó là một đứa trẻ rất tài giỏi đấy."
Ông Gordon đã nói vậy thì chắc Gilbert thật sự là một người tài năng.
…Có lẽ Harris cũng đã phải chịu nhiều áp lực vì có người anh trai giỏi giang như vậy.
Thôi nào, trong thế giới này không thể nói những lời yếu đuối như thế được. Mạnh được yếu thua là chuyện thường! Kẻ có thực lực mới sống sót!
"Cậu bé đó trước đây cô cũng dẫn theo. Cậu ấy không phải người của gia tộc Williams, đúng không?"
Đến lượt tôi bị dò xét sao.
"Cậu ấy là trợ lý xuất sắc của tôi."
"Ồ. Trông còn trẻ quá nhỉ… Tương lai của cậu ấy đáng mong đợi đấy."
Sau khi nhìn Jill chằm chằm như thể đang đánh giá, ông Gordon khẽ giãn nét mặt.
"Tôi nói thẳng luôn. Tôi muốn thông tin về tiểu thư Julie."
Tôi không có thời gian để lãng phí. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của ông Gordon và nói. Chẳng lẽ cứ phải vòng vo dò hỏi mãi sao. Có những chuyện muốn biết thì đôi khi phải hỏi thẳng.
"Tiểu thư Julie ư?"
Ông Gordon nhếch môi cười.
Gilbert ngáp dài vẻ chán nản. …Hai người này thật sự là cha con sao?
"Vậy tôi sẽ nhận được gì đổi lại đây?"
Quả nhiên, ông ta sẽ không cho không thông tin đâu.
Chắc chắn ông ta không cần tiền. Nhìn căn biệt thự này là biết, ông ta sống rất xa hoa. Ông ta đã kiếm được rất nhiều rồi.
Thế nhưng…
"Nghe nói từ sau vụ của Harris, uy tín của Công ty Thương mại Ojes đang giảm sút."