I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3472

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1286

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 302

Tập 02 - Chương 38. Cơn sóng bạc

Sau khi đỡ được tia sáng đỏ đột ngột bay tới, tôi nhìn chằm chằm về hướng mà tia sáng đó phát ra. “Suýt soát thật. Đó là thứ gì vậy? Với cả đám đông kia nữa? Quá trời người luôn.”

Ở vùng đồng bằng phía đông, hướng đối diện với thành phố nơi con rồng đã tàn phá, tôi có thể nhìn thấy một nhóm rất nhiều người. [Uncover – Hoá giải] của Lynne đã khiến họ hiện ra. Tất cả đều mặc áo giáp màu tím đậm và trang bị những thanh kiếm bạc dài cùng với chiếc khiên đỏ lấp lánh. Đội hình của họ dường như đang từ từ tiến về phía chúng tôi.

“Có vẻ đó là đội quân của Đế quốc Ma thuật.” Lynne trả lời với khuôn mặt tái nhợt. “Vài ngàn, không, có thể phải hơn mười ngàn. Số lượng này quá lớn.”

Quân đội của Đế quốc? Họ đang làm gì ở đây? Mọi chuyện đang dần rối rắm hơn.

“Nhắc mới nhớ, có chuyện gì xảy ra với thành phố vậy?” Tôi hỏi. “Tại sao không có ai ở đây cả?”

Trước đó tôi đã quá hoảng loạn, nhưng khi bĩnh tĩnh lại, tôi nhận ra thủ đô này có vẻ chỉ có một mình chúng tôi. Những con đường tấp nập người mỗi buổi sáng... bây giờ lại vắng tanh không một bóng người.

“Bọn em đã tình cờ bắt gặp cấp dưới của anh trai.” Lynne nói. “Họ có giải thích một chút về tình hình hiện tại. Quái vật đã xuất hiện khắp nơi trong thủ đô, và người dân đã được sơ tán đến các khu vực phía tây, ở đó tương đối an toàn. Binh lính của thành phố chắc cũng đang hỗ trợ việc đó.”

“Vậy à? Vậy thì không lạ gì khi xung quanh không có người.”

Nhưng mà, quái vật xuất hiện khắp nơi trong thành phố... Chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Với lại, em nghĩ binh lính cũng đã nhìn thấy luồng sáng đỏ vừa nãy.” Lynne tiếp tục trong khi nhìn chằm chằm vào nhóm lính khổng lồ được vũ trang ở phía xa. “Viện binh có lẽ đã được cử đi... nhưng sẽ mất thời gian. Thậm chí ngay cả khi họ đến, thì quân đội của thành phố cũng không đủ sức để đánh bại một đội quân lớn như vậy.”

Ines bước lên phía trước Lynne. “Dừng lại ở đây thôi, tiểu thư. Chúng ta sẽ rút lui. Không thể đối đầu với một đội quân lớn như vậy được.”

“Cô nói đúng. Chúng ta sẽ rút lui và gia nhập cùng với anh trai. Thầy thấy thế nào?”

“Tôi sao? Tại sao lại hỏi vậy? Không phải quá rõ ràng rồi sao?”

Tất nhiên, tôi đang dự định chạy trốn cùng họ. Tôi không nghĩ có phương án khác là khả thi. Nhưng khá lạ là Lynne lại hỏi ý kiến của tôi; cứ như thể em ấy nghĩ rằng việc tôi ở lại một mình là cũng là một lựa chọn không tồi. Em ấy nghĩ tôi là ai chứ?

“Thầy nói phải.” Lynne mỉm cười. “Em thật ngốc khi hỏi câu đó.”

Ồ, tốt. Em ấy hiểu rồi.

Không, chờ đã, có thật là em ấy hiểu không? Để chắc chắn, tôi quyết định nói rõ ý muốn của mình.

“Phải. Tôi sẽ chạ—”

“Có tấn công!” Ines đột nhiên kêu lên. “Đứng sau tôi!”

Tôi nhìn theo ánh mắt cô ấy và thấy một cơn mưa cầu lửa đỏ tím đang bay tới, ngày càng gần hơn. Chắc là một loại phép thuật nào đó được bắn bởi đội quân khổng lồ ở đằng xa.

