I Woke Up Piloting the Strongest Starship, so I Became a Space Mercenary

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

34 258

Khoan đã, ác nữ mấy người! Tôi cũng là phản diện đó!

(Đang ra)

Khoan đã, ác nữ mấy người! Tôi cũng là phản diện đó!

请叫我帆sir

“Ta thật sự không biết làm sao ta lại xuyên vào game được nữa!”

10 6

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

6 14

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

33 46

Tập 03 - Chương Kết

Chúng tôi trở về tàu Krishna và quyết định nghỉ ngơi một lát trong lúc chờ đợi.

Chúng tôi đã trải qua một trận chiến với robot, một trận không chiến dữ dội với cướp biển không gian, ăn tối, rời khỏi Cierra III và gặp gỡ Serena. Tôi thực sự cảm thấy kiệt sức. Tôi đi tắm đầu tiên, trở về phòng, mặc một bộ đồ thoải mái rồi ngồi trên giường, lòng vẫn còn luyến tiếc cảm giác thư thái lười biếng trong bồn tắm.

Đúng lúc tôi cầm máy tính bảng lên để xem qua danh sách tiền thưởng từ đám cướp biển mà mình kiếm được hôm nay, thì có tiếng chuông báo ở cửa.

Là ai vậy nhỉ? Tôi tự hỏi trong lúc mở cửa từ xa. Ở đó, tôi thấy Chris.

Cô bé có vẻ như cũng vừa tắm xong và đang mặc một bộ đồ ngủ màu hồng dễ thương. Có chuyện gì thế này?

“Có chuyện gì vậy cháu?” tôi hỏi.

“Cháu muốn nói chuyện.”

“Vậy thì vào đi.” Tôi gần như chưa mặc đồ tử tế. Dù vậy, tôi vẫn để Chris vào phòng và mời cô bé ngồi xuống ghế. Tôi thì ngồi trên giường để có thể đối diện với cô bé khi nói chuyện.

“Hôm nay chắc cháu mệt lắm nhỉ?” tôi bắt chuyện. “Lực G trong mấy trận chiến không dễ chịu chút nào đâu.”

Dù thể chất tôi rất tốt nhưng nó vẫn bào mòn tôi đáng kể, nên tôi chỉ có thể tưởng tượng được cô bé đã phải chịu đựng thế nào. Có lẽ sáng mai nên đi kiểm tra sức khỏe một chuyến.

“Dạ, cũng hơi ạ. Nhưng khi ở bên mọi người, cháu chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch thôi…”

“Cháu vui lắm à?”

“Vâng ạ.” Chris ngước lên nhìn tôi với một nụ cười rạng rỡ, nụ cười ấy có sức lan tỏa đến nỗi tôi cũng phải mỉm cười đáp lại.

“Nhưng không phải lúc nào mọi chuyện cũng điên rồ thế này đâu. Thật tiếc là kỳ nghỉ của chúng ta bị cắt ngang sớm mất một tuần.”

“Đúng vậy ạ. Cháu buồn vì chúng ta chưa đi câu cá xong,” Chris nói, trông có vẻ thất vọng.

Tôi khẽ tăng nhiệt độ trên bộ điều nhiệt cạnh giường; tôi không muốn cô bé bị lạnh vì tóc vẫn còn ướt.

Sao cô bé không nói thẳng vào chuyện mình muốn nói nhỉ? “Cháu có tâm sự gì à?”

Cô bé lặng lẽ cúi đầu.

Thôi nào cô bé. Chú không phải người đọc được suy nghĩ, mà trực giác của chú cũng tệ lắm. Chú cũng chẳng nhạy cảm với những điều tinh tế của phụ nữ đâu. Nếu cháu cứ im lặng thế này, chúng ta sẽ chẳng đi đến đâu cả. “Hừm… Cháu có muốn qua đây ngồi không?”

Tôi vỗ nhẹ lên khoảng trống bên cạnh mình, và Chris gật đầu. Cô bé ngồi xuống cạnh tôi.

Này, tôi không nghĩ sự ngây thơ của cô bé dễ thương chỉ vì tôi là một tên biến thái đâu, được chứ? Thật lòng đấy. Chắc vậy.

“Khó nói lắm à cháu?”

“Vâng… ạ.”

Làm ơn đừng có đỏ mặt rồi bồn chồn như thế chứ. Chú không phải kẻ biến thái, nhưng chú có thể cảm thấy có gì đó sắp thay đổi đấy.

“Chuyện là…” cô bé bắt đầu.

“Ừ?”

“Chú thích những người phụ nữ cao ráo và nữ tính hơn, phải không?”

“Hả? Ờ, ừm. Đúng vậy.”

“Cháu hiểu rồi…” Chris buồn bã trĩu vai. Tôi có cảm giác mình hiểu tại sao cô bé lại vỗ nhẹ lên ngực mình.

“Chris này, chú không ghét cháu đâu. Thật ra, phải nói là chú rất quý cháu thì đúng hơn. Cháu dễ thương theo cái cách khiến người khác muốn che chở.”

“V-dạ vâng ạ!”

“Nhưng chú sẽ không làm gì cháu cả. Làm vậy sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của chú, và cũng là bất kính với cháu và ông của cháu nữa.”

“A…”

“Chú còn một vấn đề đơn giản hơn nữa.”

“Dạ?”

“Nói ra thì hơi thô tục, nhưng chú không nghĩ là, ờm… nó sẽ 'vừa' đâu. Về mặt thể chất ấy.”

Tôi dùng hai ngón trỏ để diễn tả kích cỡ của cái-mà-ai-cũng-biết-là-gì-đấy.

“Ôi, trời…” Có vẻ cô bé đã hiểu ý tôi. Mặt em ấy đỏ như gấc.

“Chú sẽ không đời nào hủy hoại một cô bé đáng thương còn chưa dậy thì xong đâu.”

“Nhưng cháu cũng cao gần bằng chị Mimi mà.”

“Chà, cháu nói thế thì chú chịu rồi, hử? Nhưng Mimi là người lớn rồi. Cháu thì chưa, phải không nào?”

“Ưm.” Chris dụi đầu vào ngực tôi.

Ha! Cô bé ngốc này.

“Cháu không cần phải vội vàng như vậy đâu.”

“Có chứ ạ! Một khi ông đến đón cháu, cháu sẽ không được ở bên cạnh chú nữa,” Chris thì thầm, vẫn tựa vào người tôi.

“Ừ, cũng đúng.” Tôi gãi má và nhìn lên trần nhà.

Một khi người chú Balthazar của cô bé bị xử lý, em ấy sẽ là hậu duệ cuối cùng còn lại của gia tộc Dalenwald. Có thể sẽ có một nhánh phụ hoặc gia thần nào đó kế thừa gia danh, nhưng điều đó không quan trọng miễn là Chris còn sống. Gả cô bé cho một người đàn ông nào đó sẽ là cách dễ nhất để duy trì huyết thống. Và nếu đó là điều ông của cô bé muốn, chắc chắn sẽ sớm có một ứng viên sáng giá xuất hiện.

Tôi không biết chi tiết về hôn nhân trong Đế Chế, chứ đừng nói là trong giới quý tộc, nhưng tôi cũng lượm lặt đủ thông tin để đoán được phần nào. Nhưng tôi sẽ không phải là người đàn ông của cô bé. Bá tước Dalenwald sẽ chọn chồng cho em ấy, có lẽ chẳng thèm đếm xỉa đến cảm xúc của Chris.

Ý mình là, luật chơi nó vốn vậy mà, phải không? Mình không nghĩ ông ấy sẽ để một tên lính đánh thuê quèn làm vấy bẩn dòng máu quý tộc.

“Này, Chris. Chú—” Cô bé đặt một ngón tay mềm mại lên môi tôi, ngắt lời tôi.

“Cháu biết, nhưng xin chú đừng nói ra. Cứ để thế này thôi…” Chris nói, vùi mặt vào ngực tôi và vòng tay ôm lấy tôi.

Tôi vỗ nhẹ lưng cô bé. Hmm… Ừ, mình không thể dính líu đến cô bé này được.

Một người đàn ông tốt sẽ từ chối thẳng thừng.

“…”

Tôi nhìn mái đầu của cô bé và thở dài. Ngay cả khi cuối cùng mình cũng sẽ làm thế, thì cũng không phải là ngay bây giờ.

“Cháu muốn ngủ thế này không?” tôi hỏi.

“Hả?!”

“Nếu đó là ước nguyện của tiểu thư, tôi sẽ là thanh gươm và là chiếc gối của người… Haaah.”

Tôi ngáp một cái thật to rồi nằm xuống trong khi Chris vẫn ngồi im như tượng. Cô bé do dự một lúc, nhưng cuối cùng cũng nằm xuống cạnh tôi.

“Chú tắt đèn nhé.”

“Vâng ạ.”

Trong bóng tối, Chris cựa quậy một lúc rồi nằm yên.

Cô bé không thể ở đây lâu, và không phải mọi thứ đều có thể theo ý con bé, nhưng mình muốn làm bất cứ điều gì có thể để biến giấc mơ của cô bé này thành hiện thực.

Tôi đã tự thề với lòng mình như vậy khi dần mất đi ý thức và trôi vào thế giới của những giấc mơ.