Sau khi nói chuyện với Kazemiya Kuon, tôi ngay lập tức quay trở lại cửa hàng tiện lợi ban nãy.
Kazemiya ngồi tại góc ăn uống của cửa hàng. Khi nhìn thấy tôi ở bên ngoài, cô ngay lập tức lao ra.
“Xin lỗi vì đã để cậu lại một mình.”
“Narumi, cậu không cần phải xin lỗi. Nếu là chị tớ có việc với cậu thì không còn cách nào khác cả.”
“Tớ cảm thấy có lỗi khi nghĩ tới cậu.”
“Vậy là cậu bỏ tớ lại và làm gì đó mờ ám, tội lỗi cùng với chị sau lưng tớ sao.”
“Tớ không có…”
“Biết mà.”
Chúng tôi nắm tay nhau, ngón tay đan vào nhau và đi bộ về nhà giống như người yêu. Kazemiya, giờ đã là bạn gái tôi, đang mỉm cười dịu dàng bên cạnh. …Có thể, chỉ một lát nữa thôi, tôi có thể làm cô ấy không cười nữa, làm cô bị tổn thương.
Nhưng rồi, tôi vẫn phải làm…
“...Kazemiya.”
“Có chuyện gì thế?”
“Có một vài chuyện tớ muốn nói với cậu.”
“...Ừ, tớ đang nghe đây.”
Trong suốt quãng đường về nhà, tôi kể lại những gì đã nghe từ chị Kazemiya Kuon ban nãy.
Về chuyện mẹ của cô đã bị tước đoạt toàn bộ vai trò và vị trí trong công việc ra sao, Kazemiya Kuon đối xử với mẹ cô như thế nào, và chắc chắn mẹ cô sẽ xuất hiện trước mặt Kazemiya trong tương lai. Cả chuyện…Kazemiya Kuon lên kế hoạch để biến mất khỏi cuộc đời cô. Tất cả chỉ vì hạnh phúc của cô.
Khi tôi nói, Kazemiya chỉ im lặng, chỉ nghe tôi kể mà không nói một lời nào.
Thỉnh thoảng, bàn tay tôi đang nắm lấy siết chặt lại, nhưng rốt cuộc, cô vẫn không nói cho đến khi tôi kết thúc câu chuyện.
“---Đó, mọi chuyện là như thế.”
“...Tớ hiểu rồi.
Khi tôi kết thúc không kể thêm gì nữa, thì cũng đã gần về đến nhà.
“Cảm ơn cậu vì đã kể cho tớ.”
“Ừ, thì tại tớ cũng không thể giữ bí mật này được.”
“Nhưng cậu đã đắn đo lắm đúng không? Lựa chọn có nói cho tớ biết không ấy.”
“Ừ, lo lắm.”
Chị của cô đã rời bỏ mẹ của cô vì cô. Chị của cô đã hủy diệt mẹ cô và gia đình vì cô. Rồi bây giờ, người chị ấy đã lên kế hoạch để biến mất vì hạnh phúc của cô. Tôi đã nghĩ rằng những sự thật này sẽ làm tổn thương Kazemiya. Với một người luôn khao khát một gia đình, tình thân đến từ người mẹ, những sự thật này rất tàn nhẫn.
“Tớ đã nghe cậu tâm sự rất nhiều. Vì vậy…lần này, tớ rất lo. Rất rất nhiều.”
“Nhưng cậu đã kể cho tớ. Và điều đó…làm tớ vô cùng vô cùng hạnh phúc.”
Trái tim Kazemiya hẳn đã trầy trật rồi. Tôi đã làm tổn thương cô bằng việc kể ra những thứ này. Nhưng rồi, Kazemiya Kohaku vẫn nở một nụ cười trên môi.
“...Vậy thì, cậu tính làm gì Kazemiya?”
“Ý cậu là sao?”