“[Khiên Thần].”

Ngay khi cơn mưa cầu lửa bắt đầu trút xuống, Ines tạo ra một chiếc khiên. Cô ấy đã bảo vệ chúng tôi, nhưng...

“Chết tiệt!” Ines nguyền rủa. “Chúng ta bị kẹt rồi!”

Những quả cầu phép thuật đổ xuống chúng tôi như một trận mưa xối xả, không dừng lại dù chỉ một giây. Chẳng mấy chốc, mặt đất xung quanh bị xé toạc, cắt đứt mọi đường thoát thân. Chúng tôi thực sự đã bị mắc kẹt.

Lynne nhìn quanh với biểu cảm đầy lo lắng. “Là lỗi của em. Lẽ ra chúng ta phải trốn ngay khi nhìn thấy đội quân đó mới phải.”

Tôi cảm thấy khá bối rối. Nhưng trước khi tôi kịp định hình lại, Rolo đã kêu lên.

“Đằng đó! Có một luồng sáng đang đến!”

Tôi quay về phía em ấy chỉ và thấy một tia sáng đỏ đang bay về phía chúng tôi. Lần này, tôi đã thấy được nguồn gốc của nó—một ống đen khổng lồ được bao phủ bởi những nét chạm khắc phức tạp. Nếu không làm gì đó, chúng tôi sẽ lãnh trọn thứ đã hạ gục cả một con rồng khổng lồ.

“Một cái nữa sao...” Lynne nhìn chằm chằm vào luồng sáng đang tiến tới, khuôn mặt trông còn tái nhợt hơn trước.

Tôi đoán là không còn lựa chọn nào khác. Quyết tâm, tôi bước lên phía trước.

“Thầy? Thầy đang làm gì vậy?”

“Nếu chúng ta không có đường thoát, thì phải tự tạo ra nó. Bằng vũ lực, nếu cần thiết.” Thanh kiếm của tôi có thể đỡ được đòn tấn công này—mặc dù không biết tại sao—nên tôi cần phải đứng ở tuyến đầu của nhóm.

“Tạo ra... nhưng bằng cách nào?”

“Tôi sẽ ra ngoài và chạy lòng vòng câu giờ. Như vậy hai người sẽ có cơ hội.”

“Nhưng, thầy!”

Lynne nhìn tôi với vẻ lo lắng. Thật lòng mà nói, tôi cũng cảm thấy không ổn lắm về kế hoạch này. Nhưng so với chiến đấu, tôi quen với việc chạy vòng quanh hơn.

Hồi còn ở trên núi, tôi thường làm bọn chim ở đó nổi giận vì đã trộm trứng của chúng để ăn tối. Tất nhiên, chúng sẽ tấn công tôi, nhưng việc thoát khỏi chúng không quá khó. Điều tương tự cũng xảy ra với bầy ong độc khi tôi lấy chiếc tổ đầy mật ngọt của chúng; tôi luôn có thể thoát khỏi đó mà không bị gì. Miễn là tôi chạy thục mạng, chắc rằng tôi có thể chạy thoát khỏi đội quân khổng lồ này.

“Đừng lo—tôi sẽ không làm gì điên rồ đâu.” Tôi nói. “Tôi dự định sẽ trở về an toàn.”

Tôi sẽ không lao thẳng vào đội quân địch và bắt đầu chiến đấu; thay vào đó, phân tán sự chú ý của họ mới là việc nên làm. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc câu giờ trong cơn mưa ma thuật thế này.

Một kèo đáng để thử, tôi nghĩ thế. Nếu thành công, tôi sẽ tạo cho đồng đội một cơ hội để trốn thoát—và như Lynne đã nói, binh lính của thành phố sẽ sớm đến cứu tôi. Có thể tôi đang quá lạc quan, nhưng dù sao cũng chỉ có một tia hi vọng, vậy nên tôi sẽ đặt tất cả vào tia hi vọng đó.

“Em hiểu rồi, thưa thầy.” Lynne nói. “Nhưng xin hãy để em giúp thầy.”

“Được, làm đi.”

Lynne nhẹ nhàng đặt tay lên lưng tôi và bắt đầu chuẩn bị một loại ma thuật nào đó. Chắc là phép phòng thủ, kiểu này thì tôi càng thêm yên tâm.

