◎ Anh căng thẳng đến khô cả họng, vậy mà vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh, điềm đạm. ◎
Đêm đó, cô Hải Âu tan làm muộn. Hứa Thiên Thành đã về nhà được một lúc thì mới nhận được tin nhắn của cô. Anh đã đứng trên ban công, mặc gió lạnh cứ thế táp vào mặt không biết đã bao lâu.
Cô Hải Âu có vẻ hơi ngạc nhiên:
“Thầy X, anh vẫn chưa ngủ à? Hôm nay anh thức khuya hơn bình thường đấy.”
X: “Ừ, có chút việc.”
Cô Hải Âu: “Thật sao? Hay là em hiểu lầm rằng anh đang đợi em nói lời chúc ngủ ngon đấy à?”
Hứa Thiên Thành không muốn thừa nhận đúng là như vậy. Những ngón tay lạnh ngắt vì gió đêm hơi chần chừ, rồi anh cố ý gõ lại một cách hờ hững:
“Có lẽ.”
Cô Hải Âu: “Chỉ là có lẽ thôi sao?”
Anh nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, không biết phải trả lời thế nào. Cuối cùng, anh chỉ đáp lại một từ:
“Ừm.”
Suốt cả ngày hôm sau đó, Hải Âu không hề nhấn thích hay bình luận bất cứ bài đăng nào của anh – cô cứ thế biến mất tăm.
Đúng lúc Hứa Thiên Thành đang bắt đầu tự hỏi liệu cô ấy có giận dỗi gì không, thì giữa đêm cô lại gửi cho anh một bức ảnh –
Một vầng trăng lưỡi liềm rạng rỡ treo lơ lửng giữa nền trời đêm.
“Vừa tan làm. Ngẩng đầu lên thấy cảnh này – đẹp quá! Anh không cần trả lời đâu, em chỉ muốn chia sẻ khoảnh khắc vui vẻ này với thầy X thôi.”
Ánh trăng lấp ló qua từng đám mây, tỏa ra thứ ánh sáng dịu êm hệt như một bức tranh sơn dầu.
Đúng vậy, trăng đêm nay quả thật rất đẹp.
Hứa Thiên Thành không muốn để cô Hải Âu “cầm trịch” cuộc trò chuyện, liền dùng chính lời cô vừa nói để đáp trả:
“Đừng nói là cô đang đợi tôi chúc ngủ ngon nhé?”
Sau một hồi im lặng, cuối cùng cô Hải Âu cũng đáp lời:
“Anh đang hy vọng em nói có, hay là sợ em sẽ nói có đây?”
Được rồi, được rồi, xem như anh chịu thua.
Hứa Thiên Thành hoàn toàn bị cô nàng hạ gục bằng một tràng đòn liên hoàn, mềm nhũn như một cục bột nhão, đổ ập xuống. Chẳng có khoảnh khắc nhận ra đầy kịch tính nào, cũng chẳng có thứ tình cảm nào giấu kín bấy lâu mà anh không hề hay biết. Mọi thứ rõ ràng như ban ngày – anh đã bị cô Hải Âu chinh phục hoàn toàn. Thật tình là anh chẳng còn lời nào để biện minh. Anh còn chẳng có sức mà giãy giụa. Khoảnh khắc cô nàng khẽ gọi, “Thầy X,” anh đã hoàn toàn nằm trong tay cô, răm rắp nghe lời.
Ai biết được liệu cái biệt danh độc đáo ấy có khiến cô nàng nảy sinh ý nghĩ gì không? Dù sao thì anh cũng đã trót say nắng cô rồi.
Không, không thể chịu đựng thêm nữa. Hứa Thiên Thành cảm thấy mình phải theo đuổi cô Hải Âu ngay lập tức, ngay lúc này. Nếu chần chừ thêm một ngày, chắc anh sẽ phát sốt mà chết mất.
Nhưng rốt cuộc thì con gái người ta theo đuổi kiểu gì nhỉ?
Bản thân Từ Thiên Thành vốn không phải người thích dùng chiêu trò trong chuyện tình cảm. Huống hồ, đã lâu lắm rồi anh chẳng ‘thực chiến’, tay nghề có lẽ đã xuống dốc thảm hại. Ai mà chẳng yêu bằng mắt, cả đàn ông lẫn phụ nữ đều thế thôi. Trước nay anh chưa từng theo đuổi ai một cách nghiêm túc. Hồi trẻ thì anh chỉ nghĩ chuyện yêu đương là một trò chơi. Giờ đây đã đến lúc ‘chín muồi’ để tính chuyện trăm năm, anh phải thật lòng thật dạ.
Mà cái ‘chín muồi’ này không phải chỉ tuổi tác, mà là tâm lý anh đã sẵn sàng rồi. Nói về tuổi tác thì anh vẫn còn trẻ chán. Thế nhưng nhìn bạn bè cùng trang lứa, đứa thì đã yên bề gia thất, đứa thì đang hăng say tìm kiếm mảnh ghép của đời mình trên ‘thị trường’ hẹn hò. Rõ ràng là anh đã đến tuổi muốn có một mối quan hệ ổn định rồi.
Quyết tâm theo đuổi cô giáo Hải Âu một cách chân thành, hướng tới một mối quan hệ lâu dài, Từ Thiên Thành tìm đến mấy đứa bạn đã lập gia đình trên WeChat để xin lời khuyên. Thế nhưng những lời khuyên của hội bạn thân lại khiến anh chàng dở khóc dở cười. Đứa thì kể rằng cứ kiên trì tỏ tình đến cả chục lần, dù bị từ chối lên xuống, cuối cùng cũng cưa đổ được người ta. Đứa lại khoe những chiêu trò lãng mạn như xếp 999 cây nến thành hình trái tim. Lại có đứa khăng khăng rằng phải dùng mấy câu thả thính ‘bách phát bách trúng’ – những câu sến sẩm đến độ một thằng đàn ông như anh cũng phải nổi da gà.
Tạm gác lại mấy chiêu trò ‘tự tin thái quá’ của cánh đàn ông, Từ Thiên Thành tình cờ lướt trúng vlog mới nhất của em gái mình, Từ Thiên Vũ, trên ứng dụng Tiểu Hồng Thư. Trong vlog, bố mẹ anh em nhà họ đang hào hứng bàn luận về quan điểm yêu đương. Kể từ khi Từ Thiên Vũ mạnh dạn chọn làm mẹ đơn thân, quan điểm của bố mẹ anh em nhà họ về tình yêu đôi lứa cũng trở nên hiện đại, ‘cấp tiến’ hơn bao giờ hết. Không ngờ những quan điểm này lại rất hợp ‘gu’ giới trẻ, khiến vlog nhận được nhiều lượt tương tác.
Phần bình luận được nhiều khán giả trẻ biến thành một ‘góc tâm sự’, chia sẻ những trắc trở trong chuyện tình cảm của mình – một là để giải tỏa tâm sự, hai là mong nhận được lời khuyên từ những góc nhìn khác.
Nhận thấy ứng dụng này chủ yếu là phái nữ sử dụng, Từ Thiên Thành ngập ngừng một lúc rồi để lại bình luận. Anh viết vắn tắt, đại ý là anh thích một cô gái nhưng không biết phải theo đuổi thế nào, mong mọi người chỉ giáo.
Dù vậy, tinh thần ‘hội chị em’ trên mạng quả nhiên rất mạnh mẽ. Thấy anh thật lòng, không ít chị em đã nhiệt tình góp ý.
“Đừng vội vàng tỏ tình! Theo đuổi một người không có nghĩa là cứ đâm đầu vào tỏ tình ngay đâu nhé. Làm vậy sẽ khiến con gái người ta chịu áp lực lắm đó. Phải chờ thời điểm thích hợp cơ!”
“À mà, đừng có làm mấy chuyện mày cứ tưởng là cảm động nhưng thực ra chỉ tổ làm cô ấy thêm gánh nặng!”
“Quan trọng nhất: TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC ĐÓNG VAI BỐ GIÀ DẠY ĐỜI! Không giảng giải! Không dạy đời! Dù mày có tự cho mình là thành công đến mấy, hay kinh nghiệm quá khứ có thú vị đến đâu đi chăng nữa, TUYỆT ĐỐI ĐỪNG TỰ Ý XEN VÀO HAY ĐƯA RA LỜI KHUYÊN VỀ NHỮNG LỰA CHỌN TRONG CUỘC SỐNG CỦA CÔ ẤY!”
Những bình luận kiểu như thế này nhiều vô kể. Hứa Thiên Thành cẩn thận ghi nhớ từng lời. Anh hiểu, nếu chỉ sao chép y chang người khác thì sẽ không hiệu quả. Anh phải thực sự thấu hiểu, nghiền ngẫm những nguyên tắc này rồi mới vận dụng theo cách riêng của mình.
Đấy thấy chưa? Học hỏi trên mạng cũng có cái hay của nó.
Nghe theo lời khuyên từ các bình luận, anh bắt đầu nói chuyện với Cô giáo Hải Âu đều đặn. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. Cô ấy ngày càng thoải mái hơn khi tâm sự với anh về đủ thứ chuyện trong cuộc sống hằng ngày – nào là sếp khó tính, đồng nghiệp chơi xấu, rồi khách hàng khó chiều. Thảo nào cô ấy cần những cách để xả stress.
Những cuộc trò chuyện thường xuyên giúp họ nhanh chóng kéo gần khoảng cách. Hứa Thiên Thành đánh giá tình hình, cảm thấy đã đến lúc phải tiến thêm một bước nữa.
Ngay khi anh định làm điều đó, Hứa Thiên Vũ bất ngờ nhắn tin WeChat, gửi cho anh một cái ảnh chụp màn hình phần bình luận kia.
“Tao nhìn có nhầm không đấy? Mày đăng cái này thật à? Bị hack à?”
“Là tao đấy.”
Hứa Thiên Thành không chút do dự thừa nhận.
Hứa Thiên Vũ thấy rõ là buồn cười, trêu chọc: “Mày tán gái mà không chịu hỏi tao một tiếng à?”
Hứa Thiên Thành nào có ngu mà mắc bẫy: “Mày mà giống mấy đứa con gái khác à?”
Câu đó khiến Hứa Thiên Vũ cứng họng. Cô ta nào có hứng thú với đàn ông.
Nghĩ đến Cô giáo Hải Âu, Hứa Thiên Thành vô thức nhoẻn miệng cười khi gõ chữ: “Cô ấy không giống bất kỳ ai khác.”
Hứa Thiên Vũ: “…Sến rện cả người, giảm luôn cả IQ của mày rồi.”
Mặc cho cô em gái cằn nhằn, Hứa Thiên Thành vẫn gửi ID WeChat của Cô giáo Hải Âu cho cô ta, kèm theo ba lời cảnh cáo nghiêm trọng: “Không được làm người ta sợ.”
Hứa Thiên Vũ tò mò hỏi: “Cô ấy nhát lắm à? Hay ngại ngùng lắm sao?”
Nhát? Ngại ngùng?
Hứa Thiên Thành suýt phì cười: “Cô ấy mà nhát cái gì, phải nói là quá bạo dạn thì có!”
Hứa Thiên Vũ ngớ người: “Hả? Ý mày là sao?”
Hứa Thiên Thành lười chẳng buồn giải thích: “Mày cứ kệ đi.”
Khoảnh khắc yên bình trôi qua. Ngay sau đó, Hứa Thiên Vũ lại nhảy bổ vào với một câu hỏi tò mò khác: “Chốt lại là, cô ấy là đối tượng mà mày đang nghiêm túc tìm hiểu để yêu đương à? Tao nói cho bố mẹ được không?”
Nếu để bố mẹ biết, mọi chuyện sẽ thành chuyện lớn.
Mà thực tế thì anh đã có gì trong tay đâu.
