-Trans: HNhatMinh09
-Edit: Wilhelm
-------------------------
“Trước khi trả lời câu hỏi của cậu, liệu chàng trai trẻ đây có thể cho ta biết lí do cậu bước vào con hẻm này không?” Đôi mắt ẩn sau cặp kính tinh xảo nheo lại, khép thành một đường tựa như không nhìn thấy. Qua cặp kính dày cộp của anh ta, hiện lên hình ảnh một tên thanh niên ăn mặc lôi thôi, vẻ mặt lãnh đạm.
"Những lời này, ta trả lại cho anh." Cơ Bạch trừng đôi mắt cá chết một phen đánh giá người đàn ông trước mặt, một điển hình của lũ côn đồ giả nhân giả nghĩa.
'Chậc, tên này xịt cả nước hoa. Và chắc nó cũng chẳng rẻ gì. Cách nói chuyện thì ẻo lả như mấy đứa tiểu thư kênh kiệu đến từ quý gia nào đấy. Chẳng khác nào một tên đàn bà.' Cơ Bạch nội tâm đánh giá tên đàn ông trung niên.
"Ồ? Bọn ta? Đương nhiên là do bọn ta nghe thấy lời kêu cứu của vị tiểu thư này rồi. Nếu không chẳng việc gì bọn ta phải rúc vào đống rác này cả”. Người đàn ông cười mỉm, ngược lại, người phụ nữ lạnh lùng từ đầu tới giờ không nói một câu. Đôi mắt dán chặt vào cơ thể bé tiểu miêu dưới nền đất, đến nỗi khiến bé rụt người lại.
"Thật sao?" Cơ Bạch nghiêng đầu nhìn bé mèo trên nền đất. Khi đã chắc chắn vết thương của bé phần nào hồi phục, anh mới gật đầu hỏi cô. “Em đã gọi họ đến?"
“Không…em không. Em chưa bao giờ làm vậy, nyan~”
“Cô bé nói gì, hẳn các người đã phải rõ rồi nhỉ? Cơ Bạch nhún vai.
“…Rồi rồi, đến nước này, ta sẽ nói cho cậu rõ”. Đẩy cặp kính lên từ sống mũi, người đàn ông toát lên vẻ bí hiểm, khó đoán.
“Bọn ta là một nhóm chuyên nghiên cứu và và giải phẫu ác ma chủng. Vì lợi ích nhân loại, bọn ta cần mượn cơ thể của bé á miêu nhân đây, vậy nên, mong cậu trai chớ xen vào việc làm ăn của người khác? Còn nếu cậu ngu muội mà cản trở…” Khóe miệng người đàn ông trung niên nhếch lên, tạo thành hình vòng cung đầy quỷ dị.
“Hửm? Nghĩa là các người định cắt cô bé thành từng mảnh hay là mổ xẻ cô để nghiên cứu?" Ánh mắt Cơ Bạch toát lên vẻ thờ ơ khi nghiêng đầu sang một bên.
“Chà, điều đó còn phải phụ thuộc vào quyết định của cấp trên. Nhưng có khả năng cô ấy sẽ được đối đãi tốt hơn cậu đang nghĩ. Không dám giấu diếm, tổ chức bọn ta vẫn giữ 1 số mẫu vật còn sống… Nếu cần, bọn ta sẽ nghiên cứu sự khác biệt giữa các chủng ác ma.” Người đàn ông trung niên giải thích với vẻ đùa giỡn trong khi đút hai tay vào túi quần.
Lúc này, người phụ nữ bên cạnh hắn cũng bắt đầu có phản ứng. Khuôn mặt có chút kinh ngạc khi nhìn về phía người đàn ông trung niên. Nước da trắng trẻo của bé tiểu miêu ngồi trên nền đất, bỗng tái nhạt đi. Hai tay ôm lấy đầu gối, rùng mình cuộn tròn toàn thân lại như 1 quả bóng. Đôi mắt màu hổ phách của cô run lên nhìn về hướng Cơ Bạch như đang cầu cứu.
Nhìn vào phản ứng của người phụ nữ, Cơ Bạch cảm thấy không đúng. Cuối cùng anh hướng tầm nhìn vào bé mèo đáng thương, bất lực đang cuộn tròn trên nền đất, rơi vào trầm lặng.
Ác ma chủng là thứ đuổi cùng giết tận còn không hết. Tại sao lại phải phí thời gian quý báu để cứu cô ta? Điều này rõ ràng vi phạm kỵ sĩ tín điều! Chẳng phải băng bó cho cô ta là đã thể hiện sự nhân từ rồi sao?…Ta không cần phải cứu cô ta. Không việc gì phải quan tâm đến sự sống chết của một ác ma chủng. Mặc dù cô ta chỉ là một bé gái, ta không cần phải làm gì nữa…đúng không?
