Chương 1: Cơ hội
Tôi chưa từng biết cảm giác “muốn một điều gì đó” là như thế nào.
Thuở nhỏ, bạn bè tôi ai cũng có một ước mơ để theo đuổi. Thằng bạn tôi muốn trở thành cầu thủ bóng đá, ngày nào cũng hăng say đá quả bóng cũ rách dưới ánh nắng chiều. Con bé hàng xóm thì thích vẽ, nó có thể ngồi hàng giờ trong lớp, cặm cụi phác họa bằng những nét chì run rẩy nhưng tràn đầy đam mê.
Tôi đứng nhìn họ từ xa, trong khi bản thân chỉ biết nhìn họ theo đuổi đam mê, ánh mắt vô hồn. Không phải vì ghen tị, mà đơn giản là… tôi chẳng thấy có gì đáng để rung động.
[Đam mê là gì? ] Tôi từng buột miệng hỏi thế.
Nhưng trong lòng tôi, chẳng có một tia lửa nào thật sự bùng lên.
Cha mẹ tôi cũng từng hỏi:
[Con muốn lớn lên sẽ làm gì? ]
Tôi chỉ nhún vai trả lời: [Con không biết. ]
Họ nghĩ tôi còn nhỏ, chưa rõ ước mơ, nên cũng không trách. Nhưng càng lớn lên, khoảng trống trong tôi càng lộ rõ. Bạn bè chọn trường, chọn ngành, chọn con đường để bước đi. Tôi vẫn đứng lại, như thể chẳng có gì đáng để cố gắng. Ngay cả ngành đại học mà tôi chọn cũng do bố mẹ sắp xếp chứ tôi cũng chẳng biết phải làm như nào cả.
Có lần cô bạn hàng xóm chìa ra bức vẽ, hỏi tôi nghĩ sao về nó.
Tôi gật gù, [Đẹp đấy.]
Trong khi thật ra, tôi không cảm nhận được gì cả. Vẻ đẹp, nhiệt huyết, khát khao… tất cả như lướt qua tôi, không để lại dấu vết.
Tôi sống như kẻ đứng ngoài mọi cuộc vui.Một người quan sát lạnh nhạt, không tham gia, không gắn bó. Các cuộc đi chơi, tham quan hay xem phim, tôi chỉ ở đó vì trách nhiệm hay là để “cho có” chứ tôi chưa từng thực sự vui đùa ở đó.
Tôi không phải không thể vui, tôi chỉ không biết tìm niềm vui ấy như nào, trong những lần hiếm hoi tôi cười là khi tôi chơi game nhưng nó sẽ nhanh chóng tắt đi khi tôi phải đối mặt với thực tế, nào là bài tập trên lớp, bài tập học thêm chưa kể phải phát triển kỹ năng khác nữa.
Và kết quả là, ngay cả khi đã trưởng thành, cuộc sống hời hợt đó vẫn cứ kéo dài mãi.
Cuộc đời tôi chạy qua trước mắt trong một cái chớp mắt. Còn thực tế thì chiếc xe tải đâm thẳng vào người tôi, tiếng phanh xé rách màn đêm. Tôi nhìn gia đình nhỏ kia kinh hãi ôm chặt lấy nhau, họ lùi về phía sau để tránh để bị thương.
Ít nhất thì, tôi cũng có ích một chút ở giây phút cuối…
Nếu không có tôi đứng đây chắc họ đã bị xe chiếc xe tải nghiền nát rồi.
Một ý nghĩa thoáng qua đầu tôi : Mình chết thay cho người khác ư?
Thật buồn cười. Suốt bao năm, tôi sống hời hợt, chẳng có mục đích. Cuối cùng, lại bị buộc phải trở thành “ý nghĩa” cho cuộc đời ai đó, trong khoảnh khắc cuối cùng này.
Tôi nhắm mắt. Không có tiếc nuối, không có hy vọng nào cả. Chỉ là… một nỗi trống rỗng nặng nề.
…Tiếng chuông reo lên bên cạnh tôi, nhưng không phải tiếng báo thức quen thuộc như mọi khi, nó dài và vang. Hình như đây là tiếng chuông nhà thờ?
Tôi mở mắt, ánh sáng chói lòa che khuất đi tầm nhìn của tôi rồi khi tôi quen vói ánh sáng tôi mở mắt ra. Trước mắt tôi là trần nhà bằng gỗ cũ, ánh sáng lờ mờ xuyên qua khung cửa kính mờ đục. Không khí ẩm ướt, ngai ngái mùi nhang khói.
Bên cạnh tôi, có hai bóng người mặc áo choàng trắng. Nữ tu. Và một người đàn ông già mặc áo choàng đen, cổ đeo một hình gì đó có hình như chiếc thánh giá làm bằng bạc - một cha xứ.
Họ là ai? -Tôi tự hỏi.
Một trong hai nữ tu khẽ reo lên bằng ngôn ngữ nào đó, chắc chắn không phải ngôn ngữ mà tôi biết.
Tôi chớp mắt, chưa kịp hiểu chuyện gì. Từng mảnh ký ức tua ngược lại trong đầu: tai nạn, ánh đèn xe tải, tiếng phanh chói tai…
Khoan đã. Tại sao mình còn sống?
Tôi gượng dậy thì chợt nhận ra: bên cạnh giường, một người phụ nữ đang nằm đó. Hơi thở yếu ớt, khuôn mặt nhợt nhạt, ánh mắt trìu mến dõi theo tôi.
Giọng cô ấy run run, yếu ớt đến mức như sắp tan vào không khí, người cha xứ cúi đầu xuống lắng nghe cẩn thẩn.
Tôi sững sờ. Người phụ nữ ấy, mái tóc vàng như người châu âu, đôi mắt hiền… trông như một người mẹ. Một người mẹ… không phải của tôi.
Bàn tay bà vươn ra, run rẩy chạm vào má tôi. Nó ấm áp… Ấm áp đến lạ thường.
Cô ấy thì thầm yếu ớt gì đó, nghe như thể lời vĩnh biệt rồi cô ấy nhắm mắt lại, vĩnh viễn.
Tôi nằm chết lặng. Lần đầu tiên trong đời, tim tôi nhói lên dữ dội. Một cơn đau không phải thể xác, mà từ sâu thẳm bên trong.
Người đàn ông mặc áo choàng đen cúi đầu, lẩm nhẩm lời cầu nguyện. Hai nữ tu thì òa khóc, toi thì vẫn còn đang bàng hoàng trước sự việc diễn ra qua nhanh.
Tôi chỉ ngồi đó, bàn tay vẫn nắm lấy bàn tay lạnh dần của cô ấy.
Tại sao…? Tại sao lại thế này? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tôi cố gắng hỏi chuyện gì đang xảy ra, nhưng âm thanh duy nhất tôi phát ra là:
[Ahh! Waah!]
Không khác gì tiếng than vãn và rên rỉ lẫn với nhau.
Và tôi cũng không thể cử động bất cứ bộ phận cơ thể nào. Thứ duy nhât tôi có thể di chuyển là ngón tay và cánh tay, nhưng nó không linh hoạt và tôi cũng chẳng ngồi dậy được
Bỗng nhiên nữ tu cao với màu tóc vàng cúi xuống và bế tôi lên nhẹ nhàng. Vô lý là cô ấy trong còn chẳng cố gắng, dù sao ít nhất tôi nặng tới hơn bảy mươi cân đó chứ, làm sao mà xách tôi lên như xách đồ như vậy được? Hay là do tôi giảm cân trong khi ở bệnh viện?
Sau khi bị xe đâm có khi tôi mất chắc vài chi rồi cũng nên.
Tôi cứ nghĩ rằng chắc tiền viện phí cao lắm.
