- Góc nhìn của Arakawa Kouki -
[Tớ nên chọn chủ đề nghiên cứu nào đây?] (Alice)
Đã một khoảng thời gian kể từ vụ tên lửa đạn đạo, như thường lệ, ba chúng tôi đang dùng bữa tại nhà ăn của Học viện trong lúc Alice-chan thở dài ngao ngán.
[Tớ đã quyết định…] (Saitou)
Saitou-kun đang cố gắng trả lời Alice-chan trong khi đang vét sạch bát donburi của mình, nhưng vô ích.
Các bạn đang thắc mắc chúng tôi đang bàn về việc gì phải không?
Mấy ngày trước, sensei đã đề cập gì đó đến việc mỗi người hãy chọn cho mình một chủ đề nghiên cứu và nộp báo cáo định kì. Thật lòng mà nói, tôi rất muốn thử nghiệm với các kim loại và hộp kim mới mà mình thấy ở phòng nghiên cứu lần trước, nhưng tôi không có nguồn tài trợ lẫn thiết bị cần thiết như họ. Vả lại, khi tôi đặt vấn đề ra với viện trưởng thì cô ấy chỉ đáp lại [Không cần thiết!] với biểu cảm như thể vừa thấy ai hô “Alluha Akbar” vậy. Mà thôi, vấn đề lúc này là nghiên cứu của Alice-chan…
[Chuyên ngành của cậu là dược học mà? Sao không bắt đầu từ nó?] (Kouki)
Vừa dứt câu, cô ấy trao tôi một ánh nhìn *Jiiiiiiii*. Đợi đã! Nếu cậu cứ nhìn vậy tôi sẽ thấy rất không ổn đấy. Tôi chỉ còn nước thu ánh mắt lại thôi.
[Cậu sẵn lòng giúp tớ chứ?] (Alice)
Làm sao mà tôi nỡ từ chối khi mà cậu bày ra ánh mắt chó con đó cơ chứ? Thôi được, tôi và cả Saitou nữa, sẽ giúp bằng cả mười phần công lực luôn.
Nghe tôi nói vậy, Alice-chan vui vẻ điền vào tờ phiếu đăng ký. Còn Saitou, vì lí do nào đó đang run rẩy và lẩm bẩm thứ gì đó [Thời gian nghiên cứu của tôi…]. Mà sẽ ổn thôi, chắc cậu ta đang run lên vì sung sướng đó mà.
[Bây giờ, tớ nghĩ ta sẽ cải tiến thứ gì đó như kháng sinh chẳng hạn.] (Alice)
Hmm, cải tiến cái đã có sẵn à?...Không tệ, biết đâu chúng tôi sẽ làm được thứ gì đó đáng ngạc nhiên. Nhưng làm sao kiểm tra tính hiệu quả của sản phẩm? Giả như Saitou-kun yêu cầu thì có thể tôi sẽ tham gia như một đối tượng thử nghiệm , nhưng…tự thử nghiệm lên người mình thì…Tôi hỏi Alice-chan về mối nghi ngại của mình.
[Đối tượng thử nghiệm cần yêu cầu thế nào? Saitou-kun có phù hợp không?] (Kouki)
(Trans: Nói dễ hiểu là main sợ Alice sẽ tự tiêm thuốc mới vào người để thử nghiệm như mẹ mình ngày trước, nhưng mà không dám thay thế nên đưa Saitou ra làm bia đỡ đạn :v Bạn tốt vỡi :v ]
[Fuuhii! Thế éo nào lại là tớ vậy hả? Nhưng nếu là vì Alice-chan…tớ sẵn sàng dâng hiến.] (Saitou)
Alice chỉ kịp thốt lên [Ah…] và gần như đông cứng. Tôi không nghĩ mạo hiểm như Saitou-kun để tăng ấn tượng của bản thân là tốt đâu.
[Liệu ta có thể xin phép mẹ Arakawa-kun cho thí nghiệm lên một số mẫu virus ở phòng nghiên cứu không?]
Mẹ à…hmm? Chắc là sẽ được nếu tôi yêu cầu…Ý tôi là, tôi thể để Saitou-kun thử nghiệm được, tôi không muốn mất đi một người bạn. Khi tôi nói với hai người họ là sẽ không phiền nếu phải xin phép mẹ, Alice-chan có vẻ rất hạnh phúc. Dù gì đi nữa, ai cũng sẽ vui lòng làm mọi việc để khiến cô gái dễ thương đó mỉm cười. Hoặc ít nhất đó là điều tôi nghĩ…
Những ngày tiếp theo cứ như là ác mộng, giờ học vừa kết thúc là chúng tôi lại phải đến phỏng thí nghiệm của Alice-chan để tiến hành các thực nghiệm mới. Có vẻ khá tuyệt nhỉ? Nhưng đời không như là mơ…
Alice-chan đối xử với chúng tôi như là tư bản bóc lột công nhân vậy. Tôi thật sự rất muốn “biểu tình”, nhưng thấy Alice-chan nói [Tớ xin lỗi] cùng với cặp mắt gấu trúc tôi cũng chẳng nỡ mà lên tiếng. Hiện tại, chúng tôi cố giữ im lặng và làm tốt nhất phần việc của mình.
