- Góc nhìn của Arakawa Kouki -
Trước mắt tôi là một con đường với đầy người dân đang reo hò hai bên. Điều này chính là vì cuộc chiến tranh kéo dài hai năm với Quỷ Quốc đã kết thúc, mặc dù nguyên nhân dẫn tới đó cũng thật sự rất trùng hợp…
Đm, tôi thấy dạ dày hơi đau rồi đấy!
Cho đến tận lúc này, như một cái máy, công chúa Nina đang giải thích chi tiết cho tôi về thế giới này, về cuộc chiến đẩy các bên tới bờ diệt vong…
Có vẻ sau khi được dịch chuyển, thằng tôi đã được dịch chuyển tới một thế giới khác. Rõ ràng là cả lâu đài Quỷ Vương cùng với quỷ quân đã bị thổi bay không còn dấu tích. Khi tôi cố giải thích…
[Việc đó chỉ đơn giản là trùng hợp thôi, tôi vốn không nhắm tới ngay từ đầu!] (Kouki)
[Tất nhiên rồi! Nếu Đấng Messiah ra tay nghiêm túc thì ngay cả tro cũng không còn, đúng chứ ạ?] (Nina)
Có vẻ nàng ta hiểu nhầm ý tôi rồi. Nếu tôi chỉ cần dịch chuyển lệch 500 mét thôi thì kẻ bị thổi bay là Hoàng quân Đế quốc đấy. Và trong tình cảnh đó, quỷ quân sẽ làm thịt tôi trong chưa tới một giờ. Tất cả như chuyện từ tiểu thuyết vậy, giao chiến ngay khi vừa bị dịch chuyển…
(Trans: Thế chú nghĩ chú đang ở đâu vậy :v)
Trong lúc này, chiếc xe ngựa đang tiến tới lâu đài, nơi Hoàng Đế đang chờ đợi. Khi nhìn vào cánh cổng, tôi thấy ai đó đang làm gì như đang quỳ vậy. Khi lại gần, điều ông ấy nói thật ngạc nhiên.
[Chào mừng Đấng Messiah đến với đất nước này, tôi là người trị vì nó – Ulfric Akroid!] (Ulfric)
Tại sao nhà vua lại quỳ gối khi đợi tôi vậy. Các Vệ binh Hoàng gia không phải nên đỡ ông ấy dậy sao? Dù việc tôi làm không được đúng cho lắm nhưng đừng tỏ vẻ sợ sệt pha khó chịu vậy chứ.
[Cảm ơn vì lời mời! Tôi là Arakawa Kouki!] (Kouki)
Tôi trả lời một cách bình tĩnh nhất có thể, cái đầu tôi không muốn bị bêu trước cổng thành đâu.
[Trước tiên, để tỏ lòng biết ơn, kính mong Ngài hãy tới phòng thiết triều. Tôi muốn tham gia vào buổi thảo luận danh dự liên quan tới tặng phẩm cho Ngài!] (Ulfric)
Như lời ông ấy nói, tôi được dẫn vào bên trong lâu đài. Và vì lí do nào đó tôi đang được ngồi trên ngai vàng.
Ngay lúc này, những người đứng đầu quốc gia đang cúi chào và cảm ơn tôi vì [Sự xuất hiện của Ngài…].
Có rất nhiều người ở đây, vậy hẳn phải có ai đó hiểu được vấn đề của tôi chứ. Nghĩ như thế, tôi chen ngang vào bài diễn văn của họ.
[Mọi người, nếu có thể, xin hãy lắng nghe…] (Kouki)
Một cách tuyệt vọng, tôi cố giải thích rằng mình đã vô tình đén được nơi này thông qua một cuộc du hành xuyên Không-Thời gian. Ở thế giới cũ tôi vẫn còn gia đình, bạn bè và tôi muốn trở về càng sớm càng tốt.
Tôi diễn giải mọi chuyện đơn giản nhất có thể và mọi người bắt đầu rơi nước mắt. Ngay cả một chiến binh mạnh mẽ hình như cũng nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ. Và Nina đã bị thuyết phục.
[Có một cách để Messiah-sama quay về!] (Nina)
Cô ấy giải thích rằng ở đất nước này có mộ thứ gọi là “Lễ triệu hồi Dũng sĩ” và miễn là ước mong của tôi đủ mạnh mẽ, tôi sẽ có thể quay về.
