Hư vô vọng khúc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

43 4801

Tôi đã trở thành phụ tá trong một tiểu thuyết lãng mạn giả tưởng

(Đang ra)

Tôi đã trở thành phụ tá trong một tiểu thuyết lãng mạn giả tưởng

galaseomandeunbae (갈아서만든배)

Họ nói rằng tôi chỉ cần đi theo một người. Nhưng người đó hóa ra lại là người mạnh nhất thế giới.

1 1

Cái kết duy nhất dành cho tên Bá tước Lợn phản diện là sự hủy diệt

(Đang ra)

Cái kết duy nhất dành cho tên Bá tước Lợn phản diện là sự hủy diệt

bansukgoguma (반숙고구마)

"Đây không phải là cái kết tôi mong muốn!" Cuốn tiểu thuyết yêu thích của tôi đã được chuyển thể thành game trực tuyến. Thật như một giấc mơ thành hiện thực khi thấy những nhân vật yêu thích của mình

1 2

Tôi không phải là nhà khoa học điên trong ngục tối

(Đang ra)

Tôi không phải là nhà khoa học điên trong ngục tối

geulsseuneunbara (글쓰는바라)

"Im đi! Nhân danh công lý, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!!" . . . Này, chết tiệt! Ai đó cứu tôi với!!

1 0

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

171 4388

Tập 01 : Tuổi thơ - Chương 0 : Phút định mệnh

Chương 0: Phút định mệnh

 [Cái gì?… Mình đỗ rồi sao?]

 Dòng tin nhắn báo trúng tuyển nằm gọn trong tay tôi, từng dòng chữ in nghiêm trang, ở cuối trang là chữ ký của phó hiệu trưởng.Tên của tôi được viết ngay ngắn, cùng với dòng thông báo:

[ Chúc mừng ______, bạn đã đỗ trường Đại học Quốc Gia khoa _______. Chúng tôi xin gửi lời cảm vì bạn đã chọn ngôi trường của chúng tôi.]

Nhìn thấy dòng chữ ấy thông qua màn hình điện thoại, mẹ tôi như vỡ òa vì vui sướng, bố tôi thì mỉm cười vỗ vai tôi nói:

[ Làm tốt lắm, con trai.]

 Nhìn bố mẹ tôi vui sướng như vậy, tôi chỉ mỉm cười nhẹ để đáp lại, mẹ tôi thì gọi điện hết người thân và bạn bè để báo tin vui, bố tôi thì hỏi tôi muốn ăn gì vào tối ngày mai. Anh trai tôi vừa về để hay tin vui, anh xoa đầu tôi rồi khen như thể tôi là đứa con nít vậy.

 Nhưng… sự thật thì trong lòng tôi chỉ cảm thấy trống rỗng, như thể đây là chuyện thường ngày.

 Cảm giác trống rỗng lạnh tanh, giống như thể tôi nhận hóa đơn tiền cho một món đồ uống mà tôi không thích thay vì là một cánh cửa mở ra tương lai cho tôi. Tôi đóng tin nhắn lại rồi cất điện thoại đi.

 [Cuối cùng cũng xong…]

 Tôi thở dài, không rõ đây là nhẹ nhõm hay là nặng nề.

~Ba tháng sau~

 Tiếng chuông báo thức vang lên inh ỏi, tôi với tay tắt đi trong vô thức. Đồng hồ đã chỉ tám giờ, còn tiết học bắt đầu từ bảy rưỡi.

“Lại muộn rồi…” tôi lẩm bẩm, kéo chăn trùm đầu, định ngủ tiếp.

Đây là tuần thứ mười hai kể từ khi tôi nhập học. Ba tháng trôi qua nhưng tôi chưa từng đến lớp đúng giờ quá ba lần. Không phải vì tôi ghét học, cũng chẳng phải vì tôi cũng chán học. Nói đúng hơn, tôi… chẳng có lý do gì để tiếp tục học.

Ngày xưa, tôi từng ước mơ vào một trường khác. Một nơi mà… à, thật ra tôi cũng chẳng nhớ rõ tại sao nữa. Có lẽ vì ở đó có người tôi ngưỡng mộ, hoặc vì cái tên nghe hay hơn? Tất cả giờ chỉ còn là mảnh ký ức mơ hồ, chẳng còn chút sức nặng nào cả.

Đại học Quốc Gia — giấc mơ của hàng nghìn người, nơi mà bất cứ ai cũng sẽ tự hào khi được bước vào. Nhưng với tôi, nó chỉ là một trạm dừng chân ngẫu nhiên. Một chuyến xe buýt tôi tình cờ bước lên, không cần biết nó chạy về đâu.

Phòng ký túc xá chật hẹp. Trên bàn học là chồng sách vở chưa mở ra, cạnh đó là hộp mì ăn liền rỗng vứt ngổn ngang. Mùi hăng hắc bốc lên, mà tôi cũng chẳng buồn để tâm đến lắm.

 Ngày nào cũng thế: thức dậy muộn, bỏ qua bữa sáng, lê cái thân xác mệt mỏi tới lớp — hoặc không. Khi thì ngủ gật giữa giảng đường, khi thì biến mất cả buổi, mặc cho tên mình bị giáo viên gọi to trên phiếu điểm danh.

