Chủ nhật.
Vì Koyomi cứ khăng khăng bắt chúng tôi phải đi hẹn hò với nhau, nên tôi đã không còn cách nào khác ngoài việc phải chấp nhận nó.
Dẫu vậy, ban đầu tôi chẳng muốn đi chút nào vì nghĩ rằng mình sẽ phải xách đồ hộ cậu ấy, nhưng ngạc nhiên thay, có vẻ như chúng tôi sẽ đi công viên giải trí. Tôi thực sự rất mong chờ nó vì tôi chưa từng đến đó bao giờ trước đây.
Tôi không thế chờ nó được nữa, và trước khi kịp suy nghĩ gì tôi đã đến đó sớm trước 1 giờ.
Đồng thời tôi cũng vô tình nói ra điều đó.
“Oi! Koyomi –!”(Kouyou)
Tôi quơ tay qua lại trước mặt cậu ấy, nhưng vẫn không có bất kì phản ứng gì.
Cậu ấy thăng luôn rồi! Có vẻ như Koyomi đã quá hạnh phúc khi nghe tôi nói rằng tôi không thể đợi đến ngày hôm nay nữa, và thực tế là tôi đã đến rất sớm.
Hmm –, ý tôi không phải như vậy khi nói điều đó……….Chà, coi như vì cậu ấy vậy, tôi sẽ không nói gì thêm………
“Oi –!”(Kouyou)
“Eh?.............Ha!.....”(Koyomi)
“Cậu tỉnh táo lại chưa vậy?”(Kouyou)
“Eh?.......Un…..Hah!......Ta-, tay cậu……Ha”(Koyomi)
Có vẻ như cuối cùng cậu ấy cũng nhận ra bản thân đang bị tôi nhéo má suốt nãy giờ………..
‘”……………Thôi đi!”(Koyomi)
“Ouch!”(Kouyou)
Tôi bị chặt một phát giữa trán.
Hừ, từ nay về sau tôi sẽ không làm vậy nữa, sẽ không nói quá nhiều nữa, cứ vậy đi.
“Chà, dù sao thì cũng tới rồi, chúng ta đi thôi”(Kouyou)
“C-, cậu nói đúng……Ah! Tr-, trước đó thì……….”(Koyomi)
“Hmmm?”(Kouyou)
Đang chuẩn bị rời đi, cậu ấy bỗng gọi tôi quay lại.
“Cậu thấy cái áo này thế nào?.......Mình đã mua nó hôm qua……”(Koyomi)
“……Ừm, để xem nào….”(Kouyou)
Mặc dù tôi vừa mới quyết định rằng sẽ không nói quá nhiều nữa.
Ở trên, cậu ấy đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng kết hợp cùng với một chiếc áo khoác màu nâu nhạt đang được ôm ở trên tay. Nửa dưới là quần short denim và quần tất đen. Ngoài ra, cậu ấy cũng đang mang một đôi bốt ngắn màu đen nữa.
Un. Tôi nghĩ cậu ấy thực sự rất dễ thương.
Nhưng mà, thật rắc rối nếu cậu ấy lại bị lạc trôi đến phương trời nào đó mất.
“Un……….Mình nghĩ rằng nó rất hợp với cậu……?”(Kouyou)
“Ý mình không phải là vậy!.......”(Koyomi)
“Hahh…….Thực sự, mình nghĩ cậu rất dễ thương.”(Kouyou)
“Uu………..!”(Koyomi)
Cậu ấy lại đỏ mặt rồi quay đi.
“Không, mình đã nói rồi mà………..Nếu thấy xấu hổ thì cậu không cần phải bắt mình nói ra đâu.”
“Mình không có xấu hổ!’’(Koyomi)
“Dù cho mặt cậu đang đỏ bừng còn miệng thì cười toe toét?”
“Mặt mình không có đỏ, và mình cũng không có cười toe toét gì hết!”(Koyomi)
“Không không. Mặt cậu lúc này đang làm mình cảm thấy khá là đáng quan ngại đó?”
“I-,im đi!”(Koyomi)
“Haa…….Vâng vâng…Thế bây giờ chúng ta đi chứ…..?”(Kouyou)
“U, Un”(Koyomi)
Và như thế, buổi hẹn hò vào ngày nghỉ của chúng tôi chính thức bắt đầu.