“Được rồi. Thầy hãy cẩn thận lúc va chạm.”

Hả, gì cơ? “Va chạm”?

“Lynne.” Tôi nói. “Đừng nói với tôi là em đang dùng... cái lúc trước?”

“Vâng. Nhưng thầy đừng lo.” Em ấy mỉm cười với tôi. “Lần này em sẽ kiểm soát sức mạnh xuống một chút.”

Chờ, chờ, chờ đã. Không, nghiêm túc đấy. Chờ đã.

Lynne chắc chắn đã hiểu lầm cái gì đó rồi. Em ấy đang chuẩn bị phóng tôi thẳng vào đội quân địch—lao thẳng vào đó chẳng khác nào tấn công cảm tử. Tôi lên tiếng chỉ vì tôi nghĩ mình có thể chạy lòng vòng quanh và làm phân tán ma thuật của họ.

Lynne chắc chắn không hiểu ý định của tôi, không một chút nào.

“Chờ—”

“Mong thầy bình an. [Windblast – Đại phong]!”

Lynne khai triển ma thuật của mình. Một cơn bão gió dữ dội đập thẳng vào lưng tôi.

Không ổn rồi. Thanh kiếm của tôi vẫn còn trong tay, nghĩa là không có gì để che chắn tôi khỏi tác động của ma thuật. Lần này sẽ chết mất. Tôi chắc chắn là vậy. Không. Không được phép từ bỏ. Tôi đạp mạnh lên mặt đất rồi lao thẳng đi không kiểm soát.

Bước đầu tiên về phía trước, sau đó là bước thứ hai—rồi tôi hoàn toàn kích hoạt [Cường hoá] và đi nhanh hơn nữa. Ngay lập tức, tôi bị tác động bởi sóng xung kích bị dội ngược lại do ma thuật của Lynne, khiến tôi càng đi xa hơn nữa.

Cảm ơn trời.

Bằng cách nào đó, tôi đã tránh được cái chết trước mắt, nhưng tôi vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Tôi đang lao thẳng về phía khiên ánh sáng của Ines, thứ đã bảo vệ chúng tôi khỏi cơn mưa ma thuật. Tôi cúi người, vừa đủ chui qua khe hở giữa khiên và mặt đất. Giờ thì đến lượt cơn mưa ma thuật tấn công.

Không được. Lao thẳng vào chúng mất.

Di chuyển với tốc độ chóng mặt khiến thời gian suy tính cũng theo đó mà giảm đi. Tôi nhìn theo quỹ đạo của những quả cầu ma thuật và phản xạ xoay người để tránh né, nhưng làm vậy cũng chẳng khá hơn là bao. Đối mặt với một cơn mưa đang lao tới thì cơ thể có uốn cong cỡ nào cũng không thể tránh hết được.

Ngay lập tức, tôi vung thanh kiếm của mình theo một quỹ đạo nằm ngang.

[Parry]

Những quả cầu ma thuật bị văng ra. Tôi an toàn. Và đồng thời, tôi đã xác nhận được mối nghi vấn của mình. Thanh kiếm của tôi đã chống lại được ánh sáng của rồng, tia sáng đỏ trước đó, và giờ là những đòn tấn công này. Tôi không biết tại sao, nhưng nó có khả năng đỡ được ma thuật.

Nhưng vì khá nặng, tôi chỉ có thể gạt đi vài quả cầu một lần. So với số lượng khổng lồ đang phóng thẳng về phía tôi thì thế này thực quá nhỏ bé. Tôi có thể làm gì đây? Tương lai duy nhất hiện ra trước mắt là tôi sẽ trúng trục diện một loạt những đòn tấn công ma thuật chết người.

Nhưng có thực sự như vậy không?

Tôi đã dành rất nhiều năm để đỡ những thanh kiếm gỗ. Trong mười mấy năm, đó là việc duy nhất tôi từng làm. Nhờ đó, giờ tôi có thể đỡ hàng nghìn thanh kiếm gỗ chỉ trong một hơi thở.

Ban đầu, trọng lượng của thanh kiếm mới này đã khiến tôi hoàn toàn bối rối; nó không giống với những thanh kiếm gỗ mà tôi đã từng dùng. Nhưng càng sử dụng, tôi càng cảm thấy thoải mái hơn. Mỗi cú vung khiến việc sử dụng nó trở nên dễ dàng hơn một chút, và sau nhiều lần bị Lynne đánh bật đi, tôi đã quen dần với việc di chuyển ở tốc độ điên cuồng.

Những quả cầu phép mà tôi đã đỡ trước đó gần như không cảm thấy trọng lượng. Đối mặt với chúng dễ dàng hơn nhiều so với những thanh kiếm gỗ, vậy nên—

[Parry]

Tôi vung mạnh thanh kiếm, khiến hàng trăm quả cầu phép bay đi và biến mất. Tôi có thể làm được. Mỗi cú vung kiếm hòa quyện liền mạch vào từng bước di chuyển, giúp tôi lại càng nhanh hơn. Tôi không cần né nữa, mà trực tiếp tiêu diệt những quả cầu ma thuật.

Dần dần, tôi bắt đầu quen với tốc độ và trọng lượng của thanh kiếm. Không chừng tôi còn có thể tiến xa hơn. Cả cơ thể đã rã rời, nhưng tôi vẫn cảm thấy sảng khoái.

“Để xem mình đi được đến đâu!”

Với tốc độ này, chỉ còn vài khắc nữa là tôi va chạm với đội quân địch—và cứ với đà này, tôi sẽ không thể thay đổi hướng đi của mình. Nhưng không sao cả, tôi chấp nhận số phận của mình. Tiếp tục di chuyển và lao thẳng về phía trước là tốt hơn nhiều so với việc cố gắng dừng lại một cách vô ích.

May mắn thay, tôi tự tin vào khả năng chạy trốn của mình. Nếu cảm thấy tình hình trở nên nguy hiểm, tôi sẽ lập tức bỏ chạy. Ngay cả khi bị quân địch bao vây, tôi vẫn biết rằng mình có thể xoay sở—và giả như tôi có gặp trường hợp mà tôi không thể làm gì được, tôi sẽ vẫn tự an ủi rằng mình đã tạo cơ hội cho Lynne, Ines và Rolo trốn thoát.

Quyết tâm, tôi dồn thêm sức vào đôi chân, khiến mặt đất nứt vỡ, và tăng tốc. Tôi đi nhanh đến mức tầm nhìn trở nên mờ nhòe. Mọi thứ bắn qua nhanh như thể đã bước vào một thế giới khác. Rồi, trước khi kịp chớp mắt, tôi đã đến ngay phía trước đội quân địch. Đối thủ đầu tiên, một người mặc áo giáp nặng, giơ cao thanh kiếm và khiên.

[Parry]

Tôi vung mạnh thanh kiếm của mình—và không gặp phải chút kháng cự nào, thanh kiếm khổng lồ của đối thủ bay lên không trung.

Cảm ơn trời. Tôi đã lo rằng anh ta có thể chặn được cú vung của tôi. Dù có trang bị khá ấn tượng, song tốc độ phản ứng của anh ta không thể sánh với một con goblin. Thực tế, anh ta trông gần như đứng yên. Những binh sĩ khác cũng vậy. Họ có vẻ chậm chạp, nghĩa là, có thể...

[Parry]

Cú vung tiếp theo, tôi đỡ được hàng chục thanh kiếm, làm chúng bay lên không trung cùng một lúc. Không tốn quá nhiều sức lực, nên tôi thử đỡ một trăm—và lần nữa, gần như không có chút kháng cự nào. Càng tò mò hơn, tôi đỡ hai trăm, rồi ba, rồi bốn, rồi năm...

Thật kỳ lạ; ngay cả sau khi đỡ rất nhiều kiếm, tôi vẫn hầu như không đổ mồ hôi. Có lẽ vì thanh kiếm của tôi quá nặng, còn vũ khí của đối thủ lại nhẹ như lông hồng. Chỉ còn một việc duy nhất tôi muốn thử.

[Parry]

Tôi dồn toàn bộ trọng lượng vào cú vung tiếp theo này... và đỡ được cả ngàn lưỡi kiếm từ tay của những binh sĩ.

Chà. Không khó lắm. Tôi hoàn toàn có khả năng đỡ được một ngàn vũ khí trong một hơi thở. Giống như khi ở trên núi, lúc luyện tập với những thanh kiếm gỗ vậy.

