Những cột khói khổng lồ vẫn bốc lên. Lâu đài hoàng gia từng đứng sừng sững đã sụp đổ mà không thể kháng cự, và đống đổ nát của nó giờ đây đang nhảy múa trong cơn bão gió.
Ở đằng xa, thầy Noor đang chiến đấu với con Rồng Thảm Họa. Dù không thể thấy rõ, nhưng cảnh tượng của cuộc chiến vẫn thật đáng kinh ngạc. Mỗi động tác của con rồng khiến mặt đất rung chuyển, phá hủy những tòa nhà ở các quận phía đông của thành phố trong chớp mắt.
Ngay cả bây giờ, khi tôi vẫn đang theo dõi, những ngôi nhà cứ tiếp tục sụp đổ, và càng ngày càng nhiều nơi biến thành đống đổ nát.
Nhưng đáng sợ nhất là tia mana vô cùng mạnh mẽ của con—một đòn tấn công huyền thoại, Ánh sáng Hủy diệt. Mỗi lần phóng ra, tia sang lại bay xa về phía những cánh đồng xa xôi và để lại một cái hố sâu khổng lồ.
Tôi đang chứng kiến một trận chiến có thể làm thay đổi cả địa hình xung quanh.
Một trận chiến sinh tử như trong sử thi của anh hùng. Không một ai có thể nghĩ rằng đó là cuộc đối đầu giữa người và rồng, nhưng đó chính xác là những gì đang diễn ra. Thầy Noor đang tự mình đối đầu với con Rồng Thảm Họa, hành động được minh chứng bằng những đợt tấn công liên tiếp của con rồng.
Thầy Noor đã nói rằng anh ấy sẽ cứu cha tôi rồi chạy đi, nhưng đó chắc chắn không phải việc dễ dàng. Dù có tài giỏi đến đâu, thầy cũng không phải là toàn năng, và là một thành viên của hoàng tộc Clays, tôi không thể để thầy gánh vác toàn bộ trách nhiệm đó một mình. Dù sự hỗ trợ của tôi có thể không là gì, nhưng tôi vẫn cần phải đi.
Vậy nên, Ines và tôi—cùng với Rolo—bỏ lại chiếc xe, cưỡi trên lưng ngựa, tiến vào thành phố để bắt kịp thầy Noor.
Mức độ tàn phá thật khủng khiếp. Nơi mà vài ngày trước vẫn còn là một thành phố giờ đã không còn một dấu vết. May mắn là không thấy ai quanh đây; có lẽ họ đã được sơ tán đến nơi an toàn. Chưa kịp thở phào, giọng của Ines đã làm tôi tỉnh táo lại.
“Có thứ gì đó ở đằng kia. Hãy cảnh giác, thưa tiểu thư.”
Tôi lập tức quay về phía đó, và những gì được chứng kiến khiến tôi phải chết lặng. Trước mặt chúng tôi là ba con Goblin Hoàng Đế khổng lồ. Một tiếng kinh ngạc không lời thốt ra. Chúng tôi đã cố giết một con—chỉ một con—vào ngày hôm trước, và đến cả thầy Noor cũng gặp khó khăn. Mà ở đây lại có đến ba con khiến tôi không khỏi run sợ. Tại sao lại có nhiều như vậy? Tại sao chúng lại ở đây? Tôi cứ ngỡ con Goblin Hoàng Đế mà chúng tôi giết là con duy nhất ở nơi này.
Như thể để đáp lại sự mất bình tĩnh của tôi, một trong những con quái vật khổng lồ dùng cánh tay to lớn hất một đống đổ nát về phía chúng tôi. Không kịp phản ứng, những khối gạch phóng thẳng vào đầu con ngựa, khiến chúng tôi bị hất bay vào không trung.
Nhóm Goblin Hoàng Đế ngay lập tức lao tới, tiếp tục tấn công... nhưng chúng đột ngột bị chặn lại bởi một tấm khiên ánh sáng của Ines.
“Cảm ơn, Ines.”
“Tiểu thư. Xin hãy ở gần tôi.” Giọng cô ấy lộ rõ sự căng thẳng, mặc dù chúng tôi đã kịp đứng dậy và lấy lại tư thế.
Miễn là còn tấm khiên của Ines, Goblin Hoàng Đế sẽ không thể chạm vào chúng tôi—nhưng cũng không thể chủ quan. Chỉ cần bị vây quanh bởi cơ thể khổng lồ của chúng cũng đủ để làm chân tôi run lên vì sợ hãi và không thể du chuyển. Cảm giác này không hề mới; tôi đã từng trải qua trong lần đối đầu với một con quái vật như này trước đây.
Nhưng... thầy Noor và tôi đã giết con Goblin Hoàng Đế đó. Cách để tôi có thể chiến đấu? Cách để cơ thể tôi có thể di chuyển? Tôi có một cảm giác mơ hồ rằng mình đã được nghe về nó—nhưng nó là gì?
Thầy Noor sẽ nói gì nếu thấy tôi thế này, yếu đuối và sợ hãi? Nếu tôi nhớ không lầm...
“Không cần do dự, Ines. Chúng chỉ là goblin thôi.” Chân tôi ngừng run.
“Vâng, thưa tiểu thư.” Ines đáp lại, nhìn lên con rồng khổng lồ đang quằn quại trên đống đổ nát. “So với nó, chúng thật sự chỉ là goblin thôi.”
