Đột nhiên, những mảng ký ức rời rạc hiện lên trong tâm trí tôi.
'Mẹ ơi, lớn lên con sẽ trở thành một pháp sư!'
Tôi nhận ra ngay.
Đây là ký ức của Baek Yu-Seol.
Nói cách khác, nhân vật của tựa game Aether World, Baek Yu-Seol, trùng tên với tôi ngoài đời thật.
'Ừ. Con sẽ làm được.'
Trong thế giới mà ma pháp thống trị , những người không phải pháp sư sẽ đứng thấp nhất trong phân cấp tầng lớp.
Hoàn cảnh gia đình Baek thật đáng thương.
Được sinh ra và nuôi dưỡng bởi Ivani và bố của cậu, người không thể học ma pháp , Baek Yu-Seol mơ ước trở thành một pháp sư dù thực tế rằng họ đang chênh vênh trên lằn ranh của sự nghèo đói.
Bố mẹ cậu bằng cách nào đó tiết kiệm đủ và mua cho cậu một cuốn sách ma pháp đắt tiền đã qua sử dụng. Cậu dồn toàn lực cho việc học cho đến khi đôi mắt ứa máu.
Tuy nhiên, cậu có một khiếm khuyết chết người.
"Thưa bác sĩ... ông vừa nói rằng con trai tôi mắc chứng rối loạn hấp thụ mana?"
Cậu không thể tích lũy mana trong cơ thể. Lời nguyền đối với một pháp sư, chứng rối loạn hấp thụ mana.
Để mắc hội chứng cực hiếm chỉ xuất hiện một lần trong vòng trăm năm như vậy, cậu muốn nguyền rủa thế giới này, nhưng cậu không từ bỏ giấc mơ trở thành pháp sư.
Dù cho gặp bất lợi về tích lũy mana, cậu có thể thoải mái dùng một kỹ năng duy nhất, và đó là 'Tốc biến'. Nhưng, nó có độ trễ do mana của cậu sẽ cạn kiệt sau mỗi lần dùng.
Từ ngày đó trở đi, cậu bắt đầu mài dũa 'Tốc biến'.
"Huhhhh"
Lấp đầy không khí vào phổi và dựng người dậy, tâm trí tôi trống rỗng.
"Ugh, uh... !"
Cơn đau thấu xương xâm chiếm các giác quan của tôi đến nỗi tôi không thế làm gì ngoài ôm chặt đầu. Cùng với đó là những ký ức lũ lượt ùa về vừa lạ nhưng cũng vừa quen.
Ngoài đời, tên tôi là Baek Yu-Seol.
Tên của nhân vật tôi sử dụng trong tựa game 'Aether World' cũng là Baek Yu-Seol.
Tuy nhiên, chúng tôi không giống nhau.
Con người thật của tôi và Baek Yu-seol trong game là khác nhau.
'... Không đúng . Cả hai đều là một?'
'Cái quái gì vậy...?' Khi tôi mở mắt và nhìn xung quanh, tôi nhận ra rằng nơi bản thân đang nằm đang sụp đổ.
Woo!!
Một tấm bảng trung cổ đung đưa trước cơn gió mùa đông lạnh lẽo và rơi xuống đất.
Nó vỡ vụn khi va chạm, theo sau là âm thanh khó chịu.
Co mình trước cơn gió buốt, tôi tình cờ phát hiện một tấm gương; nó đã vỡ và nằm lại trong góc khuất.
Tôi hành động theo bản năng.
Nhặt chiếc gương lên để thấy khuôn mặt của mình, tôi nhanh chóng nghi ngờ đôi mắt của bản thân.
"... Mình trẻ lại rồi ư?"
Tôi đã 29 tuổi rồi.
Tôi đã nghe rất nhiều rằng tôi trông trẻ hơn so với tuổi, nhưng không thể nào tôi có khuôn mặt tuổi teen này được.
Khuôn mặt trong gương của tôi trông như thể thời gian đã quay ngược lại lúc hồi học sơ trung và cao trung vậy.
Thật khó để nắm rõ tình hình.
Rồi, một thông báo lơ lửng trên không, chắn tầm nhìn của tôi.
[Trốn khỏi những kẻ truy đuổi và chạy thoát!]
"Ehh...?"
Thay vì thông báo lơ lửng trên không, tôi lại ngạc nhiên hơn bởi thực tế đó là một câu khá quen thuộc.
'Chẳng phải là nhiệm vụ mở đầu của nhân vật 'Baek Yu-seol' sao?'
Tựa game 'Aether World' với vô vàn nhân vật, và phần lớn các chương bắt đầu với lễ nhập học tại học viện.
Kỳ lạ là chương này bắt đầu với việc tôi chạy trốn khỏi những kẻ truy đuổi.
"Không đời nào."
Tôi biết rõ lý do, nên tôi không còn lựa chọn nào ngoài đứng dậy.
Trên người tôi là bộ quần áo thường dân đã cũ và sờn rách chấm thêm chút giả tưởng. Một con dao găm trên đai lưng để tự vệ cùng một chai nước.
Trong túi thắt lưng có bánh quy và các thứ linh tinh như vài đồng tiền lẻ và chứng nhận nhập học tại học viện Stella.
"... Thật à?"
Nó giống hệt những đồ khởi đầu của nhân vật Baek Yu-Seol.
Tự nhéo chính mình, nhưng thực tại trước mắt tôi vẫn không thay đổi, khiến tôi nhận ra đây không phải là trong mơ.
Cái lạnh buốt giá làm tôi càng chắc chắn hơn đây là sự thực.
'Ít nhất...'
Vì hầu hết nhân vật khác có xuất thân là quý tộc , đồ tân thủ của họ khá hào phóng.
Tuy nhiên, Baek Yu-Seol đến từ gia đình thường dân nghèo, cậu bắt đầu với không thứ gì trong tay.
Bất lợi như vậy là điều tốt với những người chơi muốn chinh phục độ khó cao, nhưng trong thực tế, nó chả có ý nghĩa gì.
"Phải suy nghĩ thật bình tĩnh."
Tôi nhanh chóng lục lại ký ức khoảnh khắc ngay trước khi tôi rơi vào hoàn cảnh này.
'True Ending.'
Tôi chắc chắn rằng game đã nói thứ gì đó như vậy.
Nhưng, đây là một tựa game otome với nhiều kết cục và một cái 'True ending' không hề tồn tại.
"Có khi nào trong hơn 10 năm, không người chơi nào khác thấy được cái kết của game?"
Dễ hiểu khi chưa ai chạm đến true end của game.
"Chết tiệt."
Đặt vấn đề true end qua một bên và nhanh chóng nắm bắt tình hình trước mắt.
Núi chìm trong bão tuyết, một túp lều đổ nát, một con dao găm và chứng nhận nhập học.
‘Theo những gì tôi nhớ, ngay khi vừa tỉnh lại, những tên truy đuổi sẽ bước vào lều...'
Giữa những dòng suy nghĩ đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân từ xa.
"Thằng khốn, xem mày chạy được bao xa!"
"Có căn lều ở đằng kia!"
"Đến và lục soát đi!"
‘Xong mình rồi.'
Tôi cúi người và chốn dưới tấm ván đã gãy đôi để tránh bị tóm, nhưng chỉ là vấn đề thời gian trước khi chúng tìm thấy tôi.
Tôi kiểm tra vũ khí và đồ đạc của mấy tên lùng sục qua lỗ trên tấm ván.
Giáp làm từ thép hay nguyên liệu lạ nào đó và vũ khí với cổ ngữ ma pháp bí ẩn trên thân.
Trong thế giới này, những vũ khí đó chỉ những lính đánh thuê nghiệp dư với khả năng chiến đấu xoàng xĩnh mới dùng.
Tuy vậy, kinh nghiệm chiến đấu duy nhất trong đời tôi là khi tôi còn là một đứa trẻ tiểu học, nên ngay cả khi những thứ đó không phải là vũ khí ma pháp, cái kết của tôi đã định.
'Mình nên làm gì đây? Làm sao để...'
[ Bạn có thể sử dụng kĩ năng 'Tốc biến'.]
Thứ gì đó chập chờn trước mắt tôi.
Khoảnh khắc tôi nhớ lại câu chữ quen thuộc đó, một thông báo hiện lên.
[ Tốc biến ]
[ Cấp: 0 ]
[ Khoảng cách tối đa: 9m ]
[ Tích trữ tối đa: 1 ]
[ Thời gian hồi: 3 giây ]
Là hy vọng và là kỹ năng duy nhất của tôi, Baek Yu-Seol, 'Tốc biến'.
Đó cũng là kỹ năng tôi đã tập nhiều nhất cả đời này.
Nhưng, đấy là với chuột và bàn phím......!!
Không còn cách nào khác. Vì tiếng bước chân ngày càng gần hơn.
Tôi nghiến răng, vực bản thân dậy, mở cửa túp lều, và chạy ra ngoài.
"Tìm thấy nó rồi!"
"Bắt rồi giết nó đi!"
Hạn chế nhất của Tốc biến là nếu không kiểm soát được khoảnh cách, bản thân có thể va vào vật thể và toi mạng.
Nhưng với tôi thì khác.
‘Không phải mình đã dùng nó biết bao lần rồi sao?'
Bản năng dẫn dắt trước khi não bộ phản ứng .
[Tốc biến]
Ngay lập tức, cơ thể tôi dịch chuyển lên phía trước, cái cây đằng xa xuất hiện ngay trước tôi tức khắc.
"Gì, gì thế!"
"Tốc biến? Nó là pháp sư à?!"
Vài kẻ truy đuổi hoảng loạn, nhưng những kẻ dày dặn kinh nghiệm đã chĩa vũ khí về phía tôi.
Chúng đang nhắm đến khoảng thời gian chết 2 giây khi bản thân khựng lại sau khi dùng Tốc biến.
Nhưng tôi thì nằm ngoài giới hạn đó.
Vì tôi là Baek Yu-Seol, Tia chớp pháp sư.