Có gì đó không ổn rồi.
Sheltis bật dậy khỏi giường khi một cảm giác kỳ quặc, khó chịu tấn công cậu.
“… Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Đồng hồ treo tường chỉ ba giờ sáng. Trời vẫn chưa sáng hẳn – đây là quãng thời gian nhập nhoạng giữa đêm dài và bình minh. Sheltis và những tân binh khác không tập luyện buổi sáng vào thời điểm này. Đúng vậy, giờ thì ai cũng đang say ngủ.
… Sao lại ồn ã thế kia?
Tiếng ồn ào chính là nguyên nhân khiến cậu đột ngột thức dậy. Và nó phát ra từ phía hành lang ngoài phòng cậu.
Có vẻ như chẳng xảy ra vụ lộn xộn nào phía ngoài. Thay vào đó người ta bước đi bằng những bước chân rất nhẹ để không làm phiền những người vẫn đang còn say ngủ. Phải chăng có một nhóm nào đó cần khởi hành sớm? Không, có quá nhiều người nên không thể nào là điều đó được.
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Không khí thật nặng nề.
Có cảm giác như cậu bị hút vào một đầm lầy vậy – bầu không khí ngột ngạt đến mức khó thở. Mỗi khi xảy ra chuyện này thì cảm giác bất an của cậu luôn trở thành sự thực.
Xem chuyện gì đang xảy ra nào.
Cậu chậm rãi mở cửa.
Một nhóm nhỏ vừa mới đi ngang qua cửa phòng cậu ngay lúc cậu mở cửa. Một trong số đó là một người phụ nữ dong dỏng cao trông như một phần của màn đêm do chiếc áo khoác màu xanh lam. Điếu xì gà trên môi cứ lập lòe như ánh lửa ma trơi.
“… Phụ trách Yumelda?”
“À, ra là Sheltis”.
Phụ trách quay đầu lại. Sau phụ trách là vài người lính trong bộ đồng phục toàn trắng với huy hiệu lính chính quy nổi bật trên vai.
Không có lý do gì mà một phụ trách dẫn một tốp lính đi giữa đêm khuya lại là một chuyện bình thường. Nếu vậy thì chỉ có thể có tình huống khẩn cấp xảy ra khi…
“Lý do của tai nạn vẫn chưa rõ ràng. Đội giải cứu đã xác nhận tình huống trở nên nghiêm trọng, và quyết định cử một đội chính thức bao gồm lính chính quy và các nữ tư tế tập sự cho nhiệm vụ này. Tôi và I’sa đã được chọn”.
Trong đầu cậu giờ chỉ có duy nhất một lý do.
“Lẽ nào lại… Phụ trách ơi?”
“Ôi, gặp phải cậu đúng là số ta không may thật rồi”.
Phụ trách nở một nụ cười cay đắng hiếm gặp và cắn mạnh vào đầu điếu thuốc.
“Ta không có thời gian giải thích do đang trên đường đến dự họp… ở tầng thứ hai mươi hai, nếu cậu muốn biết rõ hơn”.
Tầng thứ hai mươi hai, chính là bệnh viện trong tòa tháp, nơi mà vài ngày trước cậu vẫn còn nằm điều trị.
“… Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
Cậu cảm thấy bàn tay nắm chặt của mình đang run lên.
Mồ hôi chảy ròng ròng từ má xuống dưới cằm. Dù rằng gương mặt cậu nóng bừng nhưng sống lưng thì lạnh toát.
“Ứ!”
“Sheltis!”
Cậu cố gắng để không phải làm gì sau khi nghe tiếng của phụ trách.
“Nhớ – đừng làm điều gì bất cẩn. Chúng ta đã quyết định cử đội thứ ba đi – đội của Sennenshi Run”.
“…”
Sheltis quay người lại, chạy về phía thang máy mà không để lại một lời nào.
***
Một luồng ánh sáng chói mắt đập vào cậu khi cánh cửa thang máy mở ra.
… Giờ này mà vẫn còn sáng đèn sao?
Trước mặt cậu la liệt những người lính bị thương.
“… Thật đáng sợ.
Những tân binh trên giường bệnh trông vô cùng yếu ớt. Bộ đồng phục trắng của họ lấm lem bùn đất trong khi băng cứu thương đầy máu tươi.
Các phụ trách cứ lướt dọc ngang trong phòng, vừa đi vừa kêu gào.
Bác sĩ lướt nhanh qua hồ sơ bệnh án và nói chuyện với người khác bằng giọng oang oang. Còn các y tá thì đang đi rất nhanh qua những con đường rất hẹp với hai tay đầy thuốc.
“Tránh sang bên đi! Nước sôi nước sôi!”
Những người khiêng cáng vội vã bước qua vị trí ban đầu cậu đang đứng. Không chỉ một, mà những hai, ba… Con số sẽ đông hơn nhiều nếu có nhiều cáng cứu thương vào thang máy hơn.
Tại sao mọi thứ lại trở nên như thế này?
“Chuyện gì đã xảy ra…!”
Cậu cắn chặt môi và chen lấn trong đám đông ở quầy thủ tục. Khi cậu đến được phòng cấp cứu nằm ở bên trong thì cậu kiểm tra thương thế của từng tân binh mà cậu có thể thấy.
Cuối cùng…
Sheltis dừng lại khi cậu thấy người xạ thủ nằm trên giường và một cô gái im lặng cúi đầu khi ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường.
“I’sa”.
“… Bạn là… song kiếm thủ…”
Nhỏ ngẩng đầu lên. Đôi mắt của nhỏ đỏ hoe.
Chiếc váy đồng phục của nhỏ thủng lỗ chỗ, hiện rõ lớp da tái xám phía dưới – những vết bầm tím. Đôi chân của nhỏ cũng lấm lem bùn đất.
Tuy nhiên điều ngạc nhiên nhất chính là việc nhỏ là người duy nhất bị thương nhẹ so với những người còn lại đều không cách gì di chuyển nổi.
“Chuyện là… ứ ứ…”
Nhỏ gần như muốn khóc.
“… Jin, em ấy… bảo vệ tôi…”
Nhỏ nhìn tay xạ thủ đang mê man trên giường bệnh.
Hừm.
Ra đây chính là cảm giác bất an mà cậu cảm nhận được khi gặp họ lần đầu.
“… Mình không hiểu, chuyện gì đã xảy ra?”
“Chuyện xảy ra ư?”
I’sa nhìn cậu, cất cao giọng.
“Chuyện xảy ra… cũng chính là điều tôi rất muốn biết đây… tại sao… tại sao mọi thứ lại trở nên như thế này…”
Sheltis lặng lẽ nhìn nhỏ, vẫn đang không ngừng run rẩy. Nhỏ không cần cậu an ủi; nhỏ cần thời gian để bình tĩnh lại để có thể vượt qua trạng thái khủng hoảng này.
Một lúc sau I’sa lấy lại bình tĩnh.
“… Xin lỗi, tôi xúc động quá”.
Nhỏ hít một hơi thật sâu để điều hòa nhịp thở. Một cô gái mạnh mẽ – nhỏ tự ép mình không được hoảng bằng sự ngạo nghễ của chính mình. Sheltis rất khâm phục sức mạnh tinh thần của nhỏ.
“Mình mới là người phải xin lỗi. Xin lỗi vì ban nãy đã thô lỗ”.
“Không đâu… sớm thế này mà bạn đã đến đây. Cảm ơn”.
I’sa hít một hơi thật sâu khác khi nhỏ lấy tay phải ôm chặt tay trái.
“Giờ hẳn bạn đã biết rồi, tôi và Jin được cử đi giải cứu hai đội trước đó… đội mà ban đầu chúng ta không thể liên lạc được và đội giải cứu vốn chung số phận. Cả hai nhóm đều bị mất liên lạc ở cùng một địa điểm”.
“Khu vưc phía Tây của khu thiên nhiên?”
“Ra bạn cũng biết nhỉ…? Đúng rồi đó”.
Đúng như cậu nghĩ.
Cho rằng im lặng là đồng ý. I’sa khó nhọc nói tiếp.
“Chính ở phân khu bốn, khu vực bình nguyên trải rộng. Tân binh của cả hai nhóm nằm la liệt ở đó… Thật sự mà nói chúng tôi không nghĩ là sẽ tìm ra họ nhanh chóng đến thế, thành ra chúng tôi cứ ngỡ nhiệm vụ lần này dễ dàng thôi”.
Tuy nhiên… đôi môi của cô gái trẻ run rẩy. Cậu có thể cảm nhận được nỗi sợ trong giọng nói ấy; nỗi sợ có thể thấy rõ trong đôi mắt đang cụp xuống ấy.