Sau thử nghiệm nhỏ này, tôi tin chắc một điều: tôi có thể tạo đủ thời gian cho Lynne và những người khác. Do đó, tôi quyết định đỡ kiếm của kẻ địch càng lâu càng tốt—cho đến khi sức mạnh và sức chịu đựng của tôi đến giới hạn.

Chạy vòng quanh và đỡ kiếm—đó là hai việc duy nhất tôi cần làm. Dù sao thì, tôi chỉ đóng vai trò khiến lính địch bị phân tâm. Tôi loại bỏ mọi suy nghĩ không cần thiết, sau đó dồn toàn bộ sự chú ý vào việc đỡ những thứ trước mặt.

Cùng lúc đó...

Một cơn sóng màu bạc xuất hiện trên bầu trời. Nó cuồn cuộn như thể có sự sống, vẽ ra những hình vòng cung uốn lượn duyên dáng trên không trung như một con chim và lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Ban đầu, binh lính của Đế quốc Ma thuật không biết chuyện gì đang xảy ra.

Những thanh kiếm phép thuật của họ, những thanh kiếm được hoàng đế ban cho có khả năng biến bất kỳ ai thành một chiến binh hùng mạnh, đột nhiên biến mất khỏi lòng bàn tay trong một khoảnh khắc và xuất hiện trên bầu trời ngay sau đó.

Hàng ngàn thanh kiếm ma thuật—những thanh kiếm có thể cắt xuyên cả sắt—phản chiếu ánh sáng bạc mờ khi chúng bay lên không trung. Rồi chúng bắt đầu rơi xuống.

Trong cơn hoảng loạn, để bảo vệ mình, nhiều binh lính đã nâng khiên phép của họ lên. May mắn thay, khả năng phòng thủ của họ vô cùng mạnh mẽ; họ đẩy lùi những thanh kiếm rơi xuống và tạo ra một cơn sóng bạc khác bay lên bầu trời. Binh lính thở phào nhẹ nhõm... nhưng sự nhẹ nhõm đó không kéo dài lâu.

Đột nhiên, những chiếc khiên của họ biến mất. Giống như những thanh kiếm, chúng nằm trong tay một giây rồi biến mất ngay lập tức. Theo bản năng, binh lính nhìn lên bầu trời tìm kiếm trang bị đã mất, và ở đó, họ thấy chúng. Những chiếc khiên, vốn dĩ là phương tiện phòng thủ bất khả xâm phạm, giờ đây đang xoay vòng trên không trung, cao hơn cả những thanh kiếm mà họ vừa đánh bật ngược trở lại.

Những ai hiểu được tình hình nhanh chóng tìm cách thoát thân, nhưng đội hình tấn công khiến họ không có chỗ để chạy. Những bộ giáp không thể phá vỡ va vào nhau trước khi đổ xuống thành từng đống. Những người không may mắn bị đè xuống bởi đồng đội, chỉ có thể nhìn lên bầu trời và la hét.

Và rồi, những vũ khí ma thuật chết người, xuyên thủng tất cả, đổ xuống chỗ binh lính, những người đã mất đi phương tiện để tự bảo vệ mình.

Sự hỗn loạn tuyệt đối. Đế quốc định dùng kiếm phép để tàn sát công dân của một vương quốc bị suy yếu bởi quái vật, nhưng giờ đây chúng lại đâm vào tay, chân, vai, và thân thể của những người lính đang hoảng loạn tìm cách trốn thoát. Gậy ông đập lưng ông.

Hầu hết binh lính đều chạy vòng quanh la hét, cố gắng thoát thân, những người kiên cường hơn thì tự vũ trang lại và sẵn sàng chiến đấu, chuẩn bị cho cuộc tấn công tiếp theo của một kẻ thù vô hình. Nhưng nỗ lực đó là vô ích—những thanh kiếm lại bay đi.

Không ai biết chuyện gì đang diễn ra. Họ không thể nhìn hay cảm nhận được bất cứ điều gì... nhưng vũ khí của họ lại biến mất.

