Chương 6 – Cuộc sống mới
Phần 2
◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈
Sau tiết học thể chất, Kaede và những cô gái khác đi tới phòng thay đồ để thay quần áo. Đồng thời, các cô gái từ lớp học kế tiếp cũng đã bắt đầu thay đồ. Trong số đó có cả Kaori. Và Kaede, người có quen với cô, lên tiếng gọi trong lúc Kaori đang thay quần áo.
“Ah, Kaori-san! Lớp học tiếp theo của cậu là thể chất à?”
“Yeah, có chuyện gì sao?”
Đôi mắt Kaede rạng ngời trong lúc nói.
“Nghe này, nghe này. Cậu học sinh truyển trường, Yuuya-kun thật sự ấn tượng đấy, cậu biết không!”
“Eh? Yuuya-san?”
“Đúng, đúng! Hôm nay, tiết học của lũ con trai là bóng đá nhưng trái bóng bị Akira sút lại bay thẳng về phía bọn tớ, những người đang đứng xem. Chính xác hơn là trái bóng bay về phía tớ! Tớ đã nghĩ, ah, nó sẽ va vào mình rồi! Nhưng Yuuya-kun đã đá trái bóng bay ngược lại với một chuyển động đáng kinh ngạc. Hơn thế nữa, trái bóng còn bay thẳng đến goal! Không phải quá tuyệt sao!?”
“Cậu nói, chuyển động đáng kinh ngạc?”
Kaori bối rối hỏi Kaede, người đang kể trong sự hào hứng. Và rồi, Yukine, người đang thay đồ kế bên Kaede, lên tiếng khi cởi bỏ bộ đồng phục thể chất của mình.
“… Hmm. Đúng như Kaede nói. Nó giống như trong manga hay anime ý … Kiểu như một động tác tới từ thế giới đó vậy”
“Đúng nhỉ!? Thực sự đáng kinh ngạc!”
“Vậy sao…?”
“Nó thật ngầu, cậu thấy đấy!”
“Yup, yup. Ý tớ là … cậu không cảm thấy Yuuya-kun như một ‘Hoàng tử’ sao?”
“Oh, tớ biết mà. Tớ cũng có cảm giác tương tự tới từ bầu không khí của cậu ấy”
Theo lời Kaede và Yukine, những cô gái khác cũng bắt đầu bàn tán về Yuuya. Bằng cách nhìn vào tình huống này, Kaori biết Yuuya đã làm quen với lớp học và cô an tâm vì điều đó. Và rồi, Kaede thốt lên một thứ chẳng ai ngờ tới.
“Tớ tự hỏi liệu Yuuya-kun đã có bạn gái chưa nhỉ?”
“Eh!? Yuuya-san, có bạn gái …?”
“Ah, không! Tớ cũng không rõ sự tình. Chỉ là cậu ấy rất ngầu thôi”
“Ah … c-cậu nói đúng”
Kaori, người đã bất ngờ khi nghe những lời Kaede nói, cảm thấy nhẹ nhõm vì những lời tiếp sau nhưng lần này cô nghiêng đầu bối rối, thắc mắc tại sao mình lại cảm thấy nhẹ nhõm sau khi biết điều đó.
“Ah, nếu tớ không nhanh lên, lớp học sẽ bắt đầu mất!”
“Thật sao!? Xin lỗi vì đã giữ cậu ở đây”
“Không, đừng lo về nó”
“Cố gắng hết mình ở lớp thể chất nhé!”
Sau khi nhìn đồng hồ, Kaede và những người khác nhận ra cũng đã khá lâu nên họ vội vàng thay quần áo và ngay lập tức rời khỏi phòng thay đồ.
“Cái cảm giác này là gì …?” Kaori lẩm bẩm sau khi Kaede và những người khác ra khỏi phòng. Cô chỉ đang bối rối trước những cảm xúc mà mình chưa từng trải nghiệm trước đây
◈◇◈◇◈◇◈
“… Lexia-sama đã quay trở lại an toàn”
“… Cái gì?”
Đó là tại thủ đô hoàng gia “Montres” nằm ở trung tâm Vương quốc Alceria. Trong một căn phòng thuộc cung điện hoàng gia nằm tại thủ đô hoàng gia đó, một người đàn ông vừa nhận được báo cáo.
