I Became the Cute One in the Problem-Solving Team

Truyện tương tự

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

33 80

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

28 138

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

41 175

Cô bé bán bom

(Đang ra)

Cô bé bán bom

码字G - Mã Tự G

Đương nhiên là tôi rồi!

5 7

Web Novel - Chương 12: Tôi không phải loại người đó mà (1)

Trên đời này, không ai là không hiểu giá trị của đồng tiền. Đó là điều kể cả một đứa trẻ năm tuổi đầu mấy cọng tóc còn biết.

Trong quá trình lớn lên và bắt đầu đi làm, ai rồi cũng phải nhận ra sự thật tàn khốc: Việc kiếm tiền vô cùng khó khăn và khổ sở.

Trừ khi bạn sinh ra trong gia đình giàu có hay vô tình may mắn trúng số thì việc kiếm ăn yêu cầu bạn phải liên tục tạo ra giá trị tương xứng với số tiền nhận được.

Chính vì thế, mỗi người đều cảm nhận sự quý giá của đồng tiền khi tiêu xài nó. Nếu quên điều này thì vào một lúc nào đó, bạn sẽ chỉ còn lại sự nuối tiếc.

‘Cháy túi rồi. Mình nhớ là vẫn còn một đống cơ mà ta…’

Lách cách.

Bên trong chiếc lon rỗng là một vài đồng tiền lăn lóc một cách yếu ớt.

Hai đồng một và một đồng năm, vị trị là bảy điểm tín dụng.

Đống này là tiền thừa còn lại sau khi mua chiếc bánh sừng bò sôcôla thượng hạng, cũng là bữa trưa hôm nay của tôi.

Nó không những không đủ cho một bữa ăn tử tế, thậm chí một bao kẹo cao su cũng không được nữa. Thế vậy mà đây là tất cả những gì tôi có bây giờ.

Chìm trong sự tự ti, tôi ôm mặt và lăn lộn trên giường.

‘Tại sao menu phiên bản giới hạn lại xuất hiện vào lúc này cơ chứ?’

Đương nhiên tôi biết đó không phải lỗi của bác bán bánh. Bà ấy chỉ đơn giản là nhân cơ hội kinh doanh đang thuận lợi thì cho ra sản phẩm giới hạn với nguồn vốn mới kiếm được mà thôi.

Đây hoàn toàn là lỗi của tôi vì đã sa vào cám dỗ rồi ném hết đống tiền còn lại đi.

‘Nhưng mà… Làm gì có ai mà có thể cưỡng lại trước chiếc bánh to lớn, lấp lánh như phủ bởi mật ong đó cơ chứ?’

Cảm thấy chán nản và tiếp tục tự trách bản thân, tôi nhàu nát mép giường với năng lực tâm linh.

Tôi ấn tay lên đầu, ngẫm lại tình hình hiện giờ.

‘Hầy, trước đây mình có quan tâm đến thức ăn đến thế đâu. Thế mà kể từ khi có cơ thể này, thì mình lại không tài nào kiềm chế cơn thèm được. Đã thế dạo này nó lại càng tệ hơn nữa chứ.’

Trong những ngày đầu tại thế giới ngầm, một ngày tôi chỉ cần ăn một chiếc hamburger là đủ. Nhưng có vẻ càng dùng năng lực nhiều thì tôi lại càng thấy đói.

Và cứ thế, chỉ trong nháy mắt từ một bữa một ngày thành hai bữa, rồi thành ba bữa.

Cứ thế này thì tôi sẽ sớm trở thành một con heo mất.

‘Thì… Ăn no cũng tốt, nó sẽ giúp cơ thể nhỏ bé này có thể lớn lên. Nhưng vấn đề quan trọng nhất bây giờ là đống tiền để giành nay đã không cánh mà bay.’

Tôi ngước nhìn lên tấm lịch lem luốc trên tường, nay đã tròn một tuần kể từ cuộc rượt đuổi với gã tóc vàng biến thái đêm nọ.

Suốt tuần qua, tôi đã giảm thiểu thời gian ra ngoài. Nếu đụng lại hắn ta, tôi không thể tự tin rằng lần này vẫn có thể chạy thoát được.

Vì thế, nguồn kiếm tiền duy nhất của tôi là đi móc túi kẻ xấu cũng biến mất theo.

Với việc thu nhập bằng không, cả ngày tôi chả làm gì ngoài việc tiêu tiền. May mắn thay là còn quỹ dự trữ để giành mua giường nên tôi không chết đói ngay. Nhưng bây giờ nó cũng đã cạn kiệt.

Tôi phải đi làm gì đó thôi, gì cũng được.

‘Hay là… mình có thể đi móc túi vài tên… chỉ hôm nay thôi…?’

Ý nghĩ đó len lỏi trong đầu tôi. Sau tất cả, việc tìm công việc bên ngoài gần như bất khả thi rồi. Tại chốn này, ngoại hình của tôi quá nổi bật. Do đó nếu muốn đi làm thì sẽ phải che người đi, hoặc ít nhất là che mặt thôi.

Nhưng làm gì có tên nào lại giữ kín mọi thứ như thế khi đi xin việc cơ chứ. Đã thế tên đó lại còn bị câm và hoàn toàn mù tịt về mọi thứ tại đây nữa. Là tôi thì chắc chắn đuổi thẳng cổ hắn ngay và luôn rồi.

Và hơn nữa nếu không có năng lực thì tôi gần như vô dụng, nhưng sử dụng nó công khai lại quá nguy hiểm.

Cuối cùng dù tôi có nghĩ đi nghĩ lại bao lâu đi nữa, chỉ có lựa chọn đi ăn trộm là khả thi nhất.

Đến đây chắc bạn sẽ hỏi: ‘Ủa? Thế sao không đi cướp hàng hóa hay trộm từ bất kỳ ai gặp luôn đi?’

Không may rằng đó là lựa chọn tệ nhất. Chỗ này đã có cả khối người mạnh hơn tôi rồi, ngu gì mà cho bọn họ lý do để đi kiếm tôi để cho một trận nữa? Nếu thế thì việc sống sót khi nhảy xuống từ một tòa nhà cao ốc không có bảo hộ còn khả thi hơn.

‘Hầy, giá như mình nói được thì đã có nhiều lựa chọn hơn rồi. Giờ mình mới hiểu rằng bị câm phiền phức như thế nào.’

Sau một hồi suy nghĩ, tôi vẫn chỉ quanh quẩn về cùng một kết luận là đi ăn trộm.

Tôi cố nén nỗi sợ và bình tình lại.

Đã một tuần rồi, chắc chắn thằng cha tóc vàng biến thái đó không còn ở đây đâu. Mà nếu như có chạm mặt hắn thật thì cũng chỉ có thể chấp nhận số phận thôi. Cứ thế này thì chỉ có chết đói.

Với những suy nghĩ đó, tôi chấn an bản thân rồi khoác lên tấm vải mới tìm được và nhảy nhẹ ra giữa bầu trời đêm của Tây phương Mê đạo.

“Aaaaa!”

‘Tìm thấy rồi, kẻ xấu đã có.’

Trong thời gian tôi không ra ngoài, thế giới ngầm nơi đây chả thay đổi gì cả. Như thường lệ, tôi vẫn nhanh chóng tìm được mấy tên bất lương để xin ít tiền.

Tôi lặng lẽ nhảy xuống trong hẻm và với năng lực tâm linh, tôi đã hạ gục hắn bằng một cú chạm nhẹ.

Sau khi đối phương đo sàn, tôi liền tiến lại gần để lấy chiếc ví.

Nhưng trước khi kịp chạm vào nó thì có vô số tiếng bước chân ào về phía tôi.

“Kia rồi! Con ma đó kia rồi!”

“He he he! Nhớ bắt sống nó đó!”

“Hô hô! 700.000 điểm tín dụng treo thưởng đó sẽ là của ta.”

‘Cái quái gì thế…’

Theo bản năng, tôi nhanh chóng bật lùi lại trước đám người đang lao đến. Với mấy quả đầu mào gà và nụ cười khả nghi đó, chúng trông như bước ra từ một bộ phim hậu tận thế vậy. Đã thế không chỉ có một hai tên mà số lượng chúng đủ để lấp đầy con hẻm này luôn.

Không còn đủ thời gian để lấy cái ví, tôi quay đi và chạy nhanh nhất có thể. 

May mắn thay, không có ai trong chúng có lợi hại như gã tóc vàng biến thái nên tôi đã nhanh chóng cắt đuôi chúng.

Nhưng thật sự có gì đó không đúng.

‘Chuyện gì đang xảy ra vậy trời?’

Cảm thấy bối rối, tôi quyết định dừng kế hoạch móc túi và nhảy lên mái nhà để quan sát xung quanh.

“Aaa!”

“Phải con ma không? Chết tiệt, không phải? Đứa nào để một con ếch địa ngục ở giữa đường thế này?”

“Mấy tên đầu đinh bảo mới thấy nó! Con ma đó thật sự tồn tại!”

“Ngươi đâu rồi, 700.000 điểm tín dụng của ta? He he he!”

Khắp hẻm tràn ngập đủ loài vật: một tên người cá sấu cầm kiếm, một người lùn với mái tóc gai kiểu Heihachi, còn có cả một tên ngư nhân đội một cái bể cá trên đầu nữa.

Bọn chúng đa dạng đến mức tôi chả tìm được điểm chung nào trong số này cả.

Đám này luôn phản ứng ngay lập tức với tiếng hét hay tiếng động mới và ngay lập tức chạy về hướng đó.

Dựa vào cuộc nói chuyện của bọn chúng, tôi nhanh chóng hiểu ra tình hình hiện tại.

Chúng là thợ săn tiền thưởng, và hiện giờ tôi đang bị treo thưởng giá 700.000 tín dụng.

‘700.000 cơ á?’

Từng đấy là đủ để sống trong sung sướng cả năm và không cần động tay rồi. Cũng không ngạc nhiên khi bọn chúng trở nên hoang dại như vậy.

‘Thế này thì móc túi sao nữa trời…’

Từ cách chúng đấu đá với mấy tên cướp trong hẻm thì cũng chỉ hơn người bình thường một chút nên chắc chúng cũng không quá mạnh. Nhưng số lượng thì lại quá nhiều. Đà này trước khi tôi tìm được kẻ xấu để hành động thì hắn đã bị đám này xử rồi.

Không nói đến việc đi móc ví, đến cả đi ra ngoài vào ban đêm đã không an toàn chút nào.

‘Tệ rồi, ai mà đoán được chứ.’

Chuyện này hoàn toàn vượt xa tất cả dự tính của tôi. Tuy đã đoán là vẫn còn nguy hiểm nhưng tôi nghĩ cùng lắm cũng chỉ là tên tóc vàng biến thái đó vẫn đang bám theo thôi.

Ai mà biết ngay bây giờ khắp nơi tràn ngập đám thợ săn tiền thưởng cơ chứ? Kế hoạch kiếm tiền bằng việc móc túi thế là tan thành mây khói.

‘Làm gì đây…’

Ùng ục.

Có vẻ như cái bụng bé nhỏ của tôi lại không quan tâm đến nỗi lo lắng của tôi mà lại biểu tình lúc này. Nó cũng biết chọn thời điểm gớm.

Cảm thấy chán nản, tôi lết xác bước đi trong vô định.

‘Sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?’

Phải mất một thời gian tôi mới nhận ra đã lạc đến gần tiệm tạp hóa của Greg. Có vẻ chỗ này khá yên tĩnh nên ít có tên săn tiền thưởng nào bén mảng đến đây.

Sự im lặng này thoải mái thật… Tiếc là tôi không có thứ gì để bán bây giờ.

Và tôi cũng không muốn phải tương tác với một trong những nhân vật chính một cách không cần thiết.

Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định rời đi ngay lập tức cho đến khi một mùi hương làm tôi dừng bước lại.

‘Mùi này… Thịt nướng…!’

Đây rõ ràng là một hình thức tra tấn. Với một người sắp chết đói như tôi, thì mùi hương này cứ như đang siết chặt cổ và kéo tôi lại vậy.

Mùi hương hấp dẫn và nồng nàn làm tôi chảy nước miếng trong vô thức.

‘Không, không, không được. Greg chỉ là một đối tác giao dịch đáng tin cậy thôi. Mình không thể liều lĩnh tạo ra mối quan hệ không cần thiết như thế này được!’

“Ma đó hả? Nay có hàng gì à?”

‘A.’

Vào lúc tôi lấy lại tâm trí của mình, thì thay vì ở trên mái nhà, tôi đã đứng trước cửa tiệm đang hé mở.

Tôi không thể tin rằng mình đã đầu hàng trước mùi hương của thịt.

Cảm thấy xấu hổ và tự trách bản thân, tôi nhắm chặt mắt lại rồi cúi đầu xuống.

Greg sau khi nhận ra tôi liền bước đến với vẻ mặt bối rối.

Ùng ục!

Một tiếng gầm vang âm ỉ phát ra từ bụng của tôi. Âm thanh nó lớn đến mức giờ tôi chỉ muốn kiếm cái hố nào đó để nhảy xuống.

“Ăn không?”

Có vẻ đã hiểu tình cảnh hiện tại của tôi, Greg thận trọng đề xuất việc chia sẻ thức ăn dù anh ta là orc.

Sự lịch thiệp này làm tôi như muốn bật khóc tại chỗ.

Kiểu Heihachi là có 2 mấu tóc dựng hai bên, tra Heihachi của Tekken là rõ :))