“Nếu cậu quay trở về nhà, cậu có thể gặp mẹ. Cậu có thể thẳng thắn nói lên suy nghĩ của mình. Cậu có thể lựa chọn tha thứ hoặc không.”
“...Cậu nghĩ tớ nên làm gì, Narumi?”
“...Thành thật thì, tớ đồng tình với chị cậu.”
Tôi thừa nhận. Tôi rất giống với Kazemiya Kuon. Tôi cũng không đặt nặng khái niệm 「gia đình」 lắm. Đó là lý do vì sao chị ấy kể cho tôi là đúng đắn.
Tôi gần như đã xúi dục Kazemiya cắt đứt mọi liên hệ với mẹ của cô.
“Ngay cả khi có là gia đình. Nhưng họ vẫn có thể làm ta tổn thương…”
Trong đầu tôi chạy qua hình ảnh cuộc trò chuyện với Kazemiya Kuon ban nãy.
Điều mà Kazemiya Kuon mong muốn là “Kazemiya cắt đứt mối quan hệ với mẹ cậu ấy”. Và chị ấy nhờ tôi hỗ trợ cô trong việc nhận ra cảm xúc thật của mình.
Vậy nên, có thể nói, tôi đang làm đúng theo kế hoạch của chị.
Đây cũng là lý do Kazemiya Kuon lựa chọn nên trình bày trước với tôi về chuyện này. Chị ấy biết chắc rằng, tôi giống chị và chắc chắn tôi sẽ làm theo những gì chị đã nhìn thấy từ trước.
“Nhưng mà…đó chỉ là ý kiến của tớ thôi. Nó cũng không phải mong muốn của tớ hay gì.”
“Vậy thì cậu muốn như thế nào, Narumi?”
“Đó là được đứng bên cạnh hỗ trợ bất kỳ điều gì cậu muốn, Kazemiya. Đó là điều ước lớn nhất của tớ.”
Chị không thể hiểu được, Kazemiya Kuon.
Chị và em giống nhau thật, nhưng mà cũng không giống nhau.
“Điều quan trọng nhất của Kazemiya lúc này là tự quyết định, và tớ sẽ đồng hành cùng cậu. Tớ sẽ tôn trọng mọi quyết định của cậu và hỗ trợ cậu, Kazemiya.”
“Thật chứ?”
“Đúng rồi. Dù cho cậu có sai lầm, dù cho cậu có thành tội phạm, không sao cả. Cậu có thể lựa chọn cắt đứt với mẹ hay tha thứ cho mẹ. Hay cậu cũng có thể né tránh trả lời và tiếp tục chạy trốn.”
Kazemiya Kuon tôn thờ một thiên thần mang tên Kazemiya Kohaku.
Tôi thì không phải thiên tài như chị ấy. Tôi chỉ là một người đang yêu, là bạn trai của Kazemiya Kohaku, là một con người bình thường.
“Tớ có nói rồi mà. Dù cậu có trở thành quỷ vương hủy diệt thế giới đi chăng nữa thì tớ cũng sẽ đứng về phía cậu. Đó không phải nói dối và điều đó chưa bao giờ thay đổi. Tớ nghĩ trường hợp này cậu nên làm những gì cậu muốn đi, Kazemiya.”
Trước khi Kazemiya đưa ra câu trả lời, chúng tôi đã về đến nhà.
Tôi mở cửa và bước vào trọng. Không khí mát từ chiếc điều hòa còn sót lại thấm vào trong người tôi, đánh bay đi sức nóng còn sót lại của mùa hè.
“....Đến giờ tớ vẫn không biết nữa.”
Sau khi trở về phòng khách và cùng nhau ngồi lên ghế sofa, Kazemiya cũng chịu nói một chút.
“Cho dù tớ phải cắt đứt với mẹ, tha thứ cho mẹ, hay từ chối đưa ra câu trả lời… Thực sự tớ sốc một chút khi nghe chị sẽ biến mất khỏi cuộc đời tớ…. Nhưng tớ cũng hiểu đại loại lý do.”
