I don't want to be crown princess

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

26 157

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 27

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 223

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7467

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 178

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 173

Arc 1: Anh ấy - Chương 11: Lời cầu hôn của anh ấy~(His Marriage Proposal)

[Xin Điện hạ hãy đợi thần một chút, thần sẽ gọi con gái mình.]

Với những lời như vậy, ông ta nhanh chóng rời đi và tiến vào bên trong dinh thự của mình.

Ta có thể nghe rõ tiếng ngài Thủ Tướng gọi cô con gái của mình.

[Lidi! Lidi!]

Dường như ông ấy đang gọi cô con gái của mình bằng biệt danh. Ta nghĩ bản thân sẽ cần phải lưu ý về điều này: chắc chắn ta sẽ gọi nàng ấy bằng cái tên đó.

Tuy nhiên sau khi nghe tên của nàng ấy được gọi như vậy, điều đó lại khiến ta không thể nào đứng đây và chờ được thế nên trước khi nhận ra thì đôi chân ta đã đi theo sau ông ấy rồi.

Khi những người hầu nhìn thấy bóng dáng của ta xuất hiện trước mặt họ, tất cả từng người một đều cúi đầu với một biểu cảm tinh tế và trang nhã hệt như người chủ nhân của nơi đây vậy.

Ta có thể đoán được là bọn họ đã biết về việc Ta sẽ đến qua lời của Ngài Thủ Tướng. Quả đúng như ta nghĩ, ta thật sự cảm thấy rất ngưỡng mộ bởi tác phong, thái độ cũng như sự chuyên nghiệp của những người hầu nơi đây.

Và cứ như vậy ta vừa đi vừa đưa mắt ngắm nhìn cảnh vật nơi này và chẳng mấy chốc ta đã tiến vào Đại Sảnh của ngôi nhà.

Trước mắt ta là tấm lưng của ngài Thủ Tướng. Ta liền bước đến phía trước bên cạnh ông ta.

Và rồi, đột nhiên, ta có thể cảm nhận được có ánh nhìn của ai đó đang hướng về phía mình, trong vô thức ta quay mặt về phía ánh nhìn đó và ta đã bị ngỡ ngàng trong thoáng chốc.

…Aah, Là nàng ấy!!!

Khi ánh mắt của cả hai chúng ta chạm nhau, ta có thể chắc chắn một điều rằng nàng ấy chính là người con gái đã chạy trốn khỏi vòng tay của ta sáng nay.

Ôi, đôi mắt thạch anh tím biếc đang mở to kia đã có thể phần nào viết hết tâm trạng ngỡ ngàng của nàng ấy khi nhìn thấy ta.

Và khi ta nhìn thấy nàng ấy, tình yêu của ta đối với nàng lại cuộn dâng lên trong long mà không sao kiểm soát được.

Mặt ta giãn ra vì sự sung sướng này mang lại.

Trái tim ta hoàn toàn cảm thấy vô cùng thỏa mãn khi được chiêm ngưỡng gương mặt nàng ấy khi không mang mặt mạ.

Vào khoảng khắc khi mà ta tháo chiếc mặt nạ vào tối qua ra và được chiêm ngưỡng khuôn mặt đẹp tuyệt trần của nàng, chỉ có như vậy thôi mà trái tim của ta đã bị nàng ấy cướp đi mất rồi.

Aah, giờ ta chỉ muốn siết chặt nàng trong vòng tay mình ngay lúc này.

Lúc này Ngài Thủ Tướng đang thông báo cho nàng về chuyến ghé thăm của ta, nhưng tai ta vào lúc này chẳng thể nghe được bất cứ điều gì nữa.

Đơn giản là vì đôi mắt ta vào lúc này chỉ dán chặt vào nàng ấy. Hoàn toàn bị mê hoặc!

[…Thưa Thái tử Điện hạ?]

