Sau bữa sáng, tôi sửa soạn, mặc đồ bơi vào và quyết định ra thẳng bãi biển.
Những lúc thế này, đàn ông nhàn thật—chỉ cần cởi đồ, mặc quần bơi vào là xong.
Tôi cũng khoác thêm một chiếc áo, phòng trường hợp lát nữa bị lạnh. Thiết bị cầm tay thì ở trong túi, nhưng tôi đã để súng lại. Tôi không nghĩ mình sẽ cần nó ở bãi biển.
“Chú đi trước đây!” tôi gọi vọng lên, đi xuống cầu thang. “Milo, chúng ta có cần mang theo gì không?”
“Không ạ, bãi biển đã được chuẩn bị hoàn hảo cho việc bơi lội. Dù, ghế xếp, đồ uống và kem chống nắng đều có sẵn.”
“Tuyệt. Được rồi, vậy tôi đi đây.”
Tôi xỏ đôi dép đã mua cùng lúc với quần bơi và đi bộ ra bãi biển, nơi có thể nhìn thấy từ phòng khách. Tôi có thể thấy những chiếc ghế xếp và dù che nắng mà hôm qua chưa có ở đó. Họ đặt chúng ở đây khi nào vậy?
Khi đến gần bãi biển, tôi thấy ba Maidroid đang đứng chờ trong bóng râm sau các quầy chuẩn bị thức ăn. Họ vẫy tay với tôi khi tôi bước tới và tôi cũng vẫy lại. Họ nở với tôi những nụ cười ngọt ngào nhất.
Aww, máy móc mà lại có nụ cười dễ mến thế chứ. Dù tôi đoán đó là điều khá cơ bản đối với máy móc trong Đế Chế. Rõ ràng là máy móc đã học được cách đối phó tốt với đàn ông loài người. Tôi cho rằng phần lớn dân số Đế Chế là con người, vì tôi mới chỉ thấy vài người ngoài hành tinh. Tự hỏi liệu các chủng tộc ngoài hành tinh khác có xã hội tương tự không, có lẽ lát nữa mình nên nghiên cứu một chút.
Phần thân trên của tôi chẳng có gì đáng khoe, nên tôi cởi áo khoác ra một cách không mấy kiểu cách và để nó trên một chiếc ghế xếp. Làn gió biển lướt trên da thật dễ chịu. Tôi không muốn bị chuột rút, nên đã khởi động nhanh vài động tác. Khởi động thực sự rất quan trọng trước khi vận động; nếu nó giúp giảm chấn thương, tôi sẵn sàng bỏ thêm một chút công sức.
Tôi cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình và phát hiện ra ba cô Maidroid đang nhìn về phía tôi. Chuyện gì vậy? Chắc không thể nào họ hứng thú với cơ bắp của mình được. Họ muốn gì chứ…? À, kệ đi.
Một lúc sau các cô gái mới từ nhà nghỉ đi ra, trong trang phục bơi.
Hmm… Họ cũng mặc áo khoác. Quyết định đúng đắn đấy. Bây giờ trời nắng nên ấm, nhưng nếu trời nhiều mây, chúng ta có thể bị lạnh. Xuống biển cũng có thể làm chúng ta lạnh.
“Xin lỗi vì đã để chú đợi,” Mimi nói.
“Không vấn đề gì,” tôi đáp. “Chú thay đồ không lâu đâu. Mấy đứa nhớ khởi động kỹ trước khi bơi nhé. Chú không muốn có ai bị đuối nước đâu.”
“Em chắc chắn là mấy con robot cứu hộ đang đợi dưới nước sẽ giúp chúng ta nếu cần,” Elma nói.
“Chết tiệt, họ chu đáo thật. Nhưng mà, đuối nước đáng sợ lắm. Và đau nữa.”
“Em đồng ý. Master Hiro, chú giúp em khởi động được không ạ?”
Mimi là người đầu tiên cởi áo khoác và khoe bộ đồ bơi của mình.
“Em có thực sự cần giúp không vậy? À, mà kệ đi.”
“Ừm, chú thấy sao?” Em ấy bồn chồn, hai tay đưa ra sau lưng.
“Tuyệt vời.” Tôi giơ ngón cái với Mimi đang lo lắng. Bộ đồ bơi của em ấy là một bộ bikini trắng rất đơn giản viền đen, và nó tôn lên vòng một của em ấy rất tốt.
Khỏi phải nói, phần trên của bộ bikini cực lớn, ôm trọn lấy khe ngực đầy đặn của em. Lạy Chúa.
Tôi chắp tay trước ngực.
“Cậu đang nghiêm túc cầu nguyện đấy à?” Elma lẩm bẩm một mình.
Thôi nào. Đây là một cảnh tượng hiếm có! Một thân hình kỳ diệu! Tôi sẽ không bao giờ chán việc em ấy vừa lùn lại vừa có bộ ngực khủng như vậy.
“Đừng chỉ nhìn mỗi Mimi chứ! Tôi cũng ở đây mà!” Elma véo tai tôi và bắt tôi nhìn về phía cô.
“Á, á, á—ồ.”
“Gì? Đừng có chỉ ‘ồ’ với tôi.”
“Ý tôi là, cô trông đẹp lắm. Cô thon thả, săn chắc, và cô có một thân hình thật sự đẹp.”
Đồ bơi của Elma là một bộ bikini đen thể thao. Vòng một của cô không thể nào so được với kích cỡ của Mimi. Buồn, nhưng là sự thật. Tuy nhiên, cô lại có một thân hình đồng hồ cát hoàn hảo. Cứ như một tác phẩm nghệ thuật.
“Tuyệt đối tuyệt vời.” Tôi cũng thầm tạ ơn vì Elma, và cô ấy tát tôi. Tại sao?!
“Ư-ừm, chú thấy đồ bơi của cháu thế nào ạ?” Giọng nói rụt rè của Chris khiến tôi quay lại.
“Trông dễ thương lắm.” Đó là ý kiến thật lòng của tôi. Em ấy mặc một bộ đồ bơi một mảnh với những đường diềm ở ngực và hông.
May mà đó không phải là đồ bơi học sinh hay microbikini. Nếu con bé mặc một trong những bộ đó, mình sẽ cảm thấy như một tên tội phạm.
“N-nó có hợp với cháu không ạ?”
“Có chứ, hợp lắm. Chú thấy nó dễ thương.”
Đôi chân thon dài, trắng trẻo của em ấy đặc biệt thu hút ánh nhìn. Em ấy trẻ trung và tràn đầy sức sống, căng tràn năng lượng của sự sống. Tôi đoán có thể nói em ấy có nét quyên rũ độc đáo của một đóa hoa chưa nở. Nhưng có một cảm giác nguy hiểm rõ rệt, như thể nhìn quá lâu sẽ là vượt qua giới hạn. Tốt hơn hết là không nên.
“Sao chú lại nhìn đi chỗ khác ạ?” em ấy hỏi.
“Ý chú là, sẽ hơi khó xử nếu chú cứ nhìn cháu chằm chằm, phải không? Cảm giác như chú đang vượt quá giới hạn vậy.”
“Nhưng cháu không phiền nếu chú làm vậy đâu…” Chris nở một nụ cười quyến rũ đến không ngờ.
“Thôi nào, chúng ta khởi động đi. Tôi sẽ cặp với Mimi,” Elma nói, vô tình làm mọi chuyện tệ đi gấp mười lần trong khi tôi rùng mình trước nụ cười của Chris.
“Vâng ạ!” Mimi tham gia cùng cô ấy.
“Cháu trông cậy vào chú nhé, Sir Hiro.” Chris lại mỉm cười.
“Ừ-ừ.” Tôi nở một nụ cười gượng gạo và bắt đầu giúp em ấy khởi động. “Cháu dẻo thật đấy, Chris.”
“Vâng, cháu khá tự hào về sự dẻo dai của mình. Sir Hiro, chú có thể đẩy lưng giúp cháu được không?”
“Chắc chắn rồi.”
Tôi đẩy lưng em ấy khi em ấy xoạc chân sang hai bên, gập người về phía trước cho đến khi gần chạm vào cát. Đây là yoga à? Mimi và Elma cũng rất dẻo, và nhờ Elma bẻ và gập người tôi dạo gần đây, bản thân tôi cũng đang trở nên dẻo dai hơn một chút.
“Được rồi, các cháu,” tôi thông báo. “Có vẻ như chúng ta đã khởi động xong. Đi bơi thôi. Mimi, em bơi được không?”
“Không ạ. Đây là lần đầu tiên của em.”
“Còn Elma?”
“Tôi bơi được.”
Tôi gật đầu với cô ấy và nhìn lại Chris, em ấy trả lời, “Cháu cũng bơi được ạ.”
“Tốt. Vậy chú sẽ chỉ dạy cho Mimi.”
“Vậy cũng được,” Elma đồng ý. “Nhưng trước tiên chúng ta nên thoa kem chống nắng.”
“Ồ, đúng rồi. Này!” Tôi vẫy một cô Maidroid, cô ấy bước đến với một cái giỏ trong tay.
“Vâng. Ngài có gọi tôi ạ?”
“Milo nói cô có kem chống nắng. Cho chúng tôi dùng được không?”
“Vâng. Chúng tôi cũng có phao bơi và các đồ chơi khác.”
“Ồ, vâng, nghe hay đấy.”
“Chúng tôi sẽ mang đến cho ngài một bộ sưu tập. Chúng tôi có nhiều loại kem chống nắng: dạng kem, dạng gel, dạng sữa và dạng xịt.”
“Có gì khác nhau à?”
“Không ạ. Tất cả đều sẽ bảo vệ ngài khỏi tia nắng mặt trời. Chỉ là vấn đề sở thích thôi.”
“Hả.” Tôi lấy từng loại và thử lên mu bàn tay, xem cảm giác thế nào. Chắc mình thích dạng sữa hơn? Dễ thoa.
Mimi cũng chọn dạng sữa, trong khi Elma và Chris chọn dạng kem.
“Chúng ta bôi cho nhau đi, vì mình không với tới lưng được,” Elma nói.
“Được thôi. Vậy tôi và Mimi sẽ một cặp, vì chúng tôi dùng cùng loại.”
“Chắc chắn rồi ạ!” Mimi nói. “Em cũng rất vui được giúp chú.”
“Có lẽ mình nên chọn dạng sữa mới phải…” Elma thở dài.
Chris cũng thở dài. “Chúng ta đã thất bại.”
“Chưa phải tận thế đâu các cô gái. Mấy người có thể bôi bao nhiêu sữa lên người tôi tùy thích.”
Chà, rồi cũng sẽ hết thôi, nhưng nếu họ muốn chạm vào tôi, họ cứ việc, miễn là đừng véo tôi.
“Bắt đầu thôi nào.” Elma hối thúc tôi. “Tôi sẽ trải một tấm khăn cho cậu nằm lên.”
“Rồi, rồi.” Cô ấy trải một tấm khăn ra cát, và tôi nằm sấp xuống. Tôi cảm thấy lạnh buốt khi cô ấy bôi kem chống nắng lên lưng tôi.
“Vai của chú ấy rộng quá,” Chris nhận xét.
“Ừ. Thân hình của cậu ta cũng không tệ,” Elma nói.
Ba đôi tay xoa bóp lưng và tay tôi, khiến tôi cảm thấy nhột kinh khủng. Đôi tay nhỏ nhất đang xoa bả vai phải của tôi chắc hẳn là của Chris, trong khi đôi tay ở hông tôi là của Elma, và đôi tay trên cổ và vai trái là của Mimi.
“Được rồi, lưng xong rồi. Lật người lại đi,” Elma ra lệnh.
“Hả? Ờ, phần trước tôi tự làm được.”
“Nếu cậu muốn chắc chắn là đều, tốt hơn là để người khác làm. Cậu không muốn bị cháy nắng loang lổ đâu.”
“Mgh, được rồi.” Elma nói đúng. Nếu tôi bỏ sót chỗ nào, trông sẽ rất thảm hại. Vì vậy, tôi ngoan ngoãn lật người lại.
“W-wow, cơ bụng của chú…” Chris kinh ngạc.
“Chú ấy không bao giờ bỏ một ngày tập luyện nào đâu ạ,” Mimi giải thích.
“Sờ thích thật, phải không? Mong là cậu ta giữ được cơ bụng này,” Elma nói.
“Các cô gái…”
Chris đỏ mặt và sờ nắn cơ bụng của tôi với sự thích thú, trong khi Elma cẩn thận thoa sữa khắp tay tôi, còn Mimi thì chăm chú thoa cổ và xương quai xanh của tôi với sự nhiệt tình tột độ. Elma thì không sao, nhưng có vẻ như các cô gái còn lại đã quên mất mục đích của việc này.
“Được rồi, cậu đã được bôi sữa đầy đủ.”
“Cảm ơn, Elma. Có vẻ như cô là người duy nhất nghiêm túc.”
“E-em cũng nghiêm túc mà.”
“C-cháu cũng vậy!”
“Chắc vậy rồi. Được rồi, bây giờ đến lượt tôi. Elma, cô bôi lưng cho Chris được không?”
“Rồi, rồi.” Elma trải một tấm khăn khác. Khi Chris đã nằm lên, cô bắt đầu bôi kem lên người em ấy.
Mimi đổi chỗ với tôi, nằm xuống tấm khăn của tôi.
“C-cảm ơn chú trước ạ,” em ấy nói.
“Không vấn đề gì,” tôi nói trong lúc bắt đầu cởi bikini của Mimi.
“Hả?!”
“Sao vậy? Em không muốn được bôi đều khắp người à?”
“V-vâng, em đoán vậy.”
Chúng tôi đã thấy nhau khỏa thân nhiều lần rồi, nên tôi không chắc tại sao em ấy lại xấu hổ. Sau khi Mimi đã bình tĩnh lại, tôi đổ rất nhiều sữa lên lưng em ấy.
“Mmm!” em ấy kêu lên.
“Nó lạnh làm em giật mình đúng không? Cứ chịu khó một chút.”
“Vâng ạ. Tay chú ấm quá.”
Tôi xoa đều sữa lên lưng Mimi. Ahh, da em ấy mịn màng quá. Vừa mềm mại lại vừa săn chắc. Mình có thể chạm vào em ấy cả ngày.
Nhưng tôi vẫn giữ bình tĩnh và cần mẫn thoa kem chống nắng cho em, từ phần lưng trên đến vai, tay, cổ và sau tai.
“Tiếp theo là phần thân dưới của em.”
“C-cái này ngại ngùng một cách kỳ lạ.”
Tôi cởi dây quần bikini của Mimi và thoa sữa chống nắng khắp phần thân dưới của em ấy. Em ấy có một thân hình thực sự, thực sự nóng bỏng. Em ấy đã hơi suy dinh dưỡng khi mới lên tàu Krishna, nhưng sau khi được ăn uống và tập luyện đầy đủ, em ấy đã đầy đặn hơn. Mặc dù đôi khi em ấy phàn nàn muốn gầy hơn. May mà mình đã táy máy với AI huấn luyện của em ấy! Tôi chắc chắn muốn em ấy giữ dáng hiện tại. Ngực em ấy tuyệt vời, và đùi em ấy cũng vậy.
“Được rồi, xong cả rồi.”
“Cảm ơn chú.”
“Giờ đến phần trước.”
Em ấy nuốt nước bọt. “…Vâng ạ.”
Mimi ngồi dậy, đỏ mặt, và nằm ngửa, giữ phần áo trên đúng vị trí trong khi hai vũ khí chết người của em ấy nảy lên nảy xuống. Với phần áo trên đã cởi dây, nó không còn chút nâng đỡ nào. Tôi muốn dâng lên một lời cầu nguyện nữa, nhưng tôi không muốn ăn một cú đá Muay Thái vào người từ Elma, nên tôi đành gạt bỏ tạp niệm và bắt đầu thoa sữa. Khoảnh khắc đó, tôi gần như đạt đến cõi niết bàn.
“M-mmn…”
Khi tôi đổ thêm sữa lên người em, Mimi khẽ rên một tiếng đầy quyến rũ. Gah! Chúa ơi, Người đang thử thách con sao?! Tôi đã phải kiềm chế kể từ khi Chris lên tàu. Im đi, con thú bên trong! Giờ không phải lúc để nổi điên!
Bằng tất cả sức mạnh tinh thần, tôi đã đè nén ham muốn của mình và hoàn thành việc bôi kem chống nắng cho Mimi. Cuộc vật lộn nội tâm gian khổ này khiến tôi kiệt sức hoàn toàn.
“Master Hiro?” Mimi nói sau khi chỉnh lại đồ bơi.
Tôi nhắm mắt lại và cố gắng thiền. “Chúng ta nghỉ một lát đi.”
Tôi phải bình tĩnh lại, theo nhiều nghĩa. Tôi cố gắng nhớ lại khuôn mặt của ông già ở hiệp hội lính đánh thuê Tarmein Prime.
“Cậu đang làm gì vậy?” Elma thở dài ngao ngán. “Trời ạ.”
“Chỉ một chút nữa thôi… Hoặc có lẽ mình có thể dùng một cái máy định hình, và…” Chris sờ ngực mình và lẩm bẩm điều gì đó.
Tôi không biết máy định hình là gì, nhưng tôi nghĩ em ấy nên tránh xa nó ra. Cứ là Chris như cháu bây giờ nhé?
“Xin lỗi vì đã để quý vị đợi. Chúng tôi đã chuẩn bị nhiều loại đồ chơi cho quý vị.”
Trong lúc tôi hồi phục, ba cô Maidroid xuất hiện với một đống phao bơi theo sau. Có những chiếc phao tròn bình thường, một chiếc to bằng chiếc thuyền nhỏ, một chiếc hình cá heo, một chiếc hình cá mập, và nhiều hơn nữa. Tại sao lại là cá mập? Mà cũng không quan trọng lắm.
“Em không cần phải ép mình bơi ngay lúc đầu đâu,” tôi nói với Mimi. “Chỉ cần từng bước một với phao bơi cũng vui rồi.”
“Phải đó!” Elma đồng ý. “Thử một cái hình tròn bình thường trước đi.”
“Cháu muốn dùng cái này.” Chris nhặt chiếc phao hình cá mập, trong khi Elma lấy một chiếc phao tròn lớn, loại mà bạn có thể ngồi lọt thỏm vào giữa.
“Em nên chọn cái nào ạ?” Mimi hỏi tôi.
“Chú nói là thử cái phao tròn đi.” Tôi nhặt một cái nhỏ hơn của Elma một chút và đưa cho Mimi.
“Chú không dùng một cái à?”
“Chú tạm thời không cần. Nhưng có lẽ lát nữa.” Dù sao thì, ban đầu tôi sẽ ở cùng em ấy.
“Sao nào? Bắt đầu thôi, các cô gái!” Elma gọi.
Thế là, chúng tôi bắt đầu ngày vui chơi trên bãi biển. Tôi vô cùng phấn khích—đã lâu lắm rồi kể từ chuyến đi biển cuối cùng của tôi.
★
“Woa,” Mimi thốt lên. “Cảm giác như ở khu vực trọng lực thấp của trạm không gian vậy.”
Em ấy trông vô cùng hạnh phúc, nổi lềnh bềnh trong chiếc phao tròn nhỏ của mình.
“Ừ, em nói có thể đúng đấy.”
Mặt trời chói chang, nhiệt độ nước biển hoàn hảo, và ngực của Mimi đang nảy lên theo từng con sóng. Khu nghỉ dưỡng là tuyệt nhất!
“Guh…” Chris rên rỉ, cố gắng hết sức để theo kịp chúng tôi khi em ấy đang cưỡi trên chiếc phao cá mập của mình. Không giống Elma, em ấy vẫn còn nhiều thời gian để phát triển, nên tôi không nghĩ em ấy cần phải lo lắng. Elma thì không còn cơ hội nào, nhưng cô ấy đã tuyệt vời như chính con người cô ấy rồi.
“Chỉ nổi thôi cũng vui rồi!” Mimi ré lên.
“Hoàn toàn đúng, phải không?” Tôi cũng đang tận hưởng. “Nếu em đạp chân trong nước như Chris, em có thể di chuyển một chút đấy.”
“Em sẽ thử!” Mimi rướn người về phía trước và bắt đầu đạp chân. Khi em ấy làm vậy, bộ ngực của em ấy ép vào chiếc phao một cách tuyệt vời. Tuyệt. Cứ làm thế đi.
Trong khi đó, Elma đang nổi lềnh bềnh ở phía xa. Cô ấy có vẻ đang rất tận hưởng.
“Em đang tiến về phía trước! Nhìn này, em làm được rồi!”
“Tốt, tốt lắm! Cứ tiếp tục nhé!” Ghi nhớ: khen ngợi tích cực.
Mimi bơi đi bơi lại một cách phấn khích với chiếc phao của mình. Cảm giác luôn rất vui khi mọi thứ thành công ngay từ lần đầu tiên.
“Này các cháu. Chúng ta hãy đua xem ai đến chỗ Elma trước nhé!”
“Vâng ạ!”
“Cháu sẽ không thua đâu!”
Mimi và Chris bắt đầu bơi về phía Elma. Chris đã có kinh nghiệm, nhưng đôi chân nhỏ bé khiến em ấy khó đi nhanh được. Trong khi đó, sự thiếu kinh nghiệm của Mimi khiến các động tác của em ấy vụng về, nhưng em ấy đã xây dựng được sức mạnh sau tất cả các bài tập của mình. Đó là một cuộc đua khá cân sức. Còn tôi? Sẽ không công bằng nếu tôi thực sự cố gắng. Mặc dù đã lâu tôi không đi bơi, tôi sẽ không thua. Vì vậy, tôi đã nhường.
“Bùm! Cháu thắng!” Chris tuyên bố khi chiếc phao cá mập va vào Elma.
“Aww, em thua rồi!”
“Ugh, em bỏ cái trò ‘bùm’ đi được không?” Mặc dù nghe có vẻ khó chịu, Elma vẫn đang mỉm cười.
“Cô bơi được không, Elma?” tôi hỏi cô ấy.
“Tôi có thể, nhưng thỉnh thoảng tắm nắng cũng thích, cậu biết đấy?”
“Điều đó rất đúng.”
Dù sao thì bạn cũng không thể tắm nắng trên tàu vũ trụ. Bất kỳ tia vũ trụ hữu ích nào cũng bị vô hiệu hóa bởi các tấm khiên và lớp vỏ, vì vậy ở trên tàu có nghĩa là hoàn toàn không có ánh nắng mặt trời. Các trạm không gian có các cơ sở nơi bạn có thể tận hưởng ánh nắng mặt trời mà không có tác động tiêu cực, nhưng không may, tôi chưa bao giờ sử dụng.
Sau cuộc đua, Mimi và Chris tiếp tục bơi cùng nhau, kéo theo Elma tội nghiệp.
“Mimi, chúng ta nghỉ một lát đi,” tôi đề nghị.
“Nhưng em chưa mệt.”
“Bơi mệt hơn em tưởng đấy, và rất dễ bị chuột rút nếu em bị lạnh.”
“Thật vậy sao ạ?”
“Đúng vậy. Ngoài ra, bơi không phải là niềm vui duy nhất trên bãi biển đâu.”
Đuổi theo những con sóng trên bờ, cảm nhận bàn chân lún xuống cát khi những con sóng tràn qua, và chơi các trò chơi trên bãi biển cũng rất vui. Chúng tôi quyết định cùng nhau chơi trên bãi biển để nghỉ ngơi.
