Bên trong xe trên đường về, sau buổi xem phim và bữa trưa.
Miyuki cùng gương mặt đã đỏ bừng từ khi chúng tôi rời rạp sau bộ phim tình cảm xen lẫn vài cảnh thân mật, áp điện thoại vào tai khi nhận cuộc gọi từ mẹ cô ấy, Midori.
“Dạ, mẹ. À… hôm nay sao? Hmm…”
Cô ấy bỗng chần chừ, khẽ liếc về phía tôi.
Đoán được nội dung cuộc trò chuyện, tôi tranh thủ lúc đèn giao thông chuyển đỏ, nhìn Miyuki và ra hiệu. Tôi chắp hai tay, áp vào má rồi nghiêng đầu ra hiệu: "Muốn qua đêm ở nhà tôi nữa không?"
Hiểu ý, Miyuki mỉm cười nhẹ rồi tiếp tục.
“Tối nay con định ngủ lại nhà bạn… Một món quà? Ừ, con sẽ ghé mua trên đường đi. Đến giờ ăn trưa? Được thôi… À, còn chị gái nữa sao?”
Trò chuyện cá nhân xong, Miyuki kết thúc cuộc gọi, chào và cất điện thoại.
“Tôi đã nói là sẽ ngủ lại, nhưng tôi phải về trước giờ ăn trưa.”
“Tôi nghe rồi.”
“Sao cậu lại nghe lén cuộc gọi của người khác thế? Bất lịch sự quá đó.”
Bất ngờ vì cô ấy nói vậy, tôi nhìn Miyuki chằm chằm.
Khuôn mặt bối rối của tôi mắc cười đến thế à? Cô ấy che miệng, bật cười khúc khích.
“Lúc nào cũng trêu tôi vì tôi quá nghiêm túc… Giờ Matsuda-kun đã hiểu cảm giác của tôi chưa?”
“Ừ, chắc vậy. Nhưng quà của tôi đâu?”
“Quà?”
“Mẹ cô vừa bảo mua quà cho tôi mà? Tôi nghe rõ đấy.”
“A… khi nói chuyện với mẹ tôi nhắc đến một người bạn khác không phải Matsuda-kun đâu…”
“Thế là cô không định tặng tôi quà à?”
“Nè! Tôi có nói là không tặng cậu thứ gì hết đâu…”
Tôi đút tay vào túi quần, mỉm cười nhìn Miyuki đang có chút bối rối.
“Cô với tôi giống nhau ở điểm này, đều phản ứng rất giống nhau lúc bị trêu ấy.”
“Đó chỉ là đùa thôi sao…?”
“Cô không nhận ra à?”
“M-Matsuda-kun đùa mà mặt vẫn lạnh như băng vậy, làm sao tôi biết được chứ?”
“Còn cô thì ngược lại… Mà nghĩ lại có lẽ vì thế mà chúng ta hợp nhau nhỉ?”
Tôi nói với giọng nhẹ nhàng, không che giấu sự chân thành trong lời mình, Miyuki lập tức quay mặt về phía cửa sổ. Nhìn đôi tai đỏ ửng của cô ấy, coi bộ đang ngại rồi.
Tôi không nhịn được cười khẽ.
“Thế hôm nay cô muốn làm gì? Về nhà nghỉ ngơi một chút rồi đi dạo không?”
“… Đang mưa mà…”
“Không to lắm. Đi dạo quanh khu phố chú có sao đâu.”
“Tôi...không sao… nhưng trước tiên…”
“Trước tiên gì?”
“Học…”
“Hả?”
“Chúng ta phải học… Tôi sẽ dạy cậu…”
Học vào ngày thứ bảy. Đúng là rất Miyuki.
Nhưng mà này, Miyuki, liệu hôm nay em có thực sự tập trung học được không đó?
“Được, học đi.”
“Ừm… nhưng phải… tập trung đó. Nếu không, tôi sẽ phạt cậu…”
“Lại thế nữa à? À mà này, từ nãy đến giờ cô vẫn cứ chạm vào nó, nên giờ nó càng dễ thấy hơn đấy.”
Nghe tôi nói, Miyuki vẫn đang chạm vào miếng băng vuông cô ấy dán để che dấu vết tình yêu, tỏ ra rất ngạc nhiên.
“Tôi đã làm thế nãy giờ luôn sao…?”
