Có một tòa tháp nằm ở trung tâm lục địa trôi dạt, nó cao đến mức đâm xuyên thủng cả bầu trời – Thiên kết cung <Sophia>.
Với hai trăm chín mươi mốt tầng và chiều cao khoảng hai ngàn mét, đây chính là cấu trúc lớn nhất lục địa trôi dạt. Tòa tháp trắng tuyền vươn cao đến tận bầu trời xanh thẳm, tạo nên một sự tương phản tuyệt đẹp giữa hai gam màu xanh và trắng mà người sống ở khu dân cư có thể thấy rõ.
Tại một góc trong khu ký túc dành cho tân binh, tầng mười một.
“Không, không. Tớ đã bảo là tớ không biết gì hết mà. Đúng là thế đó”.
Một mái đầu màu đỏ trà kỳ dị, đôi mắt cũng cùng màu nhưng phát ra thứ thần quang mạnh mẽ. Một chàng trai mảnh dẻ mười bảy tuổi với thân hình cân đối trong chiếc áo khoác đen.
“Đừng nói dối chứ. Chính cậu là người đó mà sao lại chẳng biết gì được?”
“… Tha cho tớ đi mà”.
Ở góc thư giãn của ký túc.
Có một chàng trai đang ôm đầu thở dài ủ rũ bên chiếc bàn.
“Thôi mà Kagura, tớ buồn ngủ lắm rồi… đã bốn giờ sáng; thế này chẳng phải là tra khảo suốt đêm à?”
“Không vấn đề gì, vài giờ nữa mặt trời mới mọc kia mà”.
Trả lời gần như ngay lập tức. Kagura ngồi trên chiếc ghế đối diện cậu.
Nhỏ đang đội một chiếc mũ cảm biến có tấm bảo vệ mắt phủ xuống đôi mắt.
Đôi tai nhỏ, vốn dĩ dài và nhọn hơn của người bình thường là đặt trưng của người tộc Nell, và nhỏ có một khả năng giao tiếp hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài trẻ trung của bản thân.
“Mà tớ có mệt đâu?”
“Đó là do nhịp sinh học của cậu lệch với tớ những nửa ngày cơ mà. Người bình thường ngày thức đêm ngủ, nên nếu ban đêm họ không ngủ thì họ sẽ rất mệt mỏi”.
“Chẳng sao. Thật sự sự tò mò của tớ về Uế ca địa đàng chi viên lớn hơn rất nhiều. Nên hãy kể cho tớ nghe đi”.
“… Thì tớ đã nói nãy giờ rồi”.
Dụi cặp mắt vốn đã díp lại do thiếu ngủ, Sheltis thở ra một hơi.
… Dù cậu chẳng biết Kagura cảm thấy như thế nào.
… Nhưng thật sự cậu chẳng thể nhớ nổi.
Uế ca địa đàng chi viên, nằm dưới lục địa trôi dạt mười ngàn mét. Ngập tràn chướng khí và nước độc, đó chính là môi trường Yuugenshu sinh ra và lớn lên.
“Nhưng chẳng phải ba năm trước cậu đã ngã xuống Uế ca địa đàng chi viên còn gì?”
“Có vẻ như tớ đã ngất đi do chấn động… Giờ nghĩ lại mới để ý”.
Song kiếm thủ đã ngã xuống Uế ca địa đàng chi viên ba năm về trước, lúc chỉ mới mười bốn tuổi chính là Sheltis.
Thiên kết cung <Sophia> đã công khai đưa cậu vào danh sách hy sinh khi làm nhiệm vụ, nhưng chàng trai vẫn còn sống và đã trở về lục địa trôi dạt dù đã mất sạch Shinryoku mà con người ai cũng có để tiếp nhận nguồn năng lượng đối nghịch – Mateki như của Yuugenshu. Ngay đến trong tháp cũng có rất ít người biết điều đó.
“Fufu, thôi thì việc cậu còn sống là cả một điều kỳ diệu rồi”.
Nhỏ vừa gật đầu vừa gõ cái gì đó vào máy tính cá nhân, máy tính cơ động <Machina> .
“Cậu rất quyết liệt theo đuổi một điều gì đó nhỉ?”
“Bởi vì tớ có một nửa tân binh, và nửa còn lại là nghiên cứu viên”.
Có một số ít người biết <Sheltis> đã từng ngã xuống Uế ca địa đàng chi viên.
Một trong số đó là Kagura. Không, nhỏ cũng tỏ ý sẽ cất giữ bí mật ấy. Vài ngày trước, khi họ phải chiến đấu với một người có shinryoku rất mạnh Maha “hoàng kim” thì cậu buộc phải sử dụng Mateki để cứu nhỏ nên bí mật mới bại lộ.
“Nhưng tớ thực sự rất hứng thú với nó. Tớ chưa bao giờ nghĩ sẽ có một người sống sót sau khi ngã xuống uế ca địa đàng chi viên và chất chứa Mateki bên trong cơ thể. Nếu điều này được công khai hóa thì sẽ nổ ra scandal mất”.
“Nếu cậu đã biết rồi thì…”
“Không sao đâu, tớ sẽ không nói với bất kỳ ai chuyện cậu đang mang Mateki trong cơ thể”.
Nhỏ mỉm cười phía sau chiếc mũ cảm biến.
… Chẳng phải nhỏ trở nên rất cởi mở hơn trước đây sao?
Người Nell là một chủng tộc rất đa nghi. Khi lần đầu tiên cậu gặp Kagura là hậu duệ của chủng tộc này thì nhỏ tỏ ra rất ngờ vực và thậm chí còn tỏ thái độ thù địch với cậu. Sau trận chiến với Maha thì tình hình có vẻ khả quan hơn; có thể xem việc nhỏ mỉm cười với cậu là một bước tiến quan trọng rồi.
“Dĩ nhiên cả với Monica nữa, đúng không?”
“… Tớ nghiêm túc yêu cầu chuyện đó đấy”.
“Ừ, thôi thì dẹp chuyện này sang bên, trở lại với những câu hỏi nãy giờ nhưng… thôi thì nếu cậu không thể nhớ ra thì đành vậy”.
Kagura buồn bã rũ người xuống.
“Phải thế không?”
“Nhưng thật đáng tiếc. Thế này… mm? Đúng rồi, có lẽ nếu tớ hỏi trực tiếp cơ thể cậu…”
“Cơ thể tớ ư?”
“Phải, tớ sẽ sử dụng thuốc ngủ và chụp CT toàn bộ bộ não của cậu. Sau đó tớ sẽ tiến hành phẫu thuật trong phòng mổ. Có lẽ sẽ hiệu quả nếu tớ gắn các điện cực lên não bộ của cậu và kích hoạt các tế bào não”.
“Nghe đáng sợ quá!”
Cậu bật lại phía sau không hề do dự dù vẫn còn đang ngồi.
“Quyết định vậy nhé! Lần sau hẹn hò với tớ một buổi nhé Sheltis. Chúng ta sẽ gặp nhau ở phía ngoài khu điều trị, qua phòng chụp X-quang và MRI rồi kết thúc ở phòng mổ!”
“Hẹn hò kiểu gì vậy chứ? Mà cậu đang tính làm gì tớ vậy?”
“Đừng lo, không đau đâu. Do là lần đầu tiên của cậu nên tớ sẽ nhẹ nhàng thôi!”
“Chính vì thế tớ mới hỏi cậu đang toan tính cái gì vậy?”
“Đừng lo. Tớ chỉ đùa tí thôi mà”.
“… Đừng khiến người khác hiểu nhầm thế chứ”.
Nhỏ đưa tách trà trên bàn lên môi.
