Đây là mùa hè đầu tiên trong đời cao trung của tôi.
Vì không hoạt động câu lạc bộ nên tôi có thể dành cả ngày để chây lười hay chơi đùa cùng Chisome và Kuro Chisome.
À mà, hôm nay là sinh nhật tôi.
"Nên là vậy đấy, Chisome!"
"Dạ?"
"Anh đã mua nó vì trông nó rất hợp với em. Em sẽ nhận chứ?"
"Cho em ư...? Vậy có được không?"
"Được mà."
Món quà tôi tặng Chisome là một chiếc ruy băng.
Tuy không phải là một món đồ đắt tiền, nhưng vì chiếc ruy băng trắng đen này rất hợp với Chisome nên tôi đã mua nó.
Tôi chọn chiếc ruy băng khi tưởng tượng cảnh em ấy mang chúng trong đầu... à mà, tôi cũng mua một chiếc y hệt cho Kuro Chisome.
"Lại đây"
Khi tôi vẫy tay gọi Kuro Chisome lại gần, em ấy rời xa khỏi quả bóng thăng bằng yêu thích của mình và bước đến chỗ tôi.
"Anh cũng mua cho em một chiếc này. Trông hợp với em lắm."
Kuro Chisome tròn mắt nhận lấy chiếc ruy băng.
Em ấy bắt chước Chisome quấn ruy băng quanh tóc mình, và thế là cả hai cô em gái của tôi đã mang chiếc ruy băng tôi mua lên đầu.
Chisome với mái tóc bạc và Kuro Chisome với mái tóc đen, khi ở cạnh nhau thế này hai cô em gái nhỏ nhà tôi trông như một tuyệt tác nghệ thuật vậy.
"Em dễ thương hông?"
"Dễ thương lắm"
"... Ehehe, cảm ơn Nii-san♪"
Nụ cười rạng rỡ của Chisome làm mình hạnh phúc ghê.
Tôi tình cờ thấy chúng khi đi chơi cùng hai thằng bạn, sau đó quyết định mua chúng vì trông chúng khá hợp mắt, hơn nữa tôi cũng muốn nhìn thấy nụ cười của hai cô bé.
Cả hai mỉm cười ôm lấy tôi từ hai bên, nhưng rồi Chisome chợt bỏ tay ra như vừa nhận ra chuyện gì đó.
"Không, không đúng Nii-san! Đúng là chiếc ruy băng làm em vui thật, mà nè! Hôm nay là sinh nhật Nii-san mà, phải ngược lại mới đúng chứ! Nhưng quả nhiên được anh tặng quà khiến em rất hạnh phúc ghê!"
Chiếc ruy băng rất quan trọng, cái gì quan trọng thì phải nói lại hai lần.
Ừm, hôm nay là sinh nhật tôi, chả biết sao tặng quà cho em gái hóa ra cũng là một cách để ăn mừng, nhưng với tôi, chỉ cần nhìn thấy gương mặt hạnh phúc của cả hai là đã đủ thỏa mãn rồi.
Sau đó, tôi bị đá ra khỏi phòng vì hai cô em gái muốn chuẩn bị quà sinh nhật cho tôi.
"..... Có đơn giản chút cũng không sao mà."
Nói là vậy, nhưng thật ra tôi khá phấn khích.
Tôi đã nhắc đến chuyện này hồi trước, Chisome là người đầu tiên ngoài đám bạn tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho tôi sau khi tôi chuyển sinh thành Taiga.
“Ở yên trong phòng cũng được, cơ mà cứ thử ra ngoài một chút đi.”
Tôi báo cho Chisome rằng mình sẽ ra ngoài một chốc rồi rời nhà.
Giờ đang là giữa hạ nên nhiệt độ cao phát khiếp, đến nỗi đi bộ một chút thôi cũng đổ cả đống mồ hôi. Mùa hè mà, đành chịu vậy.
Em ấy bảo món quà sẽ mất một lúc để chuẩn bị, ngặt nỗi tôi đang muốn về nhà sớm.
Sau khi ghé đại vào một tiệm sách, tôi tính đi mua chút kem chống nóng mùa hè... hoặc lẽ ra là vậy.
"........."
Nhưng không hiểu sao hiện tại tôi lại đang ngồi trong một tiệm cà phê.
"Cứ gọi thoải mái."
"......Được"
Người phụ nữ trước mắt tôi bảo tôi cứ tự nhiên gọi món, nhưng tôi không thể lập tức làm theo.
"Lo lắng ư? Chà, không phải là ta không hiểu cảm giác của cậu. Nếu thế thì để ta chọn giúp cậu vậy."
"........."
Bỏ mặc Chisome để đi chơi cùng một người phụ nữ khác, nghe bùi tai đấy, nhưng nếu chỉ vậy thì đã dễ...
Người phụ nữ đang xem thực đơn trước mặt này, đây là lần đầu tôi gặp bà ấy.
Bà ấy gọi tôi khi tôi đang dạo phố một mình, mới đầu tôi nghĩ mình đang bị tán tỉnh hay gì đó, nhưng... lời bà ấy nói khiến tôi sốc nặng.
"Hân hạnh gặp mặt, tên ta là... không, tên ta không đáng được nhắc đến. Nếu phải nói, thì cứ xem ta là mẹ của con quái vật đấy là được nhỉ?"
Lần đầu nhìn vào gương mặt của người tự xưng là mẹ em gái mình, tôi....... chợt nghĩ về em ấy, Chisome.
Đương nhiên, tôi biết người phụ nữ này không phải Chisome, dẫu vậy bà ấy vẫn có quá nhiều nét tương đồng với Chisome.
Thế là tôi đã tạt vào quán cà phê theo lời mời của người phụ nữ trẻ đẹp có nét giống Chisome khi em ấy trưởng thành.
"Không biết con bé có sống tốt không. Ta đã từ bỏ quyền nuôi dưỡng nên ta không còn xứng để gọi bản thân là mẹ con bé nữa, nhưng... không, không đúng. Ta cũng không có ý định xem mình là một người mẹ. Bỏ được con quái vật đó làm ta cảm thấy nhẹ nhõm hẳn."
".........!"
"Làm ơn đừng nhìn ta như vậy. Đối xử với phụ nữ như vậy là không tốt đâu biết không?"
Bà ấy nghĩ mình không nói gì sai, trông bà ấy khá ngạc nhiên khi tôi nổi giận.
Tôi biết rõ về chuyện của Chisome, dù được bảo rằng bà ấy là mẹ em gái tôi, nhưng quả nhiên tôi không thể nào đáp lại "Ồ, thế à " và tin theo lời bà ấy, nhưng... bà ấy trông quá giống Chisome, có lẽ lời bà ấy nói là sự thật.
(......Ngẫm lại, mình có cảm giác bà ấy giống với Kuro Chisome hơn.)
Hẳn đơn giản là vì bà ấy mang màu tóc đen hệt với em ấy... thế nhưng tôi vẫn không thể ngừng nhìn chòng chọc vào bà ấy, dù cho mới gặp đối phương lần đầu―― tôi giận đến mức đó khi Chisome bị gọi là quái vật đấy.
"Ta rất biết ơn cha cậu. Ta đã trả cho ông ta một số tiền lớn để ông ta chịu mang con bé đi, nhưng với ta đó là một quyết định sáng suốt. Dĩ nhiên ông ta cũng rất sợ Chisome, nhưng có vẻ lòng tham không cho phép ông ta từ chối."
"..... Ra đó là lý do lão khốn đó có nhiều tiền đến vậy hử."
"Với một đứa trẻ thì đó là một số tiền khổng lồ đúng không? Đến mức nếu không tiêu xài hoang phí thì số tiền đó đủ để cậu và con bé sống thoải mái trong hàng chục năm mà không cần làm việc."
Gia tài lão khốn đó để lại là một con số khổng lồ.
Như người phụ nữ này đã nói, trước số tiền lớn như vậy thì bất kỳ người trưởng thành bình thường nào cũng khó mà giữ được lý trí.
Đúng là tôi rất ngạc nhiên vì số tiền, nhưng chỉ đến mức yên tâm rằng tôi và Chisome có thể sống thoải mái khi còn trong tuổi vị thành niên.
"Ta không thể liên lạc được với ông ta... phải chăng, ông ta bị giết rồi ư?"
"........"
Bà ta vào thẳng vấn đề.
Vì năng lực của Chisome, sự tồn tại của lão khốn đó đã bị xóa mờ, dẫu vậy việc bà ấy đoán được chuyện đó nghĩa là người phụ nữ này không hề bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của Chisome... gọi nó là đặc quyền của mẹ có được không nhỉ?
(...Trong game không có bất kỳ thông tin nào về mẹ của Chisome. Ra là vậy.... thế nên tên của bà ấy mới không hề xuất hiện trong trò chơi. Thế giới này đã rẽ sang một hướng khác.... việc nghĩ rằng đây là thế giới trò chơi là điều cực kỳ ngu xuẩn.)
Ừ thì, cũng có lúc tôi nghĩ đây là một trò chơi, nhưng gần đây cảm giác yêu quý tôi dành cho Chisome ngày càng lớn, về cơ bản chuyện nghĩ về em ấy dường như đã trở thành một phần sức mạnh của tôi, nên tôi cũng chẳng mấy quan tâm.
Souma, hóa ra hắn là một tên khá nguy hiểm, về phần Misora, cổ đã hóa từ kiểu cuồng em trai thành kiểu cuồng anh trai, do đó kiến thức từ tựa game gốc đã hoàn toàn trở nên vô dụng.