Tay chúng tôi vẫn nắm lấy nhau, ngón tay đan vào nhau và còn chặt hơn trước.
“Tớ đã luôn đố kỵ với chị, và tớ đã luôn phải chịu cảm giác mình thấp kém khi so sánh với chị. Tớ nghĩ rằng chị đã nhìn thấy tất cả. Cho đến khi nào còn chị ở bên cạnh, tớ vẫn còn phải chịu đựng. thế nên chị ấy cố gắng biến mất.”
“Tớ hiểu mà… Đó là những gì cậu biết, Kazemiya. Nhưng tớ có một chút bất ngờ.”
“Ừ, thì đúng rồi. Ngay cả khi tớ như thế này, thì dù gì tớ cũng là em gái của chị. Tớ có thể hiểu được suy nghĩ của chị ở một mức độ nào đó. Vì vậy, chuyện chị muốn cắt đứt mối quan hệ với tớ cũng không thấy bất ngờ lắm. Bằng cách nào đó, mà tớ đã cảm nhận được từ trước rồi.”
…Cô ấy đúng là “em gái của chị hai” nhỉ? Cho dù trong tình trạng mọi thứ đổ vỡ, hai người họ vẫn thực sự là “Gia đình”.
“Nhưng mà, tớ lại không biết giờ mình muốn gì…tớ đang rất bối rối. Hơn cả như thế… tớ có lẽ vô cảm hơn tớ nghĩ.”
“Vô cảm?”
“Ừ… Khi gia đình mình đang trong giai đoạn khó khăn và tớ phải đưa ra quyết định…nhưng trong tình cảnh đó, tớ vẫn quan tâm đến chuyện ghen tị với chị và cảm thấy lo lắng.”
“Cậu cảm thấy ghen tị và lo lắng ở điểm nào trong câu chuyện?”
“Về sự thật rằng「Chị tớ đã kể cho cậu」đó.”
Một sự lo lắng hiện lên trong lời nói của Kazemiya. Tay của cô ấy còn chặt hơn cả trước. Nó như đang muốn nói rằng, 「Xin cậu đừng rời bỏ tớ」.
“...Xin lỗi. Tớ không hiểu lắm. Ý cậu là sao?”
“À thì, nghĩ thử xem. Không có lý do gì chị lại kể cho cậu chuyện này hết. Nhìn kiểu gì thì nó cũng toàn là bất lợi. Sẽ dễ dàng hơn để chị ấy đạt được mục đích nếu không nói gì và kín tiếng hoàn toàn về chuyện này.”
Giờ cô nhắc đến thì mới thấy đúng là như vậy. Tôi đã bị choáng ngợp bởi áp lực của người ấy đến mức không nghĩ tới.
“Dù cho thế, chị ấy vẫn chọn nói với cậu. Điều đó chẳng phải có nghĩ là…chị ấy tin tưởng ở cậu sao?”
“Tin tưởng ở tớ, á?”
“Ừ. Tớ nghĩ chị đã phải giữ trong lòng chuyện gia đình và chuyện của mẹ trong một khoảng thời gian rất dài rồi. Nhưng cứ kìm nén mãi thì rất khó chịu. Lâu lâu, chị chỉ muốn một người sẵn sàng ngồi nghe cậu phàn nàn thôi, đúng không? Giống như hồi chúng ta coi nhà hàng gia đình là một nơi trú ẩn ấy.”
Sau giờ học, Kazemiya và tôi đến nhà hàng gia đình và tâm sự cho người còn lại. Lúc đó, chúng tôi đã trút hết những cảm xúc đang có và thay thế bằng niềm tin và sự hạnh phúc. Không biết nếu không gặp được nhau, chúng tôi sẽ thành ra như thế nào nữa.
“Tớ chắc rằng chị đã tin tưởng ở cậu-một người giống với chị.”
