Khoảng nửa tiếng sau cuộc họp giữa các nhóm lính đánh thuê và đội trưởng phía quân đội lãnh chúa, đội chinh phạt bắt đầu khởi hành.
Cả nhóm hành quân xuyên qua một khu rừng già với cây cối đồ sộ.
Cuộc hành quân của một đội hình lên tới 100 lính đánh thuê và 100 lính chính quy trở nên cực kỳ nổi bật.
Không chỉ vậy, đội hình còn có rất nhiều những người tứ xứ đổ tới và hợp tác theo cách hết sức tùy tiện, vậy nên khả năng bị tập kích đột ngột cũng trở nên cao hơn.
Dẫu vậy, nếu chỉ là các tổ chức có năng lực vũ trang tầm thường thì vẫn chưa thể so bì lại được.
Chênh lệch về số lượng thực sự tạo thành một lợi thế lớn.
Chiến thắng gần như nằm gọn trong tầm tay.
Và ai ai cũng đều có suy nghĩ đó.
Chỉ cho đến khi họ trông thấy thứ đó.
Vào khoảng sau buổi trưa cũng là lúc mà có điều bất thường xảy đến.
Có thông tin từ một người lính trinh sát mới quay lại rằng anh ta phát hiện ra được một ngôi nhà.
「Ta chưa được nghe lại có bất kỳ ai lại sinh sống ở cái nơi như thế này cả. Khả năng cao nơi đó chính là căn cứ của kẻ địch đấy」
Viên chỉ huy không thực sự coi kẻ địch lần này là một phù thủy.
Trong quá khứ, không có bất kỳ đội chinh phạt nào được gửi tới đây lại có thể trở về.
Nếu kẻ địch thực sự là một phù thủy, liệu rằng kẻ đó mạnh đến mức tiêu diệt tất cả mà không để ai kịp chạy trốn sao?
Dẫu cho kẻ địch có thể mạnh đến nhường nào, những gì mà một cá nhân có thể làm được vẫn chỉ là hữu hạn.
Từ những suy luận trên, sẽ hợp lý hơn nếu đưa ra giả định rằng họ đã gặp phải phục kích bất ngờ trong thế bị bao vây.
Họ đã cho cử đi một số trinh sát quanh đội hình này.
Họ còn cố tình để lộ sơ hở trong công tác tổ chức phòng vệ, và đó là những nơi mà lính đánh thuê đã được triển khai sẵn.
Dẫu cho có phần tội nghiệp, nhưng lính đánh thuê đã được trả một số tiền xứng đáng để làm tường thịt cho quân đội.
Càng tiến sâu vào trong hơn, cuối cùng họ cũng bắt gặp thấy một khu vực quang đãng.
「Đây là ngôi nhà mà trong báo cáo có đề cập sao. Ngôi nhà đó là sao……?」
Căn nhà có phần hơi lớn hơn so với một căn nhà riêng thông thường.
Nó không được làm bằng gỗ mặc cho ở tận cái vùng hẻo lánh này.
Nguyên liệu thậm chí còn không phải là đá.
Nếu để mà phải đưa ra kết luận thì là, đất.
Nói rằng không có bất kỳ ai dùng đất để xây nhà thì không đúng, nhưng rốt cuộc căn nhà đó vẫn nhất quyết chỉ là đất trong bối cảnh rừng gỗ bạt ngàn xung quanh.
Viên chỉ huy nghiêng đầu tỏ vẻ khó chịu, nhưng rồi sau đó đưa ra mệnh lệnh.
「Tất cả hãy đề cao cảnh giác. Đội một tới bao vây ngôi nhà từ phía trước và tiến hành lục soát bên trong. Đội hai sẽ làm nhiệm vụ hỗ trợ, các đội còn lại túc trực xung quanh khu…」
Khi nghe thấy mệnh lệnh đang nói thì chợt bị ngắt, cấp dưới của viên chỉ huy tỏ ra ngờ vực, nhưng rồi cũng sớm hiểu được lý do tại sao.
Đến lúc mà bản thân họ tự nhận thức được, có một người phụ nữ đã đứng sẵn ngay trước cửa ngôi nhà.
Độ tuổi rơi vào trong khoảng đầu hai mươi.
Cô gái cói tóc mang màu đen như mực dài xuống tới thắt lưng, đôi mắt mang màu xanh dương như thể đang muốn hớp hồn người khác.
Mặt khác khuôn mặt chỉ mang một màu trắng ngần.
Mặc dù là một mỹ nữ với vẻ đẹp vô song, thế nhưng trên nét mặt của gần như toàn bộ những người lính ở đó chỉ hiện lên một thứ cảm xúc duy nhất khi nhìn thấy cô gái đấy.
―――Kinh hãi.
Chính bản thân viên chỉ huy cũng hiểu về cái cảm nhận mà chỉ có thể được mô tả trong hai từ như vậy.
Đó chính là một phù thủy.
「...~Tất cả sẵn sàng chiến đấu! Kẻ địch chính là phù thủy ở phía trước! Dương khiên lên, cung thủ sẵn sàng!」
Kinh nghiệm giúp viên chỉ huy vượt qua nỗi sợ để tiến hành phân phối mệnh lệnh.
Kẻ đó thật kinh khủng.
Từ trước tới nay, viên chỉ huy chưa từng cảm nhận thấy một hiện diện nào mà lại nguy hiểm tới kinh khủng như vậy. Ông ta cảm giác như muốn tự đấm vào mặt mình vì cái thái độ chủ quan phát sinh dạo gần đây.
Dù bị khựng hẳn lại một nhịp, toàn bộ binh lính sau đó cũng liên cấp tốc thực hiện theo mệnh lệnh.
Khi họ để ý, phù thủy đã chỉ tay về phía họ.
Dường như phù thủy đang lẩm bẩm điều gì đó, nhưng vì ở xa nên không ai có thể nghe thấy được.
Cùng lúc, toàn bộ đội hình cũng đã được triển khai sẵn sàng.
Một đội dựng khiên thành hàng phía trước rồi cúi thấp xuống, cung thủ phía sau đang gài sẵn tên để chuẩn bị khai hỏa.
「Nhắm, bắn…」
Vào cái khoảnh khắc khi viên chỉ huy đang ra lệnh.
Một thứ mùi lạ tỏa ra.
Một thứ mùi lạ mà chưa ai từng ngửi thấy trước đây, một thứ mùi hăng đến khó tả.
「Gì thế này?」
Và khi ai đó vừa dứt lời.
―――Nanh vuốt từ dưới mặt đất bắt đầu nhe ra