Tôi có thể cảm nhận rõ mạch máu của hắn đang đập nơi đầu ngón tay. Chúng uốn éo như thể sinh vật sống vậy.
Nhìn vào đôi mắt của tên dùng cung với sinh mạng kết thúc dưới bàn tay của chính mình, tôi không cảm thấy chút tội lỗi nào .
Dù đây là lần giết người đầu tiên, không chút sợ hãi nào đọng lại vì tôi làm vậy chỉ để sống sót.
“Hả…Chuyện gì với thằng khốn đó vậy? Nó vừa dùng Tốc biến, đúng không?”
Tên chiến binh cầm đầu hô lớn khi hắn thấy chuyển động nhanh và mượt của tôi.
“Nó di chuyển lạ quá! Nhanh xử nó đi!”
Tốc biến chưa hồi kịp. Tôi lật cơ thể tên cung thủ đã chết và đá nó đi.
“Ugh!”
Một lượng lớn máu bắn ra từ cái xác, chắn tầm nhìn của những kẻ tiếp cận tôi, thậm chí có kẻ còn đâm vào cái xác nữa.
Vừa nắm trong tay mũi tên nhặt được từ tên cung thủ, tôi nhanh chóng lộn trên mặt đất, rồi dùng Tốc biến hướng đến cành cây góc chéo trên đầu tôi.
Pssh!
“Ugghhh”
Đây là lần đầu tiên tôi dùng Tốc biến theo chiều dọc, nên việc điều chỉnh khoảng cách chưa chính xác. Không thể đặt chân thoải mái khiến tôi trượt ngã.
Một tay tôi chỉ kịp nắm lấy cành cây, tôi dồn toàn bộ sức mình vào nó. Bất ngờ thay, đôi vai rắn chắc và cơ lưng nâng tôi lên theo ý mình.
Không kịp để căng dây cung, tôi nhanh chóng trốn sau cột gỗ , vừa kịp tránh biển lửa bao trùm cả cái cây trong giây tiếp theo.
Boom!!
Vụ nổ nhỏ xé toạc cả ngọn cây, nhưng ngọn lửa chớm tắt.
Có lẽ do tuyết khiến thân cây ẩm ướt.
Squeak!
Kéo căng dây cung bằng mũi tên, sử dụng Tốc biến đến cành cây ở hướng ngược lại, và nhắm vào lưng của một tên dùng giáo bất cẩn, kẻ chỉ đang đuổi theo dư ảnh của tôi.
“Ahhh! Chân tao, ahhh!”
‘Trượt rồi à?’
Mũi tên hơi chệch đích, cuối cùng hướng đến chân của tên đó.
Dù cung tên trong thế giới này có phép tự định hướng nhất định yểm trên chúng, tôi vẫn bắn trượt vì tôi chưa dùng cung bao giờ.
May thay, tôi vẫn có thể bắn trúng chân tên đó.
‘Dù sao thì, hắn không thể làm gì nữa. Tên tiếp theo.’
Whoop!
Một quả cầu lửa khác bay đến tôi, nhưng tôi nhảy khỏi cây không do dự.
“Tao…!”
Dù vậy, độ cao là khá lớn, tôi có thể gãy vài cái xương nếu tôi rơi xuống.
Một tên đứng ở vị trí mà tôi sẽ đáp xuống, giương tay lên để va chạm với tôi, nhưng tôi đâm con dao vào khoảng trống giữa hai tay hắn.
"Ahh!"
Tiếng kêu lớn báo hiệu tôi đã va chạm với cơ thể hắn thay vì đâm, nên tôi ép bản thân hướng lên trời và lập tức dùng Tốc biến.
Một đặc trưng của Tốc biến.
Động năng trước khi dùng Tốc biến có thể giữ lại.
“Ugghhh!”
Hít một hơi sâu trong khi đối mặt với tên pháp sư đang tung chiêu ở phía trước, xung động lan khắp cơ thể tôi.
“Cầu lửa…Oops!”
"Uh-huh…!"
Tôi lăn trên nền đất với cảm giác cứng nhắc, và tôi cảm nhận được mana đang quay cuồng.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được mana trong ngày, nhưng từ kinh nghiệm trước đó, tôi nhận ra hiện tượng này là gì chỉ với bản năng.
“Phản vệ ma pháp!”
Đó là hiện tượng xảy ra khi niệm phép thất bại. Khi đó, một vụ nổ xảy ra tương đương với sức mạnh của pháp sư, và người thi triển nhận sát thương.
Nếu là trong game, chỉ pháp sư mới hứng chịu vụ nổ, nhưng điều đó có áp dụng ngoài đời thật?
Nhận ra điều đó, tôi cúi xuống hết mức có thể.
Boom!
Vụ nổ bao trùm xung quanh. Tôi lăn vài vòng trên mặt đất để giảm tác động của vụ nổ.
Có lẽ cấp độ của tên pháp sư thấp hơn tôi tưởng, vụ nổ dội ngược lại không mang nhiều sức mạnh, nhưng vì tôi đang ở gần nó, da tôi bỏng nhẹ.
‘Aaahhhh’
Cơn đau nhói khiến tôi ho gắt, nhưng cảm thấy lạnh sống lưng vì có thứ gì đang nhắm vào đầu mình, tôi bất giác cúi đầu xuống.
Phew!
Một mũi tên lướt qua tóc tôi và găm vào cái cây bên cạnh.
“Huh, kì lạ thật.”
Những kẻ đuổi theo tôi chỉ còn một tên chiến binh vận giáp và một tên ma pháp cung thủ.
Phần cổ đều không được bảo vệ, tôi có thể sẽ hạ được chúng nếu nhắm vào điểm yếu đó .
Chậm rãi nắm lấy con dao găm, tôi đứng dậy và vào thế đứng.
Tên chiến binh nhếch môi, nói
“Phản xạ của mày không giống người thường và còn sử dụng pháp thuật kì lạ nữa. Mày là thằng quái nào thế?”
Tốc độ phản ứng của tôi tốt hơn bất kì game thủ chuyên nghiệp nào, nên tôi luôn xuất hiện trong những chương trình phát sóng đặc biệt trong mọi tựa game.
Tôi cũng là quán quân của cuộc thi quốc tế nơi họ kiểm tra phản xạ với việc click chuột.
Nhưng không quan trọng con người có thể nhanh như nào, ta không bao giờ có thể tránh mũi tên, nhất là khi chúng đến từ phía sau.
Chúng còn khó để né hơn nữa khi được bắn ở khoảng cách gần như vậy.
“Nếu mày là pháp sư có thực lực thì vẫn chấp nhận được với các giác quan tăng cường… Nhưng, mày chỉ là một thằng ngu không thể dùng ma pháp. Tao không hiểu. Mày có phiền giải thích cho tao trước khi chết không?”
Rối loạn hấp thụ mana, thứ tăng cường tất cả các giác quan, gần như vô dụng trong thế giới ma pháp, nhưng nó đem lại khả năng vật lí tuyệt vời đến bất ngờ.
Nhưng tôi không có ý định nói ra, và tên chiến binh cười khúc khích như thể nhận ra.
“Được rồi, để xem mày có thể di chuyển với cái cơ thể tàn tạ đó?"
Những lời khiêu khích đều như trò trẻ con với tôi, tôi không phản ứng với thứ tào lao như vậy.
“… Mày có lọ potion nào không?”
“Tao có thứ gì đó để dùng.”
“Tốt.”
Tôi chuẩn bị thế đứng và dần rút con dao găm.
“Tao sẽ giết mày và dùng lọ potion đó, nên là cẩn thận đừng để mất đấy.”
[Tốc biến]
Khoảng khắc cơ thể tôi mờ đi, tên chiến binh dựng khiên che đi cổ và mặt hắn.
"Tao đã hiểu cách mày dùng Tốc biến rồi!”
Trước đó, khi tôi kích hoạt Tốc biến, tôi sẽ vung dao sau khi cơ thể tôi đã ổn định, nên nó không mang theo động năng của Tốc biến. Hơn nữa, con dao găm tôi đang dùng không đáng ngại cho lắm.
Phần thân thể còn lại của tên chiến binh được bảo vệ bởi giáp, nên hắn chọn bảo vệ phần mặt và cổ. Mặt khác, tôi tiếp cận mặt đổi thủ với sự tập trung hết mức trong khi dùng Tốc biến.
Tên chiến binh ngạo nghễ vì phán đoán của hắn, dựng khiên, cùng lúc đó, dậm mạnh chân xuống nền đất.
“Xung lực!”