“Này, này! Chúng ta sẽ đi đâu trước vậy!?”(Kouyou)
“Mình không chắc lắm. Cũng lâu lắm rồi mình mới lại tới công viên giải trí, nên mình cũng không rõ ở đây có những trò chơi gì nữa.”(Koyomi)
Ồ, vậy là Koyomi đã từng đến công viên giải trí và tôi thấy mình đang vô cùng phấn khích.
“Eh! Sao vậy…….cậu không thích nó à…?”(Koyomi)
“Ah – Không, không phải vậy đâu. Chỉ là trước đây mình chưa có bất kỳ cơ hội nào để đến đây. May thay, mình nghĩ sẽ không cần phải một mình đến đây nữa…… thật sự rất đáng mong chờ, cảm ơn cậu.”(Kouyou)
“Mình, mình hiểu rồi…….Thật nhẹ nhõm!”(Koyomi)
“Un, đó là lý do tại sao sẽ rất tuyệt nếu Koyomi có thể đưa mình đến những mà cậu thích? Vì mình thực sự không biết gì mấy về những thứ như này……”(Kouyou)
“U, Un! Mình sẽ cố gắng hết sức!”(Koyomi)
“Ca, cảm ơn.”(Kouyou)
“Un. Vậy thì…..đầu tiên sẽ là………đây!”(Koyomi)
Cậu ấy vừa nói vừa chỉ tay vào, đó là một chiếc tàu lượn siêu tốc.
“Nếu nói đến công viên giải trí này, thì đây chính là thứ tuyệt vời nhất. Chúng ta hãy đến đó và làm quen với nó đầu tiên!”(Koyomi)
“Mình hiểu rồi. Vậy chúng ta hãy đến đó ngay bây giờ.”(Kouyou)
“Un!”(Koyomi)
Un. Đúng như dự đoán, vì là ngày nghỉ nên ở đây khá đông đúc.
Đã có khoảng 40 người đang xếp hàng.
“Công viên giải trí này là nơi tương đối rẻ nhưng lại khá nổi tiếng…Mặc dù mới mở cửa, nhưng mọi người ai cũng nghĩ giống nhau cả…….”(Koyomi)
“Không thể khác được……….”(Kouyou)
Tàu lượn siêu tốc à. Cái ở trước mặt tôi khá nhỏ, nhưng tôi chưa từng đi tàu lượn bao giờ hết.
Tôi đang rất mong chờ điều này………Tim tôi đang đạp thình thịch.
“Xếp hàng dài như thế này khiến cho tim mình đập thình thịch.”(Kouyou)
“Huh?........”(Koyomi)
Ah, lỡ miệng rồi……..
Koyomi chắc chắn đã hiểu nhẩm ý tôi.
Và tâm trí cậu ấy lại lạc trôi đến đâu đó mất rồi.
Cuối cùng, cậu ấy đã trở lại kịp thời trước khi lên tàu lượn……….
“Yo, Yosh! Đi nào!”(Kouyou)
“Un……”(Koyomi)
Tôi nghe nói rằng, tàu lượn siêu tốc thực sự rất đáng sợ.
Dù cho Koyomi có trấn an tôi thế nào đi chăng nữa, tôi không biết liệu mình có thể chịu đựng được trong lần đầu tiên của mình hay không nữa.
Nếu chỉ nhìn vào kết quả, thì nó vui.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó.
Tôi không nghĩ nó quá đáng sợ nhưng.
Koyomi đang hét lên bên cạnh tôi và trông có vẻ như cô ấy đang thực sự rất vui.
U – n? Có vậy thôi à?
“Chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo?”(Kouyou)
“Không –, cậu trông có vẻ bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên?”(Koyomi)
“Ừm”(Kouyou)
“Vậy thì, chúng ta hãy lên một cái khác còn đang sợ hơn nữa! Nó khá là nổi tiếng, nên là mình nghĩ rằng chúng ra sẽ ăn trưa trước rồi hãy đến đó!”(Koyomi)
“Mình hiểu rồi……Vậy, trông cậy hết tất cả vào cậu.”(Kouyou)
“Un! Cứ để đó cho mình!”(Koyomi)
Cậu ấy đang thực sự rất vui.
Và chỉ còn chưa đầy một tuần nữa, liệu có ổn không?
Còn giờ thì, tôi nghĩ mình cũng sẽ tận hưởng nó vậy.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại