Nhìn qua là biết hai người phụ nữ này không phải thường dân.
Tôi có thể nhận ra ngay mối quan hệ chủ-tớ của họ, cũng giống như tôi và Aristy.
Người phụ nữ đứng bên trái, theo hướng nhìn của tôi, vận trang phục của một kỵ sĩ. Mái tóc xanh dương buộc đuôi ngựa, đôi mắt màu vàng. Cô toát ra khí chất của một chiến binh mà bất cứ ai luyện võ cũng có thể nhận ra. Ánh mắt sắc lẻm hướng về phía này. Rõ ràng là đang cảnh giác.
Ngược lại, người phụ nữ đứng bên phải lại mặc một bộ váy quý tộc. Mái tóc bob màu đỏ dài ngang vai. Đôi mắt tựa như ngọc topaz. Dưới ánh hoàng hôn, mái tóc và đôi mắt cô ấy tỏa sáng một cách tuyệt đẹp.
Chắc chắn một điều, thân phận của người phụ nữ này cao quý hơn tôi. Bản thân tôi, Erine Blangier, cũng xuất thân quý tộc, nên cũng có cốt cách của giới thượng lưu. Nhưng dù vậy, vẫn còn kém xa. Người phụ nữ kia mới là một quý tộc thực thụ, khoác trên mình sự thanh cao.
Có lẽ là một tiểu thư có địa vị tôn quý. Hầu tước, công tước... hoặc thậm chí còn cao hơn nữa.
(Vì đây là lãnh địa của hầu tước, có thể cô ấy là con gái của một hầu tước. Nhưng tại sao lại ở một nơi sâu trong rừng thế này...?)
Không rõ nữa. Tuy nhiên, mình phải tránh tỏ ra thất lễ.
Nghĩ vậy, ngay khi tôi định lên tiếng chào hỏi xã giao, vị tiểu thư tóc đỏ đã cất lời:
"Một bữa ăn bên hồ... hai vị đang có một buổi tụ họp thật tao nhã."
Tiếng Liznis.
Erine Blangier tôi đây đã được học tiếng Liznis qua chương trình giáo dục tinh hoa. Vì vậy, tôi vội vàng chuyển mạch não bộ của mình từ tiếng Ranverl sang tiếng Liznis.
Rồi lúng túng đáp lại.
"Ờm... vâng, cũng có thể nói là vậy."
Vị tiểu thư nhún người nhấc nhẹ gấu váy và chào.
"Xin lỗi vì đã làm phiền bữa ăn của hai vị. Tôi là Charlotte. Còn đây là người hầu của tôi, Yuleila."
Nữ kỵ sĩ được giới thiệu là Yuleila trông có vẻ không vui nhưng vẫn khẽ cúi đầu.
Vì họ đã cho biết tên, tôi cũng phải đáp lễ, thế nên tôi và Aristy cùng đứng dậy.
"Tôi là Erine. Đây là hầu gái Aristy."
Aristy cúi chào.
Charlotte-san hỏi:
"Mùi thơm ngon quá. Hai vị đang dùng món gì vậy?"
Vừa nói, cô ấy vừa định bước lại gần thì bị Yuleila-san ngăn lại.
"Charlotte-sama. Người không được bất cẩn đến gần họ."
"Hửm... Yuleila? Em không cần phải cảnh giác đến thế đâu, phải không? Họ chỉ đang dùng bữa thôi mà."
"Có thể là vậy nhưng... thực ra, tôi nhận ra cô hầu gái kia."
...!
Tôi giật mình.
Yuleila-san vừa lườm Aristy vừa nói:
"Aristy Flearose. Một hầu gái quân nhân khá nổi tiếng."
"Ồ, một người nổi tiếng sao?"
Khi Charlotte-san hỏi, Yuleila-san đáp:
"Vâng. Có khoảng sáu chiến binh mà chúng tôi được dặn là không bao giờ được giao chiến dù có gặp trên chiến trường, và cô ta là một trong số đó. Tôi đã từng thấy mặt cô ta, nên không thể nhầm được."
Ra vậy.
Nhìn trang phục thì Yuleila-san có vẻ là một kỵ sĩ, vậy nên chắc cô ấy có kinh nghiệm chiến trường. Thế thì việc biết Aristy cũng không có gì lạ.
"Cô ta được mệnh danh là [Cỗ Máy Công Thành Di Động] vì sức mạnh tấn công phi thường có thể phá hủy cổng thành bằng tay không. Thậm chí còn có giai thoại về việc cô ta một mình tiêu diệt 3000 binh lính."
"Trời, mạnh thật! Cô ấy mạnh thật đấy!"
Charlotte-san trông có vẻ phấn khích.
Khoan đã, thông tin này tôi mới nghe lần đầu.
Tôi quay sang xác nhận với Aristy.
"Cô thật sự đã một mình tiêu diệt 3000 người sao?"
Nghe vậy, Aristy làm vẻ mặt khó xử rồi trả lời: