Trans kiêm edit: Lê Hoàng Triều
Những ngày tháng học nhóm với mọi người trôi qua như 1 cơn gió, ai cũng vượt qua bài kiểm tra giữa kì 1 cách dễ dàng.
Cấu trúc đề thi vẫn như bình thường.
Tôi nghĩ mình đã làm tốt hơn thường lệ vì đã có nhiều thời gian để học hơn.
Susami, người đã tỏ ra như 1 giáo viên, dường như ko quan tâm về kết quả của mình nhưng lại khá lo lắng về những học trò của cô ấy.
Và nhắc đến 2 người họ.
“Heh, tớ cảm thấy rất tốt.”
“Thật vậy, nó là tuyệt nhất.”
Kết quả bài kiểm tra được trả lại vào giờ nghỉ trưa.
5 người chúng tôi tập hợp lại trước bảng thông báo kết quả.
Trên bảng gồm top 20, điểm qua môn, điểm trung bình, phổ điểm.
Bây giờ tôi mới nhận ra có nhiều thứ được thông báo đến vậy.
Đây là lần đầu tiên tôi chịu nhìn nó kĩ càng nên có chút bất ngờ.
Có vẻ đây vẫn là 1 ngôi trường có nền giáo dục khá tốt.
“Trên điểm trung bình tất cả các môn, mình là thiên tài chăng?”(Kyoya)
“Tớ còn trên cả thiên tài! Tổng điểm của tớ cao hơn cậu, Kyoya! Giấc mộng đứng top 1 trường sắp ko còn là giấc mơ nữa rồi!”(Hinata)
Hai đứa ngốc ấy đang có tâm trạng rất tốt.
Susami chỉ mỉm cười nhìn còn Tachibana thì vỗ tay chúc mừng.
Thú thật, tôi nghĩ họ đã cố gắng hết sức.
Nhưng mà, tôi nghĩ nỗ lực của Susami còn lớn hơn 2 người họ rất nhiều.
Có vẻ 2 người họ hiểu điều đó nên cảm ơn Susami rất nhiều.
“Tất cả là nhờ có Susami hết, cảm ơn sensei.”(Kyoya)
“Cảm ơn , Chitose.”(Hinata)
“Đừng khách sáo. Tuy nhiên hãy nhớ học hành đàng hoàng, đừng chểnh mảng. Nếu không thì sẽ tụt lại đó.”
“…vâng..”
“…hiểu rồi..”
Thật là 1 câu trả lời vô cảm.
Susami dường như đã đoán trước được điều này nên đã cố ko tỏ ra ngạc nhiên.
“Wow, Chitose lại top 2 rồi. Nai xư!” (Hinata)
“Như mong đợi về sensei... nhưng có người còn giỏi hơn cả Susami á?”
Khi tôi nhìn vào bảng thông báo, thực sự có tên của Susami ở top đầu.
Người được nhắc đến đang có một nụ cười xấu hổ và trông như hơi bối rối, tôi không biết cô ấy đang cảm thấy thế nào.
“Người đứng đầu luôn là phó chủ tịch hội học sinh, nhỉ?”(Hinata)
“Hội học sinh thực sự xuất sắc.” (Kyoya)
“...Nhân tiện, Kusuba đứng thứ 6 và Tachibana là thứ 8.” (Hinata)
“Điều này...chúng ta đã rất vui với số điểm của mình...nhưng giờ trông nó thật đáng thương.” (Kyoya)
Kyoya và Hinata quay đi và thõng vai xuống.
Tôi không nghĩ mình sẽ bắt đầu bi quan nếu điểm của tôi tăng lên một chút như 2 đứa này đâu.
“So sánh với người khác chẳng có nghĩa lý gì cả. Cả 2 cậu đã rất chăm chỉ để có điểm số tốt. Đó là những gì tớ thấy.”
“Sensei...” (Kyoya)
“Eh! Tớ yêu cậu Chitose!” (Hinata)
Chúa ơi, cảm xúc của họ lên rồi lại xuống như tàu lượn vậy.
“EHH? Tớ phải làm make-up exam sao?(trans:tui chả hiểu nghĩa từ này nữa) NOOO.” (Kyoya)
“Haha, tội nghiệp.” (Hinata)
Tôi bất ngờ khi họ đột nhiên la hét.
Sau tất cả, tôi không thích nơi có quá đông người.
Tôi sẽ phát điên với năng lượng tỏa ra từ những người đó.
Tôi quyết định tách nhóm và quay lại lớp học.
Cuối cùng tôi cũng đi xa khỏi bảng thông báo sau khi lách qua đám đông.
Có cảm giác như tôi vừa thoát khỏi một bầy sâu vậy.
“Ah, Kusuba-san.”