Đúng vậy. Thầy Noor hiện đang đặt cược mạng sống để chiến đấu với thứ gì? Không gì khác ngoài con Rồng Thảm Họa huyền thoại. Nếu thực sự muốn học hỏi từ thầy ấy, tôi không thể bị một nhóm goblin dọa cho sợ được. Thầy chắc chắn sẽ rất sốc.
“Không được hấp tấp.” Tôi nói. “Ta sẽ khống chế từng con một. [Icicle Dance - Vũ Điệu Băng Giá]!”
Tôi triệu hồi vô số mảnh băng từ mặt đất, mục tiêu là đâm xuyên qua những con Goblin Hoàng Đế và đóng băng chúng tại chỗ, nhưng chúng quá nhanh. Tôi thực hiện lại nhiều lần. Không được—không có thầy Noor ở đây, tôi không thể bắn trúng. Mồ hôi lạnh bắt đầu nhỏ xuống trán. Đột nhiên, từ phía sau, Rolo bước lên trước và nói.
“Tôi xin lỗi, nhưng... Không được cử động.”
“Gug-hya?!”
Theo lệnh của cậu ta, một trong những con Goblin Hoàng Đế đứng im.
“[Vũ Điệu Băng Giá]!”
Tôi triệu hồi các mảnh băng ngay dưới chân con quái vật, nhanh chóng khoá chặt chân nó.
“Ines.”
“Rõ, thưa tiểu thư.”
Ines hoá giải tấm khiên ánh sáng. Sau đó, cô ấy tạo ra một lưỡi kiếm sáng lóa, lặng lẽ vung về phía con Goblin Hoàng Đế.
“[Kiếm Thần].”
Ánh sáng cắt một đường thẳng qua không gian và khiến đầu con quái vật rời khỏi cổ. Những tòa nhà xung quanh cũng chịu ảnh hưởng; chúng bị cắt ngang cùng một góc độ và tạo ra những đám bụi khổng lồ khi rơi xuống đất.
“Xong một con...” Ines xác nhận con goblin không còn cử động. Sau đó, cô ấy thu hồi thanh kiếm ánh sáng và một lần nữa triệu hồi chiếc khiên.
Khi được sử dụng như một lưỡi kiếm, ánh sáng do Phước Lành của Ines, [Khiên Thần], tạo ra có thể dễ dàng cắt xuyên qua cả giáp orichalcum. Không có gì mà nó không thể cắt được, đó là lý do tại sao hoàng tộc đã ban cho cô một danh hiệu thứ hai: Thanh Kiếm Thần Thánh.
Tôi thật sai lầm khi đã mất bình tĩnh. Làm thế nào mà tôi có thể quên rằng tôi có một người đồng đội tài giỏi đang ở đây?
“Hai con nữa.” Ines kết thúc.
Hai con Goblin Hoàng Đế còn lại đã nhảy lên cao để tránh cú chém của Ines. Chúng lao về phía chúng tôi, nhưng Ines đã chặn chúng lại bằng chiếc khiên.
“Tôi xin lỗi. Đứng yên đó.”
Ngay khi chúng tiếp đất, Rolo ép chúng phải ngừng lại.
Chỉ cần một mệnh lệnh đơn giản là đã ngăn chặn những con quái vật khổng lồ ngay tại chỗ. Tôi không thể tin nổi rằng Rolo trước mắt tôi lại là đứa trẻ đã từng rất sợ hãi chúng tôi. Hơn nữa, tôi chưa bao giờ biết rằng tộc quỷ lại sở hữu sức mạnh khủng khiếp này. Cũng dễ hiểu khi mà cả thế giới đều sợ họ. Hoặc, không—có thể nào Rolo thật sự đặc biệt...?
Thực ra, một phần trong tôi vẫn sợ cậu ta. Nhưng quyết định gạt đi nỗi sợ hãi và đi cùng chúng tôi chắc hẳn là vì cậu ta muốn giúp thầy Noor. Cậu ta đã dũng cảm đến đây cùng chúng tôi.
“[Cocytus].”
Tôi đóng băng mặt đất một lần nữa, giữ chặt những con goblin và biến chúng thành những bức tượng băng. Sau đó, Ines chém chúng.
“Xong cả ba con.”
Cùng lúc với khi chúng tôi hạ gục xong ba con Goblin Hoàng Đế, những tiếng gầm thét vang trời làm rung chuyển cả một khu vực đột nhiên dừng lại. Đầu của con rồng, thứ vốn quẫy đập ở phần không gian đầy bụi phía trên thành phố, đã biến mất.
“Thầy...?”
Không còn nhìn hay nghe thấy con rồng nữa, tức là—
“Không thể nào...”
Trận chiến đã kết thúc. Và nếu linh cảm của tôi là đúng... thầy Noor đã chiến thắng. Nhưng tôi chưa thể yên tâm ngay được. Không thể nào có chuyện thầy ấy chiến thắng được Rồng Thảm Họa mà không bị thương. Dù thầy có bền bỉ đến đâu, chắc chắn việc đó không thể xảy ra.
“Chúng ta phải nhanh lên.”
“Vâng, thưa tiểu thư.”
Tất cả chúng tôi chạy sâu vào trong thành phố. Những đám mây bụi vẫn bốc lên như sương mù và ẩn trong đó là làn sóng quái vật trải dọc đường đi.