“...Nhưng mà tớ chị mới gặp chị ấy có hai lần mà, cậu biết đấy.”
“Nhưng không phải chị rất thích cậu ngay từ lần đầu tiên gặp sao?”
“Như thế thì sao?”
“Vì chị là chị hai của tớ, và tớ là em của chị hai—-Nếu như là chị em, thì cũng không lạ gì nếu hai người có chung gu đâu.”
Khi Kazemiya phồng má, tôi cuối cùng cũng hiểu nguồn gốc của sự khó chịu tôi đang cảm thấy.
“Này, Kazemiya. Cậu thực sự…cậu khó chịu vì điều đó sao? Cậu lo chị sẽ cướp tớ đi mất ấy.”
“...Gì cơ?”
“Cậu sợ chị cậu sẽ lấy tớ đi từ tay của cậu.”
“......”
Có vẻ tôi đã đoán đúng. Sự im lặng của cô ấy chính là lời xác nhận.
“Ừ….đúng rồi. Tớ lo lắng. Đó là cảm xúc thật của tớ. Chị hai đẹp gái hơn tớ, dễ thương hơn tớ, tài năng hớn tớ… Vậy nên, chuyện tớ nghĩ tớ sẽ mất cậu vào tay chị hai là chuyện bình thường mà!”
“Và cậu cố hôn thật nhiều và đi những nước đi táo bạo.”
“À thì, đó là do…! Tớ muốn quyến rũ cậu, để cậu sẽ không rời xa tớ…! Nếu như chúng ta làm chuyện đó, có thể cậu sẽ không rời bỏ tớ…! Nếu đi đến cửa hàng tiện lợi mua đồ, có thể cậu sẽ làm gì đó với tớ, tớ nghĩ thế…nhưng mà…”
Giọng cô ấy bỗng nhỏ hẳn đi. Có lẽ vì ngại vì những gì mình đã nói, và nhận ra mình đã nói thêm những thứ không cần thiết.
“...Xin lỗi. Tớ định sẽ xin lỗi cậu trên đường đi…nhưng thành thật thì…hơn một nửa thời gian tớ chỉ nghĩ đến việc hôn cậu… Thôi cậu quên đi, những gì tớ vừa nói ấy…”
“Cậu còn tính lạc đề và tự hủy thêm đến mức nào nữa đây?”
“..................”
Kazemiya không còn nhìn tôi nữa, tránh né ánh mắt của tôi và lấy tay che mặt mình lại. Từ đây, có thể nhìn thấy rõ tai cô đang rất đỏ.
“Tớ nghĩ cậu đang đẩy nhanh tiến độ quá đấy.”
“........................”
“Sau tất cả, chúng ta chỉ mới bắt hẹn hò ngày hôm nay thôi mà, đúng không?”
“........................”
“Đó là ngày đầu tiên, ngày đầu tiên đấy. Tớ không ngờ mọi thứ lại đi xa đến mức này…”
“Thôi thôi, cậu đừng nói nữa. Lỗi của tớ, được chưa? Khi chúng ta quyết định hẹn hò, khuôn mặt chị gái ngay lập tức xuất hiện trong đầu tớ! Và vì sao tớ lại sai khi muốn hôn bạn trai của mình? Mặt khác, tớ chưa hề có kinh nghiệm trong những chuyện như thế này.”
“Tớ không hề nói cậu sai hay gì cả. Và một lần nữa, cậu lại đang tự hủy đấy.”
“Im đi, im đi, im đi. Dù sao thì, tớ sẽ không nghĩ như thế này nữa. Tớ không thể nghĩ tới mẹ hay chị hai được. Bất khả thi. Hay là chúng ta hoãn quyết định đến…ngày mai đi.”
Tôi kéo khuôn mặt đã đỏ ứng của Kazemiya lại gần và khóa đôi môi xinh xắn của cô bằng đôi môi của mình.
Kazemiya chống cự trong giây lát, nhưng yếu dần rồi đầu hàng hẳn.
