I got reincarnated and mistaken as a genius?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

16 107

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

35 312

Ariel Dalton muốn được tốt nghiệp!

(Đang ra)

Ariel Dalton muốn được tốt nghiệp!

람쥐썬더z

Năm học thứ 5 cứ thế lại bắt đầu, nhưng cuộc sống của Ariel người chỉ muốn tốt nghiệp lại từng chút một thay đổi.

37 405

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

(Đang ra)

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Phấn Đấu Lão Cửu

Đây là tương lai của một cặp thanh mai trúc mã sau rất nhiều khó khăn gian khổ ...

189 1675

Nội dung - Chương 10a

- Góc nhìn của Arakawa Shuichi -

Tạch! Tạch! Tạch!

(Trans: Có mem nào 99 không nhỉ :v)

Từ trong xe chỉ huy tôi có thể nghe thấy rõ những tiếng súng từ trận chiến ngoài kia

Ít lâu nữa căn cứ này sẽ bị kiểm soát

Lấy từ trong túi áo quân phục của mình một điếu thuốc và châm lửa. [Fuuu…], nhìn làn khói bay lên, tôi nghĩ về lí do mình ở đây hôm nay.

Nguyên nhân bắt nguồn từ “Hiệp ước Arakawa” có hiệu lực từ tháng 1 năm nay – Hiệp ước tuyên bố rằng mọi quốc gia phải để Arakawa Kouki làm bất cứ điều gì nó muốn mà không được phép can thiệp , đồng thời cho mỗi nước thời gian để tuyển mộ nó vào hàng ngũ của mình… Dù cho ý định của họ là có hoặc không.

Miki vui vẻ chấp nhận nó nhưng tôi thì chẳng hào hứng mấy. Như dự kiến, có rất nhiều nhóm đối lập phản đối Hiệp ước và muốn chống lại Kouki bằng vũ lực.

[Đừng hòng chạm một ngón tay vào Kouki!]

Tôi nói với chính mình và nghiền nát điếu thuốc

Nhóm mà chúng tôi đang tôi đang trấn áp là nhóm lớn nhất của phe chống đối, một tổ chức tôn giáo muốn tôn sùng Kouki lên như là “Quỷ tử”…Dường như có ai đó đã tài trợ cho họ.

Có vẻ là một con “gián” trong chính phủ đang tuồn thông tin về Kouki ra cho chúng.

Tôi nên nghiền nát thứ gì đó như thế này mà không cần bận tâm nhiều…Mình nên ở nhà nhiều hơn chăng?

Trong lúc đang nghĩ vậy, một thuộc cấp của tôi – Eris, bước vào

[Báo cáo! Hiện tại đội A đã kiểm soát toàn bộ tòa nhà. Đội B và C đang dọn dẹp nốt bọn tàn quân!]

[Fumu]

Tình hình đúng như mong đợi, nhưng đội B thì sao?

[Eris, tình hình nhóm B thế nào?]

Đang thao tác trên thiết bị đầu cuối ở cổ tay, cô ấy bỗng quay lại nhìn tôi ngạc nhiên

[Tôi là Claire, em song sinh với Eris!]

Vừa dứt lời, một không khí rất “…” nổi lên trong xe chỉ huy. Thật im ắng…Tôi đoán mình có thể phân biệt Claire là người trông Kouki, còn Eris thì không…Chắc vậy là ổn…

[Vậy thì Claire! Tình hình đội B ra sao?]

[Họ đang rà soát các đường hầm dưới tòa nhà, việc di chuyển được tiến hành cẩn thận trong lúc xử lí các bẫy và mìn được cài lại.]

Chỉ huy của đội B là Lousie, nếu là cô ấy mọi việc chắc sẽ ổn, nhưng tôi có cảm giác có gì đó sai sai, mình có nên gửi hỗ trợ không nhỉ?

[Tách một phần đội C và đội F đang cảnh giới xe chỉ huy tới yểm trợ đội B ngay lập tức!]

[Vâng thưa sếp!]

Bây giờ tôi sẽ phải quan sát kỹ tình hình…cái cảm giác này thật khó chịu. Sau khi làm một hơi bốn điếu thuốc, tôi nhận được báo cáo từ đội B.

[Đây là đội B! Hiện chúng tôi đang giao tranh với kẻ thù trong đường hầm. Thương vong rất lớn. Yêu cầu chi viện khẩn cấp!]

Có vài tiếng súng lọt vào điện đàm. Chết tiệt! Cái cảm giác ấy là đúng. Nên ra lệnh rút lui hay gửi yểm trợ đây?

Không đủ thời gian để lựa chọn, tôi sẽ làm cả hai.

[Đội B rút lui ngay lập tức! Các đơn vị khác gửi mọi thứ có thể đến chi viện cho đội B!]

Bên cạnh tôi, Claire đang truyền đạt mệnh lệnh một cách bình thản…Mình không được mất bình tĩnh…Một chỉ huy sẽ chẳng thể làm gì nếu binh sĩ rơi vào cảnh hỗn loạn, tôi chỉ có thể ra lệnh và quan sát. Tôi thật sự muốn đấm nát cái màn hình nhưng bây giờ không phải là lúc. Im lặng chờ đợi…Tiếng điện đàm vang lên

[Đây là đội A! Chúng tôi đang giải vây cho đội B. Một khi hội quân với các đơn vị khác chúng ta sẽ tiến hành phản công!]

Ổn rồi, một chỉ huy thật sự sẽ không để xảy ra hy sinh vô ích. Việc còn lại chỉ là quét sạch bọn chúng thôi. Nhưng tại sao chúng lại chống cự vào lúc này? Quân ta đang chiếm ưu thế, vậy sao chúng không đầu hàng? Tôi đã bỏ sót gì chăng?

…Và một thông báo đã trả lời mọi nghi vấn.

[Đây là đội A! Chúng tôi phát hiện một tên lửa chuẩn bị khai hỏa trong hầm phóng!]

Chính nó, một quả tên lửa. Bọn cuồng tín này định làm cái gì đây? Để chuyện đó qua một bên, trước mắt phải ngăn nó lại cái đã.

[Ngăn chúng phóng bằng mọi giá! Nếu có thể hãy chiếm quyền kiểm soát trung tâm điều khiển!]

Vừa hét lên qua điện đàm, tôi vừa cầu nguyện các vị thần mà tôi vốn không tin tưởng mấy là hãy để đội của tôi thành công.

[Đã chiếm giữ thành công phòng điều khiển. Đang tiến hành phân tích mục tiêu và quỹ đạo tên lửa.]

Claire báo cáo một cách bình tĩnh, việc còn lại chỉ là kiểm soát quả tên lửa đó thôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm…

[Quá trình ngưng phóng thất bại! Nhắc lại, quá trình ngưng phóng thất bại! Các động cơ đẩy đang khởi động.]

[Hoàn thành phân tích! Tên lửa đang phóng là một ICBM! Mục tiêu nhắm tới là Nhật Bản, phòng nghiên cứu “Thế hệ tương lai”!]

Không thể tệ hơn được nữa, Miki và Kouki sẽ tới chỗ đó hôm nay. Đạp tung cánh cửa xe chỉ huy và nhảy ra ngoài, trước mắt tôi…một ánh lửa cắt xuyên bầu trời.