Khi đã đánh bại bộ ba ấy một cách an toàn, tôi nhìn về hướng những người bạn cùng lớp đang lặng lẽ theo dõi trận đấu,
“T-Tuyệt thật đấy, Allen!”
“Làm thế nào mà cậu tung được đòn kết liễu bằng nhát chém vô hình ấy thế! Lần tới dạy tôi với nhé!”
“Bậy nào, chẳng phải cậu hứng thú với tám nhát chém liên tiếp ở lúc đầu hơn sao!? Đòn đánh ấy nhanh đến mức chẳng thế thấy được cậu ta vung kiếm cơ!”
“Dù sao thì, tên này quả là một kiếm sĩ tuyệt vời!”
“Giành chiến thắng áp đảo trước ba người họ… Thật khó tin. Chúc mừng cậu!”
Những tràng pháo tay và khen ngợi cứ mãi không dứt.
“Ể, a… C-cảm ơn nhé…”
Tôi, một thằng chưa từng nếm trải cảm giác được bạn bè cùng lớp nhiệt liệt khen ngợi bao giờ, cúi đầu vì bối rối.
Khi tôi làm thế,
“Làm tốt lắm, Allen!”
“Làm sao cậu tung ra được chiêu thức kết liễu ấy thế… !?”
Cả Ria lẫn Rose-san chạy về phía tôi.
“Cảm ơn cậu, Ria. Ừm… Chiêu thức kết liễu, ý cậu là Lung Nguyệt ư?”
Khi tôi hỏi lại Rose-san để xác nhận, cô ấy liền gật đầu liên tục.
“Phải ha, chưa một ai thấy nó trước kia cả, trừ Ria.”
Rồi tôi giải thích kết cấu của Lung Nguyệt bằng những lời lẽ dễ hiểu.
Còn Rose-san thì chăm chú lắng nghe từng lời một.
“— Vậy, Lung Nguyệt là một loại nhát chém thiết lập ư?”
“Tớ hiểu rồi… thú vị thật. Cảm ơn nhé.”
Cô nở một nụ cười ngọt ngào cùng với đó là ánh mắt dịu dàng.
“Hừm, nhưng mình vẫn nghĩ chiêu thức ấy không công bằng…”
Ria, người đứng khoanh tay và lặng lẽ lắng nghe tôi giải thích ở ngay bên cạnh, lẩm bẩm một cách không hài lòng.
Lẽ nào là do nó đã nhắc đến việc cô ấy cũng đã bị đánh bại vào tối qua theo cách tương tự chăng.
“Vậy ư?”
Bản thân tôi có thể lần ra những nhát chém được thiết lập ở đâu bằng cách quan sát kỹ càng, và trên hết, việc đánh lạc hước trước khi thiết lập nhát chém đòi hỏi khá nhiều công sức, vậy nên, với tôi mà nói thì nó vẫn là một kỹ thuật còn nhiều khuyết điểm.
Mà, mỗi người đều có một quan điểm riêng, nên tôi cũng không đào sâu vào việc đó làm gì .
Và ngay khi cả ba chúng tôi trò chuyện vui vẻ,
“Uh…”
“Tôi… uh…”
“Cái…”
Bộ ba bại trận ấy bắt đầu choàng tỉnh.
Họ có thể tiếp tục di chuyển ư…
Đúng như mong đợi từ những học viên của Học viện Thên Nhận.
Ngoài việc mài dũa kiếm thuật của mình, có vẻ như cơ thể của họ cũng được rèn luyện rất tốt.
“Ừm… Các cậu không sao chứ?”
Khá khó chịu nếu chỉ đứng yên đó và trơ mắt nhìn, vậy nên tôi đưa tay về phía ba người ấy.
Một trong ba người họ nhìn tôi chằm chằm.
“… Tớ xin lỗi.”
Rồi cậu ta nắm chặt lấy tay tôi và đứng dậy trong khi chao đảo đôi chút.
Hai người còn lại xoay sở để tự đứng dậy – và ba người họ liền tập hợp lại ngay trước mặt tôi.
…… N-Này này, tớ không muốn đánh đấm nữa đâu đấy.
Trong khi một cảm giác tồi tệ chạy dọc khắp người, tôi quan sát xem họ sẽ làm gì tiếp theo.
“—Tôi xin lỗi. Hãy thứ lỗi cho sự thô lỗ của tôi từ nãy cho đến tận bây giờ.”
Rồi, cậu ta cúi đầu thật mạnh.
“… Ể?”
Khi tôi cảm thấy bối rối trước một tình huống bất ngờ đến thế, hai người kia cũng liền cúi đầu theo một cách tương tự.
“… Bọn này đã đánh giá sai về cậu, Allen, cậu là người thích hợp nhất để trở thành người đại diện cho chúng tôi.”
“Xin hãy thứ lỗi cho những lời chỉ trích có đôi phần liều lĩnh của tớ trước đó…”
Vậy nên, tôi quyết định thứ lỗi cho bộ ba đã nhận lỗi một cách chân thành thế kia,
“Đừng lo lắng làm gì. Tớ hiểu cảm giác của các cậu mà, nên tớ cũng không còn để bụng nữa đâu.”
Phải.
Trước hết, không lạ lẫm gì khi họ phản đối trước sự thật rằng tôi được chọn để tham gia Đại hội Ngũ Đại Thánh – hơn cả thế, nó là một việc vô cùng hiển nhiên.
Họ đều trải qua những bài luyện tập khắc nghiệt cho đến tận thời điểm này, và cả việc họ chiến đấu nghiêm túc đến thế, tôi đã hiểu rất rõ chỉ qua trận chiến vừa rồi.
Mình từng nghe đồn rằng các tiết học hằng ngày ở những trường học có uy tín đều vô cùng khó nhằn và chẳng khác nào địa ngục…
Và cả ba người họ đều vượt qua địa ngục ấy bằng những nỗ lực phi thường, và rồi được nhận vào Học viện Thiên Nhận. Tuy nhiên, họ đều bị bỏ qua để được chọn trở thành người tham dự Đại hội Ngũ Đại Thánh, nơi mà người ta dùng để phô diễn những gì mình đã học được ở bậc Trung Học. Mà thay vào đó, tôi, một gã kiếm sĩ tự học, kẻ đã tốt nghiệp từ một học viện vô danh hạng ba, lại được chọn
Chằng có gì phải thắc mắc khi họ lại tức giận đến thế…
Trên thực tế, họ mà không nổi giận thì còn kỳ lạ hơn.
Nhưng nếu xét về thời gian luyện tập, mình chỉ đơn giản là đã dành ra nhiều thời gian hơn họ thôi…
Có thể họ đã vung kiếm mòn mỏi suốt ba năm trời ròng rã đấy.
Tuy nhiên, tôi thì lại âm thầm vung kiếm trong tình trạng bị giam cầm suốt hàng tỷ năm.
Về số lượng và thời gian vung kiếm, tôi dám tự tin rằng mình sẽ chẳng thua một ai.
Và rồi, cả ba người họ thở dài.
“Chúng ta không chỉ bại trận trước cậu ấy về mặt kiếm thuật mà còn về lòng tử tế nữa cơ… Thật không đáng làm một thằng đàn ông…”
“Aa, chắc rồi…”
“Allen…. Nêu cậu không bận tâm, chúng ta có thể làm bạn với nhau chứ?”
Cậu ấy nói và đưa bàn tay về phía tôi.
“Được chứ, tớ cũng hi vọng được kết bạn với các cậu.”
Tôi nắm chặt bàn tay đó và bắt tay một cách thân thiện.
Rồi, sau khi tôi và bộ ba ấy giảng hòa với nhau, Leia-sensei hắng giọng.
“ – Vậy, mọi người có đồng ý việc Allen than gia Đại hội Ngũ Đại Thánh chứ?”
Và khi cô ấy nhìn vào những học viện xung quanh, ai ai cũng gật đàu tán thành.
Trước tình huống đó, tôi cảm thấy có một vài việc khá rắc rối, nên đành hỏi cô ấy.
“Không, nhưng… Liệu những học viên ở lớp khác cũng chấp nhận chứ?”
Tôi không nghĩ lớp A có thể có toàn quyền lựa chọn người đại diện của học viện theo ý của riêng họ được.
Và câu trả lời đến từ một trong ba người ấy.
“Đừng lo, Allen. Toàn thảy học viên lớp A tại đây đều chấp nhận việc đó. Chắc chắn rằng những lớp khác sẽ không đưa ra bất kỳ lời phản đối nào đâu.”
“Các học viên của Học viện Thiên Nhận được xếp vào các lớp dựa trên điểm số của từ cao đến thấp.”
“Và lớp có xếp hạng cao nhất, lớp A, chấp nhận cậu. Sẽ không một ai lên tiếng phản đối đâu. Vậy nên, hãy ngẩng cao đầu đi nào!”