[Arakawa-kun!] (Saitou)
Saitou-kun tiến về chỗ tôi cùng với thái độ cực kì nghiêm túc, dù không thoải mái lắm nhưng tôi vẫn cố lắng nghe.
[Tớ đã hơi vội và lỡ tăng gấp đôi nồng độ.] (Saitou)
Phải làm sao đây…nếu bắt đầu lại, chúng tôi sẽ phải đối đầu với cả núi công thức và quy trình. Nếu nồng độ chỉ tăng gấp đôi thì chắc sẽ có cách giải quyết gì đó.
[Saitou-kun, mọi chuyện chẳng có gì hết, chỉ là cậu quá mệt mỏi thôi.] (Kouki)
Như đã nói ở trên, Saitou-kun lặp lại những điều tôi nói với một biểu hiện nghiêm túc và quay lại phần việc của mình. Bây giờ, hãy làm phần của mình thôi. Tôi đã đi được rất xa rồi, chỉ thêm chút nữa thôi là công việc hôm nay sẽ hoàn thành…
[Arakawa-kun! Arakawa-kun!] (Saitou)
Cảm giác có ai đó gọi mình, tôi sực tỉnh. Rõ ràng là tôi đã ngủ gật…Nhìn đồng hồ đã quá 20 phút rồi. Thật tệ! Quá sức tồi tệ!
Một cách nhanh chóng, tôi nhìn vào máy li tâm và không nói ra lời, có gì đó rất lạ. Khi tôi nghĩ rằng mọi công sức của mình đã đổ sông đổ bể, ai đó đã vỗ vào vai tôi. Đó là Saitou-kun với vẻ mặt nghiêm túc.
[Không có gì xảy ra, đúng chứ? Không có gì xảy ra.]
Cậu ấy nói như thể đang niệm chú vậy. Đúng rồi…chẳng có gì đặc biệt hết. Vừa lảm nhảm những lời đó tôi vừa thực hiện công việc của mình.
Mặc dù phải cần tới ba cái “Chẳng có gì đâu”, nhưng cuối cùng chúng tôi cũng đã hoàn thành phần việc được Alice-chan giao phó. Khi chúng tôi kiệt sức, Alice-chan từ phòng thí nghiệm khác bước ra.
[Thật sự rất xin lỗi! Mình phải đi chế thuốc nên phải sang phòng khác. Việc mình nhờ hai cậu đã xong chưa?]
Khi tôi bàn giao phần của mình (chắc đã đột biến thành thứ gì đó), Alice-chan ôm chầm lấy tôi.
[Cảm ơn cậu rất nhiều! Với thứ này, chúng ta có thể điều chế mẫu thử]
Alice-chan nói với tâm trạng sung sướng. Trái ngược lại, hai thằng bọn tôi đang cố giấu đi mặc cảm tội lỗi với cô ấy.
[Saitou-kun! Cậu nghĩ nó sẽ hiệu quả chứ?] (Kouki)
[Tớ thật sự nghi ngờ về chuyện đó!] (Saitou)
Dù vậy, nó không được phát ra thành lời, chúng tôi sẽ giữ bí mật về nó như lời hứa giữa những người đàn ông. Khi việc điều chế thuốc hoàn thành, Alice-chan vui vẻ nói.
[Hãy đưa thứ này cho mẹ cậu và nhờ cô ấy thử nghiệm trên vài loại virus. Được chứ?]
Và khi mang được chiếc ống nghiệm về tới nhà, điều duy nhất tôi còn nhớ là mình đã ngã vật ra giường.
- Góc nhìn của Arakawa Miki -
Tôi bước tới phòng Nghiên cứu Virus cùng với ống nghiệm mà Kouki giao lại ngày hôm qua với lời giải thích rằng đây là thành quả của Kouki và mấy đứa bạn tại Học viện – một loại kháng thể mới. Tôi được yêu cầu rằng hãy thử nghiệm nó trên một số loại virus, nhưng tôi nên thử trên loại nào đây?