“Nói cách khác, ngươi đã thất bại?”
“… Tất cả là như vậy ạ”
“… Nói rõ hơn về những điều đã xảy ra cho ta”
“Vâng … mọi chuyện diễn ra suôn sẻ cho đến khi chúng thần tách được Lexia-sama ra khỏi đám hiệp sĩ hộ tống, nhưng nơi mà cô ấy chạy tới lại là … ‘Đại ma cảnh’.”
“Cái gì?”
Người đàn ông nhíu mày trước những lời người đội mũ trùm vừa thốt ra.
“Đại ma cảnh … Tại sao cô ta lại chạy vào vùng đất đó?”
“Dường như chính bản thân Lexia-sama cũng không biết rằng mình đã đi vào ‘Đại ma cảnh’ và những người được chỉ định cũng đuổi theo cô ấy vào tận đấy và kết quả là … tất cả đều chết sạch”
“Ngu xuẩn … Lũ quái vật ở vùng đất đó mạnh một cách bất thường. Điều đó … Khoan, ý ngươi là Lexia đã sống sót?”
“Vâng … Có vẻ những hiệp sĩ hộ tống, những người thoát khỏi sự tấn công từ tay chân của thần đã bảo vệ Lexia-sama”
“… Ta không hiểu. Bọn chúng đặt chân vào ‘Đại ma cảnh’ nhưng tại sao chỉ có duy nhất Lexia là an toàn và những sát thủ của ta đều bị giết? Quái vật đã tấn công chúng sao? Hay lũ hiệp sĩ đã đuổi kịp và hạ được nhóm sát thủ?”
“Thành thật xin lỗi, thông tin mà thần có được chỉ dừng lại ở đó …”
“Haizz … Vô dụng”
Người đội mũ trùm nói lời xin lỗi. Người đàn ông nhìn xuống và nhắm mắt lại nhưng ngay lập tức hắn mở mắt ra và hướng ánh nhìn sắc lạnh vào kẻ đội mũ trùm, người đang cúi đầu trước mặt.
“Có thể nào … Bọn chúng đã nói ra danh tính của ta?”
“… Thần không thể khẳng định nhưng thần nghĩ không có gì phải lo lắng về việc đó”
Người đàn ông ngồi xuống chiếc ghế sang trọng và đưa ly rượu đang cầm trên tay lên miệng rồi ném chiếc ly rỗng vào người đội mũ trùm.
“Ngươi nói là không chắc? Đừng có phun ra bất cứ điều gì ngớ ngẩn. Ngươi nghĩ ai đã mang ngươi về và nuôi dạy một thằng khốn như người, đồ mồ côi bẩn thỉu?”
“… Chính là Hoàng tử”
“Thế thì đừng bao giờ mở mồm về thông tin của ta ngay cả khi ngươi có chết … Haizz. Xét đến việc không có binh lính tới đây, dường như chúng vẫn không biết về việc này”
Đúng như lời người đàn ông nói, danh tính của nhóm người tấn công Lexia vẫn chưa được xác nhận. Nguyên nhân cũng là vì con Goblin General đã làm bọn chúng biến dạng đến mức không thể nhận ra nhưng trên hết là chúng không được phép tiết lộ một lời về thông tin của người đàn ông, chủ nhân của bọn chúng, với Lexia.
“Tuy nhiên, không nghi ngờ gì khi điều này sẽ làm bọn chúng cảnh giác hơn. Sức mạnh của bản thân Lexia đã được biết đến nhưng lũ hiệp sĩ đi theo cô ta vẫn là một vấn đề. Ngươi hiểu chứ?”
“… Vâng”
“Sự thất bại này lớn hơn ngươi nghĩ đấy. Nếu tội lỗi của ta bị lộ, nó sẽ làm lung lay vị trí này …”
Người đội mũ trùm chỉ biết im lặng lắng nghe những gì người đàn ông nói.
“…Và nếu ngươi làm hỏng nhiệm vụ tiếp theo … Ngươi sẽ không được sử dụng đến nữa”
“Thần sẽ giữ nó trong tâm trí …”
“Tốt, giờ ngươi có thể đi”
“Ha!”
