Mở đầu
◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈
Tôi, Tenjou Yuuya – một nạn nhân của việc bắt nạt trên trái đất nhưng ngày nọ tôi đã tìm thấy một cách cửa bí ẩn trong nhà của mình. Đằng sau cánh cửa đó là một thế giới khác siêu nguy hiểm, nơi lũ quái vật mà bạn chưa từng thấy trên trái đất xuất hiện tràn lan. Như di sản của một người tự xưng là hiền nhân, tôi quyết định tiếp quản căn nhà, nơi lũ quái vật không thể xâm phạm cùng vô số vũ khí siêu mạnh và hàng loạt các loại vật phẩm khác.
Tôi đã xoay xở để tận dụng triệt để tất cả các kỹ năng và danh hiệu mà mình nhận được khi đến thế giới này cũng như những vật phẩm mà mình thừa hưởng từ vị hiền nhân đó. Hơn thế nữa, tôi đã thăng cấp bằng cách đánh bại lũ quái vật và có thể sống một cuộc sống hoàn toàn trái ngược so với những gì tôi đã trải qua từ trước đến giờ. Thậm chí tôi còn có thể kết bạn ở thế giới thật và trưởng thành từng chút một trong thế giới khác …
Sau khi trải qua nhiều ngày thỏa mãn mà trước giờ chưa từng được trải nghiệm, một ngày kia, lần đầu tiên tôi bắt gặp một người từ thế giới khác. Trước đó, tôi chỉ chiến đấu với lũ quái vật vì vậy việc gặp một ai đó thực sự mới mẻ. Chà, dù sao cũng có vị hiền nhân nên tôi có thể nói con người có tồn tại trong thế giới này …
Tuy nhiên, cuộc gặp gỡ giữa tôi và những người ở thế giới này không được tốt đẹp cho lắm, nó kết thúc với việc tôi cứu một cô gái trong bộ váy trắng khỏi sự tấn công của quái vật. Tôi đã nghĩ mình sẽ không thể gặp lại con người trừ khi ra khỏi khu rừng. Nhưng lúc này đây, tôi đã gặp lại cô gái ấy theo cái cách tương tự.
◈◇◈◇◈◇◈
“--- Làm ơn hãy cưới em”
“……………. Vâng?”
Tôi chỉ có thể chết lặng khi nghe những lời nói bất ngờ của cô gái trong bộ váy lộng lẫy ấy.
… Cô gái này đang nói gì thế vậy?
Tôi vắt óc suy nghĩ rằng những thứ mình vừa nghe chỉ là sự nhầm lẫn nhưng vị hiệp sĩ trung niên vội vàng chạy đến chỗ cô gái; ông ấy có vẻ đang hoảng loạn.
“L-Lexia-sama!? Ngài đang nghĩ cái gì thế vậy?”
“Có chuyện gì sao …? Đó là một lời cầu hôn, chú biết đấy?”
“Tôi biết điều đó! Những gì tôi hỏi là, tại sao ngài lại đột ngột nói ra những điều như vậy? Ngài không nhận thức được thực tế rằng mình là một công chúa sao? Và ngài cũng không biết gì về cậu ấy …!”
“Đó là tình yêu từ ánh nhìn đầu tiên! Chú định phản đối gì sao?”
“Tại sao lại tức giận với tôi dù ngài mới là người sai!”
… Uhm, đây kiểu như một chương trình gì đó sao?
Tôi chết lặng khi chứng kiến kiểu đối thoại như manzai đó đang xảy ra trước mặt; rồi vô thức tôi nhìn xung quanh và thấy những người lính nhún vai như muốn nói. “Oh, nó lại bắt đầu huh?”. (TL: manzai là một loại hình nghệ thuật hài của Nhật Bản với đặc điểm có 2 nghệ sĩ, một người làm ‘Boke’ chuyên nói những điều ngớ ngẩn và vai còn lại là ‘tsukkomi’ sẽ chỉnh lại hoặc chỉ ra điều ngu ngốc đó)
Eh? Nó xảy ra hằng ngày sao? N-nghe khá rắc rối, huh …
Trong lúc nghĩ vậy, tôi quay lại nhìn vị hiệp sĩ trung niên và cô gái.
Vị hiệp sĩ già nhận ra ánh nhìn của tôi liền hắng giọng và nói: “Ahem! Xin thứ lỗi vì sự bất lịch sự vừa rồi. Tôi đã để cậu thấy một thứ không hay. Nếu được, tôi muốn giới thiệu bản thân và nói chuyện ở một nơi nào đó mà chúng tôi có thể bình tĩnh lại …”
“Em là Lexia von Alceria! T-Tên của ngài là gì!?”