Hiểu rồi… Ra là thế.
Ngay khi tôi bị họ thuyết phục, Leia-sensei liền vỗ tay.
“Được rồi, vậy tôi sẽ thông báo với các em một lần nữa! Ba người tham gia Đại hội Ngũ Đại Thánh năm nay là Ria Vesteria, Rose Valencia, và Allen Rodore.”
Ngay sau khi cô ấy dõng dạc tuyên bố như thế, những tiếng vỗ tay và chúc mừng liền vang lên khắp nơi.
■
Sáng hôm sau.
Những học viên nam của lớp A đều tập họp tại phòng thi đấu để thực hiện một bài kiểm tra thực tiễn.
“Phù… mới sáng sớm mà lại ăn mặc thế này, lạnh quá đi mất.”
Chúng tôi mặc một chiếc áo thể dục trắng cùng với đó một chiếc quần sóoc đen.
Mặc quần ảo mỏng như thế vào buổi sáng khiến người ta cảm thấy khá lạnh.
Trong khi các cậu con trai chờ các bạn gái thay hoàn tất việc thay đồ – cánh cửa phòng thay đồ nữ đột nhiên hé mở.
“L-Lạnh thật –…”
“Trời ạ, tớ đang run bắn lên đây này…”
“Sao chúng ta lại phải làm bài kiểm tra thực tiễn vào sáng sớm thế này cơ chứ…?”
Những cô gái cùng nhau phàn nàn… chắc là họ cảm thấy lạnh lắm.
Bởi vì họ đang mặc một chiếc áo thể dục màu trắng và một chiếc quần bloomer màu đen.
Không như những cậu con trai, phần quần áo ở nửa thân dưới của phía con gái ngắn một cách bất thường, nên những cơn gió lạnh buốt sẽ không để yên cho đôi chân trần của họ.
Tại Ngũ Học Viện, mọi người đều tôn trọng truyền thống và hình thức, do đó, quần thể thao của nữ luôn là quần bloomer.
Những phản hồi từ các cô gái không được tích cực cho lắm, nhưng có vẻ họ không có dấu hiệu sẽ thay đổi bất cứ điều gì vì một vấn đề duy nhất là 「Truyển thống」.
“C-Chào buổi sáng, Allen.”
“Aa, chào buổi sáng, Ria.”
Cô ấy đi xuống tận cuối phòng thi đấu thế này… để làm gì chứ?
Và khi tôi im lặng để chờ cô ấy lên tiếng,
“Này… Cậu thấy thế nào?”
Ria, trong khi đỏ mặt, nhìn xuống bộ đồ thể dục của chính mình.
… Không, kể cả cậu có hỏi ‘thấy thế nào?’ thì…
Tôi liếc nhìn cơ thể cô ấy từ trên xống dưới.
… Ừm, nhìn kiểu gì thì nó cũng chỉ là một bộ đồ thể dục bình thường.
Chẳng có gì bất thường cả.
Chỉ là một bộ đồ thể thao được mua tại một cửa hàng của Học viện Thiên Nhận.
Điều mà tôi có thể nói là, thật khó để giữ cho đôi mắt của tôi không bị quyến rũ bởi phần ngực nhô lên rõ ràng qua chiếc áo thể dục.
Mình biết là – Không, nói chính xác hơn là mình đã từng được chỉ dạy về điều này.
Khoảng một năm trước, Paula-san đã từng nói với tôi thế này.
『Hãy nhớ lấy, Allen… Khi có một cô gái hỏi ẩn tượng của cháu về bộ quần áo, trang sức, tóc tai, hay những việc tương tự thế -- Cháu nhất định phải trả lời một cách quả quyết rằng “Đẹp lắm!”, được chứ!? 』
Và cô ấy cũng nói thêm 『Không cần biết là gì, nhưng việc của một người đàn ông là luôn phải tạo một ấn tượng tích cực cho người con gái. 』
Phải, tính huống đó chính là lúc này đây.
Vậy nên, tôi mỉm cười và trả lời, y như những gì mà Paula-san đã dặn.
“Tớ thấy đẹp đấy chứ.”
“T-Thật vậy ư…? Ehehe…”
Rồi cô ấy nhẹ nhàng nói “Cảm ơn nhé” và vui vẻ trở về với những cô gái khác.
… Thật lòng mà nói, tôi chẳng biết cô ấy muốn gì luôn.
Dù sao thì, câu trả lời vừa rồi là hoàn toàn chính xác, và điều đó được xác nhận qua phản ứng đầy hạnh phúc của Ria.