“Hawhaa?!” Mimi kêu lên. “Cảm giác này lạ quá!”
“Phải không?” Chris khúc khích. “Nhưng vui lắm!”
“Nó nhột nhột. Ừ, cũng vui, theo một cách nào đó,” Elma nói.
Mimi tung tăng chạy nhảy trên bờ biển trong khi Chris nhìn em ấy và khúc khích cười. Không gì có thể tái tạo được cảm giác cát dưới chân bị nước cuốn đi và chảy qua kẽ ngón chân.
“Whoa, nào,” tôi cảnh báo. “Một con sóng lớn đang đến đấy.”
“Ồ!”
Tôi bế Chris lên để giữ em ấy ở trên con sóng lớn. Nó chỉ cao đến đầu gối tôi, nhưng nó có thể đã đập thẳng vào mặt em ấy nếu em ấy vẫn đứng đó.
Mimi bị sóng làm vấp và ngã một cách ngoạn mục.
Em ấy ho sặc sụa. “Hự… M-mặn quá…”
“Em có sao không? Cát có vào mắt không?” Tôi hỏi Mimi, vẫn đang bế Chris.
May mắn thay, em ấy không thực sự bị thương. “Em không sao! Biển vui thật!”
Nước nhỏ giọt từ người em khi em nở một nụ cười rạng rỡ với tôi. Chú mừng vì em đang có một khoảng thời gian vui vẻ.
“Ồ, xin lỗi vì đã bế cháu lên mà không báo trước, Chris.”
“Không sao đâu ạ. Cảm ơn chú.” Chris mỉm cười, chân em ấy lại đặt trên cát.
Aww, dễ thương. Ai đó có thể nghĩ rằng mình đang trên bờ vực làm điều gì đó xấu xa, bế một cô bé mặc đồ bơi, và nếu chúng ta ở Nhật, cảnh sát có thể đã vây lấy mình, mặc dù mình đang bảo vệ con bé. Mấy người hiểu lầm hết rồi! Tôi chỉ cứu mạng cô bé thôi!
Sau đó, chúng tôi đắp ụ cát rồi phá đi, xây lâu đài cát, chôn Elma khi cô ngủ gật khiến cô tức điên lên, và nói chung là tận hưởng một cách trọn vẹn.
“Cũng đến giờ ăn trưa rồi nhỉ?” tôi hỏi sau một lúc.
“Em đói chết đi được!” Mimi nói.
Chris gật đầu nhẹ nhàng. “Cháu cũng hơi đói ạ.”
Tôi nhìn các cô Maidroid, họ đang nướng thịt. Hiểu rồi. Tiệc nướng ở bãi biển, hử? Thế mới là sống chứ. Tôi đoán về mặt kỹ thuật thì đây là nướng vỉ, chứ nếu là tiệc nướng đúng kiểu thì đến mai chúng ta mới được ăn!
Mimi, Chris và tôi đi đến phòng tắm gần đó để rửa sạch nước muối và cát. Đến khi tôi quay lại, tiệc nướng đã gần sẵn sàng. Elma đang quan sát các Maidroid từ dưới ô, ngồi thoải mái trên chiếc ghế xếp của mình.
“Hôm nay có món gì hiếm không?” tôi hỏi.
“Hm?” Cô ấy ngước nhìn tôi. “Tôi đoán thịt và rau tươi là hiếm đối với chúng ta, nhưng tôi phải nói rằng những dụng cụ nấu ăn truyền thống kia còn hiếm hơn.”
“Truyền thống?” Tôi nghiêng đầu và nhìn vào vỉ nướng. Theo như tôi thấy, nó không dùng than hay gas; nó trông như đồ điện tử. Nguồn điện ở đâu? Ồ, mình đoán họ có các cục năng lượng cho súng laze, một thứ tương tự có thể cung cấp năng lượng cho một cái vỉ nướng. Không cần phải làm quá lên thế, Hiro.
“Ngày nay, các dụng cụ và thiết bị nấu ăn đơn chức năng không còn phổ biến nữa,” Elma giải thích. “Chỉ có những người có sở thích và đầu bếp chuyên nghiệp mới dùng chúng.”
“T-thật sao?” Với tôi, cái vỉ nướng trông gần như đến từ tương lai, nhưng với tiêu chuẩn của vũ trụ này, tôi có thể hiểu được. Dù sao thì, vũ trụ này có thể tạo ra những món ăn ngon từ các hộp thực phẩm bằng cả những máy nấu ăn chất lượng thấp.
Trong khi chúng tôi xem các Maidroid chuẩn bị bữa ăn, Mimi và Chris đã quay lại sau khi tắm xong. Khi Mimi nhìn thấy vỉ nướng và thức ăn, em ấy vui mừng khôn xiết. Chú yêu cái tình yêu của em dành cho đồ ăn.
Chris có vẻ không mấy ấn tượng, nhưng có lẽ em ấy đã từng thấy vỉ nướng rồi.
“Vào bếp thôi!” tôi nói. Sau khi kiểm tra nhiệt độ trên vỉ, tôi dùng kẹp để đặt thịt và rau lên. Elma, Mimi, và Chris quan sát và… Khoan đã, tại sao mọi người đều trông ngạc nhiên vậy?
“Cậu nấu ăn được cả à?” Elma hỏi.
“Cái gì cơ?” Tôi nhìn cô, sốc. Ý cô 'nấu nướng' là sao cơ chứ? Chỉ cần làm nóng đồ lên và ăn thôi! Cái này khó có thể gọi là nấu nướng được.
“Tôi sẽ không gọi đây là nấu nướng. Chỉ là nướng thịt thôi.” Tôi chỉ vào những cái chai đặt cạnh mình, nhìn sang các cô Maidroid và hỏi, “Đây là gia vị à?”
“Vâng. Theo thứ tự, chúng là…” Ngoài muối và tiêu, cô Maidroid còn liệt kê những loại gia vị mà tôi chưa từng nghe tên.
Trong khi mọi người quan sát, tôi kiểm tra độ chín của thịt và rau và thêm một ít gia vị. Ồ, phải rồi. Bạn phải dùng kẹp khác nhau cho thịt sống và thịt chín để tránh lây nhiễm chéo và bệnh tật. Rõ ràng là, bạn có thể giảm đáng kể khả năng bị đau bụng sau các bữa tiệc nướng bằng cách không dùng kẹp gắp đồ sống, hoặc rửa sạch chúng giữa các lần gắp.
Tôi không muốn bất kỳ cô gái nào bị đau bụng, vì vậy tôi đã hết sức cẩn thận, ngay cả khi có khả năng thịt đã được khử trùng bằng một số công nghệ mà tôi không biết.
Mà đây là thịt gì vậy? Bò? Heo? Dựa trên thớ thịt, nó trông giống thịt bò.
“Này, đây là thịt bò hay thịt heo?” tôi hỏi. “Nấu tái hoặc tái vừa có ổn không, thay vì chín kỹ?”
“Đó là thịt bò. Nó đã được khử trùng, vì vậy hoàn toàn có thể ăn tái.”
“Tuyệt. Mimi, của em xong rồi này!”
“V-vâng ạ. A, ngon quá…”
“Chú nghĩ là do thịt ngon thôi,” tôi đáp. “Chú chỉ thêm muối và tiêu. Em có thể chấm nước sốt này nếu muốn.”
Mimi thêm nước sốt tôi đề nghị và ăn ngấu nghiến. Mắt em ấy sáng rực lên, vậy chắc là ngon lắm. Nước sốt tôi chọn tương tự như sốt yakiniku của Nhật. Nó hơi ngọt và có vị trái cây.
“Và xong rồi đây!” tôi thông báo khi nấu xong. “Hai người có thể ăn được rồi.”
“Cảm ơn. Cậu khéo léo một cách đáng ngạc nhiên,” Elma nói.
“Chú từng là đầu bếp à, Sir Hiro?” Chris hỏi.