“Nhưng cậu biết không, chẳng có nhiều người để tớ có thể trêu đùa như thế này đâu? Cậu có thể đếm số người ấy trong Thiên kết cung <Sophia> trên đầu ngón tay đấy.
“… Đấy có phải là một lời khen không? Tớ có nên vui mừng không?”
“Ừ thì cứ nhìn dưới góc độ đó đi. Tớ cũng sẽ cùng với những người còn lại cố gắng hết sức. Tớ cũng là nghiên cứu viên ở bộ phận quản trị tháp nên tớ chưa bao giờ dốc toàn lực trải nghiệm điều gì. Dĩ nhiên tớ biết chúng ta không đùa, nhưng tớ vẫn rất trông đợi điều đó”.
… Trông đợi điều đó ư?
Cầm tách trà bằng cả hai tay, giọng nói của Kagura trở nên vui vẻ và sôi động hơn.
“Với tư cách một cựu tinh bình thì cậu cảm thấy như thế nào vậy Sheltis?”
“Những thứ tớ thích… chắc không nhiều đâu”.
“Những tinh binh là các ứng viên cho chức vụ Sennenshi. Kết quả là trách nhiệm họ gánh vác cũng rất nặng nề”.
“Đúng, nhưng không chỉ có thế đâu”.
Cậu lấy tay chống cằm rồi nhìn mông lung vào khoảng không.
“Dù sao đi nữa, ba năm về trước tớ cảm nhận mạnh mẽ rằng dù sớm hay muộn tớ cũng sẽ trở thành Sennenshi. Vì thế nên ngoài Leon tớ chẳng thực sự thân thiết với ai”.
“Cậu đang quá vội vã ư?”
“Ừ, nghĩ lại mới thấy đúng là như vậy.”
“Ha-y. Tại sao?”
“Ơ, à, Y…”
Yumi đang đợi – cậu luống cuống ngậm miệng lại trước khi có thể nói ra điều đó.
“K-kh-khô-khôn-không có lý do đặc biệt nào”.
“… Nói lắp thật đáng ngờ. Á, đừng có ngoảnh mặt đi chứ!”
“Ê Kagura, một tách nữa nhé?”
“Đừng lừa nhau, sau “yu” là gì đấy!”
“Yu… Yu-yuto nhờ tớ làm một chuyện gì đó”.
“Yuto? À, có phải cô bé hay đến Thiên kết cung <Sophia> cùng với Eyriey gần đây nhỉ. Mà đợi đã, đừng có qua mặt tớ! Nếu không nói thì tớ sẽ kể cho Monica nghe bí mật của cậu”.
“Chơi xấu!”
“Thôi nào, nếu không nói nhanh thì tớ sẽ kể cho Monica…”
“Tớ thì sao?”
Một bóng hình xuất hiện sau lưng Kagura.
“Mới sáng sớm đã lớn tiếng thế kia, rồi lại còn réo cả tên tớ ra nữa”.
Mái tóc màu anh đào của cô gái sáng bừng lên đối lập với bộ đồng phục trắng tuyền. Một cô gái toát lên vẻ cao quý với song đoản côn <Rosario> giắt ở thắt lưng.
“À, chào buổi sáng, Monica”.
“Kagura và Sheltis, hai người cũng sớm quá. Còn một tiếng nữa mới đến giờ luyện tập buổi sáng kia mà”.
“Chào buổi sáng… thật ra với tớ thì thay vì thức dậy thì tớ đâu đã được ngủ”.
Cậu nhún vai chào Monica, người vốn đang nghiêng đầu tỏ vẻ chưa hiểu. Nhìn vào vẻ mặt của cậu thì hẳn nhỏ đã đoán được điều gì đó nên mỉm cười.
“Cậu bị Kagura tra khảo đúng không?”
“Cậu cũng đã nhận ra à?”
“Tớ đã trải qua tình trạng này cả chục lần rồi. Cậu buộc phải chịu đựng cho đến khi trí tò mò của cậu ấy được thỏa mãn thôi”.
Monica cho xu vào máy bán thức ăn bên cạnh khu nghỉ ngơi.
Một ổ bánh mì xuất hiện ở khe bên trái, và từ ngăn bán nước thì xuất hiện một tách cà phê.
“Hai người ăn gì cho bữa sáng vậy?”
“Sheltis và tớ cũng mua sandwich từ chỗ đó. Với lại Sheltis uống sữa đá còn tớ uống trà đen”.
Một mùi hương ngọt ngào vẫn còn bốc lên từ cái tách của Kagura.
“Với Kagura là bữa tối, đúng không?”
“Nói thế cũng được. Ăn tối khi nhìn mặt trời buổi sớm cũng hay lắm chứ”.
Kagura vừa trả lời vừa cho thêm đường vào tách trà. Nhỏ thêm một viên, hai viên… rồi khi đến viên thứ năm.
“Kagura này, cậu đang làm gì thế?”
“Hỏi lạ thế Sheltis. Trà đen để uống, đúng không?”
“À… đường chẳng thể tan thêm được nữa. Nhớ có lần cậu cho vào đó một núi mật ong, thế mà giờ vẫn còn cho thêm à?”
Sheltis chỉ về phía tách trà đen lúc này đã chuyển thành một dung dịch sánh đặc.
“Thay vì gọi cái thứ đó là trà đen thì chính xác ra nó phải là trà đen giống nước đường. Cậu uống được thứ đó ư? Hay nói cho đúng ra liệu có ổn khi con người uống thứ đó chứ?”
“Để não có thể hoạt động tốt cần có đường mà. Tớ uống thứ này những mười lần một ngày đấy”.
“É… chỉ mới hình dung thôi mà lưỡi tớ đã thấy tê rồi”.
“Tớ luôn phải tư duy nên chẳng sao. Mà Monica này, nhóm mới thế nào rồi?”
“Vừa mới được cấp phép hôm qua. Có vẻ như hôm nay nhóm có thể đi vào hoạt động được rồi”.
Monica đặt cốc lên đĩa phát ra một tiếng cạch.
“Sheltis này, cậu thế nào rồi?”
“Cảm ơn cậu, tớ ổn rồi”.
Cậu đã bị thương khi thi hành nhiệm vụ ở quần đảo trôi dạt <Lagoon> và đã vắt kiệt sức mình sau trận chiến với Maha hoàng kim. Cậu đã đưa cơ thể mình lên đến cực hạn nên cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
“Cũng phải có lý do để cậu hỏi về sức khỏe tớ chứ nhỉ?”
“Ừ, tớ muốn nhanh chóng thi hành nhiệm vụ của hệ thống đánh giá. Chúng ta cũng sẽ tăng cường khả năng phối hợp đồng đội trong thực chiến”.
“Nhiệm vụ à… phần thưởng có thú vị không?”
“Chúng ta cũng sẽ kiểm tra luôn điều ấy. Tớ sẽ giải thích sau, đợi tớ uống xong đã nhé”.
Monica lại đưa tách cafe lên môi.
Và gương mặt của Kagura dưới mũ cảm biến mếu xệch đi.
“Dù có thấy bao nhiêu lần tớ vẫn chẳng thể tin nổi, làm sao cậu có thể uống được thứ đó mà không có đường chứ Monica. Tớ không dám nghĩ tới một việc điên rồ như uống cái thứ nước đắng đó mà không cho thêm gì vào”.
Thấy Kagura như thế thì Monica quay sang nhìn Sheltis đầy ngụ ý.
“Thế đó. Phần cậu thì sao, Sheltis?”
“Ừ. Phần tớ cũng thấy vậy”.
“Hả? hai người bị làm sao vậy?”
Sheltis và Monica cùng đồng thanh để đáp trả Kagura đang nghiêng đầu tỏ vẻ nghiêm túc.
“Vì có một đứa vẫn còn trẻ con lắm”.
***
Tầng 21 Thiên kết cung <Sophia>. Khu tổ chức phân công nhiệm vụ.
Những chiếc máy tính mới toanh chiếm một bên trong căn phòng rộng lớn này.
Hệ thống đánh giá – nhằm đánh giá nhóm Sheltis có thể thăng cấp từ tân binh lên lính chính quy thì họ phải hoàn thành một số nhiệm vụ mà Thiên kết cung <Sophia> giao phó. Hệ thống này được thiết kế đặc biệt để đánh giá những nhiệm vụ đó.
“Thôi nào Kagura, đừng dỗi nữa”.
“A-ai đang dỗi chứ! Ng-ngay đến tui… tui cũng uống được cafe không đường mà”.
“Ừ ừ. Tốt nhất là không ép và để cậu uống những thứ cậu thích nhé”.
Vừa dỗ Kagura đang dỗi, Sheltis vừa kéo nhỏ ngồi xuống một chiếc máy tính. Trong số ba người – mà chính xác ra là trong toàn bộ những thành viên Thiên kết cung <Sophia> thì không một ai có thể vượt qua Kagura về máy móc. Tốt nhất những thiết bị này nên để Kagura xử lý.
“Vậy tớ bắt đầu tìm kiếm đây, Monica nói tớ biết cậu muốn nhận những nhiệm vụ thế nào”.
Với từ khóa: phòng ngự thì một loạt những nhiệm vụ đến từ bộ ngoại giao, bộ quản trị tháp, bộ môi trường và cơ man các nhiệm vụ khác nhau xuất hiện. Từ hộ tống VIP cho đến điều tra quần đảo trôi dạt <Lagoon>, từ việc tiêu diệt những quái vật gây hại cho đến tuần đêm tòa tháp. Độ khó và thời gian làm việc cũng đa dạng, và trên tất cả hệ thống đánh giá cho mỗi nhiệm vụ là khác nhau.
Một khi đã tích lũy đủ điểm thì họ sẽ có cơ hội trở thành lính chính quy.
“… Nhiệm vụ đầu tiên tốt nhất nên đơn giản”.
Monica gật đầu, đặt một ngón tay lên môi.
“Vậy thì ta sẽ bắt đầu tìm kiếm với những nhiệm vụ ngắn ngày. Thời gian bắt đầu từ ngày mai hoặc mốt nhé”.
Những ngón tay thon mảnh của Kagura nhảy múa trên bàn phím.
“Nhìn vào đây”.
Nhỏ chỉ vào màn hình hiển thị.
“Nhiệm vụ 58, tuần tháp”.
Mục đích: “Phòng ngự”, địa điểm: “không”, thời lượng “hai ngày”, cần “năm nhóm”.
Chỉ là tuần đêm quanh Thiên kết cung <Sophia> mà thôi.
Độ khó không cao nên cũng chẳng trông đợi gì nhiều vào kết quả đánh giá, nhưng vừa đủ để những nhóm mới lập như họ có thể làm nóng. Việc chấm dứt trong thời gian ngắn cũng rất lợi thế.
“Tớ thấy không tồi đâu, còn cậu thì sao, Monica?”
“Trông ổn đấy. Vẫn còn thời gian cho đến khi hết giờ đăng ký mà, nên ta hãy xem qua những nhiệm vụ khác trước khi quyết định ha”.
“Được, vậy ta sẽ thêm vào một từ khóa nữa ‘bên ngoài tháp’.
Nhiệm vụ 81: “Tiêu diệt quái vật”.
Mục đích: “Tiêu diệt”, Địa điểm: “Phía đông khu thiên nhiên”. Thời lượng: “1 ngày”. Cần “hai nhóm”.
“Á, cái này không ổn đâu”.
Để hai người còn lại hiểu được thì cậu dùng hai tay tạo thành một dấu X.
“Gì? Tiêu diệt quái vật là một nhiệm vụ thường gặp mà.”
“Đây này, thời hạn một ngày rất đáng ngờ. Khu thiên nhiên cách đây cũng phải cả trăm cây số, nhưng đi một chuyến dài và tiêu diệt quái vật chỉ trong một ngày… một thời hạn quá khó. Có nghĩa đây là một nhiệm vụ khẩn cấp”.
Có khi ở khu thiên nhiên đang bị quái vật tàn phá hay những sinh vật nguy hiểm và to lớn như rồng xuất hiện.
Dù sao đi nữa đây cũng là một nhiệm vụ có tính nguy hiểm cao.
“… Quá nguy hiểm với một nhóm mới lập nhỉ”.
“Phần thì thế, nhưng chính Monica đã từng nói chúng ta sẽ mài dũa kỹ năng chiến đấu đồng đội trong quá trình thực thi nhiệm vụ. Nhiệm vụ này không phù hợp, tớ nghĩ vậy. Đến khu thiên nhiên rồi lại vội vã quay về không đủ thời gian cho chúng ta gắn bó sâu sắc hơn, đúng không?”
“Ừ, ừ… một nhóm trưởng phải nghĩ xa đến vậy”.
Nhóm trưởng mới gật đầu với gương mặt đầy vẻ kinh ngạc và nhìn đăm đăm vào màn hình.
“Kagura, xin lỗi, nhưng cho tớ xem nhiệm vụ trước nhiệm vụ này đi”.
“Ừ, chúng ta sẽ đăng ký nhiệm vụ này, chắc vậy, tớ sẽ… ơ ơ?”
Những ngón tay của Kagura đột ngột dừng lại.
“Sao thế?”
“Bộ nhớ của thiết bị bỗng thay đổi một cách bất thường… Có vẻ như nó đang được điều khiển từ một nơi khác”.
Cái miệng ẩn ngay dưới chiếc mũ cảm biến mím lại thành một đường thẳng. Trong khi cậu vẫn còn đang suy nghĩ thì nhỏ đột ngột đứng lên mở chiếc máy bên cạnh.
“… Máy này thì bình thường. Tức đây không phải là hệ thống điều chỉnh toàn bộ hệ thống thiết bị. Tức chúng ta có thể đoán rằng một trong số những mã số thành viên của chúng ta đang bị điều chỉnh”.
Kagura nói không ngừng nghỉ.
“Thế là nguy hiểm ư?”
“Không, nhiều khả năng một phụ trách nào đó. Điều này hay gặp trong việc xác nhận tình trạng nhiệm vụ của nhóm ta. Tớ sẽ lờ nó đi và đăng ký nhiệm vụ ban nãy ngay, nhưng thế ổn chứ?”
Ngay lúc Kagura tính mở máy.
Thì chiếc thẻ huy hiệu trước ngực Sheltis nằm trong túi ngực bắt đầu rung lên.
“Có ai gọi à?”
“Chắc vậy, đợi chút nhé…”
Chiếc huy hiệu của người lính không chỉ là chứng minh, chìa khóa phòng, mà còn là một thiết bị liên lạc đơn giản nữa.
Kích thước của chúng vừa đủ nhỏ để có thể nằm gọn trong lòng bàn tay và cấu trúc bên trong của nó chính là công nghệ đặc thù của Thiên kết cung <Sophia>.
“Vâng, ai đấy?”
“Tui đây”.
“…”
Cậu ngay lập tức cắt cuộc gọi.
“Xin lỗi Monica, chắc người ta lộn số”.
“Thế ư? Mà trông có vẻ không phải”.
Ngay lúc Monica đang tỏ ra hoang mang thì cuộc gọi thứ hai vang lên.
“Bất thình lình ngắt cuộc gọi là bất lịch sự lắm nhé”.
“… Tui nói trước cho mà biết, tui không có thời gian làm quân xanh cho ông tập luyện bây giờ đâu”.
“Tui vừa mới quay về từ nhiệm vụ mà. Tui có chuyện muốn nói với ông đây, đến ngay phòng thứ tư, tầng 28. Căn phòng đó vốn dành cho lính chính quy, nhưng mã số của ông được chấp nhận”.
… Có vẻ như chỉ có tui với ông thôi hử?
Từ khi cậu nghe thấy giọng nói của người gọi thì cậu đã có cảm tưởng mọi việc rồi sẽ thành ra thế này.
“Phải chăng người chỉnh lại mã số thành viên của tui là…”
“Quyền lực tuyệt đối của Sennenshi hữu dụng đấy chứ”.
“… Lạm quyền thì có”.
Cậu ngắt máy và ngửa mặt lên trời.
“Xin lỗi, có việc gấp, tớ sẽ quay lại sau”.
“Cậu đi đâu thế”.
“Lên tầng trên chút”.
Cậu dùng ngón tay chỉ lên phía trên như đáp lời Monica.
***
“… Nhớ ngày xưa quá”.
Cậu đi dọc theo con đường mà năm người lớn dàn hàng ngang đi qua cũng lọt, cậu nhìn một lượt quanh khu vực.
Tầng thứ 28 của tòa tháp vốn dành cho cấp lính chính quy trở lên tập luyện. Tân binh thì tập luyện ở bãi tập ngoài trời nên không có nhiều cơ hội đến đây, nhưng cậu vẫn còn nhớ lúc mình vẫn còn là tinh binh cách đây ba năm về trước.
“Phòng thứ tư, tức ở đây…”
Cậu đặt huy hiệu của mình lên máy đọc thẻ trên cánh cửa như Leon nói.
-Xác nhận-
“Ồ”
Cánh cửa mở ra ngay lập tức, đôi mắt của cậu ngay lập tức bị mờ đi dưới thứ ánh sáng chói chang tựa mặt trời.
Căn phòng này được xây giống như một hẻm vực – toàn căn phòng như một tảng đá lớn và bốn bức tường làm bằng đá mọc thẳng đứng lên từ mặt đất, căn phòng này mô tả khuôn mẫu một cách chân thực nhất.
Trung tâm căn phòng là một chàng trai trẻ với bộ áo khoác dài màu trắng đang đứng thẳng.
Ngay phía trên bộ áo màu trắng có thể khiến bất kỳ người phụ nữ nào nhìn lại lần thứ hai không chút suy nghĩ là mái tóc dài màu bạc trông như bờm sư tử. Thân thể tráng kiện của cậu trông như một lưỡi kiếm được rèn đúc kỹ lưỡng.
“Đến rồi đây”.
“Ôi, trong khi tui phải ra ngoài làm nhiệm vụ thì ông đã làm cái gì vậy”.
Leon Nestorius Ova. Chàng trai được xem là kiếm sĩ mạnh nhất trên toàn lục địa trôi dạt. Cậu ta là bạn cậu trong suốt mười năm qua và là đối thủ luyện kiếm ngang tay với cậu.
“Gì, tui đang đăng ký nhiệm vụ mà”.
“Không, ý tui khi muốn bàn bạc với ông là về nhiệm vụ tui mới đề cập ấy”.
… Thứ mà ông đề cập?
Xem Leon có đề cập với mình nhiệm vụ nào không.
“Chuyện về bộ chính trị ấy mà. Có nhớ hai bên sẽ gặp để đàm phán không đấy?”
“À à, nó ư, làm sao tui quên được”.
Chuyện xảy ra cách đây ba tuần. Cậu được Leon mời tham gia nhiệm vụ vốn là mật lệnh của nữ hoàng Salah đến điều tra quần đảo trôi dạt <Lagoon>. Ở đó họ tìm thấy một cơ sở nghiên cứu bí mật ẩn trên hòn đảo.
Rồi ở đó họ tìm được một con Yuugenshu bị nhốt trong thùng nước. Chuyện này xảy ra ở trên quần đảo trôi dạt <Lagoon> vốn dĩ nằm trong địa phận bộ chính trị. Dựa trên những kết luận của các cấp lãnh đạo Thiên kết cung <Sophia> thì sẽ có cuộc gặp cấp cao giữa Thiên kết cung <Sophia> và bộ chính trị.
“Cuộc gặp sẽ sớm diễn ra thôi, đúng không?”
“Chính xác là hai tuần nữa. Và ông sẽ luồn vào buổi họp đó”.
… Luồn vào?
Nghe cứ như cậu bí mật tham gia vào phái đoàn dự họp vậy.
“Ý ông là bí mật trà trộn vào?” Chính chúng ta đã tìm ra con Yuugenshu trong thùng nước. Tui cứ ngỡ chúng ta sẽ được gọi đi với tư cách nhân chứng chứ”.
“Chuyện đó của các quan chức. Thương lượng không phải sở trường của chúng ta. Về những ảnh hưởng của vấn đề này vốn rất phức tạp, thành ra tốt nhất nên giao nó cho những người có kinh nghiệm”.
“Rồi rồi… nghe cứ như tự biện ấy”.
Con Yuugenshu ngủ dưới đất chính là vấn đề. Họ chỉ mới tìm được một con, nhưng nếu có nhiều hơn một con thì vấn đề sẽ trở nên rất nguy hiểm. Những người tham gia đàm phán cũng sẽ giải thích kỹ điều đó.
“Những người đàm phán không chuyên trách về Yuugenshu nên chuyện về con Yuugenshu trong thùng nước sẽ…”
“… Được đề cập bởi người chuyên trách”.
Leon khoanh tay gật nhẹ đầu.
“Các nữ tư tế sẽ làm điều đó”.
“Các nữ tư tế? Họ sẽ đi ra ngoài tòa tháp sao?”
Cậu cứ ngỡ tai mình nghe nhầm khi nghe những gì Leon nói. Chuyện năm nữ tư tế rời khỏi lục địa đã hiếm, việc họ đi tham dự một cuộc họp thượng đỉnh lại càng hiếm.
“Tức đây là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng”.
Có vẻ như cậu cũng nghĩ như vậy khi Leon một lần nữa thở dài gật đầu.
“Dù mục đích là gì đi nữa thì việc nuôi Yuugenshu là cực kỳ nguy hiểm. Không, lý ra ngay từ đầu cần phải xác thực rằng có khả năng xảy ra điều đó hay không. Nếu đích thân nữ tư tế thân chinh thì ngay đến cả Bộ chính trị cũng buộc phải hành động. Vai trò đó nhiều khả năng sẽ thuộc về Yumi”.
“Yumi?”
Yumi Ele Soufflenictole – bạn thanh mai trúc mã của Sheltis. Cô đã trở thành nữ tư tế thứ năm khi mười bảy tuổi và có khả năng chọn cho mình một sennenshi.
“Nhưng Yumi làm gì có Sennenshi, thế nên ra ngoài…”
“Không có nữ tư tế nào rảnh cả. Người phù hợp nhất cho việc này là Meimel, nhưng cuộc gặp xảy ra ngay sau khi người hoàn tất việc bảo trì kết giới băng kính thay nữ hoàng nên hẳn người rất mệt mỏi”.
Trong số năm nữ tư tế thì người thứ nhất và thứ ba đang đi tuần bên ngoài tháp.
Ba người còn lại gồm nữ tư tế thứ hai Meimel, nữ tư tế thứ tư Syun-rei và nữ tư tế thứ năm Yumi. Nếu Meimel không thể đi thì chỉ còn lại Syun-rei và Yumi, nhưng…
“… Hiểu rồi, với Syun-rei thì quá khó”.
Nghĩ về nữ tư tế tóc đen thì cậu buộc phải đồng ý với Leon.