“Tuy nhiên Jin cảm thấy có điều gì đó không ổn sau khi thấy những người lính gục ngã ở đó. Chuyện này bình thường, đúng không? Ý là cả hai nhóm đều gục ngã giữa bình nguyên trống vắng. Kiểu như…”
“Một ai đó đã mang họ đến đó?”
Vốn dĩ nhóm bị triệt hạ ở một nơi khác. Sau đó họ bị đưa đến một vị trí xa xôi để giữ bí mật địa điểm.
“Hừm. Những dấu vết trên bình nguyên cho thấy các tân binh này được mang đến từ một nơi khác. Chúng tôi để hai người kia lại để chăm sóc y tế còn tôi và Jin theo dấu vết để lại để bắt đầu điều tra, và rồi…
“Chúng tôi gặp… một con quái vật”.
“… Ý bạn quái vật là sao?”
Sheltis chẳng còn cách nào khác là hỏi lại để khẳng định mối nghi ngờ trong đầu mình sau khi nghe một từ ngữ kỳ lạ từ cô gái.
Chẳng có thứ gì trên lục địa trôi dạt được xếp vào nhóm “quái vật” cả. Nếu họ đang nói về Yuugenshu – sinh vật đe dọa loài người – thì có thể nói thẳng tên. Nếu đó là những sinh vật có hại như rồng chẳng hạn thì có thể nói tên loài.
“Không phải Yuugenshu, sinh vật gây hại, mà là một con quái vật?”
“Hắn là người”.
“… Đợi đã, con người sao? Cả ba đội đều bị đánh bại chỉ bởi một người duy nhất?”
“Hừ, đúng thế. Nhưng thi thoảng… thi thoảng chúng tôi không nghĩ là mình đang đánh nhau với một con người. Đó là trận chiến một chiều… chúng tôi thậm chí còn chẳng thể ra đòn. Chúng tôi không thể chống đỡ hay thủ thế… Có thể nói rằng đó là trận chiến giữa kẻ mạnh và kẻ yếu… đối thủ mạnh đến mức vậy đó”.
… Sao điều này có thể xảy ra được?
Những người lính bất tỉnh trong bệnh viện trông như bị trúng thương từ một loạt các vết thương khác nhau: bị vật nhọn đâm trúng, bị đập bởi một thứ gì đó có vẻ như là một quả cầu sắt rất to; một số người toàn thân đầy thương tích kiểu như họ vừa mới tham gia một trận đấu vật vậy.
Thật khó có thể tin rằng chỉ một người duy nhất mà có thể gây ra được nhiều loại thương tích như thế.
“Bạn có thể nói chi tiết hơn được không?”
“Bạn biết để làm gì? Tại sao chứ?”
I’sa hỏi bằng một tiếng cười mỉa mai
“Đây không phải lúc để cho một tân binh như bạn bước ra sân khấu đâu. Nữ hoàng Salah đã đưa ra mệnh lệnh cho nhóm của Run phải kết thúc vụ này… Hẳn người cho rằng nhiệm vụ này vượt quá tầm lính chính quy hay tân binh rồi”.
Nhỏ cười đau đớn.
Tiếng cười tràn đầy sự thống khổ.
“… Tôi… chẳng thể… làm được gì… Jin… bảo vệ tôi… và dù rằng em ấy ngã xuống trước mặt tôi… thì tôi vẫn…”
Bàn tay đặt trên đùi nhỏ run rẩy không ngừng.
Nhỏ đột ngột đứng dậy khỏi ghế.
“Tại sao… Hãy trả lời tôi tại sao? Tôi… Tôi cũng rất muốn trả thù cho Jin… nhưng tại sao… tại sao tôi lại yếu đến thế chứ?”
Mọi thứ xảy ra chỉ trong một thoáng chốc.
I’sa nắm lấy cổ áo Sheltis và kéo cậu lại gần.
“Chẳng lẽ lính chính quy… vô dụng đến thế? Chúng ta cứ mãi phụ thuộc vào những Sennenshi như đội trưởng Run hay những tinh binh trong thực chiến…?”
Nhỏ cắn môi để ngăn mình không khóc. Dù vậy những giọt nước mắt vẫn cứ lăn dài.
“Bạn biết không”…
Nhỏ cúi thấp đầu trong khi vẫn nắm chặt cổ áo Sheltis. Sau đó nhỏ tiếp tục trong tiếng nấc
“… Tôi không thể chấp nhận điều này… hay trận đấu giữa chúng tôi với cậu, thành ra tôi cứ nói với Jin rằng có khi cậu được thần may mắn phù hộ thôi. Nhưng cậu biết Jin nói gì với tôi không? Thằng ngốc đó bảo… Thế à? Em lại thấy đó là một điều thú vị…”
“Ừ, em thấy rất thú vị. Nghĩ đi I’sa, nếu một tân binh có thể đánh bại được lính chính quy thì việc chúng ta đánh thắng tinh binh đâu phải là chuyện không thể?”
“Nếu vậy sao chúng ta không cảm ơn song kiếm sĩ ấy đã mang lại cho chúng ta chút hy vọng mong manh?”
“Hài thật chứ… sao nó lại chắc chắn và lạc quan về điều này đến thế?”
Tay xạ thủ hiện đang phải chụp ống thở lên gương mặt. Cậu ta đang phải điều trị sau khi bị thương nặng do bảo vệ I’sa. Nhưng với Sheltis, những lời nói ấy cứ như được trực tiếp phát ra từ chính người ấy.
“… Tôi… tôi… tại sao…”
Bàn tay nắm áo cậu của nhỏ run nhè nhẹ.
Nhỏ không thể nào tự mình đứng vững, thế mà thể diện của nhỏ không cho phép nhỏ phụ thuộc vào người khác. Thành ra cô gái chỉ có thể đứng vững khi nắm chặt cổ áo của chàng trai trẻ.
“… Thế nên”.
Một giọng nhỏ như muỗi kêu.
Một thứ âm thanh giống như tiếng mưa rơi vỗ lên mặt cỏ.
“… Tôi không được phép nhờ người ngoài giúp đỡ… Nhưng…”
Nhỏ hít một hơi thật sâu.
“Hãy giúp tôi… chăm sóc cho Jin”.
I’sa đẩy vai Sheltis để tách ra xa cậu. Gương mặt nhỏ nhăn nhó vì đau đớn do thương tích hành hạ. Nhỏ quay cơ thể yếu ớt của mình sang bên.
Sau đó nhỏ bước về phía cánh cửa phòng y tế.
“Đây là chuyện riêng của tôi. Đó là một tội lỗi… giữa tôi và Jin”.
Nhỏ tính đi đâu? Câu trả lời đã quá rõ ràng.
Giải quyết món nợ này.
Nhỏ muốn tự mình hạ gục kẻ thù dù rằng mình đầy thương tích và chuyện ngay cả khi nhỏ và Jin hợp lại vẫn chẳng phải là đối thủ của kẻ địch. Nhỏ thậm chí còn biết rằng nhỏ không có cơ hội thắng, nhưng nhỏ không cho phép mình chỉ ngồi nhìn.
“Muốn trả thù cho Jin ư?”
“… Không phiền bạn quan tâm”.
I’sa tiếp tục bước đi, vừa đi vừa xé bỏ những băng dính vướng víu trên người.
“Tôi không chấp nhận mọi thứ như thế này được”.
Sheltis hiểu rõ cảm xúc của I’sa.
Nhưng… dù có hiểu đi nữa thì mình có thể để cho cậu ấy đi không?
Dù biết rằng toàn thân đầy thương tích, mình vẫn để cậu ấy ra đi như nguyện vọng?
Hay mình ngăn lại dù biết rằng điều đó xúc phạm đến cảm xúc hiện tại của nhỏ?
Hay…
“…Nếu mình có thể giúp I’sa…”
Lúc cậu lầm bầm điều đó thì đột nhiên lời cảnh báo của phụ trách Yumelda thoáng qua óc.
“Đố cậu dám làm điều gì bất cẩn”.
“… Ra ý phụ trách là như thế”.
Sheltis cảm thấy cay đắng khi cuối cùng cậu cũng đã nhận ra được ẩn ý sau câu nói của phụ trách.
Nếu như Yuugenshu tấn công thì mỗi hành vi chưa được phép đều có thể đặt Thiên kết cung <Sophia> vào tình thế nguy hiểm. Đó là lý do tại sao những tân binh gom lại thành các nhóm và làm việc theo nhóm.
… Nếu giờ mình giúp I’sa.
… Thì mình sẽ khiến Monica gặp vấn đề do mình đã gia nhập nhóm của cậu ấy.
Nếu cậu tham gia với I’sa thì trong trường hợp thất bại họ sẽ bị trừng phạt nặng nề. Điều đó sẽ khiến Monica gặp phiền phức và mục tiêu trở thành lính chính quy của cậu ngày càng trở nên xa vời. Kết quả là lời hứa của cậu với Yumi ngày càng xa tầm tay.
Mình có nên mạo hiểm giúp I’sa không?
… Mình sẽ phải nghiên cứu cẩn thận chuyện này.
Lý do cậu vào Thiên kết cung <Sophia> là để hoàn thành lời hứa với Yumi. Cậu là một kẻ dị biệt vốn đã ngã xuống Uế ca địa đàng chi viên, và chính điều đó gây cho cậu rất nhiều bất lợi. Cậu không cho phép mình hành động bất cẩn, cũng như cậu chẳng có thời gian lo lắng cho kẻ khác.
Hành vi của I’sa bắt nguồn từ ý nguyện của chính nhỏ, nên chẳng liên quan gì đến cậu. Tính đến vị thế hiện tại của cậu cũng như lời hứa với Yumi thì đó là một kết luận logic.
… Tuy nhiên.
“Không phải thế…!”
Sheltis ngẩng đầu lên khi cậu nắm chặt tay.
… Mình sẽ rất hối tiếc nếu không giúp I’sa.
Dù rằng cậu có thể trở thành lính chính quy, thậm chí Sennenshi nhưng nếu cậu cứ phớt lờ những vấn đề của người khác như hôm nay thì liệu cậu có thể ngẩng cao đầu trước mặt Yumi khi cuối cùng cậu có thể đặt chân đến đích?
… Không thể nào có chuyện đó.
Ba năm trước, cậu đã mù quáng theo đuổi chức danh Sennenshi mà không hề hiểu gì về nỗi đau của những nữ tư tế cũng như trách nhiệm của Sennenshi.
Mười bốn tuổi, cậu vẫn còn quá trẻ trâu để hiểu được tầm quan trọng mối liên hệ giữa nữ tư tế và Sennenshi của họ.
Nhưng giờ mọi thứ đã khác rồi.
Cuối cùng cậu cũng đã nhận ra chính đó là điều quan trọng nhất trên con đường trở thành Sennenshi của cậu.
“Mình…”
Cậu nghiến chặt răng, nắm chặt tay khi nhìn vào cô gái đang quay lưng về phía cậu.
“… Mình đã thề rằng sai lầm ngày xưa sẽ không lặp lại”.
“Ơ?”
I’sa quay đầu lại vì sốc khi nghe thấy tiếng của cậu phát ra từ sau lưng. Sheltis gật đầu như đáp trả ánh nhìn ấy.
… Thế là đúng, phải không Yumi?
Cậu hẳn không hề đưa ra quyết định khiến cậu cảm thấy xấu hổ khi đối diện Yumi với tư cách Sennenshi.
Vì ngày ấy, Yumi…
“Với tư cách nữ tư tế, tôi chỉ có thể duy trì kết giới – nhưng tôi tin rằng mọi người ở đây làm được nhiều hơn tôi”.
Bạn đừng nên làm những việc khó chỉ một mình. Thay vì thế bạn nên làm những việc gì bạn có thể làm và làm điều đó cũng giúp người khác nữa. Tôi hy vọng mọi người có thể xây dựng mối quan hệ mà ở đó mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau”.
… Đúng, chính Yumi đã nói vậy.
Cô bạn thanh mai trúc mã của cậu thật sự vô cùng rạng rỡ và thành thật khi cô bình tĩnh nói lên suy nghĩ của mình. Cô ấy là một cô gái tử tế.
Mình quyết định bảo vệ Yumi chính xác vì cách sống ấy.
Thế nên chẳng có lý do gì để mình do dự thêm nữa.
Dù rằng sau khi giúp I’sa thì con đường của mình lại dài hơn – dù rằng đó không phải là con đường ngắn nhất trên con đường trở thành Sennenshi của cậu thì cậu sẽ vẫn dũng cảm tiến bước.
“I’sa này”
“…Gì?”
Nhỏ nhíu mày tỏ vẻ hoang mang.
“Bạn không thể đi được đâu”.
“Ha! Gì nữa đây? Cố ngăn tôi lại sao? Tôi đã nói từ nãy đây là chuyện của tôi…”
“Chính bạn mới là người chăm sóc Jin, đúng không?”
“… Thì… Bạn muốn tôi phải làm gì đây? Ai sẽ trả thù cho Jin khi tôi ở đây chứ?”
“Mình sẽ đi thay”.
“… Gì? Bạn đang nói cái gì thế?”
“I’sa này, bạn hãy ở bên cậu ấy. Mình tớ cũng ổn rồi”.
“Bạn đùa chăng…”
“Tớ rất nghiêm túc”.
Đó là câu trả lời duy nhất của cậu.
Và như thế, cậu mỉm cười với cô gái đang đăm đăm nhìn cậu. Cậu hướng cái nhìn của mình về phía chàng xạ thủ đang nằm mê man trong khi đôi mắt của cô gái mở to vì ngạc nhiên.
“Sẽ rất kỳ quặc khi mình nói điều này, nhưng mình rất hạnh phúc khi hai bạn đến mời mình cùng tham gia nhiệm vụ. Ngay trong số các tân binh thì chỉ mỗi Monica nói điều ấy với mình thôi – và, cảm ơn bạn đã mời mình”.
“… Lý do của bạn là đây ư?”
“Điều đó với mình rất quan trọng, cũng như Jin rất quan trọng với bạn vậy”.
Nhỏ im lặng.
Ngay lúc Sheltis bước ngang qua nhỏ.
“Mình đã rất cố gắng để không phải nói lên tiếng nhờ bạn…”
I’sa cố nén tiếng nấc. Rồi bất thình lình ngẩng mặt lên.
“Mình nghĩ rằng tại sao một lính chính quy như mình lại hạ mình xuống ngang cấp một tân binh… Đó là lý do mới nãy mình cố buộc mình phải nói thế”.
“Hì”.
Cậu có thể hiểu rất rõ cảm xúc của cô. Đôi mắt của cô gái này đang tìm kiếm niềm hy vọng dù rằng vẻ mặt đau khổ của nhỏ như đang cố nén việc nhờ cậu giúp đỡ – chỉ điều đó là quá đủ để cậu hiểu rõ lý do ẩn sau hành động ấy.
“… Bạn có sẵn lòng làm điều đó vì chúng tôi không?”
“Mình chẳng tuyệt vời đến thế đâu, cũng như chẳng có khả năng để hiến dâng bản thân để giải quyết chuyện của người khác. Mình chỉ là một tân binh mà thôi”.
Sheltis lắc đầu và mỉm cười với cô gái giờ đây ngẩng đầu lên nhìn cậu.
“Chính xác hơn phải nói rằng mình hành động theo cảm xúc của mình, thành ra chẳng cần I’sa cảm thấy nợ mình điều gì đâu – Mình làm điều này vì chính mình. Chỉ có thế”.
Nhỏ một lần nữa rơi vào im lặng. Và rồi…
“… Thay mặt Jin mình cảm ơn bạn”.
Thay mặt Jin ư? Ngay lúc cậu định hỏi…
“Phần mình sẽ cảm ơn nếu như bạn thắng lợi trở về… vậy được chứ?”
“Hơn cả đủ”.
Sheltis chỉ có thể mỉm cười với cô gái vốn cuối cùng cũng đã quay trở lại trạng thái cao ngạo của mình.
Đúng vậy, hình ảnh ngạo nghễ này hợp với nhỏ nhất.
“Còn một chuyện khác. Mình… không chắc có nhớ đúng hay không, nhưng kẻ địch có nói trong trận chiến… ‘còn mười chín giờ nữa’.”
“Và trận đấu bắt đầu lúc nào?”
“Buổi chiều… tầm năm giờ”.
Giờ đã là bốn giờ sáng ngày hôm sau. Có nghĩa là mười một trong số mười chín giờ đã trôi qua, tức vẫn còn tám tiếng nữa. Dựa trên thời điểm hiện tại thì…
Chính giữa trưa.
Dù cậu có lên xe đến khu thiên nhiên ngay lập tức thì không có gì đảm bảo cậu sẽ đến đúng lúc cả.
“Cẩn thận, hắn cũng là một kẻ điều khiển rối như mình, nhưng không chỉ có vậy đâu”.
“Hì”.
“… Bạn chắc chắn sẽ thắng và an toàn trở về mà, đúng không?”
I’sa bất thình lình vung tay lên không trung.
Sheltis cũng đáp trả bằng hành động tương tự.
“Chắc chắn”.
Hai nắm tay của họ chạm vào nhau phát ra một tiếng thụp. Âm thanh phát ra từ lời hứa vang vọng khắp căn phòng.
Và Sheltis ra khỏi phòng bệnh.
Đi thôi. Như lần mà Yumi dốc hết can đảm nói trước toàn thể mọi người…
Mình… chỉ làm những gì có thể mà thôi
***
Yên ắng.
Nhiệt độ trong căn phòng làm mọi thứ đóng băng, kể cả chuyển động của không khí.
Một không gian uy nghiêm hoàn toàn khác biệt với những khu vực con người sinh sống.
Tầng thứ hai trăm tám mươi mốt. Thánh đường.
Những đồ tế lễ bằng vàng tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ. Có một cửa kính lớn khắc hình mặt trăng và những vì sao. Trần phòng được sơn màu xanh để mô tả bầu trời.
Với những nữ tư tế tập sự thì căn phòng này là nơi diễn ra bài thi cuối để trở thành nữ tư tế. Còn đối với những nữ tư tế thì đây là nơi họ cầu nguyện mỗi khi diễn ra nghi lễ.
“…”
Người duy nhất trong căn phòng, Yumi, đang ngồi xuống với ánh mắt nhắm nghiền.
Cô đang quỳ gối bất động trên mặt sàn lạnh cứng. Hơi thở của cô vô cùng yếu ớt. Cô cố tình làm giảm đi chức năng của cơ thể để đạt đến trạng thái thiền, và điều đó khiến những suy nghĩ của cô không còn bị hạn chế bởi sự phân tâm do cơ thể cô mang lại – cái đói, cái lạnh, cơn đau đầu và buồn ngủ.
Tâm an.
Với các nữ tư tế đây là một phương thức vừa đơn giản, vừa sâu sắc. Đây cũng chính là phương thức yêu thích của nữ tư tế đàn chị để cô có thể tập trung tâm lực mỗi khi cô cần bình tâm suy nghĩ.
… Một phương thức để thanh tẩy mateki.
… Nữ hoàng Salah nói với cô rằng phương thức ấy tồn tại.
Cô lắng nghe giọng nói vang vọng mãi trong tâm trí mình. Với Yumi, điều này chẳng khác gì việc cô đang nói chuyện với một bản sao khác của chính mình.
… Thần chú shinryoku thanh tẩy hiện tại của mình dư sức xử lý mateki làm hại con người.
… Nhưng trong trường hợp mateki xâm nhập vào cơ thể mà không làm hại người đó thì sao?
… Và nếu lượng mateki đó đủ mạnh để ngang ngửa với thứ sức mạnh mình đang có?
Suy nghĩ của cô cuồn cuộn dâng trào.
Những ý tưởng mới sáp nhập với cái cũ trình hiện liên tục trong đầu cô không ngừng nghỉ.
… Hiện tại thì shinryoku của mình kháng Mateki của Sheltis.
… Nhưng nhìn vấn đề dưới một góc độ khác thì điều đó có nghĩa là mình có khả năng khu trục mateki của cậu ấy nếu tránh không kích hoạt cộng hưởng Elbert.
Cộng hưởng ư?
… Phương thức đó có thể tồn tại sao?
“…”
Cô cảm thấy khó chịu khi ánh sáng trong thánh đường chiếu vào mắt cô. Cùng lúc đó những giác quan của cô bắt đầu có dấu hiệu hoạt động trở lại.
“… Lạnh quá”.
Mặt sàn kim loại đã lấy hết đi thân nhiệt từ hai đầu gối vốn đã tê cóng của cô.
Yumi cắn nhẹ môi khi cô áp những ngón tay vốn lạnh cóng do sảnh đường lên mặt mình.
“Cơ thể người ra có thể lạnh giá đến mức này…”
Hai tay cô lạnh cóng, còn hơi thở như đông cứng.
Cô mong muốn có được chút hơi ấm, cô muốn được nắm tay cậu.
“Nhưng chỉ đợi là chưa đủ… Nữ hoàng Salah cũng nói vậy”.
Cô phải tự mình tìm kiếm câu trả lời với tư cách nữ tư tế thanh tẩy.
Phải có cách nào đó để mình có thể chạm được vào cậu ấy. Và mình phải tìm ra điều đó.
“Mình phải cố gắng… bởi mình cũng là nữ tư tế mà”.
Yumi gật đầu, cắn chặt môi, và một lần nữa nhắm mắt lại.
***
“… Phải nhanh lên thôi”.
Sheltis lao về phòng ở tầng thứ mười một và đá tung cánh cửa tủ.
Cặp vỏ kiếm kim loại đen ngòm.
Chúng được tạo thành từ ximăng crom và được thiết kế đặc biệt cho song kiếm. AI <Ilis> đã chuẩn bị sẵn thứ này cho cậu phòng khi cần – cậu không hề nghĩ là có lúc mình sẽ dùng đến nó.
Cậu lấy cặp kiếm của mình dưới gầm giường và tra vào vỏ trước khi giắt vào lưng.
Phân khu bốn, khu Tây khu thiên nhiên.
Kẻ tấn công những thành viên của Thiên kết cung <Sophia> nằm ngay ở một trong số những vị trí mà Kagura đã dự đoán, vị trí mà Yuugenshu có thể xuất hiện.
Chỉ còn tám tiếng nữa.
Thời hạn mà I’sa đề cập chính xác là giữa trưa nay.
Cậu không hiểu hàm ý của nó, nhưng đó hẳn là một chuyện rất xấu. Và để ngăn điều đó xảy ra.
“Run… không kịp tới đó mất”.
Tầng một Thiên kết cung <Sophia>.
Sheltis xuống đến nơi và chạy băng qua đại sảnh trống vắng.
Nếu cậu chung đội với một Sennenshi sẽ tốt hơn, nhưng giờ hẳn cô đã đứng chung đội với những tinh binh rồi.
Bất lợi của việc di chuyển theo nhóm chính là vấn đề sử dụng thời gian. Tập trung nhóm, chuẩn bị xe và xây dựng kế hoạch chiến đấu – khi mọi thứ hoàn thành thì chuyện đã xong rồi. Nếu vậy thì khả năng họ không thể đến kịp phân khu bốn trước giữa trưa rất lớn.
I’sa hẳn cũng đã nhận ra điều đó. Thành thử nhỏ muốn tự mình giải quyết mọi thứ.
“… Monica hẳn sẽ ngăn mình lại nếu biết mọi thứ xoay theo hướng này”.
Phải chăng đó là do cậu không nghe theo lời phụ trách? Thật ra dù có thế hay không thì nhỏ này cũng sẽ ngăn cậu lại. Monica hẳn không chấp nhận đồng đội mình lao vào chiến trường khi thân thể cậu vẫn chưa đủ sức tập luyện… Nhỏ này là thế mà; lo lắng cho đồng đội mình từ sâu tận đáy lòng, dù rằng ngày xưa rất cố gắng để trở thành nữ tư tế.
Vì thế cậu không được phép nói ra.
Cậu phải bắt đầu mọi việc trong yên lặng.
“Bãi xe hẳn ở nơi đây”.
Cậu chạy qua một hành lang dành riêng cho người của Thiên kết cung <Sophia> để ra khỏi tòa tháp. Ngoài trời lúc này vẫn còn tối, tiếng chim hót vẫn chưa vang. Chỉ có đường chân trời xuất hiện một màu trắng nhạt.
Cậu chạy đến bãi tập luyện ngoài trời. Một bóng đen lớn hình chữ nhật xuất hiện trước mặt cậu. Bức tường trắng được chiếu sáng rực rỡ, cánh cửa chớp ở chính giữa bức tường càng lúc càng lớn dần.
Đây chính là bãi xe – một bãi giữ xe do bộ thi hành luật quản lý, trong đó có cả chục chiếc đang đỗ.
“… Mình không quen lắm mấy chuyện này, nhưng mình nghĩ cái này chắc là được”.
Sheltis hướng mắt về phía một chiếc xe điện hai bánh tốc độ cao. Do cậu đi một mình nên chiếc xe này vốn tiện dụng và có tốc độ cao sẽ ưu thế hơn những phương tiện thông thường.
Ngay lúc đó
“Nếu bạn đến khu thiên nhiên thì chiếc xe này sẽ tốt hơn”.
Một tia sáng mạnh mẽ chiếu xuống từ trần phòng.
“Loại 21 là loại có thể lướt được, công suất vào khoảng bảy ngàn không trăm năm mươi Jun. Tốc độ cực đại của nó tuy không thể so được với cái xe đằng kia, nhưng do nó lướt trên mặt đường thay vì chạy bằng hai bánh nên đường đi đến khu thiên nhiên của nó sẽ ít xóc hơn”.
Người mở đèn trong bãi xe là một cô gái trẻ với chiếc mũ cảm biến trên đầu – vừa nói vừa chỉ về chiếc xe màu xanh đen ở phía xa.
“Ôi, thật may là tôi vẫn không lơ là việc giám sát bạn”.
“… Kagura?”
