「Thế mà cũng gom được nhiều gớm nhỉ」
Bên trong khu vực dựng trại đóng quân, không chỉ có lính đánh thuê và quân đội lãnh chúa mà thậm chí ngay cả dân quân cũng đang tất bật chuẩn bị.
Anh lẩm bẩm với đôi phần kinh ngạc, trước cái khung cảnh đủ các thể loại thành phần đang tập hợp lại tại đây.
Và rồi một gã đang đứng lau kiếm ở gần chỗ anh không hiểu sao lại chợt cười phá lên.
「Chứ còn sao nữa. Chuẩn bị bao nhiêu cũng không là thừa đâu. Đối tượng chinh phạt lần này là một phù thủy đấy」
―――Phù thủy.
Tương truyền rằng họ có thể sử dụng một thứ kỳ tích bí ẩn mang tên ma thuật và thậm chí còn có thể điều khiển được cả thời tiết.
Cả một vương quốc đã bị hủy diệt chỉ sau một đêm khi phải hứng chịu cơn thịnh nộ của phù thủy, hay là dâng lũ cuốn phăng cả một ngôi làng chỉ để làm trò tiêu khiển mua vui. Sự tồn tại của phù thủy luôn luôn song hành cùng những giai thoại đầy hiểm họa đó.
Và ở trên mảnh lục địa nơi mà ma thú vốn đã sạch bóng từ lâu, nơi mà chính con người với các vương quốc lớn nhỏ giờ đây mới thực sự chính là hiểm họa tiềm tàng nhất, phù thủy trở thành biểu tượng độc tôn cho hiện thân không thể lý giải của nỗi sợ hãi. [note: đứng trước một thứ gì đó vượt quá tầm hiểu biết của bản thân, con người thường hay có xu hướng sợ hãi cực độ hoặc khinh thường cực độ]
「Chỉ vì muốn chiếm thế thượng phong trong tranh chấp thừa kế thôi mà phải làm đến mức này sao?」
「Thậm chí hưởng lợi còn chẳng phải là những người nhảy vào dầu sôi lửa bỏng như chúng ta nữa」
「Không sai」
Khởi điểm của câu chuyện trên là nằm ở chuyện thừa kế của lãnh chúa tại vùng này.
Lãnh chúa có hai người con trai, cả hai cũng đều rất đỗi tài giỏi như thể là hai anh em sinh đôi, và có vẻ như không ai muốn phải chịu phần thiệt trong câu chuyện này.
Hiển nhiên là vấn đề thừa kế sẽ phát sinh thành một cuộc tranh chấp lớn.
Và cái cách cả hai ganh đua cũng càng lúc mà càng trở nên điên cuồng hơn trước, đình điểm là khi người anh trai lại dám đụng tay tới cả những thứ đã đi vào truyền thuyết.
Để đảm bảo chắc chắn, họ đi tới quyết định rằng chỉ riêng quân đội lãnh chúa thôi là chưa đủ, và rồi cái tổ đội khổng lồ này chính là kết quả của việc vung tiền để lôi kéo vô số người tới.
「Miễn là có tiền thì việc gì cũng dám làm hết…… Nói vậy nhưng trước nay mình chưa từng đối đầu với phù thủy」
Chàng trai khoanh tay lại ngồi tự lẩm bẩm.
Một chàng trai ở cái độ tuổi đôi mươi với mái tóc cắt ngắn màu xám.
Thân hình to lớn nhưng lại rất săn chắc.
Khí chất nhạy bén cùng với khuôn mặt đầy sẹo khắc họa một cách rất đỗi chân thực về nghề nghiệp của chàng trai.
Jig Krein. Một lính đánh thuê.
「Ma thuật sao…. liệu mình có nên sử dụng truyện cổ tích để làm tài liệu tham khảo không?」
Trước một kẻ thù vô danh, anh đang tưởng tượng làm sao để có thể đối phó với kẻ đó trong một trận chiến.
Từ mấy câu chuyện trong quán rượu, anh được kể rằng phù thủy dường như không cần sử dụng bất kỳ thứ công cụ nào mà lại có thể gọi gió và phóng ra cầu lửa chỉ từ hư không.
Đối với Jig, anh thực sự nghi ngờ liệu những chiêu trò đó có thật hay là không.
「Dẫu vậy, phù thủy thực sự có tồn tại. Liệu rằng ma thuật có thật hay là không thì cứ tạm gác một bên đã, có lẽ tốt hơn là nên coi rằng phù thủy thực sự có thể làm được những chiêu trò đó như được đồn đại」
mặc dù vẫn còn ngờ vực về tồn tại của phép thuật, anh chấp nhận rằng bản thân phù thủy thực sự là một mối đe dọa hiện hữu.
Có quá nhiều thương vong được ghi nhận để chỉ coi điều đó như một câu chuyện cổ tích, các cường quốc cũng luôn dồn lực cho mục đích chinh phạt phù thủy.
Và đối với phù thủy là mục tiêu của cuộc chinh phạt sắp tới này, đã từng có vô số đội chinh phạt được cử đi trong quá khứ, nhưng cuối cùng kết quả đều luôn chỉ là thảm bại.
Mối đe dọa thì chỉ có một, nhưng thực tế thì lại kinh khủng hơn so với chỉ một cá nhân rất nhiều.
Họ nói rằng phù thủy là đại diện cho cả một nhóm người chứ không chỉ là một cái tên duy nhất.
「Liệu có thể là một nhóm có liên kết với quốc gia khác, hay sẽ là một băng đảng tội phạm……」
Rất có thể sẽ là những trường hợp đó.
Phần thưởng không có gì đáng để phàn nàn, nguồn đưa ra yêu cầu cũng hoàn toàn đảm bảo.
Lẽ dĩ nhiên là phần thưởng luôn đi kèm với rủi ro, nhưng rủi ro luôn là một điều song hành tất yếu đối với công việc này.
Đối với anh, công việc này vẫn như là bao ngày khác.
Không được mất cảnh giác, nhưng cũng không được run sợ.
Anh nghĩ như vậy trong đầu khi còn đang chờ cho tới giờ xuất phát.
Dẫu cho sự hiểu lầm này sẽ xoay chuyển toàn bộ tương lai của anh phía trước, chỉ là anh lại chẳng thể hay biết được.