Và rồi, người đội mũ trùm rời khỏi căn phòng như thể tan biến vào bóng tối. Còn người đàn ông dựa lưng vào ghế và lẩm bẩm điều gì đó với một suy tính tranh đấu.
“Đồ máu lai bẩn thỉu … Sự hiện diện của mày trong gia đình hoàng gia … là một trở ngại đối với tao … Tao chắc chắn sẽ giết mày vào lần tới.”
Những lời thì thầm ấy bị nuốt chửng vào trong bóng tối.
◈◇◈◇◈◇◈
Địa điểm thay đổi và Lexia đang nghỉ ngơi trên giường của mình tại lâu đài hoàng gia của Vương quốc Alceria. Bên cạnh Lexia, một hiệp sĩ trung niên – Owen, hỏi thăm cô với một biểu cảm lo lắng.
“Xin lỗi, Lexia-sama. Tình trạng của ngài sao rồi?”
“Yeah, cháu ổn”
Sau khi bị một nhóm người bí ẩn tấn công, Lexia đã an toàn quay trở lại thủ đô hoàng gia và báo cáo về biến cố. Tuy nhiên, nhà Vua không thể thực hiện một nước đi lớn vì không có quá nhiều thông tin về nhóm người bí ẩn đó.
“… Ngài thực sự chắc chứ?”
“… Vâng. Cháu không muốn cha phải lo lắng thêm nữa. Cháu đã an toàn như thế này, vậy là đủ”
Owen nhận ra không có ích gì khi hỏi thêm về tình trạng của cô nên ông quyết định hỏi Lexia về những vấn đề khác.
“Lexia-sama. Ngài có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra trong ‘Đại ma cảnh’ không?”
“Cháu đã nói khi tỉnh lại rồi mà, phải không? Cháu không rõ nhóm người đó là ai hay kẻ nào đứng sau chúng. Và con Goblin General là thủ phạm đã giết tất cả …”
“Thật kì lạ. Khi chạy đến, chúng tôi không hề thấy con Goblin General. Và xét theo tình huống đó, thật khó tin là chỉ có duy nhất Lexia-sama được bỏ qua …”
“Kể cả chú có nói thế …”
Trong lúc nói, Lexia nhớ ra điều gì đó, sự xuất hiện của một chàng trai trẻ thoáng qua tâm trí cô mặc dù điều đó có hơi mơ hồ vì cú shock và sự mệt mỏi cô nhận được sau khi bị con Goblin General tấn công.
“Nghĩ lại thì …! Cháu đã được một chàng trai cứu giúp!”
“Một chàng trai?” Owen lên tiếng với biểu cảm ngạc nhiên trên khuôn mặt.
“Vâng, cậu ấy chắc tầm tuổi như cháu”
“Bằng tuổi Lexia-sama!? Cậu ấy đã đánh bại Goblin General với độ tuổi đó …”
Owen rất ngạc nhiên trước những lời Lexia. Ngay cả với Owen, một mình ông cũng chỉ suýt soát khuất phục được một con Goblin Elite chứ không thể tưởng tượng đến cảnh hạ gục con Goblin General có sức mạnh và cấp độ vượt trội. Hơn cả thế, Owen là một người tài năng mà tên tuổi ông không chỉ được biết đến tại vương quốc Alceria mà còn vươn xa đến những quốc gia khác.
Không như Nhật Bản, ở đất nước này, một người được công nhận là trưởng thành khi tới độ tuổi 15. Thật khó tin rằng một chàng trai trẻ ở độ tuổi đó lại có sức mạnh lớn hơn Owen.
Tuy nhiên, chính bản thân Lexia cũng nhận thức được lời nói của mình đã vượt xa thường thức đến thế nào nên cô ngay lập tức phủ nhận nó.
“N-Nhưng đó có thể là do cháu nhìn nhầm hoặc một ảo giác tới từ sự tuyệt vọng, yeah, có lẽ vậy”
“Không, điều đó không đúng”
“Eh?”
Lexia, người chưa từng nghĩ những lời của mình sẽ bị phủ nhận nên cô vô thức lên tiếng.
“Thực ra, khi chúng tôi cảm thấy sự hiện diện của Lexia-sama, còn có một sự hiện diện nữa ở gần ngài. Tuy nhiên, sự hiện diện đó biến mất hoàn toàn vì lý do gì đó nên tôi nghĩ mình đã nhầm lẫn”
“T-thế thì, chàng trai đó là có thật …”
“Vâng, tôi không biết đó là ai nhưng cậu ta chắc chắn có tồn tại. Vậy cậu ấy trông ra sao?”
“Chà, để cháu nhớ lại xem … Một mái tóc đen tuyệt đẹp cùng đôi mắt đen tuyền. Cháu có cảm giác cậu ấy như một quý tộc ngoại quốc”
“Tóc đen và mắt đen, huh? Nó chắc chắn là hiếm ở Vương quốc Alceria … Hơn thế nữa, nếu cậu ấy là quý tộc ngoại quốc, có lẽ sẽ có chút rắc rối”
“Rắc rối?”
“… Không, cho đến giờ chúng ta vẫn chưa thể tìm hiểu được gì nên hãy ngừng suy đoán mọi thứ. Vẫn chưa rõ tại sao chàng trai trẻ đó lại xóa đi hiện diện của bản thân nhưng tôi nghĩ cậu ta không hề có sự thù địch hay ý định nguy hại. Vậy nên tôi đoán không cần phải quá cảnh giác về cậu ta”
Owen không thể chào đón thêm những kẻ nhắm đến Lexia. Tuy nhiên, xét tới việc cậu ta không giết hại Lexia trong tình huống đó, ông nghĩ sẽ là quá sớm khi kết luận cậu ta là kẻ thù vì vậy ông quyết định sẽ thực hiện các biện pháp phòng ngừa như những quý tộc khác.
Không hề biết về quyết định của Owen, Lexia nhìn ra ngoài khung cửa sổ và thở dài.
“Cháu tự hỏi cậu ấy là ai … Liệu cháu có thể gặp lại cậu ấy thêm một lần nữa ...”
Lexia để lộ ra một hơi thở nhẹ.
“Cậu ấy đã cứu cháu và cháu phải ngay lập tức cảm ơn!”
“Cá-?”
Owen ngạc nhiên trước những lời Lexia vừa nói và đồng thời một cảm giác bất an xuất hiện.
Đúng vậy, cảm giác đó là chính xác.
“Cháu đã quyết rồi. Hãy đi tới ‘Đại ma cảnh’ thêm lần nữa! Chúng ta có thể sẽ gặp lại người đó!”
“L-Lexia-sama!? Điều đó quá nguy hiểm! Và ngài chỉ vừa mới bị tấn công bởi lũ sát thủ …”
“Ổn mà. Chúng ta sẽ đi tới ‘Đại ma cảnh’ nhỉ? Vì vậy không một ai sẽ theo đuôi cháu đâu”
“Vấn đề chính là ‘Đại ma cảnh’ đấy. Ngài vừa tự mình trải nghiệm nó, đúng không? Việc đó quá nguy hiểm”
“Vâng. Nhưng nếu chú đi cùng thì cháu sẽ ổn thôi mà?”
“Ngay cả khi tôi đi cùng với ngài thì ‘Đại ma cảnh’ vẫn là một nơi rất nguy hiểm. Trên hết, ngài định nói gì với nhà Vua!?”
Không nghi ngờ gì về việc Owen rất mạnh nhưng sức mạnh của ông có còn phù hợp khi ở trong ‘Đại ma cảnh’ không lại là một câu chuyện khác. Ông ấy có thể xử lý khi một con Goblin Elite tấn công nhưng nếu là Goblin General thì việc đó là bất khả thi. Và trên hết, ông không nghĩ nhà Vua sẽ đồng ý cho đứa con gái yêu dấu của mình, người vừa bị tấn công đi vào đó.
“Ổn mà. Cháu sẽ thuyết phục cha. Thật không phù hợp cho gia đình hoàng gia khi không bày tỏ lòng biết ơn dù đã được giúp đỡ … Cháu muốn gặp mặt cậu ấy để nói lời cảm ơn!”
“N-Nhưng…!”
“Cháu đã quyết định rồi. Vì quyết tâm thực hiện nên cháu sẽ đi gặp Vua cha ngay bây giờ!”
“L-Làm ơn đợi đã, Lexia-sama…!”
Cuối cùng, Owen cũng không thể ngăn được Lexia và cô đi nói chuyện trực tiếp với cha mình, nhà Vua.