Đúng như Paula-san nghĩ.
Kể cả thế, tại sao Leia-sensei lại chưa có mặt ở đây…?
Khi tôi chà xát hai bàn tay vào nhau, thổi vào chúng và ấm một chút, một nữ sinh khác liền chạy về phía tôi – là Rose-san.
“Này, Allen.”
“Chuyện gì thế?”
“Của tớ… thế nào?”
Cô ấy nắm hai cạnh áo của bộ đồ thể dục màu trắng bằng cả hai tay.
Rõ ràng rồi, cô ấy đến đây là cùng một lý do với Ria.
“Ừm… Đẹp lắm đấy.”
Và khi tôi nhẹ nhàng nói như trước đó,
‘Tớ hiểu rồi…”
Cô ấy mỉm cười thỏa mãn trong khi đỏ mặt và trở về với nhóm con gái.
… Mình tự hỏi đây là loại lễ nghi gì đấy?
Khi tôi đang hoang mang về việc đó, một âm thanh cao vút từ một chiếc còi xộc thẳng vào tai.
Nhìn về phía phát ra âm thanh ấy, là Leia-sensei, người vận một bộ đồ đen như bao ngày, đã đứng sẵn ngay giữa phòng thi đấu.
“Học viên Năm 1 Lớp A – Tập hợp!”
Giọng của cô ấy còn cao hơn cả chiếc còi kia.
Rốt cuộc thì cô có cần gì đến chiếc còi ấy đâu…
Trong khi suy nghĩ thế, tôi chạy về phía Leia-sensei.
Rồi, khi cả nam và nữ đều tập hợp ngay giữa phòng thi đấu, cô ấy liền nói.
“Giờ thì, có những học viên với tâm hồn đen tối sẽ nghĩ rằng ‘cô cần gì chiếc cói ấy…’ ! Thật là không tốt, không tốt chút nào! Tạo bầu không khi là vô cùng quan trọng đấy nhé! Còi là vô cùng quan trọng trong bộ môn thể dục… Chẳng phải sao?”
Chà… Tôi hiểu những gì cô ấy đang muốn nói.
Dù là ở Học viện Kiếm thuật Gran, trong suốt tiết học thể dục căn bản – tiếng còi vang lên trong suốt thời gian vung kiếm và chạy bộ.
Tuy là mới sáng sớm, nhưng cô ấy vẫn tràn trề năng lượng nhỉ…
“Vậy là được rồi… Hôm nay, chúng ta sẽ là một bài kiểm tra thực tiễn!”
Và rồi, Leia-sensei bắt đầu giải thích về bài kiểm tra.
“Đầu tiên, cấm sử dụng Hồn Trang. Mục đích của việc này là đo lường sự thành thạo của kiếm thuật thuần túy trong mỗi người các em! Kế đến, liên quan đến kỹ thuật của trường phái các em theo học, tất cả đều có thể đem ra sử dụng. Hãy cho tôi xem kiếm thuật mà các em đã mài dũa bấy lâu nay đi nào!”
Sau khi giải thích xong,
“Giờ thì, mỗi người nên mượn một thanh kiếm có kích thước phù hợp với bản thân từ phòng trù bị thể dục!”
Cuối cùng, sau khi đưa ra lời chỉ dẫn, cô khẽ thổi còi hạnh phúc.
Mình khá chắc rằng cô ấy khoái thổi chiếc còi kia…
À, vậy ra cô ấy cũng khá trẻ con ấy chứ.
Rồi, chúng tôi phải loay hoay tìm một thanh kiếm phù hợp với bản thân nằm trong hàng đống những thanh kiếm khác bên trong phòng trù bị thể dục.
Nhà trường có qui định cấm học viên sử dụng kiếm của bản thân trong bài kiểm tra thực tiễn.
Đây là một biện pháp tránh bất bình đẳng giữa các học viên.
Lấy ví dụ thế này, hãy thử so sánh khả năng của thanh kiếm rẻ mạt mà tôi thường dùng với một thanh kiếm xịn xò nhất xem.
Rõ ràng là thanh kiếm xịn sẽ cung cấp một kết quả tốt hơn hẳn.
Trên thực tế, nếu kết quả phụ thuộc quá vào một thanh kiếm xịn hay cùn sẽ đi ngược lại với tiêu chí của bài kiểm là thực tiễn với mục đích đo lường trình độ kiếm thuật của một kiếm sĩ. Do vậy, dù khá là rắc rối, chúng tôi buộc phải mượn đỡ một thanh kiếm từ học viện trong bài kiễm tra thực tiễn.