Có điều gì đó không đúng. Điều gì đó không thể đang xảy ra. Tất cả binh lính đều nhận ra điều này, và nó khiến họ hoảng loạn. Họ thậm chí không biết cái gì đang tấn công. Đội quân đế quốc đã có lợi thế và nghĩ rằng mình không thể bị đánh bại, nhưng giờ đây họ đang phải đối mặt với sự yếu đuối của chính mình.

Chỉ trong chốc lát, chiến trường rơi vào tình trạng hỗn loạn. Một số ném bỏ vũ khí, la hét và kêu gào. Những người khác ngồi xuống và cầu nguyện với thần linh. Một số chỉ có thể cầu cứu trong khi cơ thể phủ đầy máu. Cả một đội quân, từng kiêu hãnh và tự tin vào chiến thắng, giờ đây bị nuốt trọn bởi sự u ám và tuyệt vọng.

Ngay cả những binh lính kiên cường nhất cũng suy sụp sau lần thứ tư bị tước mất vũ khí. Không thể hiểu nổi hình dạng thực sự của thứ không thể giải thích đang tấn công, họ hoảng loạn và làm bị thương cả đồng đội của mình.

Rồi, khi ý chí chiến đấu không còn, các binh lính nhận thấy bảy hình bóng to lớn trên bầu trời phía trên họ. Bốn cái trông giống như những cái ống, trong khi ba cái còn lại có hình dạng của những cây thánh giá khổng lồ. Những người nhận ra ngay lập tức nghi ngờ đôi mắt của mình; chúng là bốn khẩu pháo Brionac, siêu vũ khí của quân đội đế quốc, và ba chiếc Aegis, khiên phép không thể xuyên thủng của họ. Chúng là biểu tượng của khoa học ma thuật tiên tiến và niềm tự hào của Đế quốc—những vũ khí vô địch hứa hẹn chiến thắng vẻ vang.

Vậy... tại sao chúng lại ở trên đó?

Những người lính ngước nhìn lên bầu trời. Rồi, khi cả bảy vật thể đó từ từ xoay tròn và đâm sầm xuống đất với những tiếng nổ lớn, quân đội càng rơi vào tuyệt vọng. Những khẩu pháo vô song của họ đã cắm sâu vào đất, và những tấm khiên của họ bị bẻ cong méo mó đến mức không còn dấu vết của hình dạng thánh giá ban đầu. Những chi tiết khắc trên thiết bị tối đen, nghĩa là không còn chút ma thuật nào bên trong chúng.

Mọi người đều nhận ra rằng tất cả bảy món vũ khí đều vô dụng.

Quân đội đế quốc đã mất đi siêu vũ khí và rào chắn, binh lính của họ không còn kiếm hay khiên. Điều đó chỉ có thể dẫn đến một điều duy nhất: họ đã chịu thất bại hoàn toàn. Không một ai là không nhận ra điều đó.

Nhưng vẫn còn một số người từ chối đầu hàng—những người có trái tim kiên cường và trí tuệ mạnh mẽ, họ nhặt lên thanh kiếm của mình lần này qua lần khác, tìm kiếm kẻ thù đang lẩn trốn bên trong họ. Tuy nhiên, nỗ lực của họ là vô ích; chẳng mấy chốc, tinh thần của họ cũng sụp đổ. Những thanh kiếm của họ bị vỡ tan như thủy tinh, bởi một thứ mà họ thậm chí không thể nhìn thấy.

“Chuyện gì... thế này? Chuyện gì... đang xảy ra vậy?”

Cuối cùng, vị tướng chỉ huy toàn bộ quân đội đế quốc cũng nói được vài lời. Trước đó, quân đội đã tiến bước với tinh thần chinh phục thủ đô hoàng gia, nhưng giờ đây họ thấy là một sự bất lực, tuyệt vọng và kinh hoàng.

Và thế là, khi cơn sóng bạc rút xuống đến lần thứ bảy, không một binh lính nào còn ý chí chiến đấu. Không một ai cố gắng nhặt kiếm của mình. Đội quân đế quốc, mười ngàn người tự hào rằng mình không thể bị đánh bại, đã bị tiêu diệt hoàn toàn, mà không có một kẻ tử trận.

Hậu quả của Overthinking :3 Vậy nên chúng ta mới được dạy là “Không phóng nhanh vượt ẩu”