Từ Thiên Thành chần chừ có giây lát. Mà nói thật, cảm giác xao xuyến thế này đâu phải dễ có với anh. Cô ấy thú vị, mạnh dạn, ăn nói ngọt xớt mà lại rắn rỏi – một cô gái vừa đáng yêu vừa cuốn hút. Chỉ nghĩ đến cô ấy thôi cũng đủ thấy lòng rộn ràng.
Anh ngầm gật đầu. “Nhưng mà có gì đâu, người ta còn chưa đồng ý, anh còn đang theo đuổi đây này. Em cứ bảo mẹ đừng sắp xếp mấy vụ xem mắt nữa. Mẹ cứ gửi mãi, mẹ không chán chứ con thì chán lắm rồi.”
Thế là, cả nhà anh đều biết anh đã có đối tượng để ý. Chỉ có điều là…
Anh còn chưa có WeChat của cô ấy nữa là.
Bước đầu tiên là phải có được WeChat của cô ấy đã. Có được rồi thì mới có thể chuyển từ quen biết trên mạng sang mối quan hệ thực tế.
Mấy lời bình luận đã dạy cho anh nhiều điều – mỗi cô gái mỗi khác, quan trọng là phải ‘liệu cơm gắp mắm’ theo sở thích của đối phương.
Cô ấy thích ngắm múi bụng đúng không? Được thôi, vậy thì cứ khoe.
Khoan đã—
Nếu cô ấy thấy rồi lại hết hứng thì sao? Lỡ thỏa mãn rồi chán, lại đi ngắm người khác thì sao? Lúc đó thì làm thế nào?
Với tính cách cô ấy trước giờ, chuyện đó mà thật thì cũng không có gì lạ.
Vậy nên, phải khoe, nhưng không được quá lộ liễu. Phải kín đáo, nửa kín nửa hở, đủ để cô ấy còn tò mò.
Mấy ngày liền, Từ Thiên Thành vắt óc suy nghĩ xem nên làm thế nào cho hợp lý.
Bước đầu tiên – thêm WeChat của cô ấy – lại thuận lợi đến không ngờ. Anh chỉ giăng một cái bẫy nhỏ, cô ấy đã nửa muốn đồng ý rồi. Thêm chút dụ dỗ nữa là cô ấy chấp nhận ngay.
Khi đó, Từ Thiên Thành đang chạy bộ trên máy. Vừa thấy cô ấy đồng ý, anh phi như bay về văn phòng, thay vội chiếc quần bơi. Vì mọi người đã tan làm hết, anh cũng chẳng còn bận tâm đến hình tượng.
Phòng tập đầy những tấm gương lớn cao từ sàn lên trần. Anh đứng trước một tấm, soi mình từ mọi góc độ. Thế này đã được chưa nhỉ?
Vẫn thấy có gì đó sai sai.
Rồi anh chợt nhận ra – trông có vẻ dàn dựng quá.
Thế là anh liền nhảy ùm xuống hồ bơi, làm ướt sũng người từ đầu đến chân. Chiếc quần bơi đen ôm sát vào bắp đùi săn chắc, từng giọt nước trượt dài trên cơ thể, tạo nên một hiệu ứng thị giác vô cùng gợi cảm.
Anh ta lại soi mình trong gương rồi gật đầu. Chắc cũng ổn rồi.
Vẫn nhớ nguyên tắc "kín đáo", Từ Thiên Thành vơ đại một chiếc áo phông. Chiếc đầu tiên vớ được là màu trắng, nhưng thôi không được rồi. Màu trắng mà dính nước thì dễ bị lộ lắm – không thể để lộ liễu quá ngay từ lần đầu. Thế là anh ta liền đổi sang một chiếc áo đen.
Khi cuộc gọi video vừa được nối máy, miệng anh ta khô khốc vì hồi hộp, nhưng vẫn phải cố giữ vẻ tự nhiên.
“Em có thấy anh không?”
Mắt anh ta không nhìn thẳng vào camera, giọng nói vẫn điềm nhiên. Chẳng ai có thể ngờ, tim anh ta đang đập thình thịch như dùi đục.