“...huh? ai vậy?”
Khi tôi quay về hướng tiếng nói, tôi thấy Tachibana đang chỉnh lại đồng phục.
Rõ ràng là cô ấy cũng vừa rời khỏi đó.
“Tớ thấy khá ngột ngạt nên đã quay về đây.”
“Đúng ha.”
Sau khi gật đầu với nhau, chúng tôi cùng nhau quay về lớp học.
Chỉ là một quãng đường ngắn nên sẽ không tự nhiên khi giữ khoảng cách với cô ấy.
“Gặp cậu sau.”
“Được rồi, bai.”
Chúng tôi nói chuyện như những người bạn bình thường.
Đó là một bước tiến lớn khi tôi có thể có một cuộc hội thoại bình thường với bạn bè.
------------
Một sự kiện sắp diễn ra ngay sau bài kiểm tra giữa kì.
“Trải nghiệm văn hóa.”(Trans eng: khum phải mấy lễ hội văn hóa thường thấy trong romcom đâu.)
Đó là một sự kiện mà cả lớp sẽ đi đến bảo tàng hay phòng tranh bằng xe bus để trải nghiệm sự phong phú của văn hóa.
Trong ngày hôm đó, học sinh có thể đến bất cứ nơi nào họ muốn theo bất kỳ thứ tự nào.
Như bạn đã thấy qua lời giải thích, đây là sự kiện cho những người hoàn toàn hài lòng với cuộc sống của họ.
Giáo viên có vẻ xem đây là một buổi ngoại khóa chứ không phải một tiết học văn hóa. Những nơi bạn có thể đến bao gồm sở thú, thủy cung, vườn thực vật và những nơi có vẻ như thích hợp để đi chơi hơn.
Chúng tôi xuống xe, và bằng cách nào đó, 5 đứa tụi tôi tập hợp lại với nhau như là điều hiển nhiên.
Kyoya ngăn tôi ngay lập tức khi tôi muốn tách khỏi nhóm.
“Hôm nay quẩy hết mình nào!” (Kyoya)
“Yeah!” (Hinata)
Ngay khi tham gia vào nhóm, tôi thấy 2 đứa đó đang hét lên mà không để ý gì xung quanh.
Sau đó họ bàn bạc về điểm đến khi tôi chỉ đứng ở phía sau.
“Chắc chắn rồi nhưng chúng ta phải báo cáo lại sau, đúng không?”
“Đúng vậy. Chúng ta phải đến ít nhất một nơi cho ra hồn.”
“Nếu không thì đây đã là chuyến đi tuyệt nhất rồi.”
Khi chúng tôi đang nói thì những học sinh xung quanh đã tản đi đến nơi họ muốn.
Một nhóm nhỏ, một nhóm to và những cặp đôi. Chẳng có ai đi một mình cả.
“Well... xin lỗi nhưng Satsuki và tớ sẽ đi riêng.”
“Xin lỗi...Rika...Chitose.”
“Ổn mà. Tận hưởng đi.”
“Phải, chúc may mắn nhé, hẹn gặp lại.”
“Bye Ren! Chăm sóc Tachibana và Susami nhé.”
Kyoya mang Hinata đi trong khi nháy mắt với tôi.
Cậu ta ích kỉ thật.
Tôi đã sẵn sàng để đi một mình rồi.
“Tớ sẽ đi với nhóm khác. Chăm sóc Rika nhé Kusuba-kun.”
“C-Chitose?!”
Tachibana phản ứng với vẻ mặt không hài lòng vì lẽ nào đó.
Tuy vậy, Susami nhanh chóng đến nhóm khác và để Tachibana lại phía sau.
Như mong đợi từ một người hướng ngoại. Cô ấy có thể tham gia vào bất kỳ nhóm nào mọi lúc mọi nơi.
Tachibana và tôi đã bị bỏ lại.
Không còn mấy người xung quanh đây nữa.
Chúng tôi nhìn nhau và gật đầu cùng lúc.
“Gặp cậu sau.”
“Heh... Vậy thì...”
Chúng tôi quay người bước đi.
Chúng tôi sẽ đi đến những nơi mình muốn.
Đây là cách của chúng tôi. Thậm chí dù là bạn, chúng tôi không muốn đi cùng nhau.
(Trans eng: Ý là đứa này muốn đi A đứa kia muốn đi B nên ko thể đi chung được.)
Tôi quyết định nhanh chóng điểm đến rồi bước đi mà không ngoảnh lại.
---------
Xin lỗi vì để ae chờ hơi lâu. Vì lý do sức khỏe mà đến giờ tui mới làm tiếp được. Sắp tới tiến độ chắc cũng ko nhanh được như trước, mong ae thông cảm.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage