Chương 4 – Cuộc sống thay đổi
Phần 3
◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈
Tại sao lại thành ra thế này?
“Đúnggg! Trông tuyệt lắm! Đúng rồi, đúng rồi! Ah, tôi muốn cậu ấy có nhiều sự gợi cảm hơn! Nhìn sang 1 bên, làm ơn nhìn sang 1 bên!”
Không tốt, mình hoàn toàn không hiểu gì cả. Mình định đến trung tâm thương mại này để mua quần áo và nhu yếu phẩm nhưng trước khi hiểu thì … Mình đã ở trong một tình huống khó xử khi phải trở thành một người mẫu. Hơn nữa mình không thực hiện việc chụp hình một mình mà với một cô gái hết sức xinh đẹp.
“Yuuya-kun! Biểu cảm của cậu cứng quá! Cười, cười lên!”
Nó vẫn không ổn ngay cả khi anh có nói thế!
Tôi biết biểu cảm của mình đang trở nên gượng gạo hơn và đang nghĩ xem mình sẽ phải làm gì thì cô người mẫu thực hiện chụp hình với tôi lần này – Miwa-san nhìn vào tôi và mỉm cười.
“Yuuya-san. Ai cũng lo lắng như thế vào lần đầu nên cậu không cần phải suy nghĩ về điều đó đâu”
Tôi hít một hơi dài và một lần nữa nhìn vào diện mạo của mình.
Hiện giờ tôi đã đổi từ áo sơmi trắng quần đen đơn giản sang mặc áo phông trắng bên trong và khoác ngoài một chiếc cardigan đen ngắn tay cùng với quần skinny màu vang đỏ. Tất cả đều là những thứ mà tôi chưa từng mặc và tôi còn lo lắng về bộ đồ hơn là buổi chụp hình.
Đột nhiên tôi nhận ra có rất nhiều người xung quanh. Tôi đoán họ là những khách hàng đến trung tâm thương mại và hiện giờ, từ đằng xa, họ đang đứng xem buổi chụp hình của tôi và Miwa-san. Có một vài người giơ điện thoại về phía này, dường như họ cũng đang chụp ảnh.
“Tuyệt thật. Lần đầu tiên tớ tận mắt thấy Miwa-chan”
“Đúng là Miwa-chan rồi nhưng cậu trai đang chụp cùng cô ấy là ai vậy!? Không phải phong cách của cậu ấy siêu ổn sao!?”
“Là người mẫu chăng? Cậu ấy chụp hình với Miwa-chan mà. Hơn thế nữa cậu ấy còn quá đẹp trai và phong cách …”
“Không đời nào!? Hãy đợi đến khi tạp trí xuất bản để tìm hiểu thêm về cậu ấy xem sao!”
Yup, đúng như tôi nghĩ, tôi sẽ bị nổi bật nếu chụp hình trong một trung tâm thương mại lớn thế này.
“Rồi, làm ơn nối tay lại một chút”
“Eh?”
Thợ ảnh nói trong lúc tôi bị mất tập trung bởi ánh nhìn từ xung quanh. Nhưng, nối … tay là cái gì? Err, mình cần khoanh tay lại khi đứng sao?
Ngay khi tôi đang cuống cuồng vì yêu cầu đột ngột thì Miwa-san nhẹ nhàng quấn chặt tay trái của cô ấy lấy tay phải của tôi.
“Ueee!”
“Yuuya-san? Có chuyện gì sao?”
“Eh, không, kh-không có gì!”
Không, không, đây không chỉ là không có gì đâu!? Có phải đây là ý của anh ta khi nói nối tay? Lúc đó tôi chắc chắn đã nghĩ mình chỉ cần khoanh tay lại. Tôi chưa bao giờ có cơ hội để gần gũi với một cô gái nên điều này càng làm tôi trở nên căng thẳng hơn.
Kh-không, giờ mình đang chụp ảnh. Bằng cách nào đó mình cần lấy lại tinh thần như thường lệ.
Buổi chụp hình này dường như là cho cặp đôi và hiển nhiên hành động như vậy là bất khả thi đối với tôi. Không thể tránh được khi tôi trở nên hoảng loạn vào lúc này! Ngay từ đầu, tôi đã không thể tưởng tượng ra một hành động như vậy! Tuy nhiên, tôi đã bình tĩnh hơn lúc trước. Xem xét đến việc này, thật tốt khi cô ấy chưa phát hiện ra. Thôi … xong, cô ấy biết rồi.
“Ôi trời. Yuuya-kun, biểu cảm của cậu còn gượng gạo hơn trước”
“L-L-l-là thế sao? B-b-b-bình thường mà nhỉ, cậu biết đấy!?”
“Yeah. Ý của tớ là cậu có hơi khác một chút”
Hikara-san mỉm cười cay đắng …
Không tránh được! Vì … ng…ngực…của…Miwa-san…!
“Yuuya-san?”
“Nó đang chạm vào tớ!”
“Eh?”
“Ah, kh-không có gì! Vâng!”
Tôi nói trong vô thức nhưng …ngực của Miwa-san đang ép vào tay mình! Nó chạm vào tay mìnhhhhh!
Miwa-san không nhận ra sao!? Tôi nghĩ thế và liếc nhìn cô ấy nhưng cô vẫn chỉ thể hiện những biểu cảm như một dân chuyên đang thực hiện chụp hình. Vấn đề không phải là có nhận ra hay không. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc nhưng tự nhiên của Miwa-san, tôi trở nên bình tĩnh hơn nhiều. Bỏ nó sang một bên, giờ tôi cần tập trung vào buổi chụp hình.
Sau khi tôi thay đổi suy nghĩ của mình thì Hikari-san cũng đưa ra chỉ dẫn cho nhiều tư thế khác.
“Rồi, tiếp theo Miwa-chan, làm ơn ôm lấy cổ Yuuya”
“Fueeee!”
“Vâng!”
Một lần nữa, mặc dù tôi rất kinh ngạc nhưng Miwa-san vẫn vòng tay qua cổ tôi mà không hề do dự. Không ổn rồi. Không giống như cánh tay lúc trước, giờ tôi có thể cảm thấy rất nhiều thứ trên toàn cơ thể! Dù đã loại bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi đầu nhưng cuối cùng biểu cảm và cơ thể tôi còn trở nên gượng gạo hơn trước. Tôi cố gắng bình tâm trở lại trong khi thực hiện các tư thế nhưng sự gượng gạo vẫn còn vì vậy tôi đã phải nghỉ ngơi đôi chút.
“Haizzz …”
“Cảm ơn rất nhiều vì đã cố gắng”
“Ah, cậu nữa, cảm ơn rất nhiều”
“Tớ có thể ngồi cạnh chứ?”
“Ah, vâng! Ổn mà!”
Miwa-san bắt chuyện với tôi khi cô ấy ngồi trên một băng ghế trong trung tâm thương mại để nghỉ ngơi. Lúc Miwa-san ngồi cạnh, tôi đã nói ra những gì mình nghĩ một cách trung thực.
“Miwa-san thật tuyệt vời”
“Eh?”
Cô ngạc nhiên khi đột nhiên nghe thấy lời khen ngợi của tôi.
“Tớ chưa từng mặc những bộ đồ kiểu này trước đây … mà ngược lại, tớ đã sống một cuộc sống chưa từng biết về thời trang. Vậy nên khi nhìn vào những người mẫu trong tạp chí, tớ không có suy nghĩ gì quá đặc biệt. Tuy nhiên khi tự mình trải nghiệm trong một khoảng thời gian ngắn của ngày hôm nay, tớ đã hiểu nó khó khăn đến thế nào”
“Bởi vì … chỉ là cậu chưa quen thôi! Lúc đầu tớ cũng chỉ là một kẻ thất bại và thường xuyên bị mắng”
“Ngay cả thế, tớ nghĩ việc này quá khó đối với mình. Tớ không nghĩ là nó lại yêu cầu cả biểu cảm chứ không chỉ đơn thuần là tạo dáng”
“Ahahahaha … Hikari-san nổi tiếng trong ngành công nghiệp người mẫu là vì anh ấy đặc biệt tập trung vào biểu cảm khuôn mặt”
Hikari-san là một người đàn ông cơ bắp mặc chiếc áo sơmi bóng bẩy và anh ấy cũng là một nhiếp ảnh gia. Anh ta trông chẳng giống vậy chút nào.
“Haizz … Nhưng tớ không biết làm thế nào để thực hiện nó”
Trong lúc chụp hình, tôi đã nhớ lại sự vô dụng của mình khi thấy Miwa-san, người vẫn còn rất trẻ lại có thể đóng vai trò tích cực đến vậy. Tôi nghĩ mình đã thay đổi bản tính từng chút từng chút một nhưng vẫn còn cả một chặng đường dài để đi. Dường như Miwa-san đã thấy vẻ mặt không thoải mái của tôi nên cô ấy tốt bụng nói:
“Yuuya-san, tớ nghĩ cậu không cần phải vôi vàng. Cứ chậm rãi … đi theo tốc độ của riêng mình. Trở nên tự tin hơn! Hôm này tớ đã rất vui vì được thực hiện chụp hình với Yuuya-san như này … Tớ sẽ rất hạnh phúc nếu cậu cũng nghĩ vậy”
“Ah…”
“Tất nhiên, không chỉ là về buổi chụp hình mà là tận hưởng tất cả mọi thứ, cậu có nghĩ thế không?”
“… Tận hưởng … huh?”
Đến tận gần đây tôi vẫn không thể có được niềm vui. Tôi sống một cuộc sống tuyệt vong, mỗi ngày đều đau khổ đến không thể chịu nổi. Nhưng giờ mọi thứ đã khác. Sau khi tôi tìm thấy cánh cửa kết nối tới một thế giới khác, tôi …
“Tớ … Tớ có thể tận hưởng nó chứ!?”
“Tất nhiên rồi!”
Khi nhìn về phía Miwa-san, cô trao tôi một nụ cười dịu dàng và tôi nhận ra đây là một nụ cười hết sức tự nhiên.
“Màn trậpppppppppp!”
Tôi nghe thấy một tiếng động lạ từ đằng xa nhưng không thể biết nó là gì.