“Ờ, cả khi đang xem phim.”
“Thật sao…?”
Miyuki ngoan ngoãn hạ tay xuống.
Nhưng chỉ một lúc sau, khi tôi quay lại và định đổi chủ đề, cô ấy lại vô thức đưa tay lên miếng băng. Có lẽ Miyuki sẽ còn tiếp tục nghịch nó cho đến khi vết thâm mờ hẳn. Điều này… càng tốt cho tôi.
***
Miyuki quả nhiên không thể hoàn toàn tập trung vào buổi học được. Và chính tôi là nguyên nhân.
“Ở đây cậu phải chèn động từ này vào vì nó là động từ chuyển tiếp... A, nghiêm chỉnh nào...! Đừng chạm vào eo tôi nữa...!”
Miyuki chỉ vừa bắt đầu hiểu về tình dục, không thể chịu đựng được khi tôi cứ ngồi ngay cạnh cô ấy và lên tục sờ soạng.
“Cô ghét à?”
“Không phải là tôi ghét, nhưng chúng ta đang học đó. Bộ câu không đợi nổi đến khi học xong sao...?”
Cô ấy không bói “dừng hẳn” mà là “đợi sau”.
Tôi cười với vẻ trêu chọc, Miyuki hiểu được suy nghĩ của tôi, chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
“Không được chạm vào eo tôi nữa đó…”
“Vậy chạm vào chỗ khác thì được à?”
“Matsuda-kun! Tập trung vào học cái coi…!”
Tập trung ư? Làm sao tôi có thể tập trung được khi chỉ cần nhìn cô ấy thôi cũng đủ khiến tôi phát điên lên rồi?
Tôi giơ cả hai tay lên ra vẻ đầu hàng, cho thấy mình sẽ ngoan ngoãn. Để thay đổi không khí, tôi nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Trải đệm ở đó đi?”
“Ở đâu cơ?”
“Còn nhớ hôm qua cô nói gì không? Khi trời mưa ngủ trên gác xếp chắc rất thích. Giờ mưa rồi, tối nay thử không?”
“À… chuyện đó à… Nhưng học xong đã được không?”
“Tôi không muốn học nữa.”
Tôi giả vờ bực bội, hai tay chống ra sau lưng trên tấm chiếu tatami để đỡ cơ thể, còn hai chân thì duỗi thẳng dưới gầm bàn.
Nhìn thái độ bướng bỉnh của tôi, Miyuki chỉ mỉm cười.
“Thật là không hiểu nổi. Sao lúc ăn ở nhà tôi cậu lại lịch sự thế được nữa?”
“Đủ rồi. Kết thúc bài học hôm nay thôi.”
Tôi tuyên bố không chờ thêm sự đồng tình nào từ cô ấy, rồi đứng dậy bắt tay vào việc.
Tôi chuyển tấm nệm futon và gối lên gác xép. Gọi là “gác xép” nhưng thật ra không gian này quá chật và thấp, trông giống phòng chứa đồ hơn. Tuy vậy, diện tích nằm ngang thì vừa đủ để một người có thể ngủ thoải mái.
Ánh sáng cam nhạt từ chiếc đèn nhỏ tăng bầu không khí hơn hẳn.
Tôi cúi xuống trải chăn, rồi thò đầu ra phía cầu thang, ra hiệu với Miyuki.
"Lên đây.”
Khi tôi ra hiệu, Miyuki – vẫn ngồi ngơ ngác với hai tay đặt sau lưng vội vàng leo lên cầu thang. Thân trên cô ấy nghiêng về phía trước, và cổ áo phông rộng của cô ấy xệ xuống theo trọng lực, vô tình để lộ một chút bộ ngực đầy đặn.
Bên dưới là một chiếc áo lót bralette đơn giản, che kín nhưng để lộ phần ngực trên. Trên Miyuki, ngay cả những thứ đơn giản cũng trở nên quyến rũ một cách tự nhiên.
Khi lên đến nơi, cô ấy nằm xuống cạnh tôi, thoải mái như đây là chỗ của mình. Ánh mắt cô ấy dừng lại ở những giọt mưa rơi tí tách trên ô cửa sổ nhỏ ở góc mái nhà, rồi thở dài nhẹ nhõm.
“Tuyệt quá... ấm cúng thật ha..."
"Buồn ngủ à?"
"Không hẳn… hay bọn mình đi dạo chút đi?"