 Điểm số tụt dốc không phanh. Bảng thành tích cuối kỳ báo động đỏ. Bạn bè cùng lớp bắt đầu thì xa lánh, hoặc đơn giản là chẳng thèm quan tâm.

Cũng chẳng trách họ. Tôi chưa bao giờ cố gắng để kết nối với bất kỳ ai.

Mọi người có mục tiêu, có ước mơ, có động lực. Còn tôi… chỉ có một khoảng trống.

Một tối nọ, tôi trở về ký túc xá sau khi vạ vật ở quán net cả ngày. Khi mở điện thoại lên để xem tin nhắn thì tôi thấy hơn mười cuộc gọi nhỡ từ mẹ và… một cuộc gọi nhỡ của bố.

 Tôi miễn cưỡng bấm gọi lại. Bên kia đầu dây, giọng bố tôi vang lên, trầm và nặng như đá:

 [ Về nhà, ngay bây giờ.]

 Khi tôi về đến nhà, không khí trong phòng khách lúc đó lạnh ngắt. Cha tôi ngồi trên ghế, nhìn tôi bằng ánh mắt thất vọng. Mẹ đứng một bên, cố gắng kìm nước mắt. Anh trai tôi thì nhìn tôi như thể cố gắng xin lỗi qua ánh mắt.

[Từ khi vào trường, con đã làm gì? Điểm số tụt dốc, lúc anh trai con gọi điện về lòng mẹ như tan nát, hàng xóm láng giềng bàn tán… Con còn coi trọng bản thân mình nữa không?]

Tôi im lặng. Tôi chẳng biết trả lời sao. Bởi vì… sự thật tôi cũng chẳng coi trọng bản thân mình lắm.

[Con sống như vậy không thể kéo dài. Từ ngày mai, con phải tự lo cuộc sống của mình. Một tháng. Nếu con không thể đứng vững, thì cũng đừng quay về đây nữa.]

 Giọng bố tôi vang lang, lời tuyên bố lạnh lùng và nặng trịch như đá. Anh tôi nhìn bố tôi bàng hoàng, mẹ tôi thì tay che mặt khóc không thành tiếng.

Tôi chết lặng, tôi không cãi lại, cũng không cầu xin.Chỉ lặng lẽ gật đầu.

Đêm hôm đó, tôi rời khỏi ký túc xá với một chiếc ba lô cũ. Trong ví có vài đồng lẻ, số dư tài khoản còn không đủ để thuê phòng trọ quá một tuần. Tôi lang thang trên đường, nhìn ánh đèn neon chập chờn, nghe tiếng xe cộ lao vút qua, mà chẳng biết mình nên đi đâu.

Tôi chưa từng phải tự lo cho bản thân chứ nói gì đến việc kiếm tiền và trang trải cuộc sống. Tôi chưa từng phải suy nghĩ về ngày mai còn bây giờ thì tôi sắp phải vật lộn để mà kiếm tiền, chỉ cần nghĩ thôi đã thấy nản.

Bây giờ, khi tất cả mọi chuyện đổ ập xuống cùng lúc. Tôi chỉ còn biết bước đi vô định giữa đường phố giữa đêm.

Trong đầu, một ý nghĩ thoáng qua: Hay là… cứ nằm ngủ bên vỉa hè, mặc kệ mai ra sao?

Rồi khi tôi ngồi nghĩ trong trạm dừng nghỉ xe buýt , tôi nhìn thấy một gia đình bốn người đi qua đường, có vẻ họ vừa có một ngày vui vẻ. Người cha bé một cậu bé tầm ba tuổi, người mẹ dắt tay cậu anh trai, gia đình họ âm thầm băng qua đường.

 Nói mới nhớ, tôi không còn nhớ lần cuối bố ôm tôi là lần nào nữa. Mẹ tôi luôn lo lắng tôi bị tự kỷ từ khi còn bé do cái tính ít nói của tôi, còn anh trai thì luôn trêu tôi vì trong tôi ẻo lả như một đứa con gái. Hình ảnh gia đình tôi lần cuối hạnh phúc bên nhau là lúc tôi đỗ đại học.

 Và rồi… định mệnh đã chọn khoảnh khắc ấy để xuất hiện.

 Tôi đang ngắm nhìn gia đình thì từ đằng sau họ, một chiếc xe tải chở hàng tấn hàng lao tới. Tôi định cảnh báo họ nhưng có vẻ do một ngày đi chơi mệt mỏi khiến người cha và mẹ không thể nghe thấy tiếng của tôi, tôi bỏ cuộc và định lấy điện thoại và gọi cấp cứu trước thì chiếc xe đổi hướng, lao thẳng về phía tôi. Tiếng phanh xe chát chúa, ánh đèn pha trắng lóa.

 Trong tíc tắc, thời gian như chậm lại, một tay tôi đang cầm điện thoại còn tay kia tôi xách ba lô. Không kịp có thời gian phản ứng nên tôi chỉ kịp nghĩ:

Ra là vậy… Mình cũng chẳng có gì để mất nữa.

Thế giới quay cuồng. Và tất cả dần chìm vào bóng tối…