Chương 2: Alicia – Trưởng nữ gia tộc Williams, bảy tuổi.
Hiện tại, Alicia là trưởng nữ của gia tộc Williams, năm nay vừa tròn bảy tuổi.
Thế giới này có tồn tại ma pháp. Người ta nói rằng chỉ có giới quý tộc mới có thể sử dụng được nó. Mà thôi, sau này sẽ có một nữ chính xuất thân bình dân nhưng lại sử dụng được ma pháp... Chuyện đó tạm gác qua một bên đã. Và dĩ nhiên, tôi cũng có thể dùng ma pháp.
Gia tộc Williams là một đại quý tộc chuyên về Ám ma pháp. Ám, Quang, Thủy, Phong, Hỏa. Đây là năm loại ma pháp chủ yếu chống đỡ thế giới này. Nhân tiện, Quốc vương chuyên về Thủy ma pháp. Dù chuyên biệt, nhưng việc một người có thể vận dụng ma pháp đó đến mức nào lại hoàn toàn tùy thuộc vào bản thân họ.
Tôi nhất định phải học cách điều khiển Ám ma pháp một cách hoàn hảo. Dù sao đi nữa, tôi sẽ trở thành ác nữ số một thế giới này, nên việc sử dụng ma pháp phải dễ như trở bàn tay. Từ ngày mai, tôi sẽ dậy sớm, đóng cửa thư viện mà nghiên cứu cách vận dụng nó.
"Chào buổi sáng, Rose!"
Tôi vừa nói vừa lao ra khỏi phòng trước khi Rosetta, cô hầu gái của tôi, kịp đến đánh thức. Rosetta trợn tròn mắt. Cứ như thể cô ấy vừa nhìn thấy ma vậy. Quả thật, đó là phản ứng không thể tin được nếu là tôi trước kia. Tôi chưa bao giờ chào buổi sáng hay dậy sớm cả. Tôi kiêu ngạo, ích kỷ, và hễ mở miệng là than vãn, đến mức cả gia đình đều phải bó tay.
Thế nhưng, giờ nghĩ lại, tôi đã được nuông chiều quá mức. Bởi vậy, tôi cũng tự nhiên trở nên dễ dãi với chính mình. Nhưng đó đã là Alicia của quá khứ rồi. Từ hôm nay, tôi sẽ sống thật nghiêm khắc với bản thân.
Tôi nhìn thấy các anh đang luyện kiếm trong vườn. Không biết các anh có luyện tập thế này mỗi sáng không nhỉ? Tôi cũng phải học hỏi các anh mới được. Anh cả Albert năm nay mười hai tuổi. Và cặp song sinh Alan cùng Henry, năm nay mười tuổi. Ba người anh trai của tôi hoàn toàn khác biệt, vô cùng xuất sắc. Mà thôi, từ nhỏ các anh đã được cha tôi dạy dỗ theo lối giáo dục tinh hoa, nên điều đó là đương nhiên.
Các anh dĩ nhiên đều là mục tiêu chinh phục của nữ chính, nên ai cũng đẹp trai kinh khủng. Alicia đã nghĩ rằng nữ chính đã cướp đi các anh trai của mình, nên đã bắt nạt nữ chính, và rồi tôi bị các anh ghét bỏ, bị ruồng rẫy.
À, thật là một ác nữ tuyệt vời làm sao!
Thế nhưng, tôi lại không thể nhớ nổi Alicia đã bắt nạt nữ chính như thế nào. ...Cứ mãi nghĩ về những điều không thể nhớ được cũng chẳng ích gì, vậy thì chỉ có cách là tự mình tìm ra cách bắt nạt thôi. Một người yêu thích ác nữ như tôi nhất định sẽ diễn vai ác nữ tuyệt vời nhất một cách xuất sắc.
Nhìn các anh luyện kiếm, tôi cũng muốn thử quá. Kiếp trước, tôi có vẻ khá giỏi thể thao. Tôi rất thích vận động. Dù chưa từng luyện kiếm thuật bao giờ, nhưng chính vì thế mà tôi càng muốn thử. Đúng vậy, đã là ác nữ thì cũng phải mạnh mẽ về thể chất chứ!
"Các anh ơi! Xin hãy dạy em kiếm thuật ạ!"
Nghe lời tôi nói, các anh dừng tay và nhìn về phía tôi. Ôi chao, cái vẻ mặt ngơ ngác chưa từng thấy kia kìa. Đừng có trợn tròn mắt như thế chứ. Cứ như thể tôi vừa nói điều gì kỳ quặc lắm vậy. ...Có lẽ trong thế giới này, con gái học kiếm thuật là điều không nên chăng? Ký ức kiếp trước và những ký ức từ trước đến nay cứ lẫn lộn trong đầu tôi.
"Alicia? Em có bị sốt không đó?"
Anh cả Albert vẫn trợn tròn mắt nhìn mặt tôi.
"Em vẫn khỏe mạnh bình thường mà ạ."
"...Sao tự dưng em lại muốn học kiếm thuật thế?"
Anh cả Albert dịu dàng mỉm cười với tôi. Dù là anh trai, nhưng sức công phá của nụ cười từ một người đẹp trai thì quả là không đùa được đâu. Xin anh đừng tùy tiện mỉm cười khắp nơi như thế nhé. Sẽ có rất nhiều cô gái phải rơi lệ đó.
Hai anh Alan và Henry vẫn còn đang trợn tròn mắt.
"Vì em muốn trở nên mạnh mẽ ạ."
"“Không thể nào!”"
Giọng của anh Alan và anh Henry vang lên cùng lúc. Đúng là anh em sinh đôi, ăn ý thật đấy. Anh cả Albert có vẻ ngạc nhiên trước câu trả lời của tôi, mặt anh ấy cứng đờ.
"Muốn trở nên mạnh mẽ" ở đây là tôi muốn có sức mạnh để bắt nạt nữ chính đó, các anh có hiểu không?
Anh cả Albert chăm chú nhìn mặt tôi, rồi đặt tay lên trán tôi. Vô duyên quá đi, em đâu có sốt. Em đang nói thật lòng đó.
Hai bên anh cả Albert, khuôn mặt của anh Alan và anh Henry cũng ghé vào. Bị ba anh đẹp trai nhìn chằm chằm như thế, dù là em gái cũng thấy ngại.
"Anh Al, mình tính sao đây?"
Anh Henry hỏi anh cả Albert, anh cả Albert khẽ nhíu mày rồi nhắm mắt lại. Sau đó, anh ấy lẩm bẩm điều gì đó nhỏ như tiếng muỗi kêu rồi nhìn thẳng vào tôi.
"Được thôi."
Anh cả Albert dịu dàng mỉm cười nói.
Anh cả Albert, em nghe rõ mồn một rồi nhé. Anh đã lẩm bẩm "Đằng nào thì con bé cũng chẳng theo được lâu đâu" mà.
Em đây là người đã quyết làm gì thì sẽ làm đến cùng. Để trở thành ác nữ số một thế giới, em sẽ vượt qua mọi khó khăn!
"Em cảm ơn các anh!"
Tôi nở một nụ cười rạng rỡ. Các anh tôi thì nhìn tôi đầy vẻ nghi ngờ.