Chương 6 – Đi tới thành phố ở thế giới khác
Phần 3
◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈
Sau một hồi đi bộ, tôi đã có thể nhìn thấy thứ gì đó trông như một thành phố từ đằng xa.
“Oh, đó là thành phố mà Owen-san nhắc đến?”
“Woof”
“Buhi”
Do cuối cùng cũng đến được thành phố ở thế giới khác, tôi rảo bước và tiến lại gần. Và rồi tôi thấy một hàng người đang đứng trước một vật gì đó trông như cánh cổng của một lâu đài khổng lồ, thứ thường không thấy được khi ở Nhật Bản. Có lẽ họ đang kiểm tra gì chăng.
Và khi đứng vào hàng như bao người khác, không hiểu sao tôi lại nhận được rất nhiều ánh mắt. Trong giây lát, tôi đã nghĩ Night và Akatsuki đang bị quan sát nhưng sau khi thấy hai đứa nhóc, vì một lý do nào đó họ lại quay qua nhìn tôi và tỏ ra bất ngờ. Vậy nguyên nhân của việc này là hẳn do tôi sao?
Là vì tôi ăn mặc kì lạ? Với suy nghĩ không nên làm mọi người hoảng sợ, tôi cởi bỏ bộ giáp [Huyến chiến quỷ] và mặc vào chiếc áo sơ mi cùng quần âu mà Hiền nhân-san đã để lại. Nhưng vì mọi người chỉ đứng nhìn mà không làm gì cả nên tôi quyết định không bận tâm đến vấn đề này nữa.
Mặt khác tôi cũng quan sát những người xung quanh và rất ngạc nhiên khi thấy có người trên xe ngựa.
“Mình đã thấy cỗ xe ngựa mà Lexia-san đi nhưng lần đó chỉ là nhìn từ đằng xa. Thật ấn tượng khi được thấy cận cảnh. Mình chưa từng ngồi xe kéo hay thứ gì đó tương tự nhưng nói lại thì cũng hiếm thấy xe ngựa kéo trên Trái Đất”
Trong lúc tránh tỏ ra thô lỗ và quan sát những người xung quanh, tôi kinh ngạc phát hiện ra những người có nét đặc trưng khiến tôi phải giật mình, trợn tròn con mắt vì họ có thứ gì đó như tai thú mọc trên đầu!
Cái gì thế vậy? Tai mèo? Không, tai chó? Dù thế nào thì vẫn không thể tin được. Và khi quan sát kỹ hơn, tôi thấy anh ta thậm chí còn có một cái đuôi! Có lẽ ở thế giới khác, chuyện này cũng bình thường vì dường như mọi người đều không quá ngạc nhiên khi thấy những người như vậy. Mà ngay cả ở Nhật Bản, nếu đến Akiba, bạn sẽ bắt gặp những người đeo tai mèo dù chúng chỉ là đồ giả.
Thậm chí còn chưa tiến vào thành phố ở thế giới khác mà sự phấn khích của tôi đã lên khá khá rồi. Trong lúc trải qua khoảng thời gian chờ đợi bình thường mà không phải lo lắng về điều gì, cuối cùng cũng đến lượt của tôi.
“Rồi, người tiếp theo …?”
“U-um … có chuyện gì sao?”
Và khi tôi đi tới trước một anh chàng trông như người sĩ quan trong bộ áo giáp, anh ta nhìn tôi và tỏ ra kinh ngạc y như cách mà mọi người đã thể hiện trong lúc tôi đứng chờ.
“Không, xin lỗi. Chỉ là tôi có chút bất ngờ thôi. Giờ cậu có giấy tờ tùy thân hay bất cứ thứ gì như vậy trên người không?”
“Huh?”
Thẻ căn cước …?
…
Tôi không cóóóóó! Không, nếu nghĩ lại thì quả đúng là như vậy! Ý tôi là bạn cần hộ chiếu để ra nước ngoài! Trước giờ tôi chưa từng đi đâu cả! Tôi không rõ liệu mình có bị bắt vì không có giấy tờ không nhưng tôi có thẻ học sinh … không, thứ đó là không thể!
Trái ngược với tôi, người đang rất hoảng loạn, vị sĩ quan mỉm cười nói.
“Nhìn dáng vẻ thì dường như cậu không có nhỉ. Nếu không có thì cũng không cần phải lo lắng”
“T-Thật sao?”
“Yeah. Nhưng cậu phải hợp tác với tôi về lý do đến thành phố này và kiểm tra đôi chút. Ngay khi xong việc tôi sẽ để cậu vào thành phố”
Ơn chúa! Tôi thở phào nhẹ nhõm! Tôi đã nghĩ đây sẽ là dấu chấm hết cho cuộc đời này! Thấy tôi thở phào vậy, viên sĩ quan một lần nữa mỉm cười.
“Không cần phải lo lắng vậy đâu. Giờ trước tiên, cậu có thể cho tôi biết tên và lý do tại sao cậu ở thị trấn này?”
“Ah, tôi là Tenjou Yuuya. Lý do thì đơn giản chỉ là để du lịch”
Yeah, tôi khá chắc rằng chúng tôi sẽ đi tham quan. Quả là tôi cần rời đi ngay để tới thủ đô hoàng gia nhưng chúng tôi vẫn có thể ngó quanh đôi chút.
“Tôi hiểu rồi … nhân tiện thì hai con thú đó là bạn đồng hành với cậu?”
“Oh, vâng. Đây là Night còn kia là Akatsuki”
“Woof”
“Buhi”
Cả hai đều giơ chân lên chào khi được tôi giới thiệu.
“Chúng khá thông minh đây nhỉ? Chà, tôi đoán không có vấn đề gì khi để chúng vào thành phố. Giờ chúng ta đã giải quyết xong việc này, có phiền không nếu cậu chạm vào viên tinh thể kia?”
Nói rồi, thứ được mang ra là một viên tinh thể hình cầu giống như thứ mà các thầy bói hay sử dụng. Tôi không chắc lắm nhưng vì đây là một cuộc điều tra nên tôi chạm vào viên tinh thể không chút do dự.
Và rồi viên tinh thể ngay lập tức phát ra ánh sáng xanh lam.
“Xanh lam … không có tiền án tiền sự … Được rồi, cậu được phép ở lại thành phố này. Mong cậu sẽ tận hưởng khoảng thời gian ở đây”
Rõ ràng anh ta có thể xác nhận xem liệu tôi có phải tội phạm hay không. Viên tinh thể đó có thể cho biết bạn đã phạm tội gì hay chưa … quả là một công cụ hữu ích. Nếu chúng ta có nó trên Trái Đất, số lượng người bị kết án oan sai sẽ giảm xuống. Ngay cả vậy nó vẫn thật tiện lợi, thế giới khác thực sự rất ấn tượng.
Trong lúc ngưỡng mộ những điều như vậy, tôi đã có thể tiến vào thành phố một cách an toàn.
▼▼▼
“Chà, giờ chúng ta đã vào trong an toàn. Mình muốn sớm kiếm được tiền ở đâu đó”
Tôi là khách du lịch nhưng lại không có đủ tiền để đi tham quan.
“Mong là mình sẽ tìm được nơi nào đó để có thể bán những vật phẩm của Nhật Bản”
Tôi lấy hạt tiêu ra và thử kiểm tra nó với [Nhận biết].
[Hạt tiêu] :: Hạt tiêu đến từ Trái Đất. Có chất lượng tốt hơn hạt tiêu ở thế giới khác, giá trị của một lọ như này khi ở đây là khoảng 5 đồng vàng. Khi bán nó trong thương hội, nếu muốn trả giá, bạn nên bắt đầu trả giá từ 15 đồng vàng và bán ở mức 5-10 đồng vàng.
“Lời giải thích còn chi tiết hơn mong đợi!”
Thậm chí nó còn cho tôi biết cả giá bán nữa? Điều này chẳng phải quá xuất sắc sao? Tôi không rõ nhưng kỹ năng [Nhận biết] đã cho tôi câu trả lời còn nhiều hơn những gì tôi đang tìm kiếm.
Chẳng rõ thứ được gọi là một đồng vàng ở thế giới này đáng giá bao nhiêu nhưng nó cũng giúp ích rất nhiều. Thậm chí còn có cả nơi để để bán nữa, điều mà tôi muốn biết nhất vào lúc này. Rõ ràng có một tổ chức được gọi là Thương hội và tôi có thể bán tại đó.
“Okay, Night, Akatsuki, tới Thương hội nào!”
“Woof”
“Buhi’
Tuy nhiên vì không biết tí gì về khu vực này nên tôi phải tới chỗ người lính gác cổng và nhờ anh ta chỉ đường. Những người lính đứng cạnh cánh cổng dường như cũng giống cảnh sát trên Trái Đất và anh chỉ đường cho tôi một cách lịch sự, điều thực sự giúp ích rất nhiều.
Thế rồi cả nhóm đi dọc theo con phố được chỉ và thấy một tòa nhà bằng gỗ xinh đẹp. Có rất nhiều toa xe cũng như mọi người ra vào tấp nập cùng những xe hàng chất đầy hàng hóa, tôi thoáng nghĩ đây có thể là trung tâm giao giao dịch của thành phố này hay đại loại thế.
Bước vào trong tòa nhà gọn gàng và sạch sẽ, chúng tôi bắt gặp vô số những ánh nhìn giống y như lúc đứng chờ để vào thành phố. Cảm thấy đôi chút khó chịu nhưng tôi vẫn nhìn quanh và thấy một khu vực giống như quầy lễ tân nên cả nhóm hướng tới đó.
“Um, xin lỗi”
“V-Vâng! Tôi có thể giúp gì cho cậu?”
Cô gái tại quầy lễ tân nhìn tôi trong sự kinh ngạc và ngay lập tức đáp lại với một nụ cười thương mại.
“Err, thực ra tôi có vài thứ muốn bán …”
“Huh … với tất cả sự tôn trọng, đây là lần đầu tiên cậu giao dịch với thương hội?”
“Vâng, thực ra tôi mới đến thành phố này và không có tiền mặt nên tôi nghĩ sẽ bán thứ gì đó”
Cô lễ tân gật đầu ra điều hiểu ý.
“Được rồi. Vậy tôi cần cậu đăng ký với thương hội vào lần đầu tiên trước khi giao dịch, ổn chứ?”
Rồi, chúng đây rồi. Đăng ký. Tôi mong việc này không tiêu tốn của tôi thứ gì …
Bất chấp sự lo lắng của mình, tôi lên tiếng hỏi.
“Liệu có mất bất kỳ khoản phí nào hay điều gì bất tiện khi đăng ký không?”
“Không, là miễn phí. Ngoài ra khi cậu thuộc [Hội], cậu sẽ được cấp thẻ nhận dạng và trên hết, mỗi hội sẽ cung cấp cho cậu một số chỗ ở. Tuy nhiên cũng có những trường hợp làm sai quy định và bị đuổi khỏi Hội nhưng về cơ bản không có gì bất tiện cả”
Tôi hiểu rồi, vậy không có bất lợi gì khi đăng ký với hội cả. Còn hữu ích hơn khi biết họ sẽ cấp cho tôi một thẻ căn cước.
“Bên cạnh đó, [Hội] là một tổ chức có mặt ở mỗi quốc gia và không bị can thiệp bởi đất nước. Tất nhiên do chúng tôi có chi nhánh ở mỗi quốc gia nên chúng tôi sẽ tuân thủ theo luật pháp tại quốc gia đó và hợp tác với họ trong trường hợp khẩn cấp nhưng chúng tôi có thể ngăn chăn sự can thiệp bất hợp lý từ quốc gia”
“Ooh”
Tôi chẳng thể ngăn bản thân không lên tiếng nhưng tổ chức được gọi là [Hội] này thật ấn tượng. Mặt khác gây thù chuốc oán với một tổ chức như vậy thì sẽ rất phiền … Chà, dù tôi không có ý định làm bất cứ điều gì kinh khủng nên chắc sẽ ổn thôi nhưng tôi vẫn cảm thấy đôi chút lo lắng.
Quan trọng hơn, từ những gì vừa nghe, rõ ràng chỉ có lợi khi đăng ký và nếu tôi không thể bán hạt tiêu vì không đăng ký thì cũng chẳng có ích gì.
“Cảm ơn vì lời giải thích. Vậy tôi có thể nhờ cô đăng ký cho tôi vào Hội không?”
“Được thôi. Giờ làm ơn điền vào đây”
Nói rồi, một tờ giấy kì lạ được làm từ loại nguyên liệu khác xa thứ giấy tôi thường dùng được đưa ra. Khá khó để viết lên vì nó rất thô ráp … Còn bút thì cũng là loại bút lông … đợi chút đã, trước giờ tôi chưa từng sử dụng bút lông.
Cái gì? Mình chỉ cần nhúng nó vào thứ mực này sao …?
Dù phải vật lộn với loại giấy và bút không quen thuộc nhưng cuối cùng tôi cũng xoay xở để điền xong mẫu đơn. Nội dung thì chỉ có ghi tên và quê quán nhưng tôi đã gặp vấn đề với quê quán của mình, chưa kể đến tên tôi nữa.
Mà cuối cùng thì tôi cũng ghi là “Nhật Bản”.
“Xong rồi đây”
“Vâng … Yuuya-sama, phải không? Địa điểm được gọi là ‘Nhật Bản’ này là tên đất nước của cậu?”
“Vâng. Nó là một quốc đảo nhỏ ở phía đông”
Tuy nhiên nó nằm trên Trái Đất.
“Tôi hiểu rồi, tôi đã nghĩ cậu thuộc lục địa này. Nếu đó từ một lục địa khác thì cũng có những nơi không sở hữu thương hội. Dù sao có vẻ như không có vấn đề gì nên việc đăng ký đã hoàn tất. Đây là thẻ hội của cậu”
Thứ được trao cho tôi là một miếng kim loại dường như được làm từ sắt. Nó chỉ có tên và một ngôi sao được khắc trên đó.
“Đây là thẻ hội của cậu, tôi tin nó được khắc một ngôi sao lên đó. Ngôi sao ấy cho biết thứ hạng của cậu trong hội và một ngôi sao là đủ điều kiện để cậu trở thành thương nhân lữ khách nhưng cậu không thể mở cửa hàng chính thức hay một quầy hàng trong thành phố. Tuy nhiên cậu có thể bán sản phẩm của mình thông qua thương hội. Nếu muốn mở một quầy hàng, cậu sẽ cần hai sao và để mở một cửa hàng của riêng mình là ba sao”
“Làm thế nào để tôi có thêm các ngôi sao?”
“Thương hội sẽ tăng số sao của cậu dựa trên đóng góp của cậu cho hội. Khi cậu sở hữu một quầy hàng hay cửa hàng, một phần trăm doanh thu sẽ được chuyển cho thương hội. Và với những người có một sao, số lượng tiền cậu bán trực tiếp cho hội sẽ được quy đổi thành đóng góp vậy nên cậu có thể nâng mức cống hiến lên ba sao mà không gặp quá nhiều khó khăn. Tuy nhiên, từ bốn sao trở lên, tiêu chí đánh giá sẽ khắt khe hơn vì nó đòi hỏi sự tin cậy với tư cách người bán hàng, thành tích phát triển kênh bán hàng và cho ra đời sản phẩm mới”
Ra là vậy … chà, tôi không có vấn đề gì với việc trở thành một thương nhân lữ khách nên cũng không cần suy nghĩ quá nhiều về nó.
“Rồi, đó là một câu chuyện dài nhưng liệu tôi có thể xem thứ cậu muốn bán chứ, Yuuya-sama?”
“Oh, vâng”
Tôi nói và lấy ít hạt tiêu từ hộp vật phẩm ra. Thế rồi vì lý do gì đó, cô lễ tân trợn tròn mắt kinh ngạc.
“Ah, người sở hữu [Hộp vật phẩm] …”
“Xin lỗi?”
“Huh? X-Xin thứ lỗi! Rất hiếm khi thấy một ai đó sở hữu kỹ năng [Hộp vật phẩm] … nhưng có thể sử dụng [Hộp vật phẩm] là một lợi thế lớn đối với thương nhân! Yuuya-sama thật may mắn khi trở thành một thương gia!”
“T-Thật sao?”
Ôi không. Tôi không nghĩ [Hộp vật phẩm] lại là một kỹ năng hiếm … Nhưng cũng không đến nối chẳng một ai sở hữu nên sẽ ổn thôi nhỉ?
Trong lúc tôi mải suy nghĩ về điều đó, nữ tiếp tân nhìn vào số hạt tiêu tôi đưa cho và hét lớn …
“Eh … eeeeeeeeeehh!”
Tôi cũng vô cùng bất ngờ. Và khi tôi giật mình vì chất giọng đầy kinh ngạc của nữ tiếp tân, cô ngay lập tức cúi đầu.
“T-Tôi rất xin lỗi! Tôi chưa từng thấy loại hạt tiêu cao cấp đến thế này và … quan trọng hơn, quả là một cái lọ tuyệt đẹp …”
“V-Vậy sao?”
Tôi biết hạt tiêu của Trái Đất có chất lượng tốt nhưng tôi đoán cái lọ cũng là của hiếm nữa.
“Xin lỗi nhưng cậu có bao nhiêu thứ này?”
“Eh? Uh … hiện giờ tôi đang có khoảng 10 lọ nhưng nếu cho tôi thêm thời gian, tôi có thể lấy thêm nữa, cô biết đấy”
“T-Tôi hiểu rồi … xin lỗi, tôi cần phải báo lại với hội trưởng trong giây lát”
Nữ tiếp tân cúi đầu và mở cánh cửa phía sau trước khi đi mất.
Hội trưởng là gì vậy?
“Hmm … thứ này có giá trị còn hơn mình dự kiến”
“Woof?”
“Buhi?”
Cách mà Night cùng Akatsuki nghiêng nghiêng cái đầu thật dễ thương, tôi ngay lập tức cảm thấy thoải mái khi nhìn chúng.
Nhân tiện sau này tôi mới biết các nhân viên lễ tân ở đây sử dụng một loại công cụ ma thuật đặc biệt, thứ có tác dụng ngăn chặn người ngoài nghe được cuộc trò chuyện giữa lễ tân và thương nhân.
Cũng phải cảm ơn điều này, vẻ bất ngờ của nữ tiếp tân cũng như cuộc trò chuyện giữa hai chúng tôi là bí mật với những người xung quanh. Người ta nói thông tin là một thứ tối quan trọng với thương nhân và các công cụ ở thế giới này thực sự tiện lợi.
Trong khi tôi đang ngơ ngác chờ đợi, một quý ông lớn tuổi với mái tóc bạc và bộ râu trắng được cắt tỉa gọn gàng cùng nữ tiếp tân lúc nãy đã xuất hiện.
“Là cậu ta sao?”
“Vâng, Yuuya-sama, cảm ơn vì đã chờ. Đây là Reinhardt-san, người phụ trách thương hội này”
“Xin chào. Tôi là Hội trưởng Reinhardt”
“Xin chào. Tên tôi là Tenjou Yuuya”
“Fumu … Đó là một cái tên nghe khá lạ nhỉ. Tenjou … đó là tên của câu?”
“Ah, không! Yuuya là tên của tôi còn Tenjou là … họ của tôi? Hoặc là tên Gia tộc chăng?”
Làm thế nào để tôi giải thích đây? Nếu nghĩ lại thì tên những người ở đây và Nhật Bản có thứ tự trái ngược nhau. Dường như nước ngoài cũng có định dạng tên giống thế giới này đúng không?
Vì một vài lý do, tôi đã khá thô lỗ khi trả lời bằng một câu hỏi nhưng Reinhardt-san không hề đề tâm.
“Hahahaha! Cậu là một chàng trai khá thú vị đấy. Và tôi chưa từng nghe về đất nước “Nhật Bản” này … Tôi cũng thường hay tới các lục địa cũng như những nơi khác vì công việc của mình nhưng nơi này nằm ở đâu vậy?”
“Chà … Đó là một quốc đảo nhỏ nằm về phía đông”
“Tôi hiểu rồi … umu. Từ những gì tôi có thể thấy thì dường như cậu là quý tộc”
“Không, không, không! Tôi chỉ là một người dân bình thường”
Ông ấy nói tôi là quý tộc sao … Nếu chúng ta đang nói về quý tộc trên Trái Đất, đó hẳn phải là Kaori và những người như vậy. Ngoài ra còn có Lexia-san, người được xem như một công chúa thực sự, tôi sẽ rất xấu hổ nếu bị ai đó gọi là quý tộc.
Trong lúc tôi còn đang bận tâm về điều này thì vì một vài lý do cả Reinhardt-san lẫn nữ tiếp tân đều mở to mắt kinh ngạc.
“T-Tôi hiểu. Vậy cậu không phải một quý tộc nhỉ?”
“Yeah? Đúng hơn thì điều gì đã khiến ông nghĩ vậy?”
Tôi thuần túy đặt câu hỏi nhưng Reinhardt-san và nữ tiếp tân chỉ quay qua nhìn nhau và cười gượng.
“U-umu … chà, cũng hiển nhiên khi quý tộc che dấu thân phận của họ nhỉ? Nếu cậu nói mình là một thường dân thì cứ cho thế đi”
“Huh?”
Huh? Không hiểu tại sao nhưng tôi lại đang bị nghi ngờ? Vậy nên khi bị nói là một quý tộc, tôi liền trưng ra một biểu cảm sững sờ trước khi Reinhardt-san lấy ra thứ hạt tiêu mà tôi đã mang tới.
“T-Thứ này …! … Yuuya-kun, cậu thực sự muốn che dấu thân phận sao?”
“Như đã nói, tôi là một thường dân mà!”
Đúng như tôi nghĩ, họ đang nghi ngờ tôi! Ý tôi là, cho dù tôi có là quý tộc hay không. Mà khá chắc là có rất nhiều cách để bị nghi ngờ trong thế giới này nhưng bị nhầm lẫn là một quý tộc không thường xuyên xảy ra mà, đúng không?
Nghĩ lại thì đây quả là một trải nghiệm bất ngờ đáng giá đối với tôi.
Nhưng nếu cần phải nói dối, chẳng phải sẽ tốt hơn khi giả vờ là một quý tộc thay vì nói bản thân là thường dân sao? Có gì sai khi khẳng định mình là một thường dân? Không, tôi chỉ là một công dân bé nhỏ nhưng cũng có thể là một chàng trai mạnh mẽ nếu cần.
Và rồi Reinhardt-san nói, ‘Đừng lo lắng, cậu muốn che giấu danh tính của mình mà, phải không? Tôi hiểu, tôi hiểu mà’. Tôi chẳng thể nói thêm điều gì vì hai người họ đã trao cho tôi một ánh nhìn ấm áp. Bất chấp Reinhardt-san đã quan sát lọ hạt tiêu và hạt tiêu từ nhiều góc độ, cuối cùng ông bật ra một hơi thở dài.
“Haiz … Tôi nghĩ mình đã kinh doanh nhiều loại sản phẩm trong suốt những năm qua nhưng tôi chưa từng thấy loại hạt tiêu có chất lượng cao đến vậy. Hơn thế nữa, ngay lúc này còn có 9 lọ như vậy. Tôi còn nghe cậu có thể chuẩn bị thêm nếu có thời gian … cậu chắc chứ?”
“Vâng”
“Fumu …”
Reinhardt-san trông trầm ngâm trong giây lát và rồi ông nói với nữ tiếp tân điều gì đó và cô mang ra một chiếc túi da lớn.
“Chà, thứ hạt tiêu này … Tôi sẽ mua tất cả với giá 100 đồng vàng”
“100 đồng vàng! … Thế là bao nhiêu?”
Reinhardt-san và nữ tiếp tân nhún vai trước câu hỏi. Tôi xin lỗi vì sự thiếu hiểu biết của mình. Tuy nhiên khi kiểm tra bằng [Nhận biết], nó đã nói tôi nên bán trong khoảng từ 5-10 đồng vàng nhưng đó là giá trị cao nhất mà tôi có thể bán được.
Tôi không rõ làm thế nào lại có kết quả thẩm định như vậy nhưng với tư cách một người đang cần tiền ngay lúc này thì tôi thực sự biết ơn điều đó.
“T-Tôi hiểu. Cũng chẳng ngạc nhiên khi cậu không biết về giá trị tiền tệ do không đến từ quốc gia này nhưng hãy để tôi giải thích ngắn gọn. Có bốn loại tiền ở đất nước này, theo thứ tự từ thấp đến cao đó là: đồng, bạc, vàng và vàng trắng. Ngoài ra 100 xu đồng = 1 đồng bạc và tương tự khi 100 đồng thấp hơn bằng 1 đồng cao hơn”
Oh, cũng khá dễ hiểu.
“Và ở đất nước này, trung bình một gia đình bốn người mất khoảng 5 đồng vàng cho việc sinh sống bình thường trong một năm … điều đó có nghĩa là cậu có đủ tiền để sống mà không phải làm gì trong khoảng 20 năm”
“……”
Ông ấy vừa nói gì? Một gia đình bốn người có thể sống trong một năm với 5 đồng vàng? Và tôi có thể sống mà không làm việc trong suốt 20 năm? Nhưng đó là với một gia đình bốn người còn nếu tôi sống một mình thì sẽ là một đồng vàng trong hơn một năm …
Nói cách khác, tôi sẽ không phải làm việc trong khoảng 100 năm.
…
“Eh … eeeeeeeeehh!”
Lần này tôi đã rất bất ngờ.
“Không cần ngạc nhiên thế chứ? Tôi khá chắc cậu đã quen với việc có nhiều tiền như thế này”
“Hiển nhiên là không rồi!”
Rõ ràng tôi đã có rất nhiều tiền trên Trái Đất nhờ vào đống vật phẩm rơi ra từ thế giới khác nhưng từng là một đứa nghèo, tôi vẫn cảm thấy bối rối khi phải đối mặt với quá nhiều tiền! Cứ thế này không biết bao lâu nữa tôi sẽ vượt ra khỏi cái quyền công dân nhỏ bé của mình!
“Thế được rồi. Giờ Yuuya-kun sẽ được tăng lên ba sao với lần giao dịch này”
“Eh!?”
Mặc dù đã quá thừa khi có 100 đồng vàng nhưng tôi không ngờ thứ hạng trong hội của mình sẽ tăng lên luôn tại đây. Và rồi trong kinh ngạc, nữ tiếp tân thu lại thẻ hội vừa cấp cho tôi và chạy đi làm một số thủ tục.
“Yêu cầu để trở thành hai sao là bán được một đồng vàng còn yêu cầu để lên ba sao là bán được mười đồng vàng. Tôi nghĩ cậu đã nhận được lời giải thích ngắn gọn từ nhân viên tiếp tân … Yêu cầu để trở thành bốn sao là đạt được thành tựu nhưng thêm vào đó là số lượng giao dịch phải đạt 50 đồng vàng … Cậu mới chỉ đăng ký và chưa có được sự tin tưởng cũng như những thứ khác với tư cách một thương nhân nhưng vì cậu đã đạt yêu cầu 50 đồng vàng nên ngay khi đạt được thành tựu, cậu sẽ trở thành thương nhân bốn sao”
Tôi hiểu rồi … Mặc dù vậy tôi chưa từng nghĩ bản thân sẽ thăng hạng lên ba sao cái vèo chỉ trong ngày đầu tiên đăng ký.
Hiện giờ tôi chưa có kế hoạch nhưng với việc này, tôi đã có quyền sở hữu không chỉ một gian hàng ở thế giới khác mà thêm cả một cửa hàng bình thường nữa.
“Vậy đó là toàn bộ sản phẩm mà tôi có thể mua?”
Trong lúc tôi còn đang choáng váng, Reinhardt-san lên tiếng hỏi và đưa tôi tấm thẻ hội đã được thêm hai ngôi sao.
“Ah, v-vâng. Lúc này đó là toàn bộ những thứ tôi cần bán nhưng … ngài có bán bản đồ để tới lâu đài hoàng gia hay thứ gì tương tự như vậy chứ?”
“Hmm? Một tấm bản đồ … tới lâu đài hoàng gia, cậu có việc gì cần làm ở lâu đài hoàng gia sao?”
“Vâng. Tôi có người quen tại đó và tôi đang tới để gặp họ nhưng tôi lại không biết đường nên tôi nghĩ mình sẽ mua một tấm bản đồ nếu có thể”
Nghe tôi nói vậy, Reinhardt-san và nhân viên tiếp tân nhìn nhau rồi đáp lời, trông họ có hơi khó xử khi lên tiếng.
“Uh … việc này, Yuuya-kun. Tôi không rõ ở đất nước cậu thế nào nhưng về cơ bản thì việc làm hoặc bán bản đồ ở đất nước này là bị cấm”
“Huh!? L-là vậy sao?”
Trước một tôi đang tỏ ra kinh ngạc vì quy định không được phép làm bản đồ, nữ tiếp tân tiếp lời thay cho Reinhardt-san.
“Nếu bản đồ rơi vào tay kẻ thù, có khả năng chúng sẽ đọc được hành động của chúng ta. Đó là lý do tại sao chỉ có quân đội mới làm bản đồ”
“R-Ra là vậy …”
Đó là lý do mà tôi, đứa chưa từng có kinh nghiệm trận mạc, không thể hiểu được. Nhưng quả là vậy, nếu bản đồ chi tiết và các thông tin khác rơi vào tay kẻ thù, bọn chúng sẽ sử dụng những tấm bản đồ đó làm tài liệu tham khảo để bày quân và có khả năng đoán trước được các bước di chuyển của bên này.
“Tuy nhiên cũng có những mạo hiểm giả và thương nhân lén lút làm bản đồ vì quốc gia không thể kiểm soát hết được. Nhưng nếu bị phát hiện, đó sẽ là một vấn đề nghiêm trọng nên tôi không khuyến khích việc này. Tệ nhất thì đó sẽ là một bản án tử hình”
“Tử hình!?”
Một bản án tử hình … Nếu suy sét cẩn thận lại thì tôi không biết gì về luật pháp của thế giới này và sẽ thật kinh khủng nếu tôi vi phạm luật dù theo cách nào, tôi nên ngó qua các điều luật càng sớm càng tốt nhưng tôi lại không có thời gian cho việc đó …!
“Nếu bản đồ cậu cần chỉ được sử dụng bởi quân đội thì nếu may mắn, cậu có thể mua được nó với một cái giá rất cao từ phía quân đội. Tuy nhiên đó không phải một điều đáng để quan ngại vì cậu luôn có thể kiếm được tiền nếu cậu không dính dáng vào những vụ cờ bạc lớn và có một thu nhập ổn định”
“N-ngài nói đúng”
“Oh nếu cậu cũng dự định để trở thành một mạo hiểm gia, hãy nhớ rằng bản đồ cho dungeon được phép làm và buôn bán”
“Dungeon?”
Có thứ như vậy ở thế giới này sao?
“Yeah. Thông tin bên trong dungeon là tài sản và huyết mạch của mạo hiểm giả. Mua bán thông tin đó không bị cấm. Thậm chí còn có những thương nhân chuyên buôn bán về bản đồ bên trong dungeon nữa”
Đúng như mong đợi từ một thế giới khác, dường như có rất nhiều nghề mà tôi chưa biết đến.
“Dù sao không một ai có thể mua bản đồ vì nó bị cấm được tạo ra cũng như buôn bán ngoại trừ bản đồ dungeon”
“Tôi hiểu rồi”
Nhưng chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy …
Owen-san nói đường từ thành phố này tới lâu đài hoàng gia chỉ là một đường thẳng mà … Trong lúc tôi còn đang thắc mắc làm thế nào để đi tới lâu đài hoàng gia, nữ tiếp tân đã cho tôi một số lời khuyên.
“Um, nếu cậu định đến lâu đài hoàng gia, sao không sử dụng chung xe ngựa thường xuất phát từ cổng sau?
“Sử dụng chung xe ngựa?”
“Vâng. Đó là một cỗ xe ngựa đều đặn đi tới lâu đài hoàng gia nhưng nếu cậu đã đăng ký với thương hội, cậu có thể đi với giá rẻ và với điều này, chắc chắn cậu có thể đến lâu đài hoàng gia mà không cần bản đồ!”
“Đúng vậy. Ngoài ra còn có mạo hiểm giả ngồi trong xe ngựa đi chung như là vệ sĩ nên đó là một lựa chọn an toàn”
“Ra là vậy …”
Tôi biết có những thứ có vai trò giống xe bus hay taxi nhưng nếu chúng thực sự tồn tại thì chẳng có lý do gì để không sử dụng cả. Ngoài ra nếu có mạo hiểm giả hộ tống, có vẻ nó sẽ an toàn hơn nữa.
Sự thật là tôi đã quá kinh ngạc trước số tiền bán hạt tiêu, di chuyển một mình tại một nơi xa lạ, dù theo tiêu chuẩn của trái đất thì cũng quá nguy hiểm. Còn có quái vật trên đường và đó chính xác mới là vấn đề. Với những người không có khả năng chiến đấu thì sẽ thật an tâm nếu có mạo hiểm giả đi cùng.
“Vậy tôi sẽ sử dụng xe ngựa đi chúng đó”
“Oh vâng, cậu nên làm vậy. Họ sẽ rời đi trong khoảng 30 phút nữa, cậu nên tới đó sớm một chút”
Nhờ vào kỹ năng [Thông hiểu ngôn ngữ], nó đã được chuyển đổi thành 30 phút nữa trong đầu tôi … Liệu cảm giác về thời gian tại thế giới này và Trái Đất có giống nhau?
Sau khi nhận được chỉ đường để đi tới cổng sau nơi di chuyển, tôi chào tạm biệt Reinhardt-san và nhân viên tiếp tân trước khi rời khỏi thương hội.