[Nếu là của đứa trẻ đó, đây chắc chắn không phải mẫu bình thường.] (Miki)
Trước hết tôi tiến hành thử nghiệm trên virus cấp độ 3, nhưng không hề có kết quả gì cả. Sau khi xem xét một chút, tôi chuyển sang cấp độ 4.
[Không phải đậu mùa, mà cũng chẳng phải Ebola……….huh] (Miki)
Kháng thể này có thể tương thích với chủng nào nhỉ? Tôi thật sự muốn bắt đầu từ cấp độ 1, nhưng lượng kháng thể còn lại là có hạn. Hay đây là một sản phẩm thật bại? Đôi khi thiết bị tại Học viện sẽ có sai sót, nhưng Kouki và bạn của nó là những đứa xuất chúng.
Đột nhiên, một ý tưởng lóe qua đầu tôi. Đúng vậy! Nếu thành công, đây sẽ là sự kiện được lưu lại trong sử sách.
[Bà Arakawa, điều đó là vô cùng nguy hiểm! Đây không phải thứ mà nhân loại có thể chống lại đâu!] (Đội ngũ nghiên cứu)
Các nhà nghiên cứu cố ngăn tôi lại, cứ làm như tôi sẽ nghe theo ấy! Tôi đang ở trong một tầng hầm sâu 25 mét dưới đất và được cách li bởi một cánh cửa thép dày 2 mét. Nếu cần thiết, mọi thứ trong này sẽ bị thiêu ra tro, kể cả con người. Một cách cẩn thận, tôi trích xuất kháng thể từ ống nghiệm và cho tác dụng với mẫu virus đó.
[Không thể nào! Nó thực sự hoạt động!]
Không còn tin vào mắt mình, tôi đã sử dụng toàn bộ số kháng thể còn lại ra thử nghiệm và kết quả lần nào cũng y hệt nhau. Chúng ta cần phải liên lạc với WHO ngay lập tức. Cả nhà trường nữa, chúng ta phải lấy hồ sơ nghiên cứu từ chỗ họ.
Loại virus tôi mang ra thử nghiệm cho kháng thể mới là loại duy nhất được phân vào virus cấp độ 5 trên thế giới – Thủ phạm đã gây ra “Tấn bi kịch châu Âu”.
- Góc nhìn của Alice Alford -
Một biến cố lớn đã xảy đến!
Loại kháng thể mà chúng tôi phát triển đã có hiệu quả trên “Tấn thảm kịch châu Âu”. Vì thế, phòng thí nghiệm của tôi đã bị đóng cửa từ hôm qua.
Nhiều điều tốt đẹp đã xảy đến, người cha đáng kính, người đã cho tôi theo học ở ngành dược, vốn thường kiệm lời và rất nghiêm khắc đã hết lời khen ngợi tôi.
[Con đã làm rất tốt! Con là niềm tự hào của cha!] (Cha của Alice)
Nếu không nhầm, trước kia cha tôi đã kể rằng lí do ông trở thành một nhà nghiên cứu là vì cái chết của ông nội, mà nguyên nhân không gì khác ngoài “Tấn bi kịch châu Âu”. Có thể tôi đã cướp đi thành quả nỗ lực cả đời ông, nhưng khi hỏi về điều đó, ông chỉ đáp [Con đang nói gì vậy? Con đã hoàn thành điều mà cha không làm được. Hãy ưỡn ngực ra và tự hào về chính mình!].
Tôi đã vô cùng hạnh phúc và khóc thoải mái trên ngực ông ấy. Với Arakawa-kun và Saitou-kun, tôi đã nói lời cảm ơn với họ, nhưng…
[Nghiêm túc đấy! Chẳng có gì hết!] (Kouki & Saitou)
Hai người họ đang cố gắng dồn mọi công lao cho tôi, mặc dù tôi đã nói là chỉ mình tôi thì mọi chuyện là bất khả thi nhưng họ cứ chối đây đẩy và tránh chạm mắt với tôi cùng với nụ cười cay đắng. Nhưng ít nhất, tôi cũng có thể vinh danh họ bằng cách cho họ xuất hiện dưới danh nghĩa cộng tác viên.
Tôi tự hỏi, khi nào mình có thể trả xong món nợ này. Khi thời điểm đó đến, dù rằng điều gì xảy đi nữa, tôi cũng sẽ trở thành một phần sức mạnh cho hai người ấy.
Năm 2112, WHO công bố phương pháp chữa trị “Tấn thảm kịch châu Âu” cùng với những người tìm ra phương thuốc từ Học viện Công nghệ Quốc tế, Alice Alford, Arakawa Kouki và Saitou Shingo.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Alluha Akbar: Tiếng hô của mấy ông sắp đánh bom cảm tử :v