“Đầu bếp?” Tôi đỏ mặt. “Thôi nào, thật đấy, tôi chỉ nướng thịt thôi mà.”
“Nếu cậu có thể nấu thịt sống và làm nó ngon, đối với tôi đó là đẳng cấp đầu bếp rồi.”
“Em đồng ý!”
“Mấy người nghĩ vậy à?”
Tiêu chuẩn cho một đầu bếp thấp đến đáng sợ, nhưng với việc máy nấu tự động là tiêu chuẩn, có lẽ việc ai đó tự nấu ăn là điều bất thường. Có lẽ ngày xưa họ phải mang nguyên liệu vào không gian hoặc sử dụng những gì họ tìm thấy trên các hành tinh khi đi du hành, nhưng công nghệ đã tiến một chặng đường dài. Những nhà thám hiểm không gian thời xưa sẽ không bao giờ truyền lại bất kỳ kỹ năng nấu nướng nào, do đó ngay cả bây giờ cũng ngạc nhiên khi thấy ai đó có khả năng biến thực phẩm sống thành thực phẩm ăn được.
“Chỉ là cảm thấy thật nực cười khi gọi đây là nấu nướng, mấy người biết không? Các cô Maidroid sẽ là đầu bếp giỏi hơn tôi. Lẽ ra tôi nên để họ làm.”
Tôi cố đưa kẹp cho họ, nhưng họ đồng loạt lắc đầu.
“Chúng tôi có thể nấu ăn, nếu ngài muốn, nhưng chúng tôi tin rằng các bạn đồng hành của ngài sẽ thích món ăn của ngài hơn.”
Umm…? Tôi nhìn các cô gái. Mimi đang gật đầu với hai má phồng lên vì đầy thịt, còn Elma thì chìa đĩa của mình về phía tôi như thể muốn nói, “Đưa thịt cho tôi đây!”
“Thịt, làm ơn,” cô ấy yêu cầu.
“Rồi, rồi. Cháu cũng vậy chứ, Chris?”
“Vâng!” Chris nói một cách hào hứng.
Cuối cùng, tôi đã nướng thịt, rau và cả một ít hải sản trong một lúc. Nó chắc chắn đã thêm một chút hương vị cho ngày của chúng tôi ở bãi biển.
★
“Ngon quá!” Mimi nói, rạng rỡ.
“Nghe tốt đấy. Chú nghe nói không tốt cho việc vận động hay bơi lội ngay sau khi ăn, nên chúng ta hãy nghỉ ngơi thật lâu để thức ăn tiêu hóa.”
Chúng tôi để việc dọn dẹp cho các Maidroid và nằm xuống những chiếc ghế xếp của mình. Những câu chuyện về người chết vì bị chuột rút nghe có vẻ khó tin, nhưng chuyển động của nước có thể khiến bạn cảm thấy buồn nôn, và bạn không thể bơi trong khi đang nôn.
“Đó là một bữa ăn thịnh soạn,” Elma nói. “Thật đấy, Hiro, tôi không nghĩ cậu lại có những kỹ năng như vậy.”
“Tôi cứ nói mãi, ai cũng có thể nướng thịt. Nướng đủ chín để ăn được nhưng không cháy, cho thêm chút sốt hoặc muối, và ăn. Dễ như vậy thôi. Tôi không thể đồng ý gọi đó là nấu nướng thực sự.”
“Chú có thể nấu những món phức tạp hơn không ạ?” Mimi hỏi.
“Miễn là có nguyên liệu, chắc chắn rồi.” Tôi đã sống một mình khá lâu.
Mặc dù tôi không thể tự làm dashi từ đầu, và tôi không thể bắt đầu giải thích cách làm nước dùng. Đừng nói đến món cà ri.
“V-vậy em muốn chú nấu cho chúng em một bữa tối nay!” em ấy nài nỉ.
“Vừa ăn trưa xong đã nói đến bữa tối rồi, hử? Nhưng chúng ta có làm được không?”
Tôi liếc nhìn cô Maidroid đang đứng cạnh chúng tôi.
Cô ấy gật đầu. “Vâng. Một số khách hàng chỉ ăn thức ăn do đầu bếp riêng của họ làm, vì vậy chúng tôi có cung cấp dịch vụ giao nguyên liệu.”
“Đúng vậy,” Chris chen vào. “Quý tộc Đế Chế, đặc biệt là những người thuộc tầng lớp cao nhất, xem đầu bếp riêng như một biểu tượng địa vị. Cháu cho rằng các khu nghỉ dưỡng sẽ có sự sắp xếp cho những người như vậy.”
Mình đoán điều đó cũng có lý.
Chúng tôi đã nói chuyện với cô Maidroid về nguyên liệu cho bữa tối. Chúng tôi biết được họ cũng có thể giúp chúng tôi nấu nướng.
“Mình nên làm món gì nhỉ? Nếu đã mất công, mình đoán mình nên làm hết sức, phải không? Cá kho chăng? Thôi, mình nên tránh bất cứ thứ gì có xương nhỏ. Mimi chỉ từng ăn thức ăn từ hộp thực phẩm, và mình có thể hình dung cảnh xương cá mắc vào cổ họng và làm em ấy khóc. Mình có thể làm sashimi. Cá ở đây có ăn sashimi được không? Lát nữa mình hỏi sau. Hãy làm món chính là sashimi và đồ chiên. Mình không biết họ có thịt gì, nhưng thịt heo hoặc cá chiên chắc sẽ ổn thôi. Và mình muốn có cơm để ăn kèm. Họ có gạo không…? Và họ có nồi cơm điện không? Một câu hỏi khác cho các cô Maidroid. Mình nghĩ sẽ hoàn hảo với một ít súp miso, nhưng ai biết họ có miso không.*
“Tôi có thể hỏi vài câu được không?”
“Vâng.”
Tôi hỏi về các nguyên liệu và dụng cụ tôi muốn, và cô Maidroid trả lời nhanh chóng. Tóm lại, chúng tôi có thể có mọi thứ ngoại trừ nồi cơm điện, nhưng họ có thể giao cơm mới nấu.
“Mấy người chu đáo quá nhỉ?” tôi nói, kinh ngạc.
“Vâng ạ. Cảm ơn ngài.”
“Thật không thể tin được,” Mimi thốt lên. “Một cuộc trò chuyện chuyên môn như vậy…”
“Sir Hiro rõ ràng không chỉ là một lính đánh thuê,” Chris đồng tình. “Chú ấy còn là một đầu bếp nữa!”
Elma nhún vai. “Với xuất thân của cậu ta, nghe cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”
“Chị biết xuất thân của chú ấy à?” Chris hỏi.
“Một chút. Nhưng sẽ bất lịch sự nếu tôi tiết lộ.”
Các cô gái trò chuyện trong khi tôi thảo luận kế hoạch bữa tối với cô Maidroid. Tôi chắc chắn sẽ không kể cho Chris về quá khứ của mình; có rất ít lợi ích và rất nhiều rủi ro. Em ấy dường như ngưỡng mộ tôi vì một lý do nào đó, nhưng em ấy còn nhỏ hơn cả Mimi. Ít nhất, tôi nghĩ vậy.
Sau khi tôi đặt xong nguyên liệu, chúng tôi quay lại chơi trên bãi biển. Tôi muốn đi câu cá để có cá tươi cho bữa tối, nhưng nếu tôi làm vậy, Mimi hoặc Chris sẽ muốn đi cùng. Và nếu họ đi, đồ bơi của họ sẽ không đủ. Sẽ nguy hiểm nếu đi ra một hòn đảo nhỏ bằng dép; một cú trượt chân nhỏ có thể gây chết người. Vì vậy, chúng tôi chỉ tiếp tục cuộc vui dưới ánh nắng mặt trời.
“Nhận lấy này! Ha ha ha!” Tôi cười.
“Eek!” Mimi la lên. “Em sẽ trả đũa chú!”
Chúng tôi té nước vào nhau ở bờ biển và bơi thêm một chút. Mimi đã thành thạo nghệ thuật lội nước nhanh, mặc dù tôi không chắc là do em ấy giỏi hơn hay chỉ là do bộ ngực của em ấy nâng đỡ. Một khi bạn đã lội nước được, việc bắt đầu bơi rất dễ dàng. Chúng tôi sẽ phải tập úp mặt xuống nước, nhưng trước tiên, chúng tôi đã thử bơi ếch, kiểu bơi bản năng nhất.
“Em làm được rồi! Em đang bơi!”
“Làm tốt lắm, Mimi! Em học nhanh thật!” Dù em ấy chỉ bơi được chưa đầy hai mét, tôi vẫn khen em ấy. Khen ngợi là quan trọng.
Hơn nữa, bản thân tôi cũng không phải là một vận động viên bơi lội chuyên nghiệp.
Nhìn em ấy vui vẻ thật tuyệt. Rất, rất vui. Em ấy không chỉ nảy lên nảy xuống, mà tôi còn được chạm vào em ấy rất nhiều. Tuyệt. Thậm chí là tuyệt vời.
Chris khẽ rên một tiếng thất vọng. “Ngh…”
“Em chỉ đang tự làm mình căng thẳng thôi,” Elma nói với một tiếng thở dài.
“Sir Hiro! Nhìn cháu nữa đi!” Trong khi tôi đang xem Mimi bơi trong những con sóng yếu, Chris kéo tay tôi và bĩu môi.
“Xin lỗi, Chris. Chú có cảm giác mình sẽ bị bắt nếu nhìn cháu.”
Tôi không muốn nhìn chằm chằm vào một cô bé vị thành niên; nó cứ có mùi tội phạm. Nếu một gã như tôi nhìn chằm chằm vào những cô bé như Chris ở bãi biển, chắc chắn sẽ gọi cảnh sát đến và thành chuyện lớn.
“Chỉ có chúng ta ở đây thôi.” Elma nhún vai. “Ai sẽ bắt cậu chứ?”
“Các robot của Milo?”
“Miễn là cậu không làm gì điên rồ, tôi không nghĩ cậu sẽ bị bắt đâu…” Cô ấy lại thở dài một cách khó chịu.
Được rồi, chắc chắn rồi, nhưng hãy tưởng tượng thế này. Tôi hét lên, “Tôi yêu các bé gái! Họ làm tôi cảm thấy thật tuyệt!” Nó khiến mấy người cảm thấy thế nào? Rùng mình, phải không? Tôi sẽ KHÔNG BAO GIỜ làm điều đó.
“Nhưng chú đoán cũng không công bằng khi chỉ chú ý đến Mimi.”
“Đúng vậy.”
“Yup.”
Chris và Elma đồng ý. Tôi nhìn Elma, nghĩ rằng có lẽ cô ấy cũng muốn được chú ý. Cô ấy đỏ mặt và nhìn đi chỗ khác. “Gì? Có gì sai à?”
“Không hề,” tôi trấn an cô ấy. Nói vậy chứ, chỉ có một mình tôi.
“Vậy bắt đầu với Chris trước. Elma, cô trông Mimi được không? Em ấy vẫn là người mới bắt đầu.”
“Hiểu rồi, sếp.” Elma thực sự rất trưởng thành trong những chuyện như thế này.
Chúng tôi để cô ấy lo cho Mimi và đi đến đống phao bơi.
“Chúng ta chơi với những thứ này nhé?” Chris hỏi tôi.
“Không. Thứ chú muốn là cái kia.” Tôi chỉ vào một chiếc thuyền cao su có thể chứa cả hai chúng tôi một cách dễ dàng. Nó đi kèm với những mái chèo đơn giản, vì vậy chúng tôi có thể chèo thuyền đi loanh quanh, và nó trong suốt để chúng tôi có thể nhìn thấy dưới nước.
“Sẽ rất vui khi đi xem một vòng dưới những con sóng. May mắn là nước lặng, nên chúng ta không có nguy cơ bị lật thuyền.”
“Nghe có vẻ vui ạ.”
Chúng tôi lấy chiếc thuyền cao su từ đống phao và kéo nó ra bờ biển, nơi tôi giúp Chris lên thuyền.
“Chú không lên à?” em ấy hỏi.
“Chú có, đừng lo, khi nước đủ sâu.”
Tôi đẩy thuyền ra xa bờ, rồi trèo lên.
“Chúng ta ra ngoài biển khơi nhé?”
“Vâng ạ.”
Tôi dùng mái chèo để điều khiển thuyền, và nó đi nhanh một cách đáng ngạc nhiên. Là vì Chris nhẹ, hay vì thuyền được làm bằng vật liệu chống nước? Hay là do tôi đang mạnh lên?
“Trời ơi, chú khỏe thật,” Chris nói.
“Pssh, cái này dễ thôi. Ồ, nước đang sâu dần.” Chúng tôi nhìn qua đáy thuyền và thấy sinh vật biển ở dưới chúng tôi.
Mình hiểu rồi… Ờ, cái quái gì vậy? “Chris, đó là con gì vậy?”
“Nó được gọi là filletsalmon.”
“Oookay.”
Tôi quan sát con cá—thực sự trông giống một miếng phi lê cá hồi—bơi qua. Đó là một sinh vật sống, chứ không phải chỉ là một miếng thịt cắt ra? Mình nghĩ mình sắp điên rồi. Đây có giống như khi bạn nhìn vào vực thẳm, vực thẳm cũng nhìn lại bạn không? Mình có dùng sai câu ngạn ngữ đó không? Có lẽ mình chỉ đang hoảng loạn.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Không có gì. Chỉ là ở đây có vài sinh vật kỳ lạ thôi.” Tôi có thể thấy thứ trông giống một con cá có chân đi tất lưới, một con cá có phần thân trên giống mèo, và một số loài gớm ghiếc khác. Tôi đã định đi câu vào ngày mai, nhưng liệu có an toàn không? Liệu điểm tỉnh táo của mình có tụt xuống mức báo động nếu mình bắt được những con cá này không?
Sau đó, một nàng tiên cá với phần thân trên của một người phụ nữ tuyệt đẹp bơi qua dưới chúng tôi, làm lũ cá sợ hãi bỏ chạy khi cô ấy vẫy tay. Thế này mới đúng chứ.
“Cô ấy… không phải người, phải không ạ?” Chris nghiêng đầu khi vẫy tay lại.
“Đúng vậy,” tôi xác nhận. “Cháu có thể thấy các bộ phận máy móc quanh tai cô ấy. Chắc hẳn cô ấy là một android được tạo ra cho đại dương.”
“Một android cứu hộ chăng?”
“Có lẽ vậy. Nếu thuyền của chúng ta lật, cô ấy có thể đến giúp chúng ta.” Một android nàng tiên cá. Một Mermaidroid.
Khi không có khách hàng xung quanh, cô ấy có lẽ quản lý môi trường đại dương. “Ồ. Nhìn đàn cá xinh đẹp kia kìa.”
“Trời, nó đẹp thật. Nhiều màu sắc quá…”
Một đàn cá nhiều màu sắc, nhiệt đới, trông giống cá mòi bơi qua, đi cùng với những con cá đuối giống như những chiếc gối. Mặt trời chói chang trên đầu trong khi những đám mây trắng vô tận trôi dạt dọc theo đường chân trời.
“Ahh…” Tôi thở dài. “Cảm giác như đã lâu lắm rồi mình mới có chút bình yên.”
“Chú nói bình yên, nhưng chú của cháu vẫn đang truy đuổi chúng ta… Công việc lính đánh thuê luôn liên quan đến giết chóc sao ạ?”
“Ngạc nhiên là không. Có rất nhiều căng thẳng trong việc chiến đấu và phục kích cướp biển, nhưng phần còn lại của công việc khá nhẹ nhàng. Chúng tôi chủ yếu làm những công việc liên quan đến việc tiêu diệt cướp biển.”