Giọng nói của nàng ấy đã kéo ta trở về với thực tại. Ta cảm thấy thật vui mừng làm sao khi chúng ta đã có thể được trò truyện một cách trực tiếp như thế này, nhưng lông mày của ta đã hơi nhíu vào với nhau biểu cảm sự không hài lòng khi nàng ấy gọi ta bằng tước hiệu.

Thật không có chút tính lãng mạng nào, ta có cảm thấy bản thân hơi bị tổn thương một chút. Bất cứ ai cũng có thể gọi ta bằng cái tên danh hiệu đó, nhưng ta mong muốn nàng ấy sẽ gọi ta bằng tên thật của mình!! 

Ta đã mong chờ điều này từ rất lâu rồi!!

Với tông giọng nhẹ nhàng và ngọt ngào đó, ta muốn nghe người con gái chỉ một và duy nhất, người mà ta đem lòng yêu thương gọi tên ta là [Freed].

Ta không thể nào đợi được nữa! Ta ngay lập tức biến suy nghĩ thành hành động

Ta tiến đến trước mặt nàng, quỳ xuống với một cung cách tao nhã nhất có thể và mời nàng ấy đưa tay.

Với không một chút do dự.

「Ta rất vui mừng khi có thể gặp được em nàng công chúa yêu quý của ta. Tên của ta là Frederic van de la Wilhelm. Để có thể có được cuộc đính hôn này với em tại thời điểm này thực sự làm cho ta cảm thấy rất vui. Và ta cũng nghĩ rằng bản thân mình nên ít nhất một lần được nhìn thấy khuôn mặt đáng kính của em, ta đã đến đây với lối suy nghĩ như vậy vào hôm nay mà không hề gửi bất cứ một lời thông báo nào trước về chuyến viếng thăm này, nhưng ta tự hỏi liệu điều đó có làm phiền đến em không? 」

Đúng vậy, ta thực muốn được làm điều này .

Sau khi gửi gắm đến nàng ấy một lời cầu hôn đến từ ta, ta nở một nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt với sự hài lòng từ điều đó .

Cả hai chúng ta đã đang trong tình trạng gần tiến đến sự gắn kết giữa đôi bên, ta chỉ thật sự cảm thấy bị thất bại khi không thể hiểu nổi vì nguyên cớ gì mà lại khiến nàng ấy phản đối chuyện này đến vậy.

Và để mà có thể hiểu rõ hơn tâm trí cũng như ý định của nàng ấy, điều này dường như là một quyết định đúng đắn khi mà có Ngài Thủ Tướng có mặt ở đây để chứng kiến khi mà ta đưa ra lời cầu hôn của mình với nàng ấy.

Và quả thật, dưới con mắt của ta, có vẻ như Ngài Thủ Tướng đây đang cảm thấy vô cùng cảm động trước sự nghiêm túc của ta.

Nàng ấy hẳn sẽ không thể ngờ rằng ta sẽ làm như vậy.

Ta đưa mắt nhìn nàng ấy người mà lúc này sững sờ đến như là hoá đá vậy.

Ta giục cha nàng để gọi cô con gái tâm hồn đang treo trên mây kia quay trở lại với thực tại này.

Trước sự hối thúc đến từ cha nàng ấy (Người lúc này đang quá sốc), đến nỗi mà nàng ấy cũng đã chịu đáp lại ta, tuy nó có hơi . . . miễn cưỡng.

「 Ngài nói:“Có làm phiền không ư ?”. Dĩ nhiên là không có chuyện đó rồi . Thậm chí đó còn là một vinh dự to lớn đối với thần thưa Thái Tử Điện Hạ. Thần được gọi là Lidiana von Vivouare. 」

Cám ơn về sự hợp tác của ngài nhé, Thủ Tướng!!!

Tuy là nó có hơi miễn cưỡng nhưng như thế cũng đủ để lòng ta vui sướng rồi.

Ta nắm lấy bàn tay ngập ngừng ấy và hôn lên nó.

Với hành động này thì nghi lễ đính hôn đã hoàn thành.

Cùng niềm vui sướng không tả xiết đang hiện rõ trên khuôn mặt vào lúc này, ta gửi lời đến người con gái mà ta đem long yêu thương nỗi niềm của mình.

"Cảm ơn em vì đã cho ta được biết tên. Em có thể gọi ta là Freed, Công chúa Lidiana của ta. Ta có thể được gọi em là Lidi không? 」

「Vâng, xin hãy cứ vui lòng làm theo như mong muốn của người ạ.」

Từ cái cách mà nàng ấy gọi tên ta như vậy, tinh thần của ta có phần nào đó bị chùng xuống.

Với cả mặc dù đã nhận ra từ trước, nhưng trong tâm trí của bản thân thì ta chỉ có thể nghĩ đến sự kháng cự một cách vô cùng đáng yêu đó của nàng ấy, và điều đó khiến một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt bản thân .

Ít nhất thì giờ ta cũng có thể gọi nàng ấy là ‘Lidi’ rồi.

Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ khiến những thứ khác cũng không còn quá quan trọng nữa, ta chẳng để tâm đâu.

「Có phải là em đang ngại không ? Lidi đáng yêu của ta. Ta biết là điều này có phần hơi đột ngột vào thời điểm lúc này, nhưng sau này, xin hãy gọi ta là “Freed” bằng giọng nói dễ thương đó của em nhé, được không?」

Ta gửi gắm đến nàng ấy một nụ cười tươi nhất có thể, nhưng đáp lại nụ cười ấy của ta thì trông cô nàng có vẻ hơi khó xử và hơi rung mình, trước điều đó ta lên giọng với Ngài Thủ Tướng.

「Thủ tướng, ta muốn có một cuộc nói chuyện riêng tư với Lidi. Ta tự hỏi liệu điều đó có được phép không? 」

Đứng trước mắt ta Lidi có phản ứng khá mạnh trước lời đó của ta với ngài Thủ Tướng, và để đáp lại điều đó ông ấy chỉ đơn giản là nhìn ta và gật đầu

Bởi lời câu hôn chân thành của ta mới không lâu trước đây đã phần nào làm lay động tâm trí ngài ấy. Cũng theo đó mà niềm tin mà ngài ấy gửi gắm cho ta đã tăng.

Vậy nên mong ước được ở riêng với nàng của ta đã nhanh chóng được ông ấy chấp thuận

「Tại sao chứ, dĩ nhiên rồi là được rồi! Vậy, người muốn được hướng dẫn đến đâu? Nếu đó là phòng khách của thần, thần tin rằng Điện Hạ sẽ không cảm thấy thất vọng. 」

「Ta muốn được xem phòng của Lidi.」

Với sự việc tiến triển một cách quá mức đột ngột khiến ngài ấy không nói lên lời, còn Lidi vừa vô cùng bố rối và bất ngờ trước yêt cầu này. Cuối cùng nàng ấy đành phải chấp nhận lời thỉnh cầu của ta, với sự giúp đỡ của vị thủ tướng.

Và quả thực, kết quả như vậy cũng chứng minh một điều rằng có sự sắp xếp chuẩn bị từ trước luôn là kế sách đúng đắn.

Nếu thiếu sự hỗ trợ của ông ấy, có lẽ sẽ là một điều bất khả thi để mà có thể tiến đến bước này.

"Là vậy sao? Vậy thì như những gì mà Điện Hạ muốn. Và giờ, Lidi. Hãy chắc chắn rằng con vẫn giữ vẻ lịch sự và nhã nhặn đối với Thái tử. Con Hiểu chứ ? 」

[…Vâng, thưa Cha]

Nhìn hàng vai buông thõng xuống với vẻ chán nản kia của nàng ấy càng khiến tim ta đập rộn rang hơn.

Một lúc sau, nàng ấy đành phải bất đắc dĩ dẫn ta đến phòng riêng và ta theo sau bóng lưng nàng.

Ta có thể nghe thấy một tiếng thở dài nho nhỏ.

Khi trông thấy tinh trạng nàng như vậy, ta lên tiếng.

「Để có thể khiến em thở dài như vậy, liệu có điều gì không ổn à, Lidi? Một biểu hiện chứa sự lo lắng như vậy thật không phù hợp với khuôn mặt xinh đẹp của em chút nào. Hãy mỉm cười nhiều hơn. 」

「Thưa Điện Hạ . . . 」

Lidi đưa ánh mắt nhìn ta với một khuôn mặt đầy sự biểu cảm, rồi nàng ấy lắc lắc đầu như thể muốn nói rằng [Không có gì đâu].

…Dẫu vậy, ta không thể không nghĩ là nó sẽ không phải hơi kì lạ vì điều đó vừa mới diễn ra cách đây không lâu, nhưng nàng ấy có vẻ như vẫn không nhận ra ta là ai.

Ta đã nghĩ rằng cuộc gặp gỡ ở tiền sảnh giữa ta và nàng ấy có phần nào đó trở nên lúng túng, ngượng ngùng là vì ta không thể biết được phản ứng của nàng ấy sẽ như thế nào. Nhưng trái ngược với những gì mà ta đã mong đợi đến tận thời điểm lúc này, bản thân ta vẫn cảm thấy khá ấn tượng khi mà nàng ấy lại vẫn chưa nhận ra ta.

 

Ngay cả khi màu tóc của ta dù có phần nào đó thay đổi, thì ít nhiều nàng ấy cũng phải biết ai là chủ nhân của giọng nói đêm qua chứ.

Chúng ta đã dành thời gian cho nhau, trò chuyện truyện cùng nhau suốt đêm. Ta đã tưởng chừng sẽ có rất nhiều cơ hội để mà có thể nhận ra ngay ta là ai, nhưng đau lòng thay, có lẽ nàng ấy vẫn đang vẫn choáng váng và hoàn toàn chưa hiểu được.

 

Có lẽ lí do duy nhất để mà khiến nàng ấy không nhận ra ta là bởi vì nàng ấy không có bất cứ sự hứng thú nào đối với ta cả. Và một lần nữa ta lại đi theo hình bóng của nàng ấy trước mặt.

Và khi mà nàng ấy hướng ta đến căn phòng của bản thân, nàng ấy có mở hé cửa theo cái cách như là để bảo vệ bản thân.

Ngay tại thời điểm này, ta vẫn chưa thể nào tin được nhưng, cô nàng vẫn chưa nhận thức được hành động của mình mang ý nghĩa gì.

Kể cả khi đó là vị hôn phu của nàng ấy bước vào căn phòng riêng chỉ có hai người, không phải đó là lễ tự nhiên là nàng ấy nên lưu ý hơn chứ ?.

Nhưng khi ta nhìn vào Lidi, ta tin chắc một điều rằng nàng ấy chưa được dạy về [Nghi thức giữa đàn ông và phụ nữ]

["Đây là căn phòng của thần. Mặc dù ở nơi này không có bất cứ điều gì đặc biệt hay thú vị ở đây hết. Mong Điện Hạ đừng chê cười”]

Căn phòng của nàng ấy được chia làm hai gian, nối liền với nhau.

Nàng giới thiệu rằng ở đây có phòng khách và phòng ngủ nơi trong cùng căn phòng.

Chúng ta vào lúc này hiện đang trên một chiếc ghế sô fa lớn, mặt đối mặt với nhau.

Khi ta đưa mắt quan sát phòng khách của nàng ấy thì ta nhận thấy rằng đồ dùng ở đây trông khá mới.

[..Không đâu, chỉ với việc nghĩ rằng Lidi đã dành phần lớn khoảng thời gian ở nơi đây đã là một điều gây hứng thú đối với ta rồi. ]

[Là như vậy sao ?]

Ta đã nói lên những suy nghĩ thực sự của bản thân mình, nhưng có vẻ như nó không được tiếp nhận cho lắm.

Một lần nữa, ta tiếp tục ngắm nhìn nàng ấy.

Nàng ấy mang trong mình đôi mắt màu thạch anh tím tuyệt đẹp đi cùng với đó là mái tóc màu nâu nhạt vô cùng hài hoà.

Tưởng chừng như bản thân ta đã bị cuốn hút chỉ bởi điều đó, nhưng phong thái trang nghiêm quyến rũ của nàng ấy mới là điều khiến ta không thể rời mắt trước cảnh tượng đầy say đắm này.

Ta có thể cảm nhận như bản thân lại rơi vào lưới tinh với nàng ấy một lần nữa, ta chợt nhớ về sự ngượng ngùng của nàng ấy tối qua, và phần dưới của ta trong phút chốc đã trở nên rạo rực hơn.

Ta liền phải thay đổi dòng suy nghĩ của bản thân vào lúc này.

Dẫu vậy, nhưng đôi mắt ta vẫn dán chặt lấy nàng ấy.

Ta cứ đưa mắt nhìn nàng ấy một cách say đắm, lẫn vui sướng trong tĩnh lặng, ta cứ lẳng lặng ngắm nhìn nàng ấy như vậy cho đến khi khi nàng ấy dặn một cô hầu gái đứng gần đó đi chuẩn bị trà - và người đó liền rời đi ngay sau đấy.

Nhưng khoảng thời gian hạnh phúc của ta không kéo dài quá lâu.

Khi người hầu kia rời khỏi tầm mắt của cả hai, đột nhiên nàng ấy đứng dậy với vẻ mặt mang nhiều suy tư chất chứa trong lòng !

「. . .Th . . . . Thưa Điện Hạ !!」

「Có chuyện gì vậy, Lidi?」

Dù nàng ấy có hơi lắp bắp trong lời nói, nàng ấy đã gọi ta. Và ta đã đáp lại với một nụ cười.

Ôi, bất cứ biểu cảm của nàng ấy cũng đều đáng yêu vô cùng tận!

Nếu như điều ta mong muốn được trở thành sự thật, Sớm thôi liệu em có gọi ta là [Freed] không?

[「Thần . . . . Thần có một điều quan trọng mà bản thân mình muốn nói với Điện Hạ !!」]

Nàng ấy đột nhiên nói điều đó trong khi ta vẫn đưa mắt nhìn với một nụ cười trên môi!

Ta có thể đoán được nội dung thông điệp mà nàng ấy muốn nói đến ở đây là gì.

Hãy nói đi, ta khuyến khích nàng ấy tiếp tục!

Sau cùng thì, chuyến ghé thăm này cốt là để ngăn nàng ấy phá vỡ cuộc hôn nhân này, đó là lý do vì sao mà ta đã đặc biệt đích thân nhờ đến ngài Thủ Tướng cơ mà.

Gương mặt nàng ấy dần trở nên nghiêm túc hơn, và thu hết can đảm, nàng ta mở miệng.

Điều này nó dường như là một rắc rối cả đời của nàng ấy vậy.

Ta có thể cảm nhận được sự thất vọng dâng trào trong người, nhưng kể là như vậy đi chăng nữa, bản thân ta tất nhiên là sẽ không có ý định chạy trốn!

「Thần . . . . không thể kết hôn được với người Thưa Điện Hạ!!」

… Dẫu đã biết nàng ấy sẽ nói những gì nhưng nó vẫn không ngăn được sự rầu rĩ đến từ trong ta. Và đó cũng là những câu từ mà ta thực lòng không muốn phải lắng nghe ?

… Dù là thế, ta thực sự xin lỗi nàng.

Ta chỉ là không thể chấp nhận được điều đó. Vậy nên nàng hãy từ bỏ chuyện này nhé ?