… Được, lấy thanh kiếm này vậy
Tôi quay trở về phòng thi đấu sau khi tìm được một rhanh kiếm có kích cỡ tương đối với thanh kiếm mà tôi vẫn dùng hằng ngày.
Và tôi thấy ba người đàng ông khác đứng cạnh Leia-sensei bên trong phòng thi đấu.
Có lẽ hai người thanh niên chính người hỗ trợ cho bài kiểm tra thực tiễn, cùng với đó là một ông lão đeo kính chính là người đo lường.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ các học viên đã mượn được kiếm và quay trở lại, và cô ấy tiếp tục với việc giải thích.
“Giờ thì, như mọi người đã biết, bài kiểm tra thực tiễn gồm ba phần là Cư Hợp Trảm, Thập Bản Trảm và Liên Kích. Mà, nó cũng giống như những gì các em đã từng làm ở bậc Trung Học mà thôi. Bắt đầu với Cư Hợp Trảm trước –––– Này, chuẩn bị đi nhé.”
(Cư Hợp Trảm: Kĩ thuật tập trung vào khả năng nhận thức và rút kiếm đáp trả đợt tấn công của kẻ địch chỉ trong phút chốc.
Thập Bản Trảm: Mười đường kiếm cơ bản.
Liên Kích: Tấn công dồn dập.)
“Vâng ạ.”
Hai người đàn ông trẻ tuổi sau khi được Leia-sensei yêu cầu ngay lập tức chuẩn bị một bệ chuyên dụng và đặt lên đó một cây tre với chiều cao phù hợp.
Khi khâu chuẩn bị đã hoàn tất, Leia-sensei nói.
“Tôi nghĩ các em cũng đều biết cả rồi, những hãy để tôi giải thích sơ lược đã nào, –– Đầu tiên, học viên phải đứng phía trước cây tre trong tư thế đặt một tay lên kiếm. Sau đấy, hãy rút thanh kiếm vào bất cứ lúc nào các em muốn và cắt đôi cây tre. Khoảng thời gian từ lúc rút kiểm khỏi vỏ cho đến khi cắt đứt cây tre sẽ được ghi chép lại.”
Lời giải thích ấy giống hệt những gì tôi đã từng được nghe ở bậc Trung Học.
“Và giờ, Người đo lường này sẽ đo lường thành tích của các em Ông đã trong nghề suốt năm thập kỷ rồi. Hãy chắc chằn rằng các em sẽ đối đãi lễ phép với ông ấy.”
Người đo lường –– Đây là một công việc quan trọng không thể thiếu trong những bài kiểm tra thực tiễn ở bậc Tiểu Học, Trung học, và cả Cao học. Họ chỉ làm một việc duy nhất –– đánh giá điểm bài kiểm tra một cách chính xác nhất.
Để đủ điều kiện để làm một người đo lường thì cần phải có một thể trạng tốt, chẳng hạn như thị lực phỉ đạt 3.0 hoặc hơn, phản xạ chỉ trong vòng 0,2 giây. Và sự khác biệt giữa thời gian cảm nhận và thời gian thực trong 0,01 giây. Do đó, số lượng người làm công việc này dường như không đủ cho toàn quốc gia dù rằng có mức nhu cầu cao hơn.
“Tôi sẽ nói cho các em điều này xem như là tham khảo, hằng năm, mức thời gian trung bình của các học viên năm nhất rơi vào khoảng 0,8 giây. Nhớ lấy.”
Leia-sensei lấy ra một cuốn sổ tay và một chiếc bút từ trong túi áo trước ngực.
Có lẽ cô ấy sẽ ghi nhận kết quả vào chiếc sổ tay ấy.
“Mà, bắt đầu luôn nào. Người đầu tiên – Ria Vestaria!”
“Vâng!”
Khi được gọi tên, Rie liềm tiến đến trước cây tre và lặng lẽ nhắm mắt lại.
Vài giây sau khi cả phòng thi đấu chìm vào tĩnh lặng.
“—HA!”
Một tia sáng sắc bén vụt qua và cây tre phía trước mặt cô ấy, đứt làm đôi.
Mọi ánh nhìn đều hướng về phía người đo lường.
“ – 0,5 giây. Hoho, làm tốt lắm!”
Quả là một ký lục choáng ngợp, cô ấy nhanh hơn tận 0,3 giây so với mức thời gian trung bình của các học viên năm nhất.
“Yosh!”
Cô ấy làm một điệu bộ hạnh phúc và trở về với chỗ đứng trước đó của mình.
“Một thành tích tốt ngay từ người đầu tiên, quả là điềm lành! Vậy thì, tiếp theo, Rose Valencia.”
“Vâng ạ!”
Rose-san nhanh chóng tiến tới trước cây tre – và bất thình lình hạ trọng tâm cơ thể.
“Anh Hoa Nhất Đao Lưu – Anh Thiểm!”
Khoảnh khắc tiếp theo – một nhát chém tựa tia sét vụt qua tầm nhìn chúng tôi, và cây tre bị chẻ đôi một cách tráng lệ!
Trước cảnh tượng đường cắt ấy chạy xuyên qua hai cây tre bị cắt đôi, ta có thể tưởng tượng được uy lực của nhát chém ấy mạnh đến mức nào.
“ – 0,3 giây. Rất tốt!”
Những học viên xung quanh đều đâm ra lo lắng về thành tích mới, cô ấy nhanh hơn hẳn 0,2 giây so với Ria.
“Fufu… tôi thắng nhé.”
“Grừ…”
Ánh nhìn chiến thắng của Rose và bực dọc của Ria bắt gặp nhau.
“Đúng như mọng đợi từ bí kỹ của em ấy, Anh Hoa Nhất Đao Lưu, quả là sức mạnh khiến người khác phải kinh sợ! Được, kế tiếp – Allen Rodore!”
“Vâng!”
Cuối cùng thì cũng đã đến lượt tôi.
Tôi ngay lập tức tiến đến trước cây tre nằm bên trên chiếc bệ và hít một hơi thật sâu.
Cư Hợp Trảm cơ à…
Nếu tôi không nhầm, thành tích tốt nhất mà tôi từng đạt được khi còn học ở Học Viện Kiếm Thuật Gran là 1,2 giây.
Ngày trước, những việc như thế này quả thật vô cùng tồi tệ đối với tôi, nhưng giờ đây sau hàng tỷ năm ròng rã luyện tâp, có lẽ nó đã trở thành sở trường của tôi rồi.
Ngay khi hơi thở của tôi đã trở nên đều đặn và tâm trí trở nên trống rỗng – Tôi lập tức rút phăng thanh kiếm chỉ trong nháy mắt.
“ – Sh!”
Đấy là nhát chém nhanh nhất mà tôi giải phóng ngay lúc này.
“Ồ!”
Leia-sensei, người đã nhìn Cự Hợp Trảm của tôi ngay phía bên cạnh, đâm ra bối rối.
Nhát chém vừa rồi, tôi nghĩ nó hẳn phải tốt lắm cơ chứ.
… Ể?”
Ví lý do nào đó, người đo lường không hề nói cho tôi biết kết quả.
“X-Xin lỗi, bao nhiêu giây vậy ạ?”
Khi tôi hỏi thận trọng hỏi,
“… Ể?”
Ông ấy đánh cho tôi một ánh nhìn đầy ngỡ ngàng.
“À, không, ờ… Ý em là, em rất muốn biết rằng nó mất bao nhiêu giây..?”
“Tôi cũng rất tò mò rằng nó mất bao nhiêu giây. Tôi sẽ rất vui nếu ông nói cho chúng tôi biết mà không phải trì trệ đến thế.”
Leia-sensei hỏi.
Khi cô ấy nói thế.
“K-Không, không, từ nãy đến giờ hai người đang nói gì thế Cậu ấy còn chưa chém vào cây tre mà?”
Người đo lường nghiêng đầu bối rối.
“Không đâu… Em đã chém rồi cơ mà…”
“Phải, đúng như Allen nói.”
Khi tôi dùng ngón tay chạm nhẹ vào thân cây, ngay chính nơi bị cắt đôi một cách dễ dàng, khiến phần thân trên trượt thẳng và rơi xuống đất.
Ngay khoảnh khắc ấy, những người bạn cùng lớp vừa chứng kiến những việc đã diễn ra, liền trở nên ầm ĩ.
“K-Không thể nào…”
“Tớ không nhìn thấy gì cả…”
“Nghiêm túc đấy ư? Cậu ta rút kiếm ra từ bao giờ vậy?”
Cùng lúc ấy, người đo lường mở trừng mắt và chạy về phía chiếc cây tre đã bị chém làm hai.
“K-Không đời nào! Ta, một người giám định với năm mươi năm kinh nghiệm… mà không nhìn ra được Cư Hợp Trảm ư?”