“Tắm trước rồi đi. Nghỉ ngơi một lát đã."
“... Được.”
Miyuki từ từ dịch lại gần tôi hơn, ánh mắt chăm chú nhìn tôi.
Ánh mắt cô ấy như ẩn chứa một mong đợi mơ hồ, tựa hồ muốn tôi chạm vào cô ấy theo cách thật nhẹ nhàng.
Miyuki của chúng ta đã trải qua một hành trình dài rồi.
Tạch!
Tôi vươn tay tắt chiếc dây đèn kiểu cũ. Xét đến thời gian thì căn gác xép vẫn khá sáng. Nhưng cơn mưa ngoài kia phủ lên không gian một sắc mờ ảo, đặc trưng của những ngày như thế này.
So với phòng khách thì chỗ này khép kín hơn, tạo ra bầu không khí hồi hộp còn nhiều hơn cả ngày hôm qua.
“Matsuda-kun.”
Miyuki với ánh mắt không rời khỏi tôi, cất lời.
Tôi đáp lại ánh nhìn ấy. "Hả?"
“Tôi chỉ muốn gọi thôi...”
“Thật à?”
“Ừm. Matsuda-kun nè...”
"Hử?"
“Tôi...”
Giọng cô ấy run run, nhỏ dần như thể đang ngỏ ý muốn được ôm. Mới hôm qua thôi cô ấy còn giả vờ lạnh lùng, dùng những lời lẽ sắc sảo để đạt được điều mình muốn như một chú cáo. Vậy mà bây giờ cô ấy lại bẽn lẽn như này.
Tôi bật cười khẽ, kéo tấm chăn lên phủ kín cả hai.
Sau đó, tôi đặt tay lên đùi Miyuki, nhẹ nhàng vuốt ve từ trên xuống dưới.
“Bộ trêu chọc tôi thế này vui lắm hả?”
“Ờ, thích lắm... Tôi muốn làm thế nữa..."
Trong lúc lời nói qua lại, tay tôi lướt trên làn da mềm mại của cô ấy, chạm nhẹ qua gấu quần short, rồi dừng lại ngay trên đầu gối.
Tôi ấn nhẹ, rồi buông tay ra, và Miyuki ngay lập tức liếc tôi một cái trách móc.
“Đừng chạm vào đùi tôi nữa... đồ biến thái..."
“Chỉ là mát-xa thôi mà. Cô chắc cũng mệt sau một ngày dài rồi.”
“Tôi có đi mấy đâu, cậu chỉ đang kiếm cớ để chạm vào tôi thôi...”
“Tôi nói như vậy để nghe bớt đáng sợ thôi mà.”
“Không, nghe còn nham hiểm hơn đó.”
“Thế thì càng tốt.”
Có lẽ Miyuki thích phản ứng đó, nên cô khúc khích cười rồi nghịch ngợm đẩy nhẹ vào ngực tôi.
Thái độ ngày càng táo bạo của cô ấy khiến tôi cảm nhận rõ ràng rằng, ngày tôi có thể chiếm trọn trái tim Miyuki đang dần đến gần.
Brrrr-!
Một âm thanh rung nhẹ vang lên từ phòng khách. Điện thoại ai vậy nhỉ?
Tôi không biết, và cũng chẳng cần biết.
Khi Miyuki bắt đầu ngọ nguậy, định rời khỏi giường, tôi đặt tay lên vai giữ cô ấy lại. Đôi mắt to tròn của cô chớp vài lần rồi–
“....”
Qua ánh mắt, tôi thấy cô ấy dường như đã hiểu. Có lẽ cô nhận ra điều sắp xảy ra. Cô ấy lặng yên chờ đợi.
Tôi nhìn sâu vào đôi mắt Miyuki, và khi mí mắt cô dần khép lại, tôi nhẹ nhàng nhưng nhanh chóng đặt môi mình lên môi cô ấy.
"....Ha..!"
Âm thanh rên khẽ thoát ra từ cô, tự nhiên khiến đôi môi mềm ấy hé mở. Tôi luồn lưỡi vào trong, chạm khẽ và vuốt ve lưỡi cô ấy mạnh bạo hơn bình thường, muốn truyền tải những cảm xúc không thể diễn đạt bằng lời.
Liệu kế hoạch của tôi có hiệu quả chưa?
Miyuki đã hoàn toàn bị cuốn vào nụ hôn, đặt một chân lên chân tôi, trong khi chân kia thả lỏng bên ngoài chăn.
Hơi thở phả ra từ mũi, cơ thể cô ấy áp sát tôi, hai tay siết chặt lấy viền áo phông của tôi.
Thấy vậy coi bộ Miyuki đang không thể kiểm soát cơ thể mình, chắc cổ không nhận ra rằng tôi đang cương lên rồi đâu.
Giống như đêm trước, tôi luồn tay dưới áo cô ấy. Miyuki chỉ hơi ngập ngừng, tâm trí vẫn hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn.
Tôi tận dụng khoảnh khắc ấy để khám phá, bàn tay chầm chậm lướt qua lồng ngực cô, lần theo mép dưới của chiếc áo lót có dây, rồi ôm trọn một bên bầu ngực mềm mại.
Miyuki phản ứng ngay lập tức.
"... Haa..."
Cô ấy ngừng nụ hôn, hít sâu, đôi mắt mơ màng run rẩy nhìn tôi.
Tôi biết, hẳn cô ấy đang sợ hãi. Đây là lần đầu tiên Miyuki trải qua cảm giác như thế này. Nhưng sự tò mò với thứ ham muốn mới mẻ vừa được đánh thức cũng hiện rõ trong ánh mắt cô ấy.
Có lẽ ý nghĩ ngăn tôi lại đã thoáng lướt qua đầu, nhưng sự tò mò ấy, mong muốn hiểu được cảm giác tiếp theo sẽ thế nào, đang dần chiếm ưu thế.
Cô ấy có lẽ muốn biết nếu cứ để mọi chuyện tiếp diễn, điều gì sẽ xảy ra? Cảm giác sẽ như nào?
Sự tò mò, từng chút một lấn át nỗi e dè.
Hơn thế, Miyuki có lẽ đã nhận ra đây không phải điều gì đáng sợ. Đây chỉ là một khoảnh khắc thân mật tự nhiên giữa hai người yêu nhau.
Và khi nghĩ đến việc chúng tôi đã trải qua nhiều cử chỉ thân mật đến tận bây giờ, việc tiến thêm một bước dường như không quá xa vời.
Đúng như tôi đoán, Miyuki nhìn tôi chằm chằm với cơ thể cứng đờ, không biết phải phản ứng thế nào.
Khuôn mặt cô nàng lộ rõ sự bối rối và lo lắng, nhưng nụ cười dịu dàng của tôi dường như xoa dịu tâm trạng ấy, giúp cô thoải mái hơn. Tôi nhẹ nhàng ấn bàn tay đang bao bọc bầu ngực cô ấy.
Bóp
Sau một chút kháng cự tự nhiên, cảm giác mềm mại lan tỏa từ đầu ngón tay đang xoa bóp bộ ngực mềm mại này.
Cảm giác ngứa ran chạy dọc từ các ngón tay, lan khắp cơ thể tôi.
Ngay cả khi qua lớp vải cảm giác này vẫn quá mê hoặc. Vậy nếu bàn tay tôi trượt vào bên trong còn cỡ nào nữa? Ý nghĩ ấy khiến tôi choáng ngợp trong giây lát.
"K-Ken-kun...! Khoan... tôi..."
Miyuki vội gọi tôi.
Tôi dừng lại, tay vẫn đặt nhẹ trên ngực cô ấy, và thì thầm.
"Sao à?"
Giọng nói dịu dàng của tôi dường như xoa dịu tâm trí cô ấy
"Haah…”
Miyuki thở dài, xen lẫn giữa phấn khích và lo lắng. Sau đó, cô kéo đầu tôi vào vòng tay mình.
Vị trí của chúng tôi có phần lúng túng, nhưng điều đó chẳng còn quan trọng. Có lẽ lúc này Miyuki cũng không bận tâm đến những cái đó.
Tôi cố kiềm chế ham muốn của mình, chỉ nép vào vòng tay cô, tiếp tục nhẹ nhàng xoa bóp bầu ngực đầy đặn–
"Ư~..."
Một tiếng rên khe khẽ thoát ra từ đôi môi của Miyuki.
Nhưng ngay khi cô ấy nhận ra âm thanh gợi cảm vô tình bộc lộ, thật tiếc là cô ấy đã lên tiếng yêu cầu tôi dừng lại.