Học nhóm!
Đó là vui đùa cùng bạn bè, tán tỉnh người yêu, học cách trở thành giáo viên, và làm khổ cha mẹ. Đó chính là cuộc gặp gỡ định mệnh mang nhiều ý nghĩa khác nhau tùy thuộc vào đối tác của bạn!
Sau khi tan học, tôi đang ở trong một quán cafe cùng với Koyomi.
''Do đó suy ra….''
''Ko-Kouyou,…?....N-....gần quá…...''
''Ah, xin lỗi……''
Có vẻ như tôi đã tiến lại quá gần. Tôi ngồi lại chỗ của mình cách khoảng 50cm.
''Không, đó không phải ý mình –''
''Hm?....lời giải khó hiểu quá à?''
''Không, không phải vậy…..''
''Vậy thì là gì?''
''Thường thì, khi ai đó đang học với người yêu, mà họ lại tiến lại gần mình hơn, cậu phải nói là [Ah, xin lỗi] một cách ngại ngùng hơn rồi di chuyển ngay lập tức. Và rồi cậu sẽ phải âu yếm mình với gương mặt đỏ như củ cải. Mình biết cậu muốn tán tỉnh.''
''X-xin lỗi…''
''Không, cũng chẳng phải quá đáng lắm nếu cậu hành động như vậy. Chỉ là mình cảm thấy tội lỗi khi mà tán tỉnh nhau ở đây thôi.''
Mặc dù tôi đã gặp rất nhiều khó khăn để phản ứng như những gì cô ấy mong muốn đó…..
Cậu đang quá tham lam rồi đó……..
Đúng hơn thì…….
''Nhìn đây, từ đầu thì đây là một buổi họp nhóm đúng không? Không cần chúng ta phải tán tỉnh nhau đúng chứ?''
''Không không, trong trường hợp họ là người yêu của nhau, nó sẽ là một cuộc gặp gỡ định mệnh trá hình bởi một buổi tán tỉnh.''
''Ai là người đã yêu cầu được dạy?''
''…….là mình''
''Và ai là người người được nhờ vả?''
''Là Ko,Kouyou.''
''Vậy ai là người phải tuân theo?''
''Là cậu.''
''Tốt. Học tiếp thôi.''
''Ah, ưm. Cảm ơn.''
[Đây là ly parfait dâu tây socola cực lớn –!]
''Ah, cảm ơn. Xin hãy đặt nó ở đó.''
''Ơ!''
''Hm, không phải sẽ rất kỳ quặc nếu cậu không gọi thứ gì đó sao?''
''Cậu đã gọi một ly nước trước đó rồi mà. Và nếu cậu định gọi thêm gì đó, sao cậu không nói với mình nữa.''
''Không, mình nghĩ nó có thể gây cản trở cho buổi học hoặc điều gì đó tương tự.''
''Mình muốn ăn nó vào giữa buổi.''
''…………..Vậy à-, xin lỗi.''
Sau đó, khoảng cách giữa chúng tôi lại được nới rộng hơn nữa.
''Mình đã nói rồi mà, đừng phản ứng như vậy nữa. Hơn nữa, cậu cũng đang quá cố chấp trong chuyện này đó.''
''Fufu…….xin lỗi, xin lỗi. Đùa chút thôi mà.''
Khoảng cách giữa chúng tôi đã quay trở lại bình thường.
''Wa –, cho mình nếm thử một chút đi!''
''Ơ.''
''Mình sẽ không cho cậu một chút parfait nào đâu.''
''Cái sự nghiêm túc đó là gì vậy…''
''Vậy sao Koyomi cũng không gọi món đi?''
''Không –, một ly cỡ đó chắc chắn là quá nhiều đối với mình –''
''Hm. Vậy thì mình sẽ ăn thay phần cậu……Xin lỗi!''
''Vâng~ ''…… tiếng bước chân.…
''Hai món parfait như này nữa. Và 2 chiếc bánh crepe.''
''Có ngay~!''….tiếng rời đi…
''Uwaa, cậu không biết cách để kìm chế sao. Đúng hơn thì, không phải nó quá là nhiều sao? Cậu sẽ không bị béo lên chứ?''
''Mình tập tạ hàng ngày, và cũng chạy 2-3 lần một tuần.''
''Vậy à, đó là lý do vì sao cậu lại nhanh chân….''
''Ừ ừm…Này, nếu cậu không định ăn parfait thì sao không học tiếp đi? Mình sẽ dạy cho cậu những phần không hiểu.''
''Eh –, cậu đã gọi rất nhiều rồi, vậy một miếng chắc là không sao đâu đúng không?''
''Không, điều đó là không thể''
''Sao vậy!?''
''Bởi vì nếu mình cho cậu một miếng parfait…….. Mình sẽ không thể đối mặt với miếng parfait nữa!''
''Ehhh? Gì vậy!? Parfait là một tôn giáo đối với cậu à!?''
''Ít nhất là đối với mình. Hơn thế thì, cậu cũng có thể gọi một món mà. Cậu có lý do cụ thể nào không?''
Nếu nó quá lớn, cô ấy có thể gọi món nhỏ hơn mà, không quá khó để yêu cầu một món phù hợp với mình……..
''Không phải vậy, cậu biết mà……Mình đang cố kìm chế bản thân, nhưng ngay cả khi mình ăn một miếng nhỏ, mình sẽ không thể dừng lại được nữa…….''
''Cậu đang nói về cái gì vậy?''
''Ư –, mình đang nói về ăn kiêng…..! Ít nhiều thì mình cũng là một cô gái mà, phải không? Lo lắng về vóc dáng của bản thân là điều đương nhiên, đúng hơn thì một khi cậu đã béo lên rồi mới nhận ra thì đã quá muộn.''
''Hee –, vậy à.''
Hừm, chỉ có vậy thôi à…..
Fuuhh……Từ chối một ly parfait chỉ vì điều đó, cậu vẫn còn một chặng đường dài phía trước đó.
''Whoa! Mình nghĩ rằng không có vấn đề gì!….Phải chăng? Koyomi là kiểu người không để ý đến cơ thể của mình sao!?''
''Không, đó chỉ là một chút……… có một vết rạn, nhưng mình sẽ không để mọi người nghĩ rằng mình béo.''
''Xin lỗi. Xin lỗi tất cả những người mũm mĩm trên cả nước.''
''Cậu có thể nói được nhiều thứ về tính cách của một người dựa trên sự chỉn chu của họ. Mình nghĩ như vậy thật tuyệt vời.''
''Mình nghĩ là Kouyou đang nói quá lên……tại sao vậy?''
''Không, không sao đâu, nếu Koyomi thấy tốt thì nó là tốt thôi.''
''Eh –, mình rất tò mò nên hãy cho mình biết đi –''
''Nói sao nhỉ, mình nghĩ rằng đó là một cách sống nhàm chán.''
''Eh?''
''Mình chỉ tự hỏi liệu sống như vậy có vui không.''
''T-, Tại sao….?''
''Cậu đang tự ép mình phải không? Dù cho cậu rất muốn ăn nó. Cách sống như vậy thật nhàm chán. Muốn ăn thì cứ ăn đi. Như bà nội đã nói, khi còn trẻ, hãy cứ sống tự do.''
''Nhưng…..Mặc dù cậu bảo rằng mình hãy sống một cuộc sống vui vẻ, nhưng Kouyou không làm gì ngoài việc ngủ. Có phải do nghĩ rằng tương lai của mình có thể gặp rủi ro, nên là cậu đang học cho kỳ thi có đúng không?''
''Không, không, lý do của mình không tuyệt vời đến vậy đâu. Mình chỉ muốn ngủ yên trên lớp mà không bị giáo viên làm phiền thôi.''
''Nhưng ngay cả như vậy…..''
''Bắt đầu nhá, từ ‘’dễ dàng’’ đôi khi lại mang nghĩa là vui vẻ có đúng không? Có những người đã nói với cậu rằng là đừng chăm chăm vào những thứ dễ dàng mang lại niềm vui trước mắt. Chẳng phải như vậy giống như cậu đang bỏ chạy khỏi những điều thú vị sao? Không phải dễ dàng để có được niềm vui, cậu biết mà.''
''Ý cậu là?''
''Khi ai đó hy sinh hiện tại để tận hưởng bản thân trong tương lai, và quên mất cách để có được niềm vui, điều đó là không tốt. Mình không thể hiểu được. Họ đang sử dụng việc học để trốn chạy khỏi những điều thú vị. Cậu thực sự muốn có được niềm vui, nhưng rất khó để làm được như vậy khi mà ép buộc. Suy cho cùng, nếu cậu học và có được kết quả, con đường của cậu sẽ được mở ra, còn những người làm việc mà họ thích sẽ không có được những điều đó. Thực tế thì, mình lo lắng rằng mình có thể sẽ trở nên như vậy và con đường phía trước có vẻ sẽ tối đen như mực. Nói chung, những người như vậy là những người không thể tận hưởng cuộc sống của họ trong tương lai.''
''Tại sao?''
''Bởi vì nó là như vậy? Vì họ không biết làm thế nào để có được niềm vui. Không có gì được giải quyết bởi vì họ đã sợ hãi. Những người đó có thể có được hạnh phúc theo cách của họ, nhưng họ không thể vui vẻ. Mình chắc chắn về điều đó.''
''Trở lại khi ta còn là một đứa trẻ, chúng ta có thể tận hưởng mọi thứ theo ý bản thân, mình tin rằng đó là bời vì nhiệm vụ của chúng ta là phải làm như vậy. Nhưng chúng ta sẽ bắt đầu nghi ngờ điều đó khi tuổi của chúng ta đạt đến hai con số. Chúng ta bắt đầu cảm thấy tội lõi khi chúng ta vui vẻ.''
''Những người thua cuộc sẽ tiếp tục chạy. Học tập khi cậu 10 tuổi, làm quen với cuộc sống doanh nghiệp ở tuổi 20, có một đứa nhóc ở tuổi 30, bắt đầu già đi ở tuổi 40, nhìn thấy niềm hạnh phúc của con bạn ở tuổi 50, hoặc những điều gì đó kiểu kiểu vậy. Sau đó, cậu chạy, chạy và chạy. Cậu tiếp tực chạy. Thời điểm cậu có thể tận hưởng điều gì đó là khi cậu đã già và không còn gì để mất. Điều này không phải là vô lý. Đến khi đó mình thậm chí còn không thể chạy trong 5 không mà không thở hổn hển, và trí nhớ cũng không còn được như bây giờ. Liệu cậu có thể vui vẻ được khi mà như vậy không?''
''Mình nghĩ rằng tốt hơn hết thì thà giành hết một đời để vui vẻ một cách tuyệt vọng còn hơn là để một chàng trai tự huyễn hoặc cố gắng biện minh cho hành động của mình.''
''Koyomi thì sao? Về parfait, không chỉ vậy. Cậu có định tiếp tục kìm hãm bản thân từ giờ nữa không? Mình chắc rằng có nhiều cách cho việc này thay vì hạn chế bản thân như tập thể dục chẳng hạn. Còn giờ thì…...chưa phải quá muộn đâu?''
''?''
''Còn đủ thời gian sau khi chúng ta ăn xong mà?......Nếu cậu muốn trở nên thon gọn hơn thì….Cậu sẽ làm gì?''
''………………Xin thứ lỗi!''
''Vâng ~, thưa quý khách ~''……
''Em muốn món parfait cực lớn này!''
''Okayy –!!''.....
''Fufu…..Rất tuyệt mà đúng không?''
''Un!''
Mm-hmm. Kìm hãm bản thân chắc chắn là không tốt.
''Hmm –! Món này ngon tuyệt!''
Sau đó chúng tôi hoàn toàn quên mất việc học, và về nhà sau khi nói chuyện một lúc.
''Umm – ai sẽ là người trả tiền?''
''Aah, mình sẽ trả.''
''Eh! Mình thực sự xin lỗi Kouyou vì điều này…..''
''Mình biết rằng người đàn ông nên là người trả. Đúng hơn thì, chẳng phải sẽ thật xấu hổ nếu mình nói rằng muốn chia hóa đơn sau khi nói rằng bản thân sẽ trả sao? Mình sẽ thoải mái hơn khi tiêu số tiền này, số tiền mà không có kế hoạch gì quan trong, cho bạn gái.''
''Etto, Vậy thì…..Xin lỗi. Mình sẽ chấp nhận lời đề nghị…''
''Un. Đừng lo lắng về điều đó.''
Chúng tôi không làm điều gì cụ thể sau đó, và cô ấy đã về nhà một lúc sau.
Đó là một nhóm học tập vui vẻ theo đúng nghĩa của nó.