Khi mọi người xung quanh đâm ra hoảng loạn, ông ấy cứ liên tục gắn và tách ra hai phần đã bị cắt của cây tre.
Nếu xét theo quan điểm của người xem, việc làm của ông trông khá điên rồ.
“Tuy nhiên, việc này khá là rắc rối đây… Ông không thể nhìn thấy được khi chuyển động với tốc độ như thế….”
Leia-sensei đặt một tay lên cằm và với một ánh nhìn bối rối, cô liền nghĩ ra một vài biện pháp.
“Fumu… Chịu rồi. Allen, lần tới hãy chém chậm hơn nhé.”
“C-Chậm hơn…?”
“Aa, làm ơn đấy.”
“Ha-Haa… em hiểu rồi…”
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng cái từ “chậm” lại cần thiết trong Cư Hợp Trảm nơi luôn dùng để người khác ganh đua về tốc độ với nhau cơ đấy.
Và rồi,
“-Sh!”
Nhát chém được tôi cố tình làm chậm khi rút nó ra khỏi vỏ và chém vào thân tre chậm hơn đáng kể so với lần trước.
“—0,1 giây. Đây là chậm hơn của em đấy ư… em quả là một kiếm sĩ kinh khủng đấy.”
Đây là kỷ lục tốt nhất từ trước đến nay, và các bạn cùng lớp đã chứng kiến tất cả từ phía sau liền trở nên phấn khởi.
“Đúng như mong đợi đấy, Allen.”
“Cậu bỏ xa bọn này quá rồi…”
Vì lý do nào đó, Ria ưỡn ngực vẻ tự hào, trong khi Rose-san thì trông khá chán đời.
“Fumu, vậy thì hãy để kỷ lục của Allen làm kỷ lục tạm thời đi nào. Dù rằng thực chất, em ấy đã chém cây tre chưa đầy 0,1 giây.”
Và rồi, mọi người lần lượt thực hiện bài kiểm tra từng người một, nhưng cho đến khi kết thúc, tôi không hề thấy được bất kỳ ai có thể đánh bại kỷ lục 0,1 giây mà tôi đạt được.”
Sau đó là『Thập Bản Trảm』, một bài kiểm tra để mọi người cạnh tranh xem liệu ta có thể chém mười hình nhân xếp theo hàng dọc nhanh đến mức nào.’
Kết quả của việc sử dụng Nhất Kiếm Kỹ — Phi Ảnh, tôi đã phát kỷ lục của cả học viện chỉ trong 2,0 giây.
Kế đến,『Liên Kích』 là một bài kiểm sử dụng mô hình cơ thể người để cạnh tranh xem liệu ta có thể chém vào bốn yếu điểm chí mạng của con người – Ngực, tim, lá gan và dạ dày nhanh đến mức nào.
Và khi dùng đến Bát Kiếm Kỹ — Yatagarasu, bài kiểm tra của tôi kết thúc chỉ trong 1,0 giây. Những thành tích mà tôi đạt được có vẻ như đều là kỷ lục của cả học viện, và Leia-sensei đã rất ấn tượng với điều đó.
Và thế là bài kiểm tra dài đăng đẳng đã kết thúc.
“Được rồi, bài kiểm tra tực tiễn đã két thúc. Các em làm tốt lắm. Sau bài kiểm tra này, phòng thể dục sẽ mở cửa mỗi ngày. Cứ thoải mái đánh đu, giả chiến, tập luyện kiếm thuật – Cứ làm bất cứ việc gì các em thích – Vậy thì, giải tán.”
Rồi Leia-sensei rời khỏi phòng thể dục.
“Phù… Mình khá mệt rồi.”
Vì đây là bài kiểm tra thực tiễn đầu tiên của tôi sau một thời gian dài, điều kỳ lạ là tôi đã chuẩn bị tinh thần cho việc đó, vậy nên tôi mệt mỏi về tinh nhần nhiều hơn là thể chất.
Và khi tôi vươn người, một nam học viên liền tiếp cận tôi.
Tôi nhận ra cậu ấy, là người mà tôi đã đánh bại ngày hôm qua, là người sử dụng Trảm Thiết Lưu.
“Allen. Kỹ thuật mà cậu dùng cho bài kiểm tra 『Thập Bản Trảm』 được gọi là Phi Ảnh phải chứ?”
“Ừ. Cậu muốn hỏi gì về nó ư?”