“… Lexia-sama. Ngài không nghe tôi vừa nói rằng chúng ta sẽ nói chuyện ở một nơi an toàn hơn sao?”
“Cháu hỏi trước khi chú quyết định mà!”
“T-Tôi cũng không biết nữa …”
Nghe những lời cô gái ấy nói, vị hiệp sĩ trung niên chỉ biết đặt tay lên trán và nhìn lên trời.
“Thì, uh … nếu không phiền có thể đến nhà của tôi chứ?”
Vị hiệp sĩ già trông thật đáng thương nhưng vì tôi chỉ có thể nghĩ tới ngôi nhà của mình như là một nơi an toàn, vậy nên tôi lên tiếng đề nghị.
… Khá nguy hiểm khi mời những người không rõ là đồng mình hay kẻ thù tới nhà nhưng xét tới việc họ đã có một trận chiến vất vả với lũ goblin elite thì mình nghĩ mình có thể xoay xở được, ngay cả khi đó không phải sức mạnh thật sự của họ.
Nếu việc tệ nhất xảy đến, tôi chỉ cần trốn thoát tới Trái Đất. Sau cùng chỉ có duy nhất tôi mới có thể đi qua cánh cửa … Nhưng, bằng cách nào đó những người này dường như không phải kẻ xấu. Tôi không thể nói chắc nhưng dù sao đó cũng là trực giác của tôi.
Những người lính đã nghe lời đề nghị dường như kích động hơn mong đợi.
“M-Một ngôi nhà!? Trong Đại ma cảnh này!?”
“Tôi không biết nữa … Dường như anh ta sống ở đây”
“Thật đấy, anh ta là ai thế vậy?”
Cũng như những người lính, vị hiệp sĩ trung niên mở to mắt kinh ngạc nhưng ông ngay lập tức gật đầu.
“Thế cũng được. Cảm ơn cậu rất nhiều”
“Ngài ấy đột ngột mời cháu đến nhà! Đ-Đợi chút đã, cháu cần chuẩn bị trước tâm lý …”
“Lexia-sama, làm ơn đừng nói nữa …”
Vị hiệp sĩ trung niên thở dài mệt mỏi.
◈◇◈◇◈◇◈
“Đây thực sự là một ngôi nhà …”
“… Không phải không gian nơi này hoàn toàn khác biệt sao?”
“Tại sao một không gian ấm áp như này lại ở giữa Đại ma cảnh?”
Tại ngôi nhà … hay đúng hơn, khi tôi mời họ vào khu vực an toàn quanh căn nhà, những người lính trở nên sững sờ khi nhìn xung quanh.
Tôi dẫn họ vào nhà nhưng vì không có đủ không gian cho tất cả nên chỉ có vị hiệp sĩ trung niên và cô gái đi vào còn những người còn lại sẽ đợi ở ngoài. Chúng tôi ngồi trên ghế, mặt đối mặt và sau một hơi thở dài, vị hiệp sĩ trung niên lên tiếng.
“Một lần nữa, xin tự giới thiệu, tên tôi là Owen. Tôi là hiệp sĩ phục vụ cho Lexia-sama của Vương quốc Alceria. Lần này tôi muốn cảm ơn cậu vì đã cứu Lex … Không, tôi phải cảm ơn vì cậu đã cứu tất cả chúng tôi. Cảm ơn cậu rất nhiều”
“L-Làm ơn ngẩng đầu lên! Lúc đó tôi chỉ tình cờ đi qua thôi!”
Vị hiệp sĩ già đột ngột cúi đầu nên tôi vội vàng xin ông ngẩng đầu lên nhưng vị hiệp sĩ … Owen không hề muốn nghe tôi nói.
“… Không, mặc dù chỉ là một sự trùng hợp nhưng sau cùng, đây cũng là Đại ma cảnh. Quả là một phép màu khi chúng tôi có thể an toàn dù đã bước chân vào nơi nguy hiểm này. Vì lý do đó, tôi muốn cậu nhận lòng biết ơn này”
“T-Tôi hiểu rồi …”
Nếu ông ấy đã làm đến vậy, mình cũng không thể nói gì thêm nữa.
Gò má tôi vô tình co giật khi biết về thường thức của khu rừng này, dù rằng những việc tôi làm từ trước đến giờ đều rất suôn sẻ. Nhưng nơi đây vẫn là một khu vực nguy hiểm từ góc nhìn của người dân ở thế giới này. Trong lúc tôi đang có những suy nghĩ như vậy, cô gái một lần nữa giới thiệu bản thân mình.
“Em là Lexia von Alceria, đệ nhất công chúa của Vương quốc Alceria. Cảm ơn ngài rất nhiều vì đã cứu mạng em!”
