“Có vẻ như bất kỳ tên ô hợp nào cũng có thể trở thành kỵ sĩ ngày nay.” Ultraman lắc đầu. Giọng trầm như bị bóp nghẹt khi truyền qua chiếc mặt nạ của anh. Hai ngón tay bọc trong chiếc bao tay hóa trang bắt gọn thanh kiếm dài đang cố đâm vào anh.
“Tên ô hợp!? Người kỵ sĩ cao lớn, người vừa đâm mũi kiếm hướng về phía trước, tức giận nổi gân xanh trên đầu. Kể từ khi vào đại học cho đến kỳ khảo sát, hắn luôn tin rằng mình chỉ đứng thứ hai. Đừng nói đến tân sinh viên, các tiền bối khóa trên cũng không dám lên mặt với hắn. Những lời khen ngợi của các đạo sư và sự tôn trọng của bạn bè khiến sự kiêu ngạo của hắn ngày một cao hơn. Thậm chí hắn cho rằng sự vĩ đại của mình chỉ đứng sau ‘Thiên Huy kỵ sĩ’.
‘Làm thế nào mà một kẻ như ta lại cho phép tên này tồn tại? Kẻ mà dám khiêu khích và nhục mạ tài năng của ta? Huống chi, tên này chỉ là một tên hạ cấp! Thân phận của ta và hắn khác nhau một trời một vực!’
“Sao vậy? Xuống sức sao? Cậu đã ăn sáng chưa đấy? Hay ở đây lại có tiệm mỳ, có cần ta đợi cậu ăn xong không?” Cơ Bạch trong bộ đồ hóa trang, nhíu mày. Giọng anh như kèm theo sự chế nhạo.
Ba kỵ sĩ theo dõi cảnh tượng trên hoàn toàn kinh hãi. Đặc biệt là hai kỵ sĩ còn lại, hàm của họ dường như sắp rơi xuống đất.
‘Karen, người tiềm năng nhất để giành lấy cái ngai “Tân Kỵ Sĩ Vương”, đang bị áp đảo? Bị đùa giỡn đến không thể phản kháng! Hơn nữa, thua dưới tay một tên dân đen từ nơi nào tùy ý nhảy ra! Chẳng lẽ anh ta lo rằng nó sẽ lấy mạng hắn và vẫn còn nương tay? Cũng đúng…Việc kỵ sĩ giết một thường dân trên phố sẽ đem lại hậu quả khá phiền phức.’
“…Thằng khốn! Tên dân đen hèn kém!” Mặt Karen ban đầu chỉ hơi hồng đỏ, giờ đã chuyển thành màu tím sẫm và đỏ tía. Do đây là kết quả của việc tung hết sức hay là sự bất lực khi bị đùa giỡn và không thể phản kháng? Đôi tay nắm chặt thanh kiêm của hắn bắt đầu run lên.
Karen tức giận đến nỗi dường như phổi hắn có thể vỡ ra. Hắn dồn đến từng sức lực cuối cùng, tuy nhiên, đối thủ cũng không hề hấn dù chỉ một chút. Về phần Ultraman trước mặt hắn, hai ngón tay mà giữ thanh kiếm của hắn ta, hai ngón tay bất động như ngọn núi đôi vậy, cơ thể anh không hề run rẩy dù chỉ một khắc. Trong khi đó, sự căm phẫn hoàn toàn biến sắc mặt Karen trở nên tím tái, tựa như màu gan lợn. Đây như là bị sỉ nhục một cách công khai.
‘Thằng chó…Ta sẽ giết ngươi!!’ Hàm răng Karen nghiến hai hàm răng phát ra những âm thanh kinh khủng, chực chờ thời điểm để hành động. Nhân cơ hội, hắn ta vứt chuôi kiếm ra và rút một con dao sáng bóng từ kỵ sĩ lễ phục của mình. Sau đó, hắn phi mạnh con dao thẳng vào phần bụng của Ultraman mà không báo trước.
“Quá dễ đoán.” Ultraman hành động ngay khi Karen mới bỏ chuôi kiếm ra. Giữ chặt thanh trường kiếm, anh đập nó xuống. Karen, người vừa cầm dao găm chuẩn bị đâm về phía trước, sững sờ. Chất lỏng màu đỏ ấm từ từ chảy trên trán hắn ta xuống, hắn trợn mắt rồi ngất đi. Khá chắc là anh ta bị đánh ngất bằng chuôi kiếm.
“Karen!” Hiệp sĩ tóc ngắn không biết phải làm sao. Khí chất dũng mãnh và oai vệ biến mất không chút dấu vết, để lại đó đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng và hoài nghi.
“Yên tâm, hắn chỉ ngất đi thôi. Nhưng ta không thể đảm bảo nó có để lại di chứng không, nhưng phần đời còn lại của hắn vẫn có thể sống ổn định. Dù sao ta cũng không phải là một con quỷ.”
“Ngươi! …Ngươi lấy đâu ra lá gan lớn vậy?! K-Không biết bọn ta là ai sao?!” Nhìn Ultraman thong thả đi về phía hắn với bang kiếm trường dính máu trên tay, kỵ sĩ tóc ngắn cảm thấy run sợ. ‘Ngay cả Karen cũng bị đùa giỡn, không phải ta cũng sẽ bị hạ nếu ta lên đánh bây giờ sao?’ Ngay cả với suy nghĩ đó, anh ta vẫn phải tỏ ra rằng mình đang kiểm soát tình hình.
“Ta không biết, và ta cũng chẳng quan tâm.” Cơ Bạch nhếch mép bên trong bộ trang phục. Những từ này anh đã từng nghe nhiều đến nỗi như đã loét cả tai. Không phải mục đích lời nói của kỵ sĩ tóc ngắn chỉ để cảnh báo rằng anh ta có người chống lưng? Nó cũng chẳng khác “cha ta là Lý Cương…cho lắm’.
“Bọn ta là kỵ sĩ trực thuộc ‘Thiên Huy kỵ sĩ đoàn’! Trực tiếp dưới quyền của ‘Thiên Huy kỵ sĩ’!! Ngươi biết ngươi đang gây sự với ai không!?” Kỵ sĩ tóc ngắn rống lên. Ngay cả khi đối mặt với cái chết, tiếng sủa của hắn vẫn chứa trong đó lòng tự trọng và sự ưu việt.
“Ta đang làm cái gì? Không phải nó quá hiển nhiên sao? Ta chỉ dạy dỗ lũ côn đồ đường phố một bài học. Góp phần cho công cuộc xây dựng một xã hội văn minh và 8 chính sách lớn của Thánh điện hiệp hội.” Cơ Bạch không hề nao núng khi đùa nghịch với sức nặng của thanh trường kiếm trong tay.
“Ngươi…! Theo điều khoản thứ 32 của ‘Dự luật bảo vệ quyền lợi Kỵ sĩ’ Kỵ sĩ, kỵ sĩ thực tập hoặc bất cứ chiến binh nào được phong chức thánh kỵ sĩ đều có quyền giết bất cứ ai nhục mạ họ một cách vô cớ! Điều khoản thứ 64 của dự luật, kẻ nào dám đả thương kỵ sĩ, giết không tha!”
‘Mm-hmm, bây giờ hắn muốn so tài hùng biện sao? Ai mà chẳng làm được.’
“Kỵ sĩ giới luật và mục 364 của kỵ sĩ tín điều, Kỵ sĩ nào xâm phạm tài sản của công dân mà không chứng minh quân hàm hoặc giấy chứng nhận kỵ sĩ thì sẽ bị coi là công dân và xử lý theo quy định. Việc vô cớ phá hoại tài sản của công dân và các hành động như: chèn ép, đe dọa, uy hiếp và cưỡng bức công dân sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc mà không có ngoại lệ và sự khoan hồng.
“N-Ngươi…” Kỵ sĩ tóc ngắn trợn mắt há hốc mồm. Kế hoạch dùng một số điều khoản có lợi cho bản thân hắn để đe dọa đối phương, đã thất bại. Đối phương rõ ràng am hiểu luật pháp hơn cả hắn, người mà cố ý đọc thuộc lòng các điều khoản để làm nó trông có vẻ nhiều và phô trương.
‘Ngây thơ! Dùng mấy dòng thuộc lòng kỵ sĩ tín điều với ta? Ngươi nên biết ai là người đã biên soạn cho nó!’
“Và, hãy để ta chữa cho ngươi một điểm. Những từ ngươi vừa thốt lên nhằm mục đích bảo vệ quyền lợi cho kỵ sĩ…Và cái gì là kỵ sĩ? Là người có trái tim chân thành với mục đích duy nhất là bảo vệ và tác chiến một cách hiệu quả. Vì chính nghĩa, họ sẽ sẵn sàng vấy bẩn lưỡi kiếm họ bằng máu của ác ma. Chính bọn họ, mới thực sự là kỵ sĩ, những hình ảnh mẫu mực nhất của thánh kỵ sĩ.
“Ai trong số các ngươi đã tiêu diệt một ác ma chủng? Từ những gì ta thấy, các ngươi còn không biết ác ma chủng trông ra sao.”
Từ những lời chân thành tuôn ra từ miệng ‘Ultraman’. Kỵ sĩ tóc ngắn ngớ người.
“Tỏ ra thượng đẳng và cao quý hơn bằng cách chèn ép một công dân bình thường, lạm quyền đơn giản vì thẩm quyền cao hơn người khác, hành động của ngươi có xứng đáng với hai từ ‘Kỵ sĩ’? Không…” Cơ Bạch lắc đầu. “Những hành động này chỉ chứng minh các ngươi là một lũ thất học.”
‘Bốp.Bốp.Bốp…’ Tiếng vỗ tay nhịp nhàng và chậm rãi vọng lại từ xa.
“Nói rất hay.” Một giọng trầm bình tĩnh truyền đến.
Cơ Bạch hơi nhíu mày bên trong trang phục hóa trang và nhìn vào nơi phát ra giọng nói.