“Nhìn mặt cậu hẳn đang rất muốn biết tại sao tôi có mặt ở đây hử, đúng không? Dù rằng không muốn nhưng với việc có một lượng lớn những lính chính quy và tinh binh đi họp từ sáng sớm tinh mơ thì thật khó để tôi không nghĩ rằng có một chuyện gì đó đang diễn ra”.
*Keng* – Kagura đá nhẹ vào chiếc xe.
“Monica đã biết việc tôi bí mật gắn cả trăm camera giám sát trong và ngoài tòa tháp. Một phần do sở thích cá nhân, phần khác do bộ quản trị tháp đề nghi thế. Khi lưu ý đến đám lùm xùm bên ngoài phòng thì tôi mở màn hình lên, và aha – đúng như tôi đoán, có một người mà ai-cũng-biết-là-ai-đấy đang chạy không ngừng kìa”.
Và dĩ nhiên, bạn chứ ai.
Nhỏ thận trọng nhìn Sheltis.
“Việc bạn đến bãi xe một cách bí mật lúc sáng sớm thế này… Tôi cũng muốn có mặt khi bạn đi điều tra về Yuugenshu, tôi từng nói thế rồi cơ mà?”
“Không phải đâu Kagura, nghe này…”
Cậu bất thình lình im lặng.
Không còn thời gian để giải thích nữa.
“Nơi mình định đến… là khu phía Tây khu thiên nhiên. Phân khu bốn”.
“Ô, thế ra đúng là bạn đi điều tra về Yuugenshu à. Nơi này chính xác là nơi tôi đã chỉ ra còn gì…”
“Mình không đi điều tra về Yuugenshu đâu”.
“Tại sao?”
“Mình không có thời gian để giải thích. Bạn có thể tha cho mình lần này được không?”
Hừ – Kagura đặt ngón tay lên môi, tỏ vẻ suy tư.
“Có vẻ như bạn đang rất vội. Được rồi, tôi sẽ không hỏi thêm gì nữa – với điều kiện tôi cũng phải đi theo”.
… Đúng như dự đoán.
Sheltis đã sẵn sàng chấp nhận một yêu cầu như thế.
“Tôi không nghĩ đây là một điều kiện dở đâu. Tôi hứa sẽ không hở mồm nói với ai về hôm nay nếu tôi đi với bạn. Để tôi lái xe thay cho được không? Chuyến đi sẽ êm ái hơn nếu tôi lái xe thay cho bạn”.
“… Bạn muốn biết động cơ của mình đến thế sao?”
“Phải, thậm chí bạn còn giấu cả Monica. Vậy chính xác thì bạn đi đâu? Tôi hứa sẽ tuyệt đối giữ bí mật, ngay cả với Monica nếu bạn cho tôi đi theo”.
Tính sao đây? Dựa trên tính cách nhỏ thì Kagura hẳn sẽ tiếp tục chất vấn nếu cậu từ chối. Mà cậu cũng chẳng còn thời gian để lãng phí nữa.
“… Được, nhưng phải hứa với mình điều này: Nếu cảm nhận được nguy hiểm thì phải chạy ngay nhé”.
“Vậy là xong giao kèo”.
Gật đầu, nhỏ ngồi lên ghế lái.
“Này, ngồi ghế phụ lái đi. Gió sớm mai dễ chịu lắm đấy”.
***
Tiếng gió rít vù vù.
Khi đang ngồi trên chiếc xe đang lao đi trên đường thì gió thổi ràn rạt qua tai cậu tạo thành những âm thanh sắc nhọn. Trong gió thấp thoáng một nỗi buồn không thể nói nên lời…
… Như ngày ấy.
Đợt tấn công lớn của Yuugenshu vào Thiên kết cung <Sophia>. Âm thanh bây giờ cũng chẳng khác gì so với lần cậu đối đầu với con Yuugenshu thủ lĩnh ở trên không ngày ấy, ở vị trí cách hai ngàn mét so với mặt đất. Âm thanh than khóc của gió vang vọng khắp lục địa trôi dạt.
“Sheltis, Sheltis! Có nghe thấy tôi nói không?”
“Ơ? À, ừ. Mình ổn mà”.
Kagura, giờ đang ngồi trên ghế tài xế ngay phía trước cậu gần như hét lên. Sheltis vỗ vào vai nhỏ như đáp trả.
“Sao thế? Trông bạn cứ ngơ ngơ”.
“Chỉ là mình đang nghĩ vài thứ”.
“Và trông mặt bạn cứ ngẩn ra. Ôi… chính bạn nói với tôi ‘nếu cảm thấy nguy hiểm phải chạy ngay’, chứ ai nữa?”
Nhỏ thở dài.
“Hỏi lại lần nữa, có thật là mọi người trong đội lính chính quy đều hoàn toàn bị đánh bại không?”
“Giờ có giấu bạn cũng chẳng nghĩa lý gì. Giờ hẳn phụ trách đã thông báo hết cho toàn thể tân binh sáng nay rồi”.
“… Thật khó tin”.
“Mình cũng thấy vậy, nhưng mà…”
“Ý tôi không phải vậy. Tôi đang nói về bạn kia”.
Kagura nắm chặt tay lái.
“Chúng ta đang nói về một con quái vật đã nghiền nát hai nhóm tân binh và một nhóm lính chính quy gồm cả các nữ tư tế tập sự đã được chuẩn bị sẵn sàng… Vậy tại sao bạn tính đối mặt với một kẻ như thế, nếu hắn có tồn tại? Hay do cô gái tên I’sa khóc trước mặt bạn? Hay do bạn ấn tượng với hành động anh hùng của tay xạ thủ tên Jin? Dù sao đi nữa hành vi lần này của bạn thật quá bất cẩn, đúng không?”
“… Bạn nói đúng”.
Sheltis mỉm cười nhẹ sau khi nghe bài thuyết dài dòng của Kagura.
“Có lẽ đúng như bạn nói. Không, hẳn là thế rồi. Nếu biết chuyện hẳn Monica sẽ ngăn mình lại… Thật lạ, đúng không? Ý mình là cơ thể mình vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, và bác sĩ điều trị phải miễn cưỡng lắm mới cho phép mình tập kiếm không quá một giờ một ngày”.
“Vậy tại sao?”
“Tại sao ư? Có lẽ vì… mình cảm thấy vui về chuyện họ không hề lảng tránh mình”.
Cậu là một tân binh kỳ quặc sở hữu một thân võ công thượng thừa và khiến người khác phải dè chừng vì điều đó. Cậu cũng là người duy nhất lúc nào cũng mặc đồ đen, và quá khứ của cậu với người khác cũng là một ẩn số.
Nhưng cũng như Monica, hai người họ mời cậu vào đội của mình dù biết rõ tất cả những điều ấy.
“Có thể đã quá trễ khi mình nói điều này, nhưng mình thực sự cảm nhận được nếu lần đó mình nhận lời tham gia… Có lẽ mình đã giúp được cho họ điều gì đó”.
“Ra thế…”
*Kítttttt* – chiếc xe đột ngột dừng lại giữa không trung.
Chiếc xe vốn dĩ đang trôi nổi vài tấc trên không dần hạ xuống. Tiếng động cơ cũng tắt dần.
“Chúng ta đã đến nơi. Phân khu bốn phía tây khu thiên nhiên. Tôi đậu xe ở đây đúng như yêu cầu của bạn. Bạn tính thăm dò bằng hai chân?”
“Hì, phân khu bốn không quá rộng, nên mình đi bộ sẽ có lợi hơn”.
… Còn ba giờ nữa ư.
Đồng hồ điện tử báo hiệu bây giờ là chín giờ. Sheltis vội vã nhảy khỏi xe sau khi xác định chính xác thời gian và đáp xuống bãi cỏ xanh mượt phía dưới. Sau đó cậu đến đầu con dốc nhỏ, trải dài vô tận khắp bình nguyên. Trong vòng ba giờ tới cậu phải đi khắp nơi này.
“Bạn đi bộ vẫn ổn chứ?”
“Sẽ ổn thôi. Tôi có là đứa trẻ đâu”.
Sheltis mỉm cười về phía cô gái đang giãy nãy và bắt đầu bước về phía bình nguyên.
***
“Ê Sheltis… đợi tôi với!”
Khi cậu quay lưng nhìn lại thì thấy Kagura chạy nhanh về phía cậu từ khoảng cách mười mét.
“Bạn chú ý đến xung quanh một chút được không? Bạn đi nhanh quá đó”.
“Thế-thế ư?”
Thật ra cậu đã phải giảm tốc để Kagura có thể bắt kịp.
Quay trở lại lần cậu và Monica đi bộ khắp quần đảo trôi dạt <Lagoon> thì tốc độ của cậu nhanh hơn thế này nhiều dù con đường của cậu toàn rễ cây.