“Naru-mi…”
“...Tớ muốn hôn bạn gái của tớ. Có vấn đề gì không?”
“Nhưng đây là lần thứ sáu rồi…”
“Ừ đúng rồi đó.”
“Cậu hứa là năm lần thôi mà…”
“Nó đã bị phá vỡ rồi, Giờ thì không còn gì cản được nữa đúng không?”
“....Tớ đoán cậu đúng…”
“Giờ thì sáu lần hay bảy lần…cũng như nhau cả thôi, đúng chứ?”
“Hả…à ừm…”
Tích tắc, tích tắc. Tiếng kim đồng hồ lại một lần nữa phát ra âm thanh to bất thường.
Một sự im lặng ngọt ngào, tê dại bao trùm. Và rồi, Kazemiya mất đi hoàn toàn năng lượng giận giữ trước đó.
“Kazemiya, nếu tớ muốn làm điều gì đó xa hơn với cậu, thì tớ muốn làm đúng cách.”
“...Đúng cách?”
“Tớ không muốn cậu làm với tớ vì muốn hấp dẫn và quyến rũ bằng cơ thể của cậu hay sợ chị gái sẽ lấy cắp tớ.”
“.......”
Điều thực sự làm tôi cảm thấy khó chịu đó chính là nỗi lo lắng của Kazemiya rằng tôi sẽ biến mất.
Tôi muốn truyền đạt cho Kazemiya điều đó. Lời nói suông có lẽ là không đủ.
“Cậu đừng lo, tớ sẽ không biến mất, không đi đâu cả. Tớ sẽ luôn ở bên cậu mà.”
Tôi ôm chặt cô vào lòng.
“Tớ ở bên cạnh cậu vì…tớ yêu tính cách trẻ con hay gây rắc rối, yêu người đã cùng tớ trốn tại nhà hàng gia đình và giúp tớ. Tớ yêu một Kazemiya Kohaku như thế.”
“Narumi…”
“Vì vậy, đừng lo lắng và làm những điều khiến cậu khó chịu nữa.”
“Ừa…”
Tôi rất vui, cô ấy đã hiểu được.
“Nhân tiện thì…chỉ hơi tò mò chút xíu.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Bộ cậu…không muốn làm mấy chuyện đó…với tớ hả?”
“Đương nhiên là tớ có. Cậu nghĩ tớ là gì vậy?”
“Thật hả? Không phải vì tớ không phải gu của cậu hay gì đó chứ?”
“Sao cậu lại nghĩ như thế? Nếu cậu muốn, tớ sẽ cho cậu bằng chứng.”
“Bằng chứng?”
Tôi thì thầm vào tai Kazemiya trong khi đang ôm cơ thể mỏng manh của cô.
Hôm nay nhà không có ai nên không cần phải lo gì cả.
“....Tớ cũng đã mua món đồ giống với cái mà Kazemiya đã mua ở cửa hàng tiện lợi ban nãy ấy.”
“....H—h…hả? C-cái gì cơ?”
“....À thì, hôm nay chỉ mới là ngày đầu tiên mà chúng ta đã đi xa đến thế, nên tớ dự cảm như thế cũng đương nhiên mà. Tớ mua để đảm bảo an toàn thôi.”
“Tớ hiểu rồi…”
“Đúng rồi đó.”
“...Nè, nếu vậy thì….”
“Không, hôm nay không được.”
“Hả? Tại sao chứ?”
“Rõ ràng rồi còn gì?”
Tôi cười nhẹ trước khuôn mặt bối rối của Kazemiya và thì thầm vào tai cô.
“Đây là hình phạt cho người cầm đèn chạy trước ô tô đó.”
“~~~~~~~~...........!”
Gương mặt của Kazemiya đỏ bừng trông có vẻ oán giận. Bằng một cách thần kỳ, tôi đã vượt qua được hôm ấy trong tình yêu thương của Kazemiya.