“Ừm… Nói sao nhỉ… Nếu được, cậu có thể dạy cho tớ kỹ thuật đó được chứ? Tớ sẽ dạy lại cho cậu Trảm Thiết Lưu.”
“Ờ… không, xin lỗi… Tớ không phải là một kiếm sĩ đủ giỏi để có thể dạy bảo người khác về kiếm thuật của tớ đâu.”
Và khi tôi lịch sự từ chối cậu ấy.
“L-Làm ơn, xin cậu đấy! Cậu không dạy hết về Phi Ảnh cũng được! Chỉ cần cho tớ một vài mẹo là được rồi! … Làm ơn đấy!”
Cậu ấy chắp hai tay lại và khẩn khoản.
“Đ-Được rồi…”
Khi được yêu câu đến mức đó, tôi không còn cách nào khác ngoài chấp nhận.
Mà trước hết, không phải là tôi giấu những kỹ thuật quan trọng về Phi Ảnh đâu.
Hơn nữa, tôi muốn người khác ngày ngày học hỏi Phi Ảnh đế nó có thể cải thiện và phát triển.
“… Tớ hiểu rồi. Nhưng tớ không giỏi về việc giảng dạy, nên cậu đừng kỳ vọng cao quá nhé, được chứ?”
“T-Thật ư!? Cảm ơn nhé, Allen! Yêu cậu lắm!”
Có lẽ những người khác đã nghe được cuộc trò chuyện của chúng tôi từ này giờ,
“Này, chờ đã! Đừng có bắt đầu một mình như thế chứ!”
“Này Allen, dạy cho tôi kỹ thuật của cậu với! Thay vào đó, tôi sẽ dạy cho cậu những phần cơ bản về Tân Nguyệt Lưu!”
“Mình cũng muốn cậu dạy nữa, Allen-kun! Để đáp lại, mình sẽ dạy cho cậy về Thủy Minh Lưu, được chứ? Đi mà!”
Những học viên khác cũng hào hứng chạy về phía tôi.
“Aa, được mà.”
Và khi tôi lắng nghe yêu cầu của mọi người.
“C-Chờ đã nào, Allen! Thật không công bằng, dạy mình với chứ!”
“Dạy tớ với!”
Cả Ria và Rose-san, hai người hành động có phần chậm hơn so với những người khác, đứng sang hai bên của tôi.
Và sau đó, mọi người đều rôm rả trò chuyện về kiếm thuật.
Ngoài việc cách dùng Phi Ảnh được yêu cầu nhiều nhất, cũng có những yêu cầu khác như bản chất của Trảm Thiết Lưu, căn bản của Tân Nguyệt Lưu, hình thể của Thủy Minh Lưu, hay cả những thủ thuật để dùng Cư Bản Trảm nhanh hơn một chút hay tương tự thế –––– Và những câu chuyện về kiếm thuật cứ thế mà rộ cả lên.
Phải rồi, mình đã luôn muốn được trải qua khoảnh khắc này…
Được gần gũi với người khác, được kể cho họ về kiếm thuật về mà bản thân cảm thấy thích thú…
Tôi đã chờ đợi nó suốt ba năm trời tại Học Viện Kiếm Thuật Gran.
Nhưng đến cuối cùng, lại chẳng được như mong đợi chỉ vì những lần bắt nạt vô cớ… Nhưng ngay lúc này đây, nó đã thành hiện thực…
Trong khi mơ hồ nhớ về quá khứ xưa cũ, và suy ngầm về hiện thực hạnh phúc mà cuôi cùng tôi cũng có thể có được thì,
“… Allen, cậu khóc đấy à?”
Ria lo lắng nhìn tôi.
Khi tôi nhận ra, đúng như cô ấy nói, đã có những giọt lệ đọng trên khóe mắt tôi tự lúc nào.
Có vẻ như tôi nhận được khá nhiều tình cảm của mọi người chăng?
“A… K-Không đâu. Chỉ là bụi bay vào mắt tớ thôi, đừng lo.”
Khi tôi hơi làm quá việc dụi mắt, một nam học viên liền hỏi trong khi vung kiếm một cách liều lĩnh.
“Này, Allen! Tớ làm một nhát từ đây thế nào?”
“Haha. Để phóng Phi Ảnh, cậu cần phải giữ kiếm theo một cách nhất định–“
Cứ vậy, quãng thời gian hạnh phúc mà tôi đã luôn mơ ước đến từ khi chỉ mới là một đứa nhóc, cứ như thế chậm chạp trôi qua.