“Cũng tại tôi bé nhỏ quá nên mỗi bước chân khiến cho khoảng cách giữa chúng ta tăng lên. À… đừng-đừng hiểu nhầm! Tôi không hề nói do chân mình ngắn đâu nhé!”
Nhỏ này nói nhiều thật chứ…
Kagura hoàn toàn đối lập với Monica về tính cách.
“Xin lỗi, nhưng mình phải tăng tốc thôi”.
“Tôi biết. Tôi đi chậm không phải không có lý do. Trong khi chúng ta bước đi thì tôi đã ghi lại dữ liệu rồi”.
Nhỏ vừa bước đi vừa gõ trên một quả cầu kim loại đang trôi lững lờ.
Lý do nhỏ rơi lại phía sau không hẳn do tốc độ, mà còn do nhỏ quá tập trung vào việc điều khiển dữ liệu.
“Mình rất tò mò về cái thứ đang bay này. Một cỗ máy à?”
“Cuối cùng bạn cũng chịu hỏi. Trong tất cả những sáng tạo của tôi thì cái này là kiệt tác lớn nhất đấy”.
Kagura vui vẻ vuốt ve quả cầu kim loại đang trôi lững thững trước ngực mình.
Đó là một quả cầu hoàn hảo với chu vi khoảng một cái ôm của trẻ con. Nó có màu sáng kim loại khiến nó rõ ràng là một cỗ máy.
Thứ nhỏ bé này là ngọc tinh thể <Machina>. Nói một cách đơn giản đó là một chiếc máy tính xách tay. Còn được biết đến với cái tên “máy tính cơ động”, bản thân nó có thể kết nối với máy chủ trong phòng thí nghiệm của tôi và tính toán với một tốc độ rất nhanh. Như bạn đã thấy, những thiết bị di chuyển được gắn vào để nó có thể di chuyển bên cạnh tôi.
Cậu để lời nói của nhỏ đi vào bộ nhớ của mình trong ít phút.
Hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong đầu Sheltis chính là cô gái trong bộ đồ bảo hộ yêu thích sáng chế.
“Nghe cứ như một thứ gì đó mà Eyriey sẽ chế ra”.
“Nhỏ đó chẳng thể chế tạo ra được thứ gì như thế này đâu”.
Nhỏ đột ngột dừng lại.
“Đúng, nhỏ đó chẳng ưa gì mấy thứ này. Nhỏ đó có hứng thú gì đâu… với những thứ hiệu quả, tầm thường, và tiện dụng”.
“Thế mà tầm thường à? Mình thấy nó quá dữ ấy chứ”.
“… Tôi có thể diễn giải lời nói của bạn theo một số cách, nhưng tạm thời tôi cứ coi như đó là một lời khen đã. Nhắc mới nhớ, bạn thân với Eyriey, đúng không? Nhỏ đó đã bao giờ nhắc đến mình chưa? Chẳng hạn nhỏ có khen mình không?”
“À, chẳng hạn như bạn rất mạnh trên lĩnh vực tính toán và cơ khí”.
“… Có lẽ”.
Phù – Kagura cất tiếng thở dài với đôi chút âm sắc thất vong. Đó lý ra là một lời khen mà nhỉ, vậy sao nhỏ lại cười buồn đến thế?
“Eyriey nói nhỏ luôn luôn thua mỗi khi đối đầu với bạn”.
“Đúng, lần nào tôi cũng thắng… nhưng chỉ những người bình thường mới thấy thế”.
Nhỏ tiếp tục bước đi sau khi nhẹ vuốt ve <Machina>.
“Chúng ta vừa đi vừa nói nhé. Lần đầu tiên tôi gặp nhỏ đó là ở kỳ thi <Sáng tạo máy tính tự chế> do Bộ cơ khí, Thiên kết cung <Sophia> đứng ra tổ chức. Đây là một sự kiện lớn tập trung cả ngàn những người đam mê trên toàn lục địa trôi dạt về thi tài với nhau.
“Mình có nghe Eyriey đề cập đến chuyện này… có vẻ như Bộ cơ khí lúc nào cũng tổ chức những sự kiện kỳ quặc nhỉ”.
“Bởi ở bộ cơ khí có khá nhiều những kẻ lập dị dễ thương mà. Nhưng dẹp chuyện đó sang bên, tôi thắng áp đảo ở vòng thi lý thuyết sơ loại cũng như vòng bán kết. Thật ra tôi cảm thấy hơi thất vọng vì thắng quá dễ… tuy nhiên”.
Nhỏ dẩu môi.
“Tôi bị choáng khi thấy kết quả của đối thủ của tôi trong trận chung kết. Điểm của nhỏ đó ở vòng sơ loại cũng như vòng bán kết đều cao hơn tôi. Tôi nghĩ hẳn bạn cũng đã đoán được, người đó chẳng ai khác chính là…”
“Eyriey?”
“Đúng, chủ đề của trận chung kết là ‘Khi hủy diệt mang đến sự sáng tạo’. Chúng tôi buộc phải tạo ra một chiếc máy tính mới hoàn toàn từ xà bần mà hoàn toàn vượt khỏi những khuôn khổ của một chiếc máy tính thông thường chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ. Sản phẩm của tôi là một chiếc máy tính không chỉ bảo toàn những chức năng ban đầu mà còn có thể tạo văn bản, gửi email, và là một thiết bị nghe nhạc nữa. Không cần phải nói, ban giám khảo cứ khen nức nở. Họ nghĩ nó ‘đủ tốt để sản xuất hàng loạt ngay lập tức và bán đại trà’.”
“Chuyện bạn có thể tạo ra được một chiếc máy đa dụng như thế chỉ trong hai tiếng…”
Nhưng dĩ nhiên Kagura chỉ bình thản gật đầu thay câu trả lời – Có lẽ với nhỏ điều đó chỉ là chuyện nhỏ.
“Ngày ấy tôi nghĩ rằng: Giải thưởng coi như đã nằm trong túi. Tuy nhiên khi Eyriey trình sản phẩm… thì đó là lần đầu tiên trong đời mình tôi phải khâm phục một thứ gì đó. Nhỏ đó chính là đối thủ định mệnh mà tôi cần phải vượt qua”.
“… Sáng chế của nhỏ tuyệt đến thế sao?”
“Nó có thể phát nổ”.
“Ơ?”
Nhỏ này vừa nói cái gì thế?
“Eyriey tạo ra một ‘chiếc máy pháo hoa siêu hiệu quả và siêu mạnh’. Nghĩ mà xem, một chiếc máy chỉ có thể hiển thị các con số từ 0 đến 9, phải không? Sau khi gõ vào đó những dòng lệnh đã được xác định từ trước thì nó sẽ nổ ngay sau ba giây và bắn pháo hoa lên không trung”.
Màu sắc và quy mô của pháo hoa sẽ khác tùy thuộc vào số ký tự nhập vào. Ngay cả những chuyên gia chất nổ cũng phải ngã mũ thán phục sau khi thấy một thiết kế như thế”.
“…”
“Thế là cái máy của nhỏ tự nổ trong sự kinh ngạc của khán giả cũng như toàn thể ban giám khảo. Đó là cả một trận pháo hoa ngoạn mục và đầy tính nghệ thuật. Vẻ đẹp của nó thể hiện một cách sống động ngay trước mắt tôi… Cứ như trước mặt tôi là cả một bầu trời đầy sao vậy”.
“Điên rồi, thứ đó đâu thể gọi là tốt được”.
“Bạn đang nói cái gì thế? Nhìn đi, trong sáng chế sự sáng tạo là điều quan trọng nhất. Một người bình thường sẽ không thể nghĩ ra được một chiếc máy tính phát ra pháo hoa khi tính toán đâu – và cho dù có nghĩ ra đi chăng nữa thì sẽ chẳng ai dám làm nó cả. Tuy nhiên giám khảo quyết định tôi là người thắng cuộc… Những kẻ nghiệp dư, lý ra Eyriey phải thắng mới đúng”.
“Làm gì có. Nếu bạn tính luôn cả sự căm ghét của ban giám khảo do cú nổ thì mình nghĩ đó là một kết quả công bằng”.
Tuy nhiên cô gái đang sánh bước bên cạnh cậu lại không chấp nhận điều ấy.
“Và chuyện tương tự cũng xảy ra ở những cuộc thi khác. Nhỏ cứ tạo ra những thứ ngoài sức tưởng tượng – chẳng hạn một chiếc máy điện thoại tự động nhá máy; hay một hệ thống tên lửa diệt gián… Trước khi tôi kịp nhận ra thì tôi đã vô cùng hứng thú trước những sáng chế của nhỏ. Tôi luôn tự hỏi ‘Eyriey sẽ mang lại điều gì lần này đây?’ Tuy nhiên các giám khảo cứ luôn đưa ra những kết quả có lợi cho tôi do họ chẳng thể đánh giá được thiên tài trong những sáng chế của Eyriey. Rõ ràng những chiến thắng ấy chỉ thuộc về riêng Eyriey mà thôi”.
Ra vậy, trong con mắt của mọi người thì Kagura mới là người thắng cuộc. Tuy nhiên Kagura lại chọn Eyriey. Điều đó giải thích tại sao Kagura thích ganh đua với Eyriey đến thế, và tại sao Eyriey cứ nói ‘lúc nào tui cũng thua’.
“Hừm… Mình phần nào đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Nhưng mình vẫn có đôi chút nghi ngờ về tiêu chuẩn thắng giải”.
“Cũng có nhiều người nói về chuyện này. Đó chính là điều mà các người hay nói chiến đấu với kẻ mạnh – Tôi nghĩ điều này cũng nằm trong tầm dự đoán, do trận đấu này vượt ngoài khả năng cảm nhận của người thường mà”.
Ahem – Kagura hắng giọng.
“Trở lại với <Machina>. Thật ra thứ nhỏ nhắn này chính là kho chứa toàn bộ dữ liệu Thiên kết cung <Sophia>. Những thiết bị trong phòng thí nghiệm chỉ dùng để xử lý thôi”.
“Thế tức nó rất quan trọng”.
“Hẳn. Nó cũng có chứa dữ liệu về song kiếm thủ mà Monica rất ngưỡng mộ của ba năm về trước”.
Một cơn gió nhẹ thổi qua chân cậu, gần như khiến cậu mất thăng bằng.
“Tạm gạt chuyện Monica sang bên, có chuyện này tôi muốn thảo luận riêng với bạn”.
“… Chúng ta có nhất thiết phải nói ngay lúc này không?”
“Đừng lo, bạn có thể nghe khi chúng ta đi mà. Hơn thế nữa, đây chỉ là những giả thiết của bản thân tôi mà thôi. Một sự nghi ngờ đơn giản, một câu chuyện tưởng tượng…”
Kagura vừa đi trước Sheltis, <Machina> trôi bềnh bồng bên cạnh.
“Monica nói lý do chính để cậu ấy trở thành một người lính do rất ngưỡng mộ một song kiếm thủ. Hắn là một kẻ mới mười lăm tuổi đã trở thành tinh binh. Từ những gì tôi điều tra được thì hắn có một tình bạn rất sâu sắc với Sennenshi Leon. Tuy nhiên ba năm về trước hắn đã biến mất khỏi Thiên kết cung <Sophia>. Có tin đồn rằng hắn đã hy sinh khi thi hành nhiệm vụ do ngã xuống Uế ca địa đàng chi viên, nhưng sự xác thực của thông tin vẫn chưa rõ ràng. Lý do là toàn bộ thông tin về hắn ta đã bị xóa sạch khỏi máy chủ của Thiên kết cung <Sophia>.
“… Monica cũng từng đề cập đến chuyện này”.
Máy chủ Thiên kết cung <Sophia> không hề có dữ liệu của cậu ba năm về trước. Khi cậu quay trở lại tòa tháp từ Uế ca địa đàng chi viên thì tất cả những thông tin trước đây về cậu có thể xem như không tồn tại, hay ‘đã bị xóa’.
“Tuy nhiên nếu để ý đến những chuyện xảy ra gần đây thì vấn đề bắt đầu hiện hữu”.
Kagura vẫn tiếp tục rảo bước.
“Một tháng trước, một song kiếm thủ gia nhập Thiên kết cung <Sophia>. Dù vẫn chỉ là một tân binh do mới tham gia chưa lâu nhưng hắn ta sở hữu một thân võ công đủ sức đánh bại cả lính chính quy. Có vẻ như hắn có quen biết với hai Sennenshi Leon và Run cũng như có biết một số nữ tư tế. Mặt khác toàn bộ những thông tin về hắn trong quá khứ đều trống trơn dù rằng hắn quen biết lớn và võ công siêu hạng. Điều duy nhất được biết về đối tượng này là cái tên, và hiện tại mười bảy tuổi”.
Và người đó không ai khác ngoài bạn – giọng của nhỏ như đang ám chỉ điều đó, dù rằng cậu chỉ có thể nhìn một bên mặt Kagura.
“Và điều đó khiến tôi suy luận đơn giản thế này. Chàng trai mà Monica ngưỡng mộ ba năm về trước, hiện tại sau ba năm hẳn cậu ta cũng khoảng mười bảy mười tám tuổi. Thế là những chuyện giữa quá khứ và hiện tại khớp nhau. Một song kiếm thủ có võ công thượng thừa; tầm mười bảy tuổi; rất thân với Sennenshi Leon. Dựa trên tất cả những điều này thì những nghi ngờ của tôi trở thành một kết luận rất có cơ sở”.
Kagura ngừng lại.
Nhỏ chầm chậm quay người lại và nhìn vào chiếc áo khoác màu đen đang tung bay trong gió.
“Chiếc áo khoác của cậu là bộ đồng phục cũ của Thiên kết cung <Sophia>. Có thể nó đã được cách điệu lại, nhưng dựa trên việc tôi đối chiếu các kết quả thì tôi dám chắc cả hai là một”.
“Ý bạn là trước đó tôi đã từng gia nhập Thiên kết cung <Sophia>? Xin lỗi nhưng tôi có được nó từ một người khác”.
Kagura bất thần ngừng nói.
AI <Ilis> đã từng cảnh báo với cậu về chiếc áo khoác này trước đây rồi. Thành thử không quá khó để cậu chuẩn bị sẵn câu trả lời khi xảy ra chuyện.
“… Có lẽ. Khả năng chuyện này là sự thật vô cùng thấp, nhưng tôi cũng đã tính đến chuyện này. Chính vì thế tôi vẫn chưa dám nói thẳng với Monica cho đến tận lúc này”.
Phù – nhỏ thở ra một hơi dài.
“Tôi biết rõ tôi là người Nell. Mọi người cho rằng chúng tôi là một chủng tộc lúc nào cũng lo xa, nhưng mặt khác chúng tôi luôn dốc hết khả năng giúp đỡ những người chúng tôi tin tưởng. Điều đó được áp dụng cho mối quan hệ giữa tôi và Monica. Do cậu ấy là bạn tôi nên tôi muốn làm những điều khiến cậu ấy vui”.
Do nhỏ cứ nhìn thẳng nên Sheltis chỉ có thể quan sát nhỏ từ một phía. Nhỏ cứ lầm lũi bước đi không dừng lại.
“Nếu… và chỉ nếu – Monica biết rằng chàng trai đã chết ngày xưa vẫn còn sống hẳn cậu ấy vui lắm. Điều này có lẽ sẽ trở thành một động lực mới khiến cậu ấy tiến xa hơn trên con đường trở thành một người lính chính quy, và nhờ đó cậu ấy sẽ năng nổ hơn… Tuy nhiên tôi không muốn cậu ấy thất vọng chỉ vì những tín hiệu giả tạo. Nếu bạn thực sự là một người hoàn toàn khác thì tôi sẽ làm Monica tổn thương mất”.
Ra mọi thứ vì Monica.
Có một sự thay đổi nhỏ về cách Kagura nhìn Sheltis so với ban đầu. Cậu luôn nghĩ rằng nhỏ làm thế chỉ để thỏa mãn trí tò mò cá nhân.
Thật ra tính tò mò của Kagura bắt nguồn từ sự quan tâm đến bạn mình.
“Vì thế tôi muốn nói chuyện riêng với bạn mà không có mặt Monica… Tôi chỉ nói ra kết luận của mình: Bạn chính là song kiếm thủ vốn được xác định đã chết ba năm về trước”.
Đúng – đây chính là câu hỏi cậu và AI <Ilis> đã cố gắng né tránh nó đến hết mức có thể, và cũng chính là câu hỏi nằm sâu tận đáy lòng Kagura.
“Bạn muốn nhắc đến người bị tai nạn ngã xuống Uế ca địa đàng chi viên ư?”
“Có lẽ đó là thông tin giả mà Thiên kết cung <Sophia> đưa ra. Không một ai sống sót khi ngã xuống Uế ca địa đàng chi viên cả, nên chúng ta không đưa vấn đề ấy ra thảo luận ở đây. Tôi cho rằng bạn được cử đi đến một nơi xa để thực hiện một nhiệm vụ mật, và sau ba năm bạn đã trở về”.
“Ra thế…”
Sheltis lầm bầm. Một cơn gió mạnh quét qua khiến vô số chiếc lá tung bay trong không trung. Cậu hướng mắt nhìn về phía những chiếc lá đang bay ấy.
… Vẫn chưa có ai sống sót khi ngã xuống Uế ca địa đàng chi viên ư…
… Khó trách nhỏ, vì thật khó để khiến họ tin vào điều ấy.
Và mọi thứ dẫn đến việc không một ai tin rằng có người sống sót khi ngã xuống Uế ca địa đàng chi viên, lại mang cả mateki trong cơ thể như cậu. Nếu người ngoài biết được sự thật này thì điều này sẽ dẫn đến một scandal lớn làm rung chuyển cả Thiên kết cung <Sophia>, và điều đó khó có thể chấp nhận được. Không chỉ vì cậu, mà cho cả Yumi nữa.
“Bạn đã sẵn sàng cho tôi câu trả lời chưa?”
“Xin lỗi, nhưng tôi không phải là người mà bạn đề cập đến”.
Câu trả lời của cậu không chút do dự.
Cậu không còn lý do nào khác, đơn giản vì làm gì có lựa chọn nào nữa.
“Xét trên toàn lục địa trôi dạt thì người giống mình nhiều lắm chứ. Mình nghĩ đây chẳng qua chỉ là một sự trùng hợp mình giống với cái người đã từng gia nhập Thiên kết cung <Sophia> ba năm về trước mà thôi”.
“… Thế à”.
Nhỏ thở ra một hơi dài.
“Dù rằng mình cảm thấy có lỗi với Monica nhưng đây vẫn chưa phải lúc tiết lộ chuyện này với cậu ấy”.
“Xin lỗi vì đã làm bạn thất vọng”.
“Không sao, một ngày nào đó mình sẽ đào đến tận cùng chuyện này”.
Với câu nói đó.
Thể hiện rõ rằng Kagura vẫn còn nghi ngờ cậu.
“Chẳng vấn đề gì, nhưng mình nghĩ đã đến lúc chúng ta không nên nói chuyện này nữa”.
Cậu vươn tay ra như dấu hiệu muốn ngừng cuộc nói chuyện.
Xuất phát điểm của họ giờ đây đã hòa lẫn vào khung cảnh chung quanh. Giờ đây trước mặt họ là một bình nguyên xanh ngát trải dài.
Phân khu bốn, khu Tây khu thiên nhiên. Giờ đây họ đã đến trung tâm.
Nãy giờ mình tập trung chú ý vào màn hình radar trên thiết bị nhỏ xinh này đấy chứ.
Quả cầu kim loại sáng lên thứ ánh sáng màu bạc dưới ánh nắng mặt trời. Có vẻ như hình ảnh trước mặt Kagura là kết quả tìm kiếm.
“Mình nhận được một tín hiệu rất thú vị. Nó xuất phát từ đằng sau mô đất kia”.
Nhỏ chỉ về phía mô đất nằm hơi chếch về bên trái. Tức nó nằm về phía khu trú ẩn cho phép họ có vị trí quan sát tốt nhất.
“Bạn có thể xác định đó là thứ gì không?”
“Đối tượng không hề cử động. Có lẽ là một vật gì đó hay đại loại”.
… Một vật thể ư? Ngay chính giữa bình nguyên?
Nếu nơi đây là công viên thiên nhiên nằm gần khu dân cư hẳn đó là một đài tưởng niệm hay đại loại. Tuy nhiên họ đang ở trong khu thiên nhiên. Sẽ rất kỳ lạ nếu đó là tạo vật do con người tạo thành dựng ngay chính giữa bình nguyên ít người lui tới này.
“Lạ nhỉ, mình nhớ không hề gắn thiết bị điều khiển thời tiết nào quanh đây cả”.
“Dù sao ta cũng nên đến đó nhìn xem”.
Cậu tăng tốc, đi trước một Kagura đang hoang mang. Mặt đất phủ đầy cỏ trông cứ như một tấm thảm màu xanh. Họ có thể cảm nhận được sự mềm mại qua từng bước chân đi.
“Nơi này thật thư thái. Gió cũng rất dễ chịu nữa”.
“… Bạn nghĩ vậy thật sao?”
“Ơ?”
Một lúc sau Kagura lên đến đỉnh mô đất. Sau đó Sheltis lặng lẽ chỉ tay về phía trước.
Một vật thể.
Một thùng trong suốt dựng cách họ chừng mười mét. Trong thùng đầy chất lỏng màu xanh, vô số bọt khí nổi lên từ dưới đáy thùng.
Một con quái vật màu tím xanh đang nhúng chìm vào thùng nước.
Thùng nước có Yuugenshu bên trong đang hiển hiện ngay trước mặt họ.
“Cái…! Cái quái gì thế này…”
Cô gái bên cạnh cậu thốt lên bằng giọng run rẩy.
“Y hệt”.
Sheltis nín thở khi cậu nhìn về phía vật thể rõ ràng không chút hòa hợp với cảnh quanh chung quanh này.
Cậu đã từng gặp một thứ tương tự khi cậu cùng Monica đến quần đảo trôi dạt <Lagoon>. Thùng nước ở cơ sở nghiên cứu đã bị tiêu diệt cùng với Yuugenshu. Nếu vậy thùng nước cậu đang thấy đây là một thứ khác ư?
“Lùi lại ngay Kagura. Con Yuugenshu đó là thật đấy”.
Hai tay cậu chạm vào song kiếm giắt trên lưng. Không cần biết ai làm, và với mục đích gì thì thứ này không được phép tồn tại trên lục địa trôi dạt.
“Sheltis, bạn đang nói gì thế… Sẽ vô cùng nguy hiểm nếu con Yuugenshu đó là thật”.
“Và nếu nó thức dậy thì còn hơn cả thế. Do nó vẫn còn ngủ…”
Ngay lúc đó cậu cúi xuống nhìn cái bóng dưới chân mình
Đó là cái bóng của cậu và Kagura. Nhưng bên cạnh đó còn có một chấm nhỏ xuất hiện trên mặt đất.
… Cái bóng? Của cái gì?
Ngay lúc cậu đang tập trung ở khu vực dưới chân mình thì chấm nhỏ đó dần lan rộng – nó chuyển sang lớn đến mức có thể phủ trùm lên cả hai người.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
“Nằm xuống!”
“Ơ… Á á á!!!”
Không đợi nhỏ trả lời, Sheltis ôm lấy Kagura và nhảy sang bên.
Cùng lúc đó.
Một thứ gì đó đánh ngay vào vị trí hai người mới đứng ban nãy, và hủy diệt hết mọi thứ ở đó.
Một âm thanh điếc tai và một cơn chấn động như một cú nổ phạm vi rộng – với tâm là vị trí mà cả hai vừa mới đứng ban nãy.
Cả hai bị bắn ra xa.
“… Ứ!”
Cơ thể họ bị bắn lên trên nhờ cơn chấn động do cú đánh sinh ra. Khi họ bay cao trong không trung thì Sheltis ôm chặt Kagura và cố giữ cơ thể ổn định giữa không trung. Trong khi bảo vệ Kagura bằng tay trái thì cậu dùng tay phải để tiếp đất và lăn tròn trên mặt đất để giảm dư chấn.
“Mô đất đâu rồi?”
Kagura đứng như mọc rễ trên mặt đất, sững sờ.
Mặt đất màu đỏ như bị thương sau cú đánh. Mô đất mà hai người họ đứng ban nãy đã biến mất, thay vào đó là một cái hố cực lớn.
“… Không một thứ gì có thể đứng vững trước thần chú ‘lục giác hoàng kim’ của ta chứ chưa nói đến giành thắng lợi”.
Một giọng nói vang lên từ chính giữa cái hố.
Zzzzz… zzz… zzz…
Một người cao lớn trèo lên từ con dốc đỏ bầm ấy.
Đó là một cảnh tượng kỳ lạ. Cơ thể hắn được bảo bọc trong chiếc áo chùng bẩn màu vàng – cả những ngón tay cũng nằm trong ống tay. Những chiếc vòng kim loại chằng chịt trên áo. Họ có thể thấy rõ cổ, vai, cùi chỏ và hông nổi rõ dưới những cái vòng thít chặt ấy.
Người này là…
Tất cả những gì cậu làm là nhìn chăm chú vào kẻ lạ mặt. Sheltis gần như nín thở trước uy thế khiếp đảm ấy.
Trực giác chỉ cho cậu biết kẻ này chính là thủ phạm, và cùng lúc đó… một con quái vật khó dò.
“Ta là Maha, Maha ‘hoàng kim’.”
Hắn xưng tên từ một nơi nào đó rất sâu bên trong áo chùng cứ như phát ra một lời nguyền vậy. Đó coi như tín hiệu bắt đầu trận đấu.
“Có sự can thiệp. Bắt đầu loại bỏ chứng nhân…”
Phân khu bốn, phía Tây khu thiên nhiên.
Chỉ còn một giờ nữa là đến giờ hẹn giữa Maha và I-gun I.