I, an Ordinary Person With No Special Qualities, Risked My Life to Save Two Beautiful Twin Sisters, and as a Result, Made Two Sisters, Who Were Actually Yandere, Fall in Love With Me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3472

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1286

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 302

Kiểm tra cuối kỳ - Chương 20 Thế nghĩa là sao cơ chứ…..

Đã vài ngày trôi qua kể từ vụ giấu sách, và đúng như dự đoán, ngày nào cũng như ngày nào Kuramoto tiếp tục quấy rối tôi.

Hành vi của cậu ta có thể xếp thành nhiều mức độ, nhẹ thì là không phát tờ in cho tôi, nặng thì là đổ cmn keo vào khóa tủ của tôi.

Cơ mà, cứ mỗi lần như vậy, Reona và Riona luôn có cách giúp tôi, nên tôi chẳng thấy có vấn đề gì cả.

Kuramoto không hay biết rằng hành vi mình lại giúp mối quan hệ của chúng tôi khăng khít hơn. (T/N: ra là thuyền trưởng.)

“Có khi cậu ta đang cố ý làm như vậy cũng nên.”

Đó là lúc tôi bắt đầu tự hỏi rằng liệu có phải Kuramoto đang thu hẹp khoảng cách giữa tôi, Reona và Riona hay không. Có lẽ Kuramoto thật sự là một người vô cùng tốt bụng.

Với suy nghĩ đó trong đầu, tôi bắt đầu thay bộ đồng phục thành quần áo tập thể dục, tiết thể dục tuần này chúng tôi sẽ chơi bóng đá, và thành thật mà nói thì tôi có hơi nản vì tôi không có ai bắt cặp để tập cùng cả.

“........Chà, đằng nào thằng này chả bắt cặp với thằng bị dư ra, như mọi khi thôi, chắc là không sao đâu.”

Thay đồ xong, tôi ra sân trường đợi chuông reo. Một lúc sau, tiết học bắt đầu và khởi động xong, giáo viên thể dục yêu cầu chúng tôi chia từng đôi một, khiến tôi không khỏi khóc lóc như một đứa trẻ.

 Tiếng khóc kia là cho những kẻ vác trên mình cái mác “kẻ cô độc” mà đi tìm bạn kèm cặp.

Nên tôi đã nghĩ sẽ chẳng có gì thay đổi, nhưng lần này lại khác. Bởi vì có người muốn bắt cặp với tôi.

“Yagami, mày sẽ bắt cặp với tao. Tao chắc là mày biết rồi, nhưng mày không có quyền từ chối đâu.”

Đó là Kuramoto tiếp cận tôi với nụ cười nhếch mép trên môi. Tôi dám cá là cậu ta lại định giở trò gì đó, nhưng buồn chỗ là tôi không nghĩ mình có thể từ chối cậu ta.

“......ừm.”

Sau đó chúng tôi bắt đầu tập chuyền bóng dưới sự chỉ đạo của giáo viên, rồi Kuramoto bắt đầu lộ bản chất.

“Xin lỗi, xin lỗi, tao không giỏi kiểm soát bóng lắm.”

“...Không, không, rõ ràng cậu đang cố ý.”

Kuramoto cố ý đá chệch hướng, bắt tôi chạy tới chạy lùi, rồi cậu ta nhắm thẳng vào mặt tôi mà sút bóng. 

Và tệ hơn nữa là cái cách cậu ta diễn rất xảo trá để từ góc nhìn của mọi người xung quanh trông như một vụ tai nạn.

Chà, dù sao thì đây là lần đầu tiên chúng tôi tập theo cặp, vì vậy trước khi chơi theo đội, hãy kiên nhẫn tới lúc đó nào tôi hơi.

 ◇◇◇◇◇◇◇

“Ouch!”

Một lúc sau khi tập cặp xong và trận đấu đội bắt đầu, tôi bị Kuramoto, ở đội đối thủ, dùng hết sức hất tôi ngã nhào ra đất, khiến đầu gối tôi bị chày xước.

“Lỗi tao nghen Yagami, tao không cố ý đâu, nên là tha tao nhé.”

Kuramoto xin lỗi, nhưng lời xin lỗi ấy chẳng có tí chân thành nào, thậm chí còn mang đôi phần chế giễu, vì vậy tôi dám cá là cậu ta đang cố ý.

Trận đấu bị hoãn lại và giáo viên yêu cầu tôi lên phòng y tế. Rồi Kuramoto nói rằng cậu ta sẽ dẫn tôi lên phòng y tế. Tất nhiên là tôi từ chối, nhưng bất thành.

Chúng tôi bắt đầu đi tới phòng y tế, nhưng ngay khi rời khỏi tầm mắt của giáo viên, cha nội Kuramoto này bắt đầu chửi tôi.

“Mày có vẻ hơi tự mãn vì được Reona-san và Riona-san giúp, nhưng đừng nghĩ mày có thể hạnh phúc mãi mãi.”

Nói xong, Kuramoto đi về hướng rõ ràng không phải phòng y tế.

“Này, cậu đang đi đâu đây? Phòng y tế không ở hướng đó.”

“Mày thật sự nghĩ là tao sẽ dẫn mày lên phòng y tế? Mơ đi, có chân thì tự mà đi.”

Kuramoto bỏ lại tôi và đi đâu đó, tôi tự hỏi cậu ta có quên mất là đang trong giờ thể dục.

Tôi đang khi nghĩ về điều này, thì đầu gối của tôi nhói lên, nên tôi đi thằng tới phòng y tế và xử lý vết thương.

Cho tới lúc tôi quay lại sân tập thì chỉ còn 5 phút nữa hết giờ, và các bạn cùng lớp tôi đã bắt tay và thu dọn rồi

Có vẻ tôi đã đi lâu hơn mình tưởng. Trong khi tôi thêm một chân vào việc dọn dẹp, tiếng chuông hết tiết reo lên.

Khi đang quay lại phòng thay đồ với cái đầu gối tê dại, Kuramoto tiếp cận tôi với vẻ mặt gì đó mừng rỡ.

“Cuộc sống học đường của mày tàn rồi con ạ.”

“Thế nghĩa là sao cơ chứ…..”

“Lát nữa mày sẽ hiểu thôi. Tận hưởng ngày cuối cùng đi học đi nghen.”

Kuramoto nói rồi rời đi với tâm trạng vui vẻ. Tôi chẳng biết cậu ta đang nói cái conme gì, nhưng tôi có linh cảm không lành.

Có lẽ liên quan tới việc cậu ta dẫn tôi lên phòng y tế nửa đường xong sủi chăng? Tôi mong là không, nhưng Kuramoto vừa cắm cái flag kia xong, nên là chắc chắn lại có gì đó rồi.