I, an Ordinary Person With No Special Qualities, Risked My Life to Save Two Beautiful Twin Sisters, and as a Result, Made Two Sisters, Who Were Actually Yandere, Fall in Love With Me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3472

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1286

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 302

Kiểm tra cuối kỳ - Chương 19 Ổn mà, cậu có thể cảm ơn Riona sau

“Hả, sách giáo khoa Anh của mình sủi đâu rồi….?”

Tôi quay về lớp sau khi tự kỷ trong toilet và chuẩn bị trước bài cho tiết 6, English, thì nhận ra sách giáo khoa của mình đã không cánh mà bay.

“Lạ thật, sáng nay mình mang theo rồi mà nhỉ?”

Đáng lẽ nó phải cùng tôi tới trường sáng nay, nhưng sao nó không ở trong ngăn bàn của tôi? Khi kiểm tra lại một lượt cặp xách và tủ đựng đồ, tôi nhận ra có ai đó đang nhìn mình và nở nụ cười mờ ám.

“.......Ra là trò của Kuramoto.”

Dựa trên những lời cậu ta nói ban nãy, cậu ta hẳn đã dấu sách của tôi ở đâu đó. Đây chẳng khác gì trò quấy rối của lũ học sinh tiểu học, nhưng lại rất hiệu quả với tôi vì tôi làm méo có bạn.

Tôi là một kẻ cô độc, trong lớp tôi chẳng nhờ ai cho mình mượn sách được. Không có sách, học English chẳng khác gì nghe người ngoài hành tinh giao tiếp, đây là cả một vấn đề với tôi. Kuramoto đang đánh đúng vào điểm yếu của một kẻ cô độc như tôi.

“Bome, nên làm gì giờ……?”

Chỉ còn 3 phút nữa là vào tiết, nên giờ đi tìm không kịp nữa rồi. Tìm Kuramoto và chất vấn cũng là một cách, nhưng làm méo có chuyện cậu ta trả lại dễ thế.

Trong một khoảnh khắc tôi nghĩ mình nên làm con ngoan trò giỏi và bảo giáo viên rằng cô ơi em mất sách rồi, nhưng tôi không muốn bị hạ điểm học bạ, vì chiến tích vắng mặt cả tháng của tôi đã đủ lắm rồi. Trong khi tôi đang đứng ngồi không yên, Reona tới bắt chuyện với tôi.

“Nè Ryoya-kun. Sắc mặt cậu trông khó coi thế, có chuyện gì à?”

Reona đáng ra đang nói chuyện với bạn bè mình ở cuối lớp, nhưng thoắt cái, cô ấy đã đứng ngay cạnh tôi.

“.....Thực ra tớ làm mất sách Tiếng Anh cho tiết sau.”

“Đó là một vấn đề đấy. Nhân tiện, cậu mượn được ai chưa?”

“......Cậu nghĩ sẽ có người cho kẻ cô độc như tớ mượn sách?”

Reona hỏi và tôi đáp lại. Bản thân tôi cũng thấy hơi buồn khi phải nói ra, nhưng sự thật mà, phải học cách chấp nhận nó thôi.

“Ra vậy, thế để tớ mượn của Riona cho cậu nhé? Tớ chắc chắn sáng nay lớp em ấy cũng có Tiếng Anh.”

“Ể, thật à?! Tớ có thể không mượn của cậu ấy không, vì tớ thật sự rất cần sách?”

Với tôi, lời đề nghị của Reona chính là một sự cứu rỗi. Tôi đoán thật sự có thể gọi đây là “Đức Phật phổ độ chúng sinh”.

“Ok, chờ đây một tí. Tớ qua lớp Riona mượn rồi về ngay.”

Nói rồi, Reona vội rời khỏi lớp. Hiển nhiên, mọi người trong lớp đều đã nhìn thấy cuộc nói chuyện của chúng tôi.

Phần lớn mọi người nhìn tôi với vẻ hiếu kỳ như thể họ vừa chứng kiến cuộc trao đổi giữa tôi, kẻ cô độc trong bóng tối, và Reona, nữ thần của lớp.

Cơ mà, trong số đó có vài ánh mắt thù ghét, không cần phải nói, đầu tiên phải kể đến là Kuramoto. 

Cha nội này hẳn phải thấy khó chịu lắm vì cậu ta đáng ra phải tận hưởng khoảnh khắc tôi khúm núm khi thiếu sách, và giờ âm mưu của cậu ta đã đổ bể.

Hơn nữa, vì người can thiệp chính là Reona, rõ ràng âm mưu của cậu ta đã kết thúc với kết quả tệ nhất có thể xảy đến.

Kuramoto không tới can thiệp với tôi vì cả hai đang ở trong lớp, nhưng tôi dám thề là nếu đổi vị trí ở nơi không có người, cậu ta hét thẳng vào mặt tôi ngay.

“Nhân tiện, bản mặt của Kuramoto khi Reona nói rằng cô ấy sẽ đi mượn sách của Riona cho mình đúng là vô giá.”

Trong lúc đang trò chuyện với Reona, tôi liếc nhìn qua biểu cảm của cậu ta, và thấy cái biểu cảm ức chế đó phê thật sự. Đủ để khiến cơn giận bị mất sách của tôi biến mất.

“Thể nào cậu ta cũng tiếp tục quấy rối mình cho mà xem….”

Xét về con người của Kuramoto, đời nào cậu ta dừng lại ở đây. Tôi không nghĩ Kuramoto nhỏ nhen sẽ làm trò gì quá khoa trương, nhưng vẫn nên thận trọng thì hơn.

“Sẽ rất rắc rối nếu cậu ta trộm thêm cái gì, nên từ giờ nên cất đồ vào tủ khóa. Miễn là không quên khóa tủ, có lẽ mình sẽ ổn thôi.”

May là lần này chỉ có sách của tôi bị mất, chứ nếu là quần áo thể dục, tôi sẽ hết cứu.

Dù chiều cao có gần bằng nhau, tôi khó có thể tưởng tượng được việc một cô gái như Riona sẽ cho tôi mượn quần áo thể dục của cô ấy.

Mà dẫu Riona có cho mượn đi chăng nữa, tôi cũng không có gan mặc. 

Trong khi nghĩ về điều này, Reona đã quay lại lớp, trên tay cầm theo một cuốn sách.

“Xin lỗi đã để cậu chờ, tớ mượn cuốn này từ Riona. Em ấy nói là sẽ ổn thôi miễn sao cậu trả lại sau khi tan học.”

“Cảm ơn rất nhiều.”

“Ổn mà, cậu có thể cảm ơn Riona sau.”

Reona đưa tôi cuốn sách với nụ cười trên môi và về chỗ mình. Sau đó, tiếng chuông reo lên và lớp học bắt đầu.

Tôi có thể cảm thấy ánh mắt của Kuramoto nhìn tôi trong suốt buổi học, nhưng có vẻ tôi cũng chẳng làm gì được. Nói thật, ánh mắt của cậu ta khá khó chịu, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì, nên cứ kệ nó đi.