Nghĩ tới đây, Cơ Bạch cũng không trả lời người đàn ông trung niên .
“Tốt, cậu trai, hãy dọn đường, đừng có can thiệp vào công việc của chúng tôi! Cậu phải hiểu đây là ác ma chủng, chúng không xứng đáng nhận được sự thương hại của cậu! ”
Cúi đầu sau khi nghe những lời này. Cơ Bạch im lặng và phớt lờ lời cầu cứu toát lên từ đôi mắt ngấn lệ của bé mèo.
"Đúng rồi đấy, tất cả sẽ ổn nếu như cậu vờ như không nhìn thấy gì. Đừng cố rước họa vào thân. Nghĩ đi, mình cậu đơn thân độc mã thì có thể làm gì? Cậu thậm chí còn làm liên lụy đến gia đình cậu, nghĩ đi”. Người đàn ông trung niên cười khoái trá trong khi người phụ nữ bên cạnh bắt đầu giữ khoảng cách với anh ta. Tựa như đang cố phân ra ranh giới hai người.
“Nyauuuu~” Bé miêu nhân khóc lớn khi nhìn phản ứng của Cơ Bạch, vô thần và tuyệt vọng dần lấp đầy đôi mắt cô.
“Giờ thì bọn ta sẽ mang cô ta đi. Cậu trai trẻ, làm ơn tránh sang một bên, đừng chặn sóng của ta.” Người đàn ông trung niên cười mỉm khi nhìn vào Cơ Bạch, sau đó lấy ra một chiếc điện thoại di động từ trong túi. Ngay khi anh ta bấm số điện thoại, trong nháy mắt đã có một bàn tay giật lấy nó đi.
“Có một điểm anh đã đúng. Tôi quả thực một thân một mình, nên cũng không cần lo họ sẽ kìm chân tôi”. Nói xong, Cơ Bạch cầm chiếc điện thoại màn hình rộng của tên thái giám trước mặt đem đập xuống đất.
"Ah!! C-cậu làm gì vậy! Cậu không biết chiếc điện thoại này là phiên bản giới hạn hay sao?!” Choáng váng trước hành động liều lĩnh của Cơ Bạch, người đàn ông nảy lên như con mèo bị dẫm phải đuôi. Sự thanh lịch ngay lập tức biến mất. Trong khi người phụ nữ bên cạnh che mặt 1 cách bất lực.
Tuy nhiên, trước khi anh chàng có thể kịp thét lên, Cơ Bạch đã luồn chân qua hai bắp chân của người đàn ông và kéo về phía sau. Người đàn ông mất trọng tâm đột ngột ngã như con chó với tứ chi chĩa lên trời
“Thật là xấu hổ khi nói ra điều này, nhưng cô bé này sẽ nằm dưới sự bảo vệ của lão tử hôm nay. Rồi các người định làm gì? Nhìn điệu bộ của các người, chắc hẳn định đối cứng với lão tử?” Đặt chân lên người đàn ông còn đang choáng váng vì cú ngã, Cơ Bạch ghé đầu lại gần.
“Chỉ với thế này mà đã lên mặt sao? Ngươi nghĩ ngươi là ai, hử? Lão tử trước kia thời điểm còn tung hoành thì nhà ngươi vẫn là chân lau dọn của công ty con nào đấy! ”
“Aaaaahhhh !!! C-Có gì từ từ rồi nói em giai... Đ-Đừng dẫm! AAAHHHHH! Thận tôi! Đây ... Đây chỉ là hiểu lầm! Cậu đang làm đau đồng minh của cậu đấy!” Người đàn ông không thể giữ được tinh thần nữa. Nước da anh ta từ từ chuyển sang màu tím, liên tục tuôn ra những lời cầu xin từ miệng.
“ Chậc, vô dụng, từ cái cách anh thể hiện, tôi thực sự nghĩ anh là nhân vật nào đó cơ.” Cơ bạch nhấc chân ra khỏi bụng người đàn ông. Sau đó, anh đến bên cô mèo con nhút nhát và rụt rè, nhìn về cô gái mặc váy viền chữ A với đôi mắt nheo lại. "Cô không định giúp hắn ta?"
“Tự làm tự chịu. Không cần giúp hắn.” Người phụ nữ lạnh lùng nói.
“Ah… Y Y, sao lại tuyệt tình như vậy! Dù thế nào đi nữa, chúng ta vẫn .. ”
"Chúng ta chỉ là đồng nghiệp." Người phụ nữ lạnh lùng ngắt lời người đàn ông trung niên vừa tự làm trò ngốc kia