“K-Không, ổn mà. Tôi mừng vì cô vẫn an toàn … Hmm? Công chúa?”
Tâm trí tôi đột nhiên dừng lại.
… Giờ nghĩ về điều ấy thì, trước khi chúng ta đến đây, Owen-san và cô gái này … Chắc chắn khi họ tranh cãi, Owen-san có nói Lexia-san là một công chúa …
“… Umm, Owen-san”
“Có chuyện gì sao?”
“Err … Lexia-san là … một công chúa?”
“Đúng vậy. Cô ấy còn là đệ nhất công chúa”
“… Tôi đã vô lễ với cô ấy nhưng … Vậy có sao không?”
Khi bình tĩnh lại, tôi hỏi Owen-san và ông gật đầu cùng một nụ cười.
“Yeah, đừng để tâm về điều ấy, ổn cả mà. Dù sao đây cũng là một buổi gặp mặt không chính thức và trên hết, cậu là ân nhân của chúng tôi”
“… Tuy nhiên, em đã nghĩ rằng mình khá nổi tiếng nhưng … ý ngài thực sự là …?”
“Oh, uh … Tôi xin lỗi”
Tôi vô thức lên tiếng xin lỗi.
Xin hãy tha thứ cho tôi. Tôi không biết gì về thường thức của thế giới này … Không, nó có thể là điều gì đó mà mọi người nên biết.
“T-Thế, liệu tôi có nên gọi ngài là Lexia-sama?”
“Lexia là được rồi! Làm ơn hãy bỏ kính ngữ!”
Tôi hỏi cô ấy vì tôi không biết phải gọi cô là gì. Cô gái này một lúc trước còn tỏ ra thất vọng nhưng giờ đây cô đáp lời với sự nhiệt thành – thật là một chuyển biến nhanh chóng. Không, đợi đã, kể cả thế, nếu suy nghĩ một cách bình thường, không phải hơi sai khi gọi công chúa mà không có kính ngữ sao?
Nhờ có Owen-san, bằng cách nào đó tôi đã xoay xở để khiến cô ấy hiểu được … Cuối cùng, tôi sẽ gọi cô ấy là “Lexia-sama” ở nơi công cộng và “Lexia-san” khi ở riêng.
M-mình tự hỏi liệu có thực sự ổn không? Mình chỉ là một công dân bình thường; rốt cuộc, mình vẫn hơi sợ …
Owen-san và Lexia-san đã giới thiệu xong về bản thân và giờ đến lượt của tôi.
“Um … Tôi là Tenjou Yuuya. Tôi sinh sống trong khu rừng này”
Tôi chẳng có gì để nói cả … ý tôi là, tôi có thứ khác để nói nhưng đúng như dự đoán, tôi không thể kể rằng mình là người tới từ thế giới khác, đúng chứ? Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ vậy, Lexia-san và Owen-san thì thầm với nhau.
“Tenjou Yuuya? … Đó là một cái tên tôi chưa từng nghe qua. Nó thực sự khá xa lạ trong vương quốc chúng ta …”
“Nhưng sự thật là ngài ấy có tên gia tộc … Như cháu đã nói lúc trước, có lẽ ngài ấy là một quý tộc hoặc hoàng tộc tới từ đất nước khác”
“A-ano …?”
“Ah, xin thứ lỗi … Vậy, Tenjou là tên của cậu, đúng chứ?”
“Eh? Ah … không, Yuuya là tên của tôi còn Tenjou là họ”
“Fumu … Thứ tự tên khác với đất nước chúng ta. Chà, thế thì Yuuya-dono. Sự thật là chúng tôi đến Đại ma cảnh để tìm cậu”
“Eh? Tìm tôi?”
Từ bầu không khí, có lẽ “Đại ma cảnh” là đề cập đến khu vực này, nhưng … nó nghe khá nguy hiểm. Thì, nó thực sự nguy hiểm. Hơn thế nữa, họ đi đến một nơi nguy hiểm như vậy chỉ để tìm tôi?
Và rồi Lexia-san nghiêng người về phía trước với ánh mắt lấp lánh.
“Đúng vậy. Em đến đây vì em muốn gặp lại ngài, Yuuya-sama!”
“E-ehh? Yuuya-sama thì … Tôi không phải người phù hợp với những thứ như vậy, nếu được xin hãy gọi tôi là Yuuya …”
“Từ chối!”
“Thật quá vô lý …”
Tại sao tôi lại bị gọi như vậy bởi công chúa của một đất nước? Không vui đâu.
“Tôi … Ah, Lexia-san muốn gặp tôi với lý do tương tự Owen-san sao?” (TL: ban đầu MC gọi mình là “Ore” nhưng đã sửa lại là “Watashi” để lịch sự hơn)
“Đúng vậy. Bằng mọi giá em muốn gặp mặt ngài trực tiếp để thể hiện lòng biết ơn của mình”
Hiểu rồi … Rõ ràng, mình không thể tượng tượng nổi cảnh người trong hoàng tộc sẽ trực tiếp nói lời cảm ơn và mình cũng không thể nghĩ tới vị thế của cô ấy, nhưng Lexia-san là một người chân thật. Mình có nhớ tình hình lúc đó, khi ấy Lexia-san bị con goblin general tấn công và thực tế là cô ấy đã đến tận đây để cảm ơn …
“Vì vậy, làm ơn hãy kết hôn với em!”
“Lòng biết ơn ở chỗ nào trong đó vậy?”
Yep, tại sao và bằng cách nào cô ấy lại dùng từ kết hôn cho việc này? Liệu trong thế giới này, kết hôn đồng nghĩa với cảm ơn sao? Nó khác mà, đúng không?
“Đ-đợi đã … Lexia-san và tôi chỉ vừa mới gặp mặt và là lần đầu tiên chúng ta trực tiếp nói chuyện. Và tại sao lại là tôi?”
“Tại sao không … Khi bị con goblin general tấn công, từ cái nhìn đầu tiên, em đã rơi vào lưới tình với hình bóng dũng cảm đã cứu giúp mình!”
“Quả thật tôi đã cứu Lexia-san vào lúc bị con goblin general tấn công nhưng giờ tôi không biết phải làm gì nữa … nhưng đúng như dự đoán, nó quá gượng ép. Lexia-san, cô có thể suy nghĩ kĩ thêm chút nữa không? Dù sao cô cũng là một công chúa mà, phải không?”
“Thế thật không tốt! Trong sách cũng viết rằng tình yêu đến từ cái nhìn đầu tiên mà!”
“Không, không … trước hết Yuuya-dono cũng cần tìm hiểu thêm về ngài nữa …” Owen-san nói.
T-Tôi không chắc nữa, nhưng tôi đang trải qua một khoảng thời gian khó khăn đây, Owen-san.
“Ano … Xin lỗi. Um … tôi rất vui vì Lexia-san cảm thấy vậy đối với mình nhưng nó quá đột ngột …”
Yup, hẳn đó là hiệu ứng cầu treo, đúng không? Ý tôi là, tôi đoán Lexia-san quá phấn khích và không thể bình tĩnh đưa ra quyết định vì cô ấy vừa thoát khỏi tình huống bị một nhóm goblin elite tấn công.
Tôi không thể nói về chuyện tình yêu nhưng tôi nghĩ cô ấy nên bình tĩnh lại và suy nghĩ thêm về nó … Và Lexia-san còn là một cô công chúa nữa, đúng chứ? Địa vị xã hội giữa chúng tôi như thiên đàng và mặt đất vậy. Sau cùng tôi cũng chỉ là một thường dân.
Khi tôi xin lỗi và từ chối, có vẻ như Owen-san không còn lo âu nữa nhưng vì lý do gì đómột ánh sáng lóe lên trong đôi mắt của Lexia-san.
“Em hiểu … Tình yêu này có vẻ không dễ dàng! Nhưng em sẽ nhiệt thành hơn nữa! Luôn có trở ngại trong mọi câu chuyện tình yêu mà!”
“Eh?”
“Không, không sao cả. T-Thế, nếu chúng ta nên bắt đầu với việc trở thành bạn thì sao?”
“Bạn?”
“Đúng vậy … Ổn mà, phải không?”
Mình rất vui nếu cô ấy coi mình là một người bạn. Cho đến dạo gần đây, mình không có một ai để có thể gọi là bạn bè. Đó là một trải nghiệm chưa từng có để có thể diễn tả rõ ràng. Nhưng Lexia-san là một công chúa, liệu có ổn không khi vội vàng quyết định trở thành bạn với mình?
Owen-san dường như nhận ra những suy nghĩ trong tôi, ông trả lời trước khi tôi kịp đặt câu hỏi.
“Sẽ không vấn đề gì nếu đó là Yuuya-dono … Cậu dường như là một quý tộc hoặc hoàng tộc của ngoại quốc và trên tất cả, cậu sống trong Đại ma cảnh này. Vậy nên sẽ không có vấn đề gì với những thứ xung quanh cậu …”
Tôi không thể nghe rõ vì nửa sau của câu nói thật lộn xộn. Tại sao tôi lại không có vấn đề gì? Nhưng tôi thắc mắc liệu có ổn không ngay cả khi ông ấy đã chấp nhận.