“Chú có làm những công việc khác ngoài việc chiến đấu với cướp biển không ạ?”
“Không hẳn, nhưng các lính đánh thuê khác thì bảo vệ thương nhân, bảo vệ các trạm không gian, và làm công việc do thám.”
Một số lính đánh thuê làm công việc gián điệp, lợi dụng khả năng di chuyển tự do giữa các trạm không gian của họ. Những người khác thì đi khắp nơi và tiêu diệt những cư dân bất hợp pháp và các băng đảng trong các trạm không gian. Thậm chí có người còn thực hiện các vụ ám sát. Mặc dù, với tư cách là một lính đánh thuê đứng đắn chuyên dọn dẹp cướp biển không gian, tất cả những điều đó tôi đều không biết.
“Chú không làm những công việc như vậy sao?” Chris hỏi.
“Không. Chú không thích chiến đấu cận chiến, và điều đó là không thể đối với Mimi. Chú sẽ không bắt Elma làm chỉ vì cô ấy giỏi. Chú nghĩ tốt nhất là chú nên gắn bó với những gì mình giỏi nhất, đó là dọn dẹp cướp biển.”
“Tốt nhất cho chú và cho cả vũ trụ…”
“Thật ra, lý do của chú không cao cả đến thế. Chỉ là nó dễ dàng và có lợi cho chú thôi.”
“Trời ạ. Chú đã làm cháu ấn tượng, nhưng câu đó đã phá hỏng tất cả.” Chris khúc khích cười.
Tôi không cố gắng chọc cười, nhưng tôi mừng vì đã làm được. Chúng tôi tiếp tục có một cuộc trò chuyện vui vẻ trên chiếc thuyền cao su.
★
“Làm tốt lắm,” Elma chào đón.
“Ừ, cảm ơn.”
Sau khi quay trở lại bãi biển, tôi nhận một chai nước từ Elma và nằm xuống một chiếc ghế xếp. Chris đã hỏi rất nhiều câu hỏi về tôi, và việc cẩn thận với những gì mình nói thật mệt mỏi. Em ấy có vẻ hài lòng sau khi nghe về cuộc sống lính đánh thuê, và bây giờ em ấy và Mimi đang đập những chiếc phao cá mập và cá heo của họ vào nhau. Tôi tự hỏi liệu đó có phải là tất cả những gì họ sẽ làm không, nhưng rồi họ lại bắt đầu đua. Chắc hẳn vui lắm.
“Tôi mừng vì chúng ta có được một khoảnh khắc bình yên.” Tôi thở dài.
“Cậu lo lắng quá nhiều. Chúng ta đã hạ gục những kẻ truy đuổi, và chúng ta đã tung ra cả đống thông tin sai lệch. Họ sẽ không tấn công chúng ta ở đây đâu, tin tôi đi. Ngay cả khi họ tìm ra chúng ta đang ở đâu, họ cũng không thể tấn công một hành tinh nghỉ dưỡng.”
Elma gọi một cô Maidroid đến và gọi một ly đồ uống. Cô ấy chắc chắn đang tận hưởng bản thân.
“Cô có thấy họ đã tập hợp bao nhiêu tàu trong một ngày không? Tôi nói chúng ta nên thận trọng.”
“Ừ, tôi biết. Cậu nói đúng. Nhưng chúng ta có thể làm gì? Milo đang bảo vệ hành tinh này.”
“Chúng ta có thể thực sự tự mãn như vậy sao…?” Chúng tôi đã đến ngày hôm qua. Tôi không nghĩ chú của Chris sẽ xuất hiện hôm nay hay ngày mai, nhưng bất cứ khi nào ông ta đến, ông ta sẽ không đi một mình, và ông ta sẽ chắc chắn rằng ông ta có thể kết liễu chúng ta. Tôi không thích ý nghĩ đó.
“Nếu cậu lo lắng, tôi là một người biết lắng nghe.”
“Không chắc là tôi thích cách cô nói câu đó…”
Tôi sợ điều gì sẽ xảy ra nếu chú của cô bé dùng mọi cách để giết Chris. Họ có thể thuê một nhà nghỉ khác trên Cierra III để vượt qua hệ thống phòng thủ và tiếp cận chúng ta. Cũng có khả năng họ sẽ gửi một đống tàu chiến, hạ gục hệ thống phòng thủ của Milo, và sau đó sử dụng bắn phá từ quỹ đạo để kết liễu chúng ta. Một khi tâm trí tôi trôi dạt đến những điều tồi tệ, nó không bao giờ dừng lại.
“Mmm,” Elma rên rỉ. “Mây trắng, trời xanh, nắng vàng, và một ly đồ uống lạnh. Đây là thiên đường.”
“Này, mới quá trưa mà cô đã uống rồi à?”
“Ai quan tâm chứ? Chúng ta đang đi nghỉ! Cứ xõa hết mình thôi.”
Cô ấy nhếch mép, nâng một ly đồ uống nhiệt đới nào đó. Tốt cho cô ấy, vui vẻ là được. Thành thật mà nói, bãi biển thực sự là tuyệt nhất. Tôi chỉ không thể hoàn toàn tận hưởng nó với hoàn cảnh như hiện tại.
“Trời ạ, cậu đúng là đồ nhát gan.”
“Im đi. Một lính đánh thuê hơi nhát gan thì có gì sai?”
Tôi nhờ cô Maidroid mang cho tôi ly nước có ga màu vàng mà tôi chưa thử.
“Tôi tự hỏi an ninh thực sự tốt đến mức nào. Cô nghĩ chúng ta có thể tin tưởng được không?”
“Như tôi đã nói trước đây, họ sẽ cần một Trí tuệ Máy móc với bộ não positron như Milo để vượt qua nó. Và Trí tuệ Máy móc sẽ không giúp họ giết ai cả.”
“Tôi hiểu. Nhưng nếu họ chỉ dùng vũ lực để phá hủy hệ thống an ninh thì sao?”
“Vũ lực? Thực tế hơn là họ sẽ cử người xuống ám sát chúng ta trực tiếp. Ngay cả khi họ ở một hòn đảo khác, Milo cũng sẽ bắt họ nếu họ rời khỏi đó.”
“Họ không thể đi bằng đường biển, hoặc bay vào bằng một con tàu như Krishna sao?”
“Sẽ không xảy ra đâu. Có các trạm của Milo ở khắp mọi nơi, nên họ sẽ bị phát hiện nhanh chóng. Milo có thể gửi một đội tấn công bằng máy phóng khối lượng, hoặc các đội bắt giữ, hoặc đạn dược thẳng. Họ cũng có một bệ phóng phòng thủ trên quỹ đạo cho các cuộc tấn công từ quỹ đạo, vì vậy tấn công chúng ta sẽ rất khó khăn. Mặc dù Krishna có thể làm được.”
“Khi cô nói như vậy, nghe có vẻ như một hệ thống phòng thủ ghê gớm.”
Trong khi chúng tôi nói chuyện, một cô Maidroid quay lại với một ly soda vàng trên khay.
“Cảm ơn,” tôi nói. “Xin lỗi đã làm phiền cô.”
“Đây đều là một phần công việc của chúng tôi; xin đừng lo lắng.” Cô Maidroid mỉm cười với tôi.
“Chúng ta có tiêu nếu họ tung một cuộc tấn công bão hòa vào chúng ta không?” tôi hỏi Elma.
“Ý cậu là thứ gì đó áp đảo tất cả các hệ thống phòng thủ của hành tinh này? Tôi không nghĩ điều đó thực tế.”
“Nó không cần phải nhắm vào chúng ta. Nếu họ tấn công Khu Tích lũy và Lắp ráp ở xích đạo, nơi Milo được đặt thì sao? Họ không thể ném một đống mảnh đạn hoặc mảnh vỡ không gian vào hành tinh như một cuộc tấn công bão hòa sao? Và nếu họ phá hủy bệ phóng phòng thủ, họ có thể tự do sử dụng bắn phá từ quỹ đạo không?”
“Tất cả đều phi logic. Họ có thể thử một cuộc tấn công rõ ràng như vậy, nhưng Milo hoặc các mảng cảm biến của hành tinh này sẽ nhận thấy tất cả các tiểu hành tinh và mảnh vỡ không gian đang di chuyển và báo cho hạm đội. Sau đó, họ sẽ phải đối phó với cả bệ phóng phòng thủ của Milo và Hạm đội Đế Chế.”
“Hiểu rồi.” Nghe có vẻ như tất cả các kịch bản tồi tệ nhất của tôi đã được tính đến. “Nhưng Milo không thể bất khả chiến bại, phải không?”
“Tất nhiên là không. Họ có thể sử dụng bắn phá từ quỹ đạo nếu họ có đủ sức mạnh để hạ gục bệ phóng phòng thủ một cách nhanh chóng. Milo có thể chống lại các cuộc tấn công ở một mức độ nào đó, nhưng sẽ rất tệ nếu họ gây rối với chúng ta từ quỹ đạo.”
“Việc tuyển mộ cướp biển không gian cho đến khi họ có đủ sức mạnh là không thể sao?”
“Tôi sẽ không nói là không, nhưng… nếu họ mất quá nhiều thời gian, hạm đội sẽ đến. Sẽ rất rủi ro.”
“Không chắc chắn, nhưng vẫn đầy đe dọa. Nếu họ làm vậy, chúng ta nên cố thủ trong Krishna, né tránh các cuộc bắn phá từ quỹ đạo của họ, và cố gắng cầm cự cho đến khi hạm đội đến?”
“Ừ. Tôi nghĩ đó là ý kiến tốt nhất.” Việc Elma đồng ý đã giúp tôi nhẹ nhõm phần nào. Tôi cũng cảm thấy tốt hơn khi chúng tôi đã có một kế hoạch cơ bản trong trường hợp kịch bản tồi tệ nhất xảy ra.
“Một cuộc trò chuyện khá đáng lo ngại mà ngài đang có,” cô Maidroid nói.
Tôi không nói gì và chỉ uống ly soda vàng của mình qua ống hút. Mmm. Ga mạnh, vị sảng khoái, độ ngọt vừa phải. Chuẩn vị bia gừng rồi!
“Với tư cách là người quản lý an ninh của hành tinh này, có điều gì mà tôi nên biết không ạ?” cô Maidroid hỏi.
“Cô nghĩ sao?” Tôi quay sang Elma.
“Chúng ta không thể thực sự nói về nó.”
“Dù sao thì khách hàng của chúng ta là Chris,” tôi nói. Tôi gọi các cô gái vẫn đang bơi, và họ đua nhau trở lại bờ.
“Cháu thắng!” Chris giơ cả hai tay lên ăn mừng.
“Aww. Em lại thua rồi…” Mimi thở dài thất vọng.
Càng dành nhiều thời gian với Mimi và Chris, tôi càng thấy họ gần tuổi nhau, nhưng có lẽ Chris trông già dặn hơn vì sự trưởng thành của em ấy.
“Chú có cần gì không ạ?” Chris hỏi.
“Milo muốn biết chuyện gì đang xảy ra, vì nó phải bảo vệ chúng ta.”
“Chuyện gì… đang xảy ra ạ?”
“Vâng,” cô Maidroid nói. “Nếu quý vị cho rằng có nguy hiểm, tôi muốn biết thêm.”
Nước nhỏ giọt từ bộ đồ bơi của Chris khi em ấy ngẫm nghĩ. Mimi trông hơi bối rối và không biết phải làm gì, nên tôi đã đưa cho em ấy ly bia gừng của mình để thử. Với một ngụm, mắt em ấy mở to. Ha ha ha! Trò này không bao giờ cũ.
“Cháu nên nói gì ạ?” Chris hỏi Elma và tôi.
“Chú nghĩ chúng ta nên nói sự thật cho Milo và cố gắng hợp tác,” tôi đáp. “Nhưng chú không biết Milo có thể gây hại cho Bá tước Dalenwald như thế nào, nên chú không thể bảo cháu phải làm gì.”
“Tôi nghĩ chúng ta có thể tin tưởng vào Trí tuệ Máy móc của Đế Chế ở một mức độ nào đó,” Elma nói thêm. “Đây là một cuộc chiến tranh giành quyền thừa kế của quý tộc, và họ rất thích quản lý quý tộc.”
Chris khúc khích cười; có vẻ như Trí tuệ Máy móc có rất nhiều việc phải làm để giữ cho giới quý tộc Grakkan đi đúng hướng.
“Nếu không có sự chấp thuận của ông cháu, cháu cảm thấy khá không thoải mái khi chia sẻ bí mật của chúng ta.”
“Chẳng phải ông ta đã làm hỏng chuyện khi để con cái mình đến mức κύɴɢ nhau để tranh giành quyền thừa kế sao?”
“Uh-huh.” Elma gật đầu.
“Cháu cho là mình không thể phản đối…” Chris thở dài và bắt đầu giải thích hoàn cảnh của mình cho cô Maidroid, người mà, giống như tất cả các máy móc trên đảo, đều được kết nối với Milo.
“Tôi đã hiểu vấn đề. Tôi sẽ cần một chút thời gian để xem xét các biện pháp đối phó.”
Cô Maidroid liếc lên trong chưa đầy mười—không, chưa đầy năm—giây.
“Tôi đã thu thập được nhiều thông tin khác nhau, bao gồm cả dữ liệu về vụ tấn công tàu khách ba tháng trước.”
“Nhanh thật,” tôi nói, ấn tượng trước sức mạnh của Trí tuệ Máy móc.
“Không đặc biệt lắm. Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ những người ở lại Cierra III, và tôi sẽ nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ đó.”
“Cô có đưa chúng tôi vào danh sách đen nếu chúng tôi mang rắc rối đến đây không?” tôi hỏi.
“Không, chúng tôi sẽ không bao giờ làm vậy. Bất kể hoàn cảnh của quý vị là gì, quý vị đều là khách hàng, và tôi sẽ thực hiện nhiệm vụ của mình cho đến thời điểm quý vị rời khỏi hành tinh này.”
“Thật sao?”
“Vâng. Đó là công việc của tôi.” Cô Maidroid gật đầu. “Tôi sẽ thông báo cho quý vị ngay khi có dấu hiệu nguy hiểm đầu tiên. Quý vị có thể yên tâm nghỉ ngơi.”
Cô ấy mỉm cười trấn an Chris.
Có vẻ như chúng tôi có thể trông cậy vào sự hỗ trợ của Milo, mặc dù mọi chuyện hiếm khi diễn ra suôn sẻ với chúng tôi, và ai biết được AI sẽ can thiệp sâu đến mức nào.
“Đến giờ nghỉ rồi,” tôi tuyên bố. “Chúng ta hãy đi tắm và trở về nhà nghỉ. Chúng ta sẽ ở đây một thời gian, vì vậy đừng để mình kiệt sức.”
“Ừ, cũng hợp lý,” Elma nói. Cô ấy đã uống rượu rồi, nên có lẽ cô ấy đã sẵn sàng nghỉ ngơi ngay từ đầu.
“Vâng ạ,” Mimi thở dài. “Ngày mai chúng ta có thể vui chơi nhiều hơn.”
“Ừ, chắc chắn rồi. Và chúng ta có thể tìm một nơi vui vẻ khác ngoài bãi biển. Được không, Chris?”
“Vâng ạ!”
Với sự đồng ý của Chris, chúng tôi đi đến phòng tắm, gột rửa mồ hôi và cát, và trở về nhà nghỉ.
Tôi chỉ hy vọng chúng ta có thể liên lạc được với ông của Chris trước khi có chuyện gì xấu xảy ra hoặc chúng ta phải rời đi. Liệu mọi chuyện có diễn ra suôn sẻ như vậy không?