"Bà....."
"Gì~vậy? Cứ hỏi thẳng xem nào."
"......Bà có biết về sức mạnh của Chisome không?"
Chisome không hiểu tường tận về sức mạnh của mình, đến cả tôi, kẻ nhìn thế giới này qua góc nhìn của người chơi, cũng không hiểu được sức mạnh đó.
Dẫu bà ấy có biết thì chắc cũng chẳng thay đổi được gì, nhưng nếu biết được thêm một chút...
Trước câu hỏi của tôi, bà ấy suy nghĩ... rồi trả lời ngắn gọn không chút nao núng.
"Ta không biết. Khi ôm con bé trên tay lúc nó chào đời, ta đã nhận thấy có gì đó không đúng, sau đó ta đã cố tránh không đụng mặt nó hết mức có thể."
"..... Thế mà bà dám tự gọi mình là mẹ á?"
"Đừng ngốc vậy. Làm gì có ai xem một tồn tại khiến bản thân sợ hãi và kinh tởm theo bản năng là con gái mình chứ?"
".........."
Nói gì cũng vô dụng, đó là suy nghĩ của tôi về người này.
Dường như bà ấy không hề xem Chisome là con gái mình... không, bà ấy còn không xem em ấy là đồng loại.
Trước giờ những kẻ quanh Chisome đều thuộc dạng này, ở trường cũng chẳng khá hơn... và rồi Taiga và lão khốn đó đã cố làm nhục em ấy... ừm, em ấy không phát điên cũng lạ.
Sau đó, dù cho đã kiểm soát được sức mạnh của mình và không còn sợ hãi người khác, Chisome vẫn không cho phép kẻ khác tiếp cận mình vì em ấy đã loạn trí mất rồi còn đâu.
(... Chisome, em đã phải chịu đựng đến mức nào? Đã bao lâu――)
Lúc đó, tôi muốn chạy ngay về nhà để được ở bên cạnh Chisome.
"Này, cậu không sợ con bé à? Ta có chút nghi ngờ, vì hôm trước ta còn thấy cậu đi cạnh nó mà. Tại sao cậu lại đón nhận con bé?"
Chuyện hiển nhiên, tôi định phản bác rằng vì tôi là anh trai em ấy, nhưng bà ấy đã cắt lời tôi trước.
"Ra vậy, cậu đã bị nó lây nhiễm à. Nói chuyện thế này cũng chẳng sao, nhưng ta cảm giác cậu có gì đó giống với con bé."
Khi được bảo vậy, tôi đặt tay lên chỗ bị lão khốn kia đâm lúc trước.
"Cậu không sợ thứ người thường kinh hãi, dù biết cha ruột biến mất nhưng cậu cũng chẳng bận tâm. Riêng chuyện cậu quan tâm đến nó nhiều hơn mức cần thiết thôi cũng đủ chứng minh cậu bị lây nhiễm rồi."
Ý của bà ta là thế.
Thú thực tôi cũng không chắc, nhưng chuyện lão cha già mất tích chẳng mảy may khiến tôi phiền lòng. Còn về Chisome, dù gì thì em ấy vẫn là một người quan trọng với tôi, hơn nữa tình cảm tôi dành cho em ấy...... tóm lại sức mạnh của Kuro Chisome đã ảnh hưởng và thay đổi tôi... đó là ý bà ấy muốn nói.
"Con bé đó khiến mọi thứ phát rồ lên nhỉ. Tội nghiệp... nhưng không còn cách nào khác. Đó là hình phạt vì đã đón nhận nó――"
“Ờm~, để tôi nói vài lời nhé?”
Đúng là tôi đã rất ngạc nhiên khi nghe được những chuyện mình chưa biết, nhưng cảm giác của tôi về nó chỉ có vậy.
Sau khi nghe chuyện của bà ta, cách tôi nhìn nhận Chisome vẫn không đổi, tôi không hề có ý định rời bỏ em ấy――dù cho đây là ảnh hưởng từ sức mạnh của Chisome đi nữa thì tôi cũng chẳng quan tâm, có thể nói, tình cảm của tôi vẫn không hề bị suy chuyển.
"Lần đầu gặp mặt, tôi cũng rất sợ. Tuy nhiên, tôi không muốn bỏ mặc Chisome, ngược lại, tôi đã cố kéo gần khoảng cách giữa cả hai."
"......Hả?"
"Đúng là sức mạnh của em ấy đang tồn tại trong cơ thể tôi... tri giác của tôi đã thay đổi đôi chút vì nó. Tuy nhiên, có một thứ vẫn không hề thay đổi."
"........"
"Tôi, ngay từ đầu đã rấttt yêu quý Chisome."
Tôi tự tin tuyên bố.