Tôi đột nhiên hướng ánh nhìn về phía Lexia-san và cô ấy đang nhìn tôi với cặp mắt mong đợi. Ugh … Nếu cô ấy cứ nhìn tôi như thế …
“… Etto, mong được sự chiếu cố từ bây giờ”
“Vâng, em cũng vậy!”
Đó là những gì cô ấy nói và Lexia-san hạnh phúc nắm lấy tay tôi. Trở nên hạnh phúc chỉ vì được kết bạn với mình … Mình cũng vui lắm.
“Giờ chúng tôi đã có thể bày tỏ lòng biết ơn của mình, thực ra … trên thực tế, tôi có một số thứ cần thảo luận với Yuuya-dono”
“Thảo luận với tôi?”
Owen-san chỉnh lại tư thế ngồi và tôi cũng ngồi thẳng lên.
“Yeah, vì việc Yuuya-dono đã giúp đỡ Lexia-sama nên Bệ hạ, nhà vua quyết định gặp mặt Yuuya-dono để bày tỏ lòng biết ơn của ngài ấy. Vì vậy tôi muốn mời cậu đi tới lâu đài hoàng gia cùng chúng tôi”
“L-Lâu đài hoàng gia!?”
Lâu đài hoàng gia là nơi nhà vua sống mà, phải không?
“Không, không, không, làm ơn đợi đã! Ngay cả khi chú bất ngờ mời tôi tới lâu đài hoàng gia thì …!”
“Tôi xin lỗi … Tôi biết thế là quá đáng. Tuy nhiên, nhà vua muốn trực tiếp nói lời cảm ơn tới Yuuya-dono vì Lexia-sama là một người rất quan trọng với ngài ấy”
“V-Vâng, nhưng …”
“Ngoài ra, thật không hay khi không nói gì với ân nhân của một thành viên, người trong hoàng tộc. Những nhân viên tình báo xuất sắc của các quốc gia khác sẽ sớm phát hiện ra Lexia-sama đã bị tấn công và có ai đó giúp đỡ ngài ấy. Nếu chúng tôi không làm sớm, họ sẽ có cơ hội để can thiệp vào”
“Ugh …”
Những đất nước ở đây … Tôi không thể nói bất cứ điều gì khi đề cập đến phong tục của thế giới khác. Sau cùng tôi chỉ là một kẻ ngoại lai, người may mắn đến được thế giới này. Rõ ràng tôi cần phải tuân theo phong tục tại đây.
“Ano … Có ổn không khi tôi đi tới lâu đài hoàng gia? Tôi không biết về những nghi lễ phép tắc lịch sự …”
“Ổn mà! Ngay cả em cũng không hoàn hảo!”
“Tại sao ngài lại nói một cách tự hào vậy, Lexia-sama? Và với Yuuya-dono, tôi không nghĩ có gì trong cách hành xử của cậu làm phiền tôi cả”
“Không, có thể nó không làm phiền chú nhưng nhà vua thì sao? Cần phải nói năng một cách lịch sự trước mặt nhà vua, đúng chứ? Không đời nào việc này có thể xem là nghi lễ lịch sự đúng đắn!”
… Tuy nhiên, sau khi nghe xong câu chuyện của Owen-san, tôi vẫn phải đi đến lâu đài hoàng gia.
“Một câu hỏi nữa, mất bao lâu để đi từ đây tới lâu đài hoàng gia?”
“Cũng không quá xa. Tầm khoảng 1 ngày đường”
“Tôi hiểu rồi …”
Nói cách khác sẽ mất 2 ngày để thực hiện chuyến đi khứ hồi, 1 ngày để gặp mặt nhà vua, 1 ngày cho những tình huống bất ngờ … ít nhất là cần 4 đến 5 ngày, huh … Tôi cũng phải đến trường nên dường như cách duy nhất là sử dụng kì nghỉ gần nhất của tuần lễ vàng.
“Xin lỗi, liệu có thể đợi thêm 1 tháng không?”
“Một tháng? Nói cách khác là 30 ngày?”
Oh, đúng rồi. Mình vô thức nói 1 tháng nhưng ngay cả khi dòng thời gian là như nhau, có thể cách đếm ngày và tháng là khác biệt.
May mắn thay, nó cũng gần giống như trên Trái đất, nhưng … tôi sẽ đi tới lâu đài hoàng gia cũng như có cơ hội để đốt thời gian khi ở một thế giới khác nên tôi phải cẩn trọng về điều đó. Ba mươi ngày mà Owen-san nói cũng đúng bằng số ngày còn lại cho đến tuần lễ vàng.
Đáp lại yêu cầu của tôi, Owen tỏ ra có chút rắc rồi nhưng ông cũng gật đầu.
“… Tôi biết điều này không hợp lý khi nói. Chúng tôi chắc chắn sẽ đợi trong 1 tháng. Sau 1 tháng đó là sẽ được, phải không?”
“Vâng. Tôi có thể rời nhà một chút vào khoảng thời gian đó”
“Chú làm được rồi, Owen! Đây là điều tốt nhất mà chú đã từng làm!”
“Không phải điều đó thực sự tồi tệ sao? Lexia-sama …”
Owen-san thở dài; nhìn ông ấy có vẻ mệt mỏi. Và rồi, họ đột nhiên nhìn quanh căn nhà với vẻ mặt ấn tượng.
“Tuy nhiên … Ngôi nhà này thật ấn tượng. Không hề có dấu hiệu bị quái vật tấn công, ngay cả khi nằm giữa Đại ma cảnh. Trông thì đơn giản nhưng căn nhà và nội thất có vẻ được làm từ một loại gỗ tốt … Thế nào mà điều này lại khả thi?”
“A-ahahaha … đó là bí mật …”
Vì tôi là người duy nhất được hưởng lợi từ vị hiền triết kia nên tôi cũng không thể giải thích tại sao quái vật lại không thể tấn công căn nhà. Nếu có điều gì đó mà tôi có thể nói thì đó là vị hiền triết kia thật sự đáng kinh ngạc. Yup, ông ấy thực sự đáng kinh ngạc.
“Tôi sẽ không ép cậu trả lời. Sau cùng với một pháp sư, kết quả nghiên cứu chính là tài sản của họ … Tôi không nghĩ sẽ dễ dàng để dạy vì ma thuật được tạo ra trong quá trình nghiên cứu với một kỹ thuật phức tạp. Tuy nhiên, nếu chúng ta có thể học được cách để giữ an toàn trong một khu vực siêu nguy hiểm như Đại ma cảnh, toàn bộ thường thức sẽ đảo lộn tới tận gốc rễ …”
Yep, Thông thái-san, ngài thực sự là ai vậy? Nó không bình thường tí nào khi đảo ngược toàn bộ thường thức đâu, ngài biết chứ?
“Nghĩ đến thì; tôi muốn hỏi một chuyện …”
“Hmm? Gì vậy?”
“Đó là … Khu rừng này thực sự nguy hiểm sao?”
“Huh?” Nghe xong câu hỏi của tôi, Lexia-san và Owen-san chết lặng.
“Đ-Đợi chút đã! Yuuya-dono sống ở đây mà không biết nơi này là gì sao?”
“Không, không, không phải kiểu thế …”
Thứ duy nhất đã xảy ra là cánh cửa mà tôi tìm thấy kết nối tới một thế giới khác, chính xác hơn là nó kết nối tới ngôi nhà này, nơi Mr.Thông thái sinh sống và tôi không biết tí gì về Đại ma cảnh, thứ vừa được nhắc đến trong cuộc trò chuyện vừa rồi. Chà, nếu tôi có nói thì họ cũng chẳng tin …
“Aah … Yuuya-dono. Cậu nghiêm túc đấy?”
“Vâng”
Khi tôi gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc, Owen-san thở dài.
“Haah … tôi chưa từng nghĩ có ai đó sẽ sống trong khu rừng này mà không biết tí gì về nó cả”
Tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt của Owen-san, ông sửa lại tư thế và bắt đầu kể cho tôi biết về khu rừng.
“Nơi đây được gọi là Đại ma cảnh và là nơi đứng đầu trong số các khu vực siêu nguy hiểm được nhiều quốc gia công nhận”
“He-h!”
L-Là vậy sao!?
“Tại sao nó nguy hiểm … Lý do đơn giản thôi. Càng vào sâu bên trong, càng nhiều lũ quái vật siêu mạnh chạy lông nhông. Đây là nơi sinh sống của rất nhiều loài quái vật. Tuy nhiên chỉ cần 1 trong số chúng đã có sức mạnh để phá hủy một thành phố hay cả một đất nước. Hơn thế nữa, vì lũ quái vật phải cạnh tranh để sinh tồn nên chúng cũng có lãnh thổ riêng. Tuy nhiên, khu vực gần lối vào cũng không hề an toàn vì lũ quái vật có thể phá hủy cả một thị trấn với quy mô lớn như goblin elite thường được tìm thấy tại đó. Đây không còn là một cơn ác mộng nữa”
Tôi không thể nói điều gì sau khi nghe những lời đó, t-tôi không nghĩ đây lại là một nơi kinh khủng đến vậy.
Chắc chắn khi tôi giúp Owen-san và những người lính kia, họ đã bị một nhóm goblin elite tấn công. Owen-san đang giao đấu một mình với một con goblin elite nhưng những người lính còn lại không thể chống được chúng, họ đang bị dồn lại với nhau. Nếu cứ tiếp tục chiến đấu như vậy, sớm muộn tất cả sẽ bị giết sạch.
“Giờ tôi đã nói qua về Đại ma cảnh nhưng nếu để gộp tất cả lại trong một từ đơn giản thì … tôi nghĩ nó là vùng đất tàn bạo nhất, nơi sinh vật tuân theo quy luật kẻ sống sót là kẻ mạnh nhất”
“Huh…”
“Vì là một nơi nguy hiểm nên bất khả thi để thu thập những loại thảo dược đặc biệt trong khu rừng này … Không, nó còn chưa được xác nhận vì không một ai có thể tiến vào sâu bên trong khu rừng và chẳng một ai dám tìm kiếm loại thảo dược siêu giá trị mà không có tí thông tin nào. Sau cùng, nếu đã tiến vào Đại ma cảnh, bạn chắc chắn sẽ mất mạng”
Tôi không thể nói điều gì sau khi nghe rất nhiều những câu chuyện nguy hiểm về Đại ma cảnh này. Thông thái-san … tại sao ông lại sống ở một nơi như vậy?
Khuôn mặt tôi không ngừng co giật khi lắng nghe và rồi đột nhiên Lexia-san lẩm bẩm điều gì đó khi nhìn quanh căn phòng.
“Nhắc đến thì, chúng ta sẽ phải quay lại bằng cách đi xuyên qua Đại ma cảnh thêm một lần nữa, phải không? Điều đó thật rắc rối”
“Ah”
Owen-san trông tái nhợt như thể ông đã hoàn toàn quên mất điều đó.
“N-ngài nói đúng. Ngay cả việc đến đây cũng đã mạo hiểm mạng sống của của chúng ta … Tuy nhiên, chúng ta vẫn phải quay lại nhỉ? Và nếu một nhóm goblin elite … Không, nếu một nhóm goblin general tấn công …”
Ngay sau khi nghe xong câu chuyện, mình hoàn toàn hiểu tại sao Owen-san lại tái nhợt đi như vậy. Chà, thật khó chịu khi nghĩ tới việc về nhà khi đang ở trong một nơi kinh khủng như này. Mình tự hỏi liệu nó có tồn tại? Uh … Ma thuật khiến ta ngay lập tức quay trở lại nơi mình muốn đến.
Tôi biết ma thuật có tồn tại vì tôi đã thấy những người lính điều trị vết thương cho Lexia-san trước đó và trên hết, con Quỷ Hùng cũng dùng nó để chống lại tôi.
“Ano … Nếu biết đường thì tôi sẽ hộ tống mọi người quay trở lại”
“Eh!?” Họ ngạc nhiên khi nghe lời đề nghị rồi quay qua nhìn tôi.
“Không, ý tôi là, xung quanh đây rất nguy hiểm và tôi đã quen với nó … Ah, ý tôi, tôi … (TL: giống như lúc trước, ban đầu MC gọi mình là “Ore” nhưng đã sửa lại là “Watashi” để lịch sự hơn)
“Không, cậu không cần sửa lại đâu. Dù sao ở đây cũng chỉ có chúng tôi và Yuuya-dono. Hơn thế nữa, điều đó thực sự được sao? Dù có rất nhiều quái vật ở ngoài kia, để cậu đồng hành cùng chúng tôi trong suốt Đại ma cảnh thì …”
“Ổn cả mà. Oh, nhưng nếu để đến tối muộn, lũ quái vật sẽ trở nên mạnh hơn. Do đó nếu mọi người muốn quay trở lại thì tốt hơn là nên đi sớm”
Tôi chưa trải nghiệm nhiều nhưng đôi lúc khi khám phá khu rừng vào ban đêm, tôi đã bắt gặp một cá thể mạnh mẽ đến kỳ lạ của cùng một loại quái vật. Vì thế nếu tôi muốn khám phá khu rừng một cách an toàn thì ban ngày sẽ thích hợp hơn. Tầm nhìn cũng tuyệt vời hơn nữa.
Và trên tất cả, giờ tôi đã biết bản chất thực sự của khu rừng này, tôi càng không muốn biết lũ quái vật bắt gặp vào ban đêm sẽ còn mạnh đến thế nào. Vì, mấy người biết đấy, còn có những con quái vật có thể phá hủy cả một quốc gia. Tôi không muốn nghĩ đến điều đó …
Thấy tôi nhìn xa xăm, Owen-san gật đầu với chút phiền muộn.
“T-Tôi hiểu rồi. Thế tốt hơn là chúng ta nên rời đi luôn!”
“Yuuya-sama vẫn sẽ đi cùng chúng ta, phải không? Đây là một cơ hội để thu hẹp khoảng cách!”