Syun-rei là người trẻ nhất trở thành nữ tư tế và là một người cực giỏi trong việc vận dụng Shinryoku, nhưng cô lại bị chứng sợ đám đông nghiêm trọng. Nếu giao việc cho Syun-rei, vốn dĩ không dám đi đâu quanh tháp mà không có Leon thì cô không thể nào đến quần đảo trôi dạt <Lagoon> để đàm phán được.
“Tức bằng phương pháp loại trừ thì chỉ có thể là Yumi?”
“Thế đó. Có vẻ như nữ tư tế thứ ba sẽ quay về thay vì để cho Yumi phải đi xa nhưng… thế phí quá. Tui sẽ quay trở lại vấn đề ban đầu, chính là nhiệm vụ”.
Nữ tư tế và các quan chức cấp cao trong Thiên kết cung <Sophia> sẽ dự hội đàm cấp cao với phái đoàn bộ chính trị. Thứ duy nhất cậu có thể nghĩ đến chính là nhiệm vụ bảo vệ đi kèm theo.
“Hộ tống à?”
“Chính xác. Những người sẽ tham dự hội đàm với Bộ chính trị vẫn chưa được công bố, nhưng Bộ trưởng Bộ Ngoại Giao, bộ tổ chức hành chính cùng với hai thư ký sẽ đại diện Thiên kết cung <Sophia> tham dự. Tính thêm nữ tư tế thì ta có năm người”.
Năm người vốn dĩ chỉ là một nhóm nhỏ, nhưng nếu tính cả Nữ tư tế thì trách nhiệm vô cùng lớn. Dù sao đi nữa họ là những người bảo vệ cho lục địa trôi dạt mà, nên khả năng xảy ra sự cố cần phải được giảm thiểu đến mức tối đa.
“Đợi đã, mà những tân binh như bọn này cũng có cơ hội hộ tống Yumi ư?”
Thường hộ tống các nữ tư tế được giao cho Sennenshi, đấy là còn chưa đề cập đến tinh binh và lính chính quy, chuyện tân binh tham gia vào đoàn hộ tống nữ tư tế chưa bao giờ được thực thi.
“Như ông đã biết, điều này là không thể. Tính đến tất cả các khả năng có thể có theo điều lệ tòa tháp thì đoàn hộ tống tạm thời dành cho các tinh binh”.
Tinh binh – những người thể hiện được kỹ năng siêu hạng hơn hẳn tất cả những người khác.
… Nếu Yumi không thể đợi mình mà chọn ra Sennenshi.
… Những người lính ấy hẳn sẽ trở thành Sennenshi ư.
“Cẩn thận. Sẽ có người nhận ra ông nếu ông hành động bất cẩn đấy”.
“Ơ?”
Sheltis mở to mắt khi nghe thấy những lời bất ngờ của Leon.
“Hẳn ông vẫn chưa quên một tinh binh đấy chứ. Mà ông sẽ hiểu nếu tui nhắc đến cái tên ‘Jelshuvessa’ mà ông đã va chạm rất nhiều lần rồi”.
“Jelshuvessa… không, không thể nào”.
“Chính thị”.
“Óa óa óa… đợi-đợi đã! Đừng đùa chứ!”.
Cậu vừa gào lên vừa ôm đầu.
“Tui dở khi gặp bà ấy lắm. Tui không bao giờ biết được chị ta nghĩ gì đâu”.
Đối thủ mà cậu đã cạnh tranh rất nhiều lần với tư cách một cựu tinh binh ba năm về trước.
“Chị ta nổi bật hơn hẳn số tinh binh còn lại. Thật lạ khi mãi sau ba năm chị ta vẫn chưa thể trở thành Sennenshi”.
“Ngay đến tui cũng khó nói chuyện với chị ta. Dù sao đi nữa, tui cũng cảnh báo với ông”.
“Ừ… thôi thì đành vậy. Nếu là chị ta thì không thể nghi ngờ gì về khả năng đâu”.
“Ông nói thật đấy chứ?”
“Thế còn tốt hơn đưa một tinh binh nào đấy mà tui không biết hộ tống Yumi… Tui biết tui không có khả năng làm điều đó mà”.
Cậu không có quyền gì để hộ tống nữ tư tế, do vẫn chỉ là tân binh. Vẫn cần phải có một ai đó bảo vệ Yumi chứ.
“… Thật sự có đôi chút thất vọng, nhưng tui không nói dối đâu”.
“Một thái độ rất thành khẩn. Dù sao đi nữa tạm thời việc hộ tống Yumi sẽ giao phó cho các tinh binh. Sẽ chẳng vấn đề gì nếu ông cũng tham gia phái đoàn đến Bộ chính trị với tư cách hộ tống các VIP khác”.
“Ra thế, đã hiểu”.
Cậu bình tĩnh ngừng thở và ngước nhìn lên trần nhà.
… Chẳng biết tại sao tim tui đập nhanh quá.
… Dù rằng mục tiêu trở thành Sennenshi của tui vẫn chưa thể hoàn thành nhưng cũng lâu lắm tui mới cảm nhận được áp lực như thế này.
Nếu cậu được chọn vào nhiệm vụ lần này thì cậu sẽ cùng đi với Yumi.
Hẳn nhiên cậu không thể bảo vệ cô, nhưng có thể xem như đây là bước tiến đầu tiên về phía đó.
“Nhiệm vụ đầu tiên là vượt qua kỳ sát hạch cho nhiệm vụ lần này. Cơ hội để cho một tân binh cùng đi với nữ tư tế rất hiếm nên hẳn điểm thưởng cho nhiệm vụ sẽ rất cao. Ông cũng nên nhớ rằng các nhóm khác cũng tính nhắm vào đấy”.
“Tui sẽ cố, bởi điều đầu tiên phải làm được là vượt qua kỳ sát hạch”.
“Tốt, vậy tui đi đây. Tui để Syun-rei đợi lâu quá rồi”.
“Ê Leon, đợi đã”.
Phất nhẹ tấm áo chùng, chàng trai quay người lại.
“Gì?”
“Nhờ chuyển lời đến Yumi. Chúng ta chắc chắn sẽ được bên nhau”.
“Nếu tui không quên”.
Trả lời thẳng thừng, chàng trai tóc bạc bước về phía thang máy
***
“Sao, có đó chưa?”
“Đang tìm dở đây nè… À, ở đây, đây rồi”.
Những ngón tay của Kagura vốn đang gõ với tốc độ như tên bắn bỗng dưng ngừng lại.
“Nhiệm vụ số 16 ‘cử người đến Bộ chính trị’.”
Mục đích: “Hộ tống VIP”, địa điểm: “Bộ chính trị”, thời lượng: “4 ngày”, cần “một nhóm”.
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là nhiệm vụ Leon đề cập.
Đọc kỹ thông tin hiện ra trên màn hình cả ngàn lần, Sheltis nhẹ nắm chặt tay.
“Ngày đăng tin là hôm qua… rõ ràng là một yêu cầu rất mới”.
Bên cạnh cậu, Monica khoanh tay với vẻ mặt trầm ngâm.
Hiếm có nhiệm vụ nào cử người đến Bộ chính trị, và hơn thế nữa là đi cùng với nữ tư tế nên hẳn các nhóm khác cũng rất quan tâm. Nghĩ đến thế và tiếp tục tìm hiểu thì đã có đến mười bảy nhóm đăng ký rồi.
“Thời điểm hết hạn đăng ký là trưa mai. Càng gần hạn chót càng nhiều lượt đăng ký”.
“… Không dễ đâu Sheltis”.
Monica nhíu mày khi nhìn vào màn hình.
“Tớ biết chứ, nhưng đổi lại điểm thưởng cao ngất ngưởng”.
“Ý tớ không phải vậy”.
“Hơ-hơ? Sai à?”
Cậu chớp mắt và nhìn vào màn hình, về phía góc dưới màn hình mà Kagura dùng ngón tay chỉ vào.
“Đọc kỹ hướng dẫn trước khi sử dụng đi, Sheltis”.
“… Bốn người?”
“Phải, nhiệm vụ lần này yêu cầu một đơn vị có bốn thành viên. Chỉ chúng ta thì chưa đủ”.
Nhóm trưởng Monica, cậu và Kagura. Họ thiếu mất một người.
“Còn cả giới hạn số người nữa chứ…”
“Không, chuyện này chỉ là tạm thời, nhưng thực sự rất hiếm gặp. Độ khó và tầm quan trọng của nhiệm vụ chắc chắn có ảnh hưởng, nhưng chính xác bốn người thì không mấy khi”.
… Phải chăng do Bộ chính trị?
Rõ ràng số người tham dự hội nghị bên phía Thiên kết cung <Sophia> đã bị giới hạn lại.
“Thế nên chúng ta cần thêm người nếu chúng ta muốn tham gia ư. Sau đó thì…”
“Dạ, dạ-ạ, Shel-nii ơi! Yuto ở đây! Yuto cũng đi nữa!”
“Thế thì Yuto nhé; quá tuyệt rồi… Ê mà đợi đã!!!”
Cậu cảm thấy có cái gì đó bám vào chân mình. Cậu dè dặt nhìn xuống dưới.
“Yuto?”
Cô bé bám chặt lấy chân phải của cậu.
Đôi mắt đen láy của cô bé sáng lên vẻ tò mò. Trông cô bé vào khoảng năm sáu tuổi. Mái tóc đen tuyền của cô bé cột thành hai bím sau gáy và trên cổ cô bé cột chiếc khăn choàng màu xanh da trời trông rất dễ thương.
“Shel-nii, em muốn gặp anh quá… !”
“Ơ-ơ… Yuto? Anh cũng rất vui khi được gặp em, nhưng sao em có thể vào đây được?”
Đây là phòng họp nên cửa tự động khóa. Những ai không thuộc Thiên kết cung <Sophia> không thể vào được.
… À không, đợi đã, anh ngờ anh biết ai là tác giả vụ này rồi.
“Tada… để anh phải đợi lâu. Ilis vô dụng đã quay trở lại với tiền tuyến đây!”
“… Đúng là Ilis như mình đoán mà”.
“Thật lạnh lùng làm sao! Anh kinh khủng thế Sheltis, sao anh có thể phản ứng như vậy với một người bạn cùng anh chiến đấu chỉ mới vài ngày trước đây chứ?”
AI <Ilis> chớp sáng đỏ lòe.
“… Hai người và thêm một thứ nữa tham gia vào nhóm ba người sẵn có. Căn phòng bỗng dưng trở nên chật chội”.
Kagura nhìn quanh, không tìm Yuto hay AI <Ilis> mà hướng thẳng cái nhìn của mình về phía cô gái đang trong bộ đồ bảo hộ đang đeo chiếc dây chuyền có móc AI <Ilis> trước ngực như một món đồ trang sức.
“Xin chào, và xin lỗi vì đã đường đột”.
Mái tóc bù xù không chải chuốt, bộ đồ bảo hộ đầy dầu mỡ và sự xuất hiện của nhỏ thiếu đi sự trang điểm để thêm phần hấp dẫn, nhưng chính gương mặt mộc này hợp với nhỏ nhất”.
Eyriey Leccento – cũng như Yuto đang bám chặt dưới chân cậu là người mà cậu quen biết khi vẫn còn ở khu dân cư. Cả hai người họ đều từng làm việc cho quán cafe sân vườn Hai chú thiên nga <Albireo> tọa lạc ở quận hai khu dân cư.
“Gì nữa. Bọn này đang họp mà”.
“Thôi nào Sheltis, việc bảo trì Ilis xong rồi đấy, biết không hử?”
“Đợi-đợi đã Eyriey! Khi đưa em ra chị nên nhẹ…”
“Óa”
Cậu nhận lại AI <Ilis>, vốn đang phàn nàn với cả hai tay.
“Này, ổn hơn rồi chứ?”
“Hẳn nhiên, nếu có chuyện gì đó xảy ra với em thì chắc chắn anh sẽ phải gặp một vấn đề lớn, đúng chứ?”
Anh vui lắm, Ilis vẫn chẳng thay đổi gì.
Sự tự cao của nó trên một bình diện lĩnh vực rất rộng dù chỉ là một cỗ máy vẫn không thay đổi gì… Mà không, sửa tính tự cao ấy lại tốt hơn chứ.
“Ừ, vẫn là Ilis của ngày trước, cảm ơn Eyriey nhé”.
“Ừ ừ, tui cũng được tận hưởng đời sống xa hoa trong phòng VIP của Thiên kết cung <Sophia> mà. Vậy thì bọn này xin phép nhé. Đi nào Yuto”.
“Ơ… Yuto muốn đi với Shel-nii mà”.
Cô bé bám chặt vào cẳng chân cậu vừa mếu máo “Không muốn, không muốn”… Thật buồn khi họ bị buộc phải chia tay ở đây.
“Ừm, để tui trông em ấy một lúc được không?”
“À, nếu ông không lơ đãng thì tốt thôi. Bọn này đang tìm một người”.
“Có trẻ lạc sao? Nếu đã vậy sao bà không thông báo tìm trẻ lạc ở tầng một tòa tháp chứ?”
“Không phải. Đúng rồi, tui cũng sẽ giới thiệu với ông một người tui đã gặp trong khi bảo trì <Ilis>. Đó là một cô bé rất dễ thương tên Sasa!”
Eyriey nháy mắt sau khi bế Yuto lên vai.
“Sasa?… Một cái tên thật lạ”.
Cách phát âm cái tên này rất lạ, một kiểu phát âm rất hiếm gặp trên lục địa trôi dạt. Cậu chưa hề nghe thấy cái tên này trong Thiên kết cung <Sophia>, khu dân cư lại càng ít.
“Cô bé đó ở khu dân cư à?”
“Không hề. Có vẻ như là một người làm việc trong tòa tháp này. Trở thành thành viên của Bộ ngoại giao khi chỉ mới mười bốn tuổi và thậm chí còn có thể dùng được Shinryoku nữa kia”.
“Cô bé đó biết sử Shinryoku?”
Lần này thì người nhíu mày là Monica. Không thể nghi ngờ gì điều này khiến Monica cảm thấy hứng thú do đã từng là một nữ tư tế tập sự.
“Đúng thế, thành ra sau khi hoàn tất việc bảo trì Ilis thì tui nghĩ bọn này có thể chơi đùa với nhau. Nhưng khi tui tìm kiếm cái tên đó trong danh bạ Thiên kết cung <Sophia> thì không có kết quả nào”.
“… Tên không đúng ư?”
“Hừ… thực sự thì tui không cảm thấy thế. Đó là lý do tại sao tui quyết định đi một vòng kiểm tra xem sao. Vậy ta đi thôi Yuto”.
“Dạ ạ ạ ạ ạ, gặp Shel-nii sau nhé”.
Hai cô gái tràn trề sức sống băng ra khỏi căn phòng.
“Hai người này dư thừa năng lượng quá nhỉ”.
“Họ cũng thế trong suốt quá trình bảo trì em mà. Hai người họ cứ như những quả bóng căng hết cỡ. Tốt thật, giám sát trưởng… rất nhanh chóng thân thiết với Eyriey”.
“Hử?”
Giám sát trưởng. Có cảm giác như cậu vừa mới nghe thấy một từ không hay gặp lắm.
“À, không có gì, chỉ là em lảm nhảm mà thôi”.
“… Thôi chẳng sao. Giờ ta làm gì đây Monica?”
Nhóm của Eyriey giờ đã chạy đi khắp cùng tòa tháp và họ đang bù đầu một mớ rắc rối. Họ không có đủ người để đăng ký nhiệm vụ hộ tống người đến bộ chính trị.
“Trước hết chúng ta cần có một kế hoạch chắc chắn đã”.
Monica kích hoạt máy tính thay cho Kagura. Với những thao tác đầy kinh nghiệm thì nhỏ đưa ra ngay list những nhiệm vụ phòng thủ hiển thị trên màn hình.
Có tầm mười bốn nhiệm vụ đang cần người. Tám trong số đó cần những nhóm ba thành viên.
“Có một số nhiệm vụ khác dành cho ba người. Chúng ta phải quyết định thu hẹp lại những nhiệm vụ mà tình hình hiện tại của nhóm cho phép hay chúng ta vẫn tiếp tục tìm kiếm thêm thành viên thứ tư”.
Họ có thể nhắm đến việc trở thành lính chính quy dù chỉ với những thành viên hiện có. Họ cần phải quyết định giữ nguyên quân số hay tuyển thêm người.
“Sheltis này, cậu muốn tham gia nhiệm vụ ấy, đúng chứ?”
“Đúng. Điểm thưởng rất cao, và hộ tống VIP có mất gì đâu”.
Đến Bộ chính trị cùng với Yumi – dù nếu không vướng những vấn đề cá nhân thì đó cũng là một nhiệm vụ rất đáng đăng ký. Cơ hội tham gia đoàn hộ tống sẽ tăng lên nếu họ là lính chính quy. Cậu muốn họ nhanh chóng có thêm kinh nghiệm với tư cách tân binh.
“Hộ tống VIP và đi tuần khu thiên nhiên, sẽ rất tốt nếu chúng ta trải nghiệm cả hai nhiệm vụ này ít nhất một lần”.
“… Thế à, Kagura nghĩ sao?”
“Không sớm thì muộn chúng ta cũng phải cần đến thành viên thứ tư nên tớ không phản đối việc đăng ký nhiệm vụ này”.
Kagura lấy tay chống cằm.
“Hoàn toàn ngoài dự kiến. Sao cậu lại nghĩ vậy chứ?”
“Có một sự khác biệt lớn về chiến thuật giữa một nhóm ba người và nhóm bốn người… Lấy ví dụ cho rằng nhóm chúng ta được chia thành “trung tâm”, “tiên phong” và “hậu đội”.”
Ánh mắt của Kagura dần dịch chuyển về phía cậu.
“Vấn đề cho cậu đây Sheltis. Có bao nhiêu cách để ba người chúng ta đảm nhận vai trò trong chiến thuật đưa ra? Cho cậu mười giây. Mười… chín… ok dừng lại”.
“Chẳng phải cậu chỉ mới đếm được ba giây thôi sao?”
“3 x 2 x 1 = 6 phương thức. Người đầu tiên có ba lựa chọn. Người thứ hai không thể chọn giống người đầu tiên nên chỉ còn hai, người cuối nhận vai chót nên không cần phải chọn”.
Ngay đến giọng của Ilis cũng giống như một người vừa chứng kiến một con người đáng thương hại.
“… Mấy người đùa tui đấy chắc?”
“Thôi nghe tiếp đi. Như đã nói ban nãy, chúng ta chỉ có 6 cách chọn với ba người. Tuy nhiên với bốn người sẽ thành 4 x 3 x 2 x 1 = 24 phương thức. Chỉ thêm có một người thôi mà số phương án tăng gấp bốn lần. Sự khác biệt là rất lớn”.
Giới hạn của nhóm ba người trong ba vai trò “trung tâm”, “tiên phong” và “hậu đội”.
Tuy nhiên chỉ cần thêm một người vào thì ví dụ Monica sẽ không phải đảm nhận vai trò trung tâm nữa mà có thể tự do sử Shinryoku mà nhỏ đã học được trong quá trình là nữ tư tế tập sự.
“Cần thêm một người để tăng sức mạnh của nhóm ư… có lý, nhưng vấn đề là mời ai”.
Monica khoanh tay, thở dài.
“Thật tiếc là tớ chẳng có ý tưởng nào, còn Sheltis thì sao?”
“Cũng vậy”.
“Lúc này thì…”
AI <Ilis> thở dài lầm bầm.
“Những lúc thế này sao không nhờ bà phụ trách đó tư vấn chứ?”
***
Tầng thứ hai trăm tám mươi bảy, Thiên kết cung <Sophia>.
Ở khu vực rộng lớn này chỉ có bốn căn phòng. Đó là phòng của hai nữ tư tế thứ tư, thứ năm và hai Sennenshi bảo vệ họ.
Ở căn phòng dành cho nữ tư tế thứ năm.
“Ôi… chết, bận quá, bận quá! Sao lại thành ra thế này chứ?”
Hai tay cầm một túi hành lý lớn, cô gái có mái tóc vàng rực cứ luôn miệng rên rỉ.
Yumi Ele Soufflenictole – một cô gái đáng yêu với đôi mắt màu ngọc bích trong bộ trang phục trắng tuyền.
Cô được ban cho vị trí có quyền lực gần như tuyệt đối trong Thiên kết cung <Sophia>.
Cô là nữ thần hộ mệnh của lục địa trôi dạt nay, nhưng hoàn toàn trái ngược với hình ảnh thần thánh ấy…
“Mình-mình chịu hết nổi rồi…!”
Tiếng gào to của cô vang vọng khắp căn phòng.
“Mình nên làm thế nào, thế nào giờ… Mình cần phải chuẩn bị sẵn sàng, bàn bạc kế hoạch rồi cả lịch tập luyện nữa, kín hết cả”.
Cô nhìn đăm đăm vào cuốn lịch nhỏ cầm trên tay trong khi cứ đứng ngồi không yên.
Trái ngược với một Yumi đang cuống hết cả lên.
“Mình biết cậu đang bận nhưng cuống lên như thế chỉ tốn thời gian thôi, cậu biết chứ?”
Leon vừa ngồi vừa nói.
“Nh-nhưng, nhưng mà… tham dự hội nghị thượng đỉnh với phái đoàn Bộ chính trị… Mình đã nghe gì đâu chứ?”
“Cậu chỉ cần nói một câu khi đến Bộ chính trị mà thôi. Những vấn đề nhỏ nhặt khác thì Bộ trưởng Bộ ngoại giao sẽ lo hộ”.
“Điều đó mới khó chứ…”
Nhưng đúng là có gào lên cũng chẳng ích gì.
Cô thôi phồng mang trợn mắt và ngồi xuống ghế.
“Nhưng cậu biết mà, chẳng phải dạo này có rất nhiều sự kiện xảy ra sao? Dù rằng mình chỉ mới gửi lời chào đến toàn thể mọi người cách đây chưa lâu thì mình chỉ có hai tuần chuẩn bị trước khi tham dự hội nghị thượng đỉnh với Bộ chính trị”.
“Không có sự thay thế nào cho nữ tư tế đâu, thế thôi”.
“Không phải… Chỉ là nghĩa vụ thực sự của nữ tư tế là cùng cầu nguyện với Nữ hoàng <Salah> để duy trì kết giới. Chào đón mọi người và tham dự hội đàm cấp cao là hai vấn đề hoàn toàn khác biệt”.
Tầm quan trọng của những việc này hoàn toàn khác biệt và mình nghĩ rằng sẽ không ổn tí nào nếu như nữ tư tế cứ xông bừa vào. Như lần này chẳng hạn, ra ngoài để hội đàm với phái đoàn Bộ chính trị vốn dĩ là một điều thường chẳng ai nghĩ tới”.
“Mình… vẫn chưa thực sự có nhiều kinh nghiệm, nhưng nếu các nữ tư tế không cố gắng hết sức thì kết giới bao quanh Uế ca địa đàng chi viên sẽ tan biến. Mình nghĩ mình nên cố hết sức ngăn điều đó vẫn hơn”.
“Meimel nói thế à?”
“Không, chỉ là mình nghĩ vậy thôi… lạ lắm ư?”
“Không hề”.
Leon nói với một gương mặt nghiêm trọng như đang lo lắng cho điều gì đó.
“Mình thấy cách nghĩ ấy rất hợp với một nữ tư tế. Mặt tốt của nó là cậu đã hiểu được tầm quan trọng và sự cần thiết của nữ tư tế rồi đó”.
“Th-thế ư?”
… Cậu ấy đang khen mình à, đúng không nhỉ?
Leon vốn hiếm khi khen ai, mà một khi đã khen thì khiến người được khen cảm thấy nổi da gà.
“Có chuyện gì xảy ra ư?”
“Ơ…”
“Có chuyện gì xảy ra khiến cậu phải thay đổi cách nghĩ về nữ tư tế vậy?”
“Kh-không phải chuyện gì lớn đâu… chắc vậy”.
Tớ… tớ chỉ muốn thanh tẩy Mateki của Sheltis mà thôi.
Cậu ấy vẫn đang cố hết sức để trở thành Sennenshi thì mình phải cố gắng để có thể đáp trả lại tình cảm ấy.
“Như Leon vậy… tớ nghĩ mình cần phải học tập nhiều hơn”.
Dù đã được công nhận là kiếm thủ mạnh nhất trên toàn lục địa trôi dạt thì cho đến tận lúc này cậu vẫn không ngừng tập luyện để hoàn thiện bản thân hơn bất kỳ ai. Chuyện này thì không ai có thể cạnh tranh được.
“Nếu đã thế thì sao cậu lại cuống cả lên như vậy?”
“Đó-đó là do… à… ừ…”
Sau khi bị dồn ép đến mức phải trả lời, tay cứ vặn xoắn chiếc khăn trải bàn.
“Sao?”
“Không… à… à…”
… Khó nói chuyện này với Leon lắm, đúng không?
… Rằng mình đang chọn đồ và những thứ khác do có Sheltis đi cùng.
“Gì, hóa ra có liên quan đến Sheltis à?”
“… Cậu-cậu s-sai? Tớ-tớ-tớ… không hề có chuyện đó”.
“Cậu nói lắp kìa”.
Ôi, thật là. Mình cứ ngỡ cậu ấy sẽ giống với hình ảnh của một nữ tư tế hơn… Vừa thở dài vừa nhìn cô gái như muốn nói lên điều đó, Leon nhìn cô gái với một cái nhìn đầy hàm ý.
“Việc cậu nghĩ về hắn ta cũng chẳng sao, nhưng mình xin cậu đừng có cuống hết cả lên thế ở những thời điểm cậu phải thể hiện mình là một nữ tư tế. Điều đó sẽ tạo ra những tiền lệ xấu cho hậu bối”.
“Ứ ứ… uuu? Nhưng cậu làm gì có quyền nói thế chứ!”
“Ô hay?”
Ánh mắt của Leon chớp lên một cách hung dữ.
“Nói tớ đang cuống thì nghe cũng có lý. Tớ muốn cậu nói tớ nghe xem tớ trông như thế nào”.
“Mình có cần phải nói với cậu không?”
Nhẹ nhàng lắc mái tóc che đôi mắt, cô chỉ về hướng cậu.
“… Trên đùi cậu là gì thế?’
“Hử?”
Trên đùi Leon, vốn đang ngồi xếp bằng trên thảm là một cô gái mặc kimono đang an lành say ngủ.
“Syun-rei đấy”.
“Syun-rei đúng không?”
Chỉ mới đầu giờ chiều. Cô gái hiện đang say ngủ với những nhịp thở nông, đều đặn và chàng trai tóc bạc đang giúp cô ngủ.
Sự ấm áp của khung cảnh đủ khiến một người đi ngang qua phải thở ra một hơi dài và lôi ra giá vẽ, cọ vẽ để khắc họa lại.
“Đợi đã Yumi”.
Cậu gọi cô lại với một vẻ mặt nghiêm trọng.
“Gì ì ì ì ì ì thế?”
“Đừng có hiểu nhầm, mình chẳng làm gì cả. Tự Syun-rei làm vậy đó”.
“… Mừng trở về, Leon”.
“… Tớ buồn ngủ quá”.
Syun-rei tiến lại Leon đang ngồi trên thảm rồi bất thần nằm xuống và trong lúc cậu đang hoang mang chẳng biết phải làm gì thì cô gái ngủ mất.
“Nhưng dù chúng ta nói nhiều thế mà cậu ấy cũng chẳng tỉnh dậy nữa. Cậu ấy buồn ngủ đến vậy ư?”
Chàng trai trẻ nghiêng đầu ra vẻ thán phục.
“Khi cậu đi làm nhiệm vụ thì cậu ấy cô đơn lắm đấy Leon. Chẳng phải giờ đây cậu ấy đang rất thư thái sao?”
Cô lấy tay chống cằm và nhìn hai người họ.
… À, nhưng mà.
… Trông như Syun-rei đang tận hưởng giấc ngủ của chính mình.
Syun-rei lăn người lại. Lầm bầm “ứ… ứ”, cô đúng là đang ngủ rất say trên đùi Leon với một vẻ mặt thanh thản.
… Trông thật nhẹ nhàng.
… Được hỗ trợ, và được thư thái… như thế trái luật ư?
Mình chẳng biết phải nói thế nào, nhưng nhìn thế này thì họ rất hợp nhau.
Syun-rei có thân hình nhỏ nhắn, còn Leon thì có một thể lực rất tốt.
Chính do cả hai người họ nên trông khung cảnh cứ như một bức tranh và sự hạnh phúc của người này được người kia cảm nhận. Khung cảnh tuyệt vời ấy đã đạt đến một mức độ khiến người ta phải ganh tị.
So với hai người họ thì cô và Sheltis…
Mateki và Shinryoku, chính do quy luật ấy của thế giới mà họ không thể chạm được vào nhau.
Đến cả chạm đầu ngón tay cũng không…
Đó là lý do tại sao với cô mối quan hệ giữa hai con người trước mặt cô đây trở nên đáng ganh tị.
Càng nguyện ước, mọi thứ càng trở nên xa vời, một mối quan hệ quá xa tầm tay cô.
“Điều-điều đó là trái luật nhé! Có quá nhiều vấn đề!”
“Cậu đang nói cái gì thế?”
“Chỉ-chỉ là nói nhảm thôi mà!”
Ừ, không thể nào có chuyện… mình ghen tị được. Một ngày nào đó chắc chắn mình sẽ có được một mối quan hệ như vậy. Mình quyết định mơ về điều đó và sẽ cố gắng hết sức.
“…”
“Sao thế Leon? Bất ngờ im lặng vậy?”
“Cuộc họp sẽ sớm bắt đầu thôi”.
Leon hướng mắt nhìn về phía đồng hồ treo trên tường trong căn phòng dành cho nữ tư tế và nhìn về nữ tư tế đang nằm trên đùi mình.
“… Khi nào Syun-rei thức dậy?”
“Mình nghĩ cũng phải một lúc nữa”.
“…”
“…”
Một quãng im lặng.
“Yumi này”.
“Gì?”
“… Giúp tớ với. Tớ không thể di chuyển được”
“Chẳng phải thế cũng tốt sao, chiều chuộng sự ích kỷ của nữ tư tế một ngày thôi mà”.
Mỉm cười – Yumi ngắm nhìn hai người bạn trước mắt mình.