Ma thuật thật sự tuyệt vời! Tiện thể, việc tôi có thể giao tiếp với họ cũng là nhờ phép “Thông dịch”. Tôi tự hỏi, nếu mẹ tôi, người luôn tuyên bố “Khoa học là vô đối!”, thì liệu khi biết chuyện này có bất tỉnh luôn không nhỉ?
Ngoài ra, vì những người như Nina-san cũng rất thân thiện, nên tôi không biết có nên hỏi họ về một vài món lưu niệm không. Chắc tôi sẽ làm sau khi tìm ra lí do thích hợp…
Cũng trong lúc đang suy nghĩ vẩn vơ, chúng tôi đã chuyển đến nơi khác để dự yến tiệc.
Mấy món ở chỗ này ngon vãi đi được, không thể suy đoán được mấy thứ này dùng nguyên liệu gì chỉ từ cái tên, nhưng mà chắc chắn nỗi lo của tôi đã vơi đi đôi chút và tôi bắt đầu tập trung vào chuyên môn.
Lúc đó, với gương mặt dịu dàng nhà vua lên tiếng.
[Sự thật là, thưa Đấng Messiah, tôi có một thỉnh cầu!] (Ulfric)
Cảm thấy thoải mái nên tôi bảo họ tôi sẽ làm những gì có thể và nói mấy người cứ tự nhiên. Mà làm ơn đừng có tôi là “Đấng Messiah” nữa…
[Để đối phó với thảm họa từ loài quỷ, Ngài có thể truyền lại cho nơi đây một chút sức mạnh thần thánh không?] (Kouki)
Tôi thấy mặc dù hơi có mùi đa cấp ở đây, nhưng mà tội gì không giúp khi họ đang cần vậy nên tôi trả lời một cách đại khái.
[Tôi sẽ để lại cho ngài đạn phản trọng lực, chiến phục tôi đang sử dụng cùng với 20 khẩu súng laser và hướng dẫn sử dụng!] (Kouki)
[Đội ơn Ngài rất nhiều, rất nhiều!] (Ulfric)
Ổn thôi mà, cứ coi như đây là sự đền đáp vì đã đưa tôi về nhà. Sau đó, khi tôi nói muốn mang một vài thứ lưu niệm về nhà họ đã giao cho tôi “Cán cân của rồng”, kho báu Hoàng tộc “Con bướm Giesel” và “Bảo giáp trấn quốc”, Nina cũng tặng tôi “Khăn quàng Sói bạc”. Tôi trở về phòng với tâm trạng phơi phới.
(Trans: Cảm giác như có thằng nào đó đang đòi tiền bảo kê :v)
Ngày hôm sau, với sự hướng dẫn của Nina-san, tôi chuẩn bị cho chuyến đi về nhà tại phòng Nghi lễ. Trong khi các thuật sư đổ phép vào trận đồ, tôi hỏi một câu mà mình đã giấu từ lâu.
[Nếu như các ông triệu hồi các Dũng sĩ từ sớm thì liệu chiến tranh có kéo dài vậy không?] (Kouki)
[Việc triệu hồi là vô ích nếu kẻ đó không đủ sức làm gỏi Quỷ Vương. Ma lực của các thuật sư không đủ cho mấy trò mạo hiểm như vậy!] (Nina)
Hóa ra là vậy, thay vì đánh cược thì họ dùng sức mình để làm cái gì đó thiết thực hơn à. Vừa nghĩ tới đó, các thuật sư thông báo [Chuẩn bị hoàn tất!]
Tới lúc về nhà rồi…nhìn lại Nina một lần nữa và nói lời tạm biệt.
[Tạm biệt Nina-san!] (Kouki)
[Messiah-sama, cảm ơn Ngài rất nhiều!] (Nina)
Bước vào trận đồ, tôi làm như Nina đã chỉ dẫn và nghĩ về quê nhà của mình.
Nhà vua nhanh chóng nói với tôi rằng [Những di sản của Ngài sẽ được gửi trả ngay sau khi các thuật sư phục hồi ma lực!]
Một lần nữa, trước mặt tôi là một màu trắng xóa…