“Lexia-sama. Là một công chúa nên ngài làm ơn hãy nhã nhặn hơn một chút …”
“Cháu từ chối điều đó!”
Xin lỗi tới sự nhã nhặn đi, Lexia-san … Thật đáng tiếc khi vứt bỏ sự nhã nhặn của mình đi như vậy, nên làm ơn đừng. Và như thế, tôi hộ tống Owen-san và những người còn lại tới lối vào của khu rừng.
◈◇◈◇◈◇◈
“Là đây … phải không?”
“Y-yeah … Đúng vậy …”
Theo quyết định rời căn nhà ngay lập tức của Owen-san, hiện giờ tôi đang ở lối vào khu rừng cùng Lexia-san và những người lính. Tất nhiên, tôi đã đi theo để bảo vệ họ khỏi lũ quái vật nhưng nếu tôi phải tới lâu đài hoàng gia sau một tháng nữa, tôi nghĩ tốt nhất là mình nên biết đường tới lối ra của khu rừng.
Họ đã vào khu rừng này để tìm tôi, nó rất nguy hiểm nên tôi nghĩ mình cần phải nhớ đường tới lối ra và họ chỉ cần đợi tôi ở đó rồi cùng nhau đi đến lâu đài hoàng gia.
“Tuy nhiên tôi rất mừng vì chúng ta không gặp phải con quái vật nào quá mạnh”
“Eh?” Những người lính sững sờ.
Có lẽ chúng tôi đã may mắn vì con quái vật mạnh nhất đã xuất hiện là Quỷ Hùng và lũ còn lại chỉ là một nhóm Huyết Orge, goblin elite và Slime địa ngục. Nói cách khác, tôi không tìm ra loài quái vật nào mới.
“… N-này, tôi có nghe nhầm không? Cậu ta nói chúng không phải những quái vật mạnh?”
“T-Tôi nghĩ thế. Người ta nói một quốc sẽ gia phải huy động cả một đội quân để đối phó với Quỷ hùng hay Slime địa ngục, nó sẽ là dấu chấm hết nếu bạn bắt gặp nó”
“Huh? Không phải chúng ta vừa bị một con tấn công sao? Và chúng ta vẫn sống”
“… Haiz, tôi không biết điều gì là đúng nữa …”
“Đúng như kỳ vọng từ Yuuya-sama …! Cuối cùng, Yuuya-sama chính là hoàng tử của em …!”
Hmm? Bằng cách nào đó mình cảm thấy đang bị quan sát với nhiều cảm xúc lẫn lộn. Mình đã làm gì sai sao?
Trong lúc tôi đang suy nghĩ về việc đó, Owen-san quay ra nhìn tôi.
“Haizz!? Tôi không nghĩ nó có tác động lớn đến thế vậy …”
“Eh, chú ổn chứ?”
“Tôi ổn. Đây chỉ là vấn đề cá nhân thôi … Ngay cả thế, dường như chỉ mình Yuuya-dono cũng có thể phá vỡ sự cân bằng của thế giới này. Điều này … Tôi tự hỏi liệu có tốt khi Lexia-sama cố gắng hết mình ở đây …?”
Hmm? Tôi không biết; Tôi không nghe thấy nó.
“Yuuya-sama!”
“Vâng? Eh!?”
Tôi quay lại khi nghe thấy giọng của Lexia-san nhưng đột nhiên cô ấy ôm chầm lấy tôi!?
“Yuuya-sama, em không muốn nói lời tạm biệt tại đây … Em sẽ rất cô đơn …”
“Eh, ah, không, điều đó … Tôi hiểu nếu Lexia-san cảm thấy cô đơn nhưng cô đang làm gì vậy?”
Lexia-san ôm lấy tôi từ đằng trước, cả cơ thể cô ấy truyền trực tiếp đến tôi nhưng … Có lẽ vì đã vượt quá phạm vi có thể xử lý của bộ não, tôi vô thức trở lại với tone giọng ban đầu. Không, đợi đã, tình huống này quá tệ!
“Quả thực Yuuya-sama đã từ chối lời cầu hôn của em nhưng … Em sẽ không từ bỏ đâu! Em càng ngày càng bị thu hút hơn bởi dáng vẻ ga lăng và lòng tốt của Yuuya-sama khi quan tâm đến em và những người lính suốt cả quãng đường”
“Uh!?”
“Thế nên, khi chúng ta gặp lại sau 1 tháng nữa … Em sẽ làm Yuuya-sama phải xiêu lòng vào lúc ấy! Không, em sẽ thể hiện điều đó với ngài!”
Cuối cùng Lexia-san thay đổi tone giọng và dùng ngón tay chỉ vào tôi.
“Hãy chuẩn bị đi”
Tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là gật đầu.