~ Một tháng sau~
Bây giờ tôi đã khẳng định được một điều : Tôi đã chuyển sinh, trùng sinh hay tái sinh bằng một cách nào đó. Dựa vào thực tế việc tôi đang ở trong cơ thể của một đứa bé sơ sinh.
Bằng chứng là khi được bế lên, sơ đã đỡ đầu tôi giúp tôi nhìn trọn vẹn cơ thể mình. Tôi xem đủ nhiều truyện chuyển sinh để biết rằng đây là chuyển sinh nhưng cảm giác này thật khó tả, không phải phàn nàn gì cả nhưng điều này làm xáo trộn cả một thế giới quan của tôi.
Ba người nhìn như cha xứ và nữ tu chắc hẳn là đã đỡ đẻ cho tôi, còn người đã mất kia ắt hẳn là mẹ của tôi.
Cha xứ nhìn chắc phải tầm bảy tuổi rồi căn cứ vào mái tóc bạc trắng của ông ấy, còn hai cô nữ tu chắc là từ đâu đó tầm mười lăm tới hai mươi tuổi là cùng.
Ngay từ đầu tôi chắc chắn bản thân đang không ở Việt Nam hay ở Châu Á nói chung, vì nét mặt của họ là của người châu âu, họ mặc đồ trông như thể cổ phục ta thường thấy trong mấy bộ phim fantasy tôi xem. Tôi không thấy ở đây không có xe hơi, không có điện thoại, không có cả những tòa nhà cao tầng thậm chí không có cả đến cột điện. Tất cả mọi thứ từ nọi thất đến đồ ăn đều trong rất thô sơ. Dù đây là đâu đi nữa thì chắc hẳn phải rất thân thiện với môi trường
Mọi người nói chuyện bằng ngôn ngữ kỳ lạ, nghe gần giống tiếng nhật và tiếng ý — người phụ nữ vừa mất đi hình như là mẹ của tôi, dù cho tôi chẳng biết bà ấy là ai.
Tôi ước được sống lại lần nữa nhưng sống ở trong nhà thờ cực kỳ yêu thiên nhiên này khiến tôi cảm thấy không thoải mái lắm.
Thêm nửa năm nữa đã trôi qua
Băng cách lắng nghe và quan sát, tôi có thể hiểu đại khái các cuộc hội thoại ở đây. Dù tôi không phải dân chuyên ngoại ngữ nhưng tôi hiểu và ghi nhớ mọi chuyện dễ dàng và nhanh chóng. Có lẽ ở cơ thể mới và bộ não mới, tôi tiếp thu tốt hơn.
Trước mắt việc học cách di chuyển là tốt nhất, mặc dù tôi ghét nhất là cố gắng nhưng không thể di chuyển rất là bất tiện. Và khi bò được rồi thì cảm giác cũng không tệ, tôi chưa bao giờ biết ơn việc di chuyển nhiều đến vậy.
[Chỉ cần không để ý là thằng nhóc sẽ biến mất luôn được, nó làm em đâu tim chết đi được. ], chị nữ tu với tóc hồng nói.
[Miễn sao nó khỏe mạnh là được, em lo lắng hơi quá đó Vy] Cô nữ tu tóc nâu đáp.
[Chị rất lo lắng đấy, hồi mới sinh ra nó chẳng khóc mà ngoài lúc ngủ ra thì cũng chẳng có cảm xúc nào, làm chị sợ lắm luôn đấy. ]
[ Nhưng ngay cả bây giờ nó cũng hiếm khi khóc mà, em thấy nó rất trầm tính. ]
Tôi ở kiếp trước hiếm khi nói chuyện trừ khi cần thiết, còn khi tôi bắt buộc phải khóc là khi tôi cần tránh phải làm bẩn quần, nhưng hiếm khi thành công.
Không ai biết, trong tôi là ký ức của một kẻ hoàn toàn khác, một kẻ vô dụng từ thế giới khác.
Tôi bắt đầu học cách quan sát. Nơi này có đức tin, có cha sứ nhưng không phải thiên chúa giáo hay tin lành. Một nơi đầy huyền bí, xa lạ. Nơi đây thực sự nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi.
Qua cửa sổ thì tôi thấy lác đác vài căn nhà, chỉ có vài căn nhà nép mình giữa ruộng lúa mì. Tôi có nheo mắt lại cũng chẳng tìm được thứ gì như cột điện hay ít nhất là dây cáp cả.
Tôi là một người sống phụ thuộc vào công nghệ nên điều này đúng là một tội lỗi. Mặc dù là được chuyển sinh đấy nhưng việc thiếu tiện nghi thiết yếu là một vấn đề mà tôi cần phải thích nghi.
Vào một buổi sáng như bao buổi sáng khác, tôi đang ngủ nướng trong cái cũi ở trong phòng của hai chị em nữ tu.
Căn phòng gỗ nhỏ ngập trong hương nhang nhạt, mái vòm thấp lọt ánh sáng yếu ớt của bình minh. Tôi nghe tiếng chim ríu rít ngoài cửa sổ, mơ hồ nhận ra ngày mới đã đến. Nhưng cơ thể thì chẳng thể động đậy. Cả người tôi như bị trói chặt bởi lửa nóng, từng hơi thở đều gấp gáp, nặng nề
Đầu tôi quay cuồng. Mí mắt nặng trĩu, như thể chỉ cần nhắm lại là sẽ rơi mãi vào bóng tối. Nhưng tiếng xột xoạt của vải áo, tiếng bước chân nhè nhẹ trong phòng kéo tôi trở lại.
[Chào Hermes… hửm? Sao trong em lạ vậy?]
Chị Violet gọi tôi dạy như thường lệ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của tôi chỉ ấy liền chạy tới:
[Ôi Hermes! Em bị sốt sao? ]
Giọng nữ tu Violet run rẩy, hoảng hốt. Tôi cảm nhận được bàn tay mát lạnh áp lên trán mình. Toàn thân tôi nóng bừng, đến mức cả ngón tay yếu ớt cũng run rẩy không ngừng.
“Cậu bé đang sốt… nóng quá…” Nữ tu còn lại, Elena, hốt hoảng thốt lên.
Tiếng thì thầm, tiếng vải áo sột soạt, họ chạy vội ra cửa. Trong cơn mê man, tôi nghe tiếng gọi vang vọng hành lang:
“Thưa Cha! Mau đến giúp, Hermes bị sốt rồi!”
Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân nặng nề vang lên cùng tiếng gậy gõ nhịp trên sàn. Một bóng dáng quen thuộc tiến vào: cha xứ của tu viện. Mái tóc ông đã điểm bạc, dáng người gầy nhưng ánh mắt sáng kiên định. Trên tay ông là cuốn sách bọc da cũ kỹ, viền đã sờn nhưng vẫn tỏa ra uy nghiêm.
Không khí trong phòng như ngưng đọng.
Cha xứ bước đến cạnh nôi, nhìn xuống tôi. Ánh mắt ấy vừa nghiêm nghị vừa hiền từ. Tôi muốn cất tiếng nói, muốn xin ai đó giúp mình thoát khỏi ngọn lửa đang thiêu đốt cơ thể. Nhưng đôi môi bé nhỏ chỉ bật ra những âm thanh yếu ớt vô nghĩa.
“Bình tĩnh nào, thằng nhóc này…” giọng cha xứ thấp, trầm ấm. Rồi ông mở cuốn sách, từng trang giấy vang lên tiếng lật khẽ khàng.
Mùi giấy cũ quyện cùng hương trầm lan tỏa khắp phòng. Hai nữ tu quỳ xuống cạnh nôi, bàn tay siết chặt trước ngực, mắt khép lại trong sự thành kính.
Và rồi, giọng đọc bắt đầu.
Khoan đã? Mấy người định chỉ cầu nguyện thôi hả? Kiếp trước nếu bị ốm thì phải cho uông thuốc hoặc ít nhất phải bù nước cho tôi chứ? Đức tin thì cũng vừa phải thôi!
Nhưng dù tôi khóc thế nào họ cũng chẳng hiểu được nên tôi đành chấp nhận để họ cầu nguyện…
[ Hỡi Nữ Thần Quang Minh, xin hãy dập tắt bóng tối, rải ánh cứu rỗi xuống thân xác này, chữa lành thương tổn, khơi dậy niềm tin, để linh hồn nhỏ bé được sống lại trong vòng tay của Người - Healing. ]
Giọng ông trầm hùng, vang như theo nhịp chuông sớm nhà thờ, chậm rãi và chắc nịch. Từng âm thanh dội vào lồng ngực tôi, khiến trái tim đập nhanh hơn.
Lạ thay, từng chữ đọc ra như sáng bừng không khí. Cuốn sách tỏa sáng, những dòng ký tự như chuyển động, rồi từ giữa trang giấy, ánh sáng trắng xanh tỏa ra.
Ánh sáng ấy chảy tràn khắp căn phòng, phủ lên cơ thể nhỏ bé đang run rẩy của tôi.
Nóng rát trong lồng ngực dịu dần. Cơn sốt như bị rút khỏi da thịt, thay vào đó là một làn hơi ấm dễ chịu lan khắp tay chân. Tôi muốn thở thật sâu, và lần đầu tiên sau nhiều giờ, hơi thở tôi trôi chảy, nhẹ nhõm.
Đôi mắt mờ dần mở to ra. Tôi nhìn thấy thật rõ — ánh sáng bao quanh mình như những dải lụa mềm mại, lung linh như sương mai.
Cha xứ nhìn tôi, mỉm cười nhẹ:
[ Dù gì ta cũng là cha xứ dày dặn kinh nghiệm và từng là kiếm sĩ đó chứ, làm gì có chuyện ta để con chịu sốt được đúng không? ]
Hai nữ tu cũng an tâm hơn, ba người họ đặt tôi xuống dưới sàn nhà với đồ chơi trước khi ra ngoài.
Tôi bối rối trước sự việc vừa diễn ra: Đó chẳng phải ma thuật sao ?
Nghiêm túc - chuyện gì vừa diễn ra vậy?
Ở ngoài cửa, tôi nghe tiếng nói chuyện của hai chị em:
[ Vi à, thật sự lúc thấy nó sốt làm chị lo lắm đấy. Hiếm khi thấy bé Hermes bộc lộ cảm xúc, làm chị tưởng nó sốt cao lắm…]
[ Em thấy dễ thương mà, Hermes còn cố gắng không để mình biết nữa cơ đấy. ]
Hai giọng nói bé dần, để tôi một mình chìm đắm trong những dòng suy nghĩ khác nhau.
Sau tất cả các thứ đó, chắc chắn việc nơi đây tồn tại ma pháp đã khẳng định một điều: Đây không phải thế giới tôi sống trước kia. Điều đó làm tôi nhớ lại các cuộc trò chuyện giữa cha xứ và hai chị em; họ nói về các vùng miền và lãnh thổ khác nhau, chắc chắn không phải là các danh từ mà tôi từng nghe qua.
Tuy không thể khẳng định hoàn toàn, nhưng điều này dẫn đến một kết luận:
Đây không phải Trái đất mà tôi từng thuộc về, mà là một nơi hoàn toàn khác.
Một thế giới huyền bí, nơi tồn tại ma pháp và kiếm thuật.
Và tôi nghĩ: nếu là tôi thì tôi cũng sẽ làm được. Rốt cuộc một thế giới fantasy là một niềm đam mê mãnh liệt của vô số người, một nơi mà tôi sẽ phải học lại các định lý và mọi thứ từ đầu. Tỗi sẽ sống và tìm ra ước mơ của bản thân, tôi đã biết những lỗi sai của mình và chỉ cần tôi cố gắng, tôi sẽ có thể sống hết mình. Với ký ức của kiếp trước, tôi sẽ làm được.
Tôi sẽ tìm ra ý nghĩa sống của bản thân.