Houkago, Famiresu de, Kurasu no Ano Ko to

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

44 4809

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

172 4394

Nữ phản diện tôi phục vụ suốt 13 năm đã thất sủng

(Đang ra)

Nữ phản diện tôi phục vụ suốt 13 năm đã thất sủng

sujeongyojeong (수정요정)

Tôi đã phục vụ cho nữ phản diện này suốt mười ba năm, và giờ đây cô ấy đã sụp đổ.

5 31

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

252 6483

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

21 178

Phần 2 - Kỳ nghỉ hè - Chương 45 - Kazemiya Kuon (2)

Tôi liên lạc với Kazemiya thông qua ứng dụng tin nhắn, sau đó chị Kuon và tôi cùng đi đến một công viên ngay bên cạnh.

Nếu mọi người xung quanh nhận ra Kazemiya Kuon là chị ấy thì chắc chắn sẽ gây náo động.

“Em đã liện lạc với Kazemiya chưa, để hai chúng ta có thể nói chuyện một mình.”

“Vâng, em làm rồi. Mặc dù chuyện này có hơi không đúng cho lắm.”

“Hahaha. Đúng rồi, chị cũng thế. Mặc dù chính bản thân mình là người đề xuất cuộc gặp này những chị cũng có thấy hơi tội lỗi.”

Dựa theo cảm xúc của Kazemiya lúc này, tốt nhất là không nên để cô ở một mình… Tuy nhiên, tôi lại muốn bàn thêm một vài chuyện về mẹ của Kazemiya và chuyện cô chạy khỏi nhà với chị Kuon. Nói trực tiếp trước mặt cô những vấn đề như thế có thể làm Kazemiya tổn thương thêm. Quyết định cuối cùng của tôi là chấp nhận lời đề nghị và đi cùng chị ấy một mình.

“....Vậy chị muốn nói chuyện gì với em.”

Chị có ý gì khi nói 「Chị và em giống nhau」?

“Em đang nghĩ chị có ý gì khi nói 「chị và em giống nhau」chứ gì.”

Không cần tôi phải xác nhận, chị ấy nói đúng những gì tôi đang thắc mắc trong lòng.

“...Có vẻ em rất nôn nóng muốn biết chuyện này nhỉ?”

“...Chị có phải nhà ngoại cảm không? Có thể đọc suy nghĩ người khác à?”

“Không phải. Chỉ là chị suy luận thôi, dựa trên sự quan sát về mặt hành vi, cử chỉ, ánh mắt, cách nói chuyện, cảm xúc, và toàn bộ những yếu tố liên quan khác. Chỉ là một kỹ năng thôi, không hơn không kém.”

“Thực sự là còn đáng kinh ngạc và kinh khủng hơn nếu so với một nhà ngoại cảm bình thường ấy.”

“Chà, dù sao thì chị cũng được gọi là thần đồng từ nhỏ mà. Phải đối phó với đám người lớn dơ bẩn hằng ngày thì những kỹ năng đó cũng tự nhiên mà đến thôi. Giờ thì nó trở thành một điểm mạnh của chị-khả năng đọc vị người khác. “

Cái nhìn chị ấy xa xăm lạ thường như thể đã nhận ra điều gì. Ánh mắt ấy lấp lánh dưới ánh trăng của buổi chiều tà.

“Đó là lý do vì sao chị hiểu mọi thứ, trong đó có cả em nữa.”

Đôi mắt xanh biếc và vàng đó lột bỏ lớp vỏ bên ngoài của tôi một cách không thương tiếc, đâm thẳng vào trong trái tim tôi.

“Về cơ bản, bên trong chị hoàn toàn không có khái niệm về gia đình, nhỉ?”

“..........................”

“Chị cố tách mình ra khỏi khuôn khổ của một gia đình. Chị nhìn nó như nhìn vào những ồn ào và xiếng xích. Lí do có thể vì mẹ của chị, cũng có thể vì bố của chị, nhưng Kazemiya là ngoại lệ duy nhất. Thương chị, chắc chị đã vất vả lắm vì những thứ như thế.”

…Chết tiệt, đừng nói như thế nữa.

Những gì tôi nói chính xác đến mức làm tôi cảm thấy thất vọng.

“Được rồi, bây giờ gác lại chuyện đó để vào vấn đề chính nào.”

Tôi và Kazemiya Kuon rất giống nhau-có lẽ đó là lý do vì sao chúng tôi mở đầu cuộc trò chuyện như thế này. Tôi chỉ là một học sinh cấp 3 thôi mà tôi thấy mình tàn nhẫn quá.

“Mẹ của chị, bà ấy sụp đổ rồi.”

“Sụp đổ?”

“Ừa. Chị đã lấy đi tư cách quản lý và ép bà ta rời khỏi ngành giải trí. Quan trọng hơn, chị đã chà đạp lên mọi thứ mà bà ta từng gắn bó, mọi thứ bà ta từng gây dựng…và cả những ước mơ bà ấy từng khao khát.”

“...Vậy thì, cô ấy không sụp đổ mà là do chị đạp đổ?”

“À, em hiểu vấn đề rồi đấy. Góc nhìn của em không hề sai. Chị đã hành động với chủ đích như vậy. Giờ cũng đang hơi thắc mắc bà ta đang như thế nào? Sau tất cả những chuyện đó, chắc giờ vẫn đang ru rú và lẩm bẩm một mình trong góc nhà."

“Kazemiya có biết chuyện đó không?”

“Bé nó không có cách nào để biết cả. Nhưng kiểu gì em ấy sớm muộn cũng sẽ nhận ra thôi. Sau khi trốn khỏi hiện thực một thời gian, bà ta chắc chắn sẽ bám lấy Kohaku. Ừ, chắc chắn chỉ vài ngày nữa thôi, bà ta sẽ tìm tới Kohaku.”

Đôi mắt xanh và vàng của chị sáng lên đầy mê hoặc, như kiểu có thể nhìn thấu được mọi thứ trong tương lai.

Và đột nhiên tôi lại có một niềm tin rằng những “lời tiên đoán” của chị sẽ trở thành “hiện thực” trong tương lai.

“Và rồi, bà ta sẽ đề nghị Kohaku làm như thế này 「Kohaku, bảo chị con tha thứ cho mẹ đi」, 「Con bé sẽ nghe lời theo những gì con nói」. Sau đó bà ta sẽ nói thế này 「Từ trước đến giờ, mẹ đã khắc nghiệt với con quá rồi, nhưng mà không còn lựa chọn nào khác, đó là vì tương lai của chị con」, 「Từ giờ con muốn gì, mẹ cũng chiều」...Chắc chắn là những lời như thế.”

Kuon nói về những dự đoán của mình một cách nhuần nhuyễn đến mức như đọc nó ra từ trong một kịch bản.

Bình thường tôi sẽ hỏi lại 「Mẹ chị thực sự sẽ nói vậy à?」nhưng chị ấy tỏa ra một luồng áp lực khiến cho tôi không thể không đồng tình. Tôi hoàn toàn có thể hiểu được con người trước mặt mình đang muốn nói gì.

“...Có phải chị đang đề nghị em thao túng Kazemiya để cậu ấy không tha thứ cho mẹ của mình?”

“Không, không. Chị chỉ không muốn em ấy bị cuốn theo cảm xúc thôi.”

“Hai cái đó giống nhau mà.”

“Không, khác nhau đấy. Nếu em ấy tha thứ vì lòng trắc ẩn thì có nghĩa là nếu không có những cảm xúc như thế, Kazemiya sẽ không tha thứ. Nói cách khác, đó là cảm xúc thật của một người… Kohaku đã luôn mong muốn và khao khát thứ được gọi là “gia đình”. Những sự khao khát này đã trở thành một chiếc vòng mang tên “tình cảm gia đình” trói chặt con bé. Ngay cả khi bị ngược đãi một cách vô lý, bọn họ tự tiện đặt lên con bé kỳ vọng để rồi bị thất vọng, con bé vẫn ở lại ngôi nhà ấy. Kohaku đã bị cuốn theo cảm xúc và tiếp tục lựa chọn chơi trò chơi gia đình. Nó cần phải được giải phóng. Nó cần phải thoát ra khỏi cuộc sống đau khổ, bị lòng trắc ẩn dắt mũi.”

………….Ah, tôi hiểu rồi.

“Mỗi lần như thế, Kohaku đều phải chịu tổn thương. Cô tiên người đã trao cho chị tiếng hát, đã bị ông thần kia bằng vẻ ngoài giả tạo, dẫm đạp nàng, làm tổn thương nàng, giật đứt cánh của nàng, nhuộm đỏ nàng bằng máu. Những hành động đó là không thể tha thứ. Việc tha thứ là không thể diễn ra.”

Con người này…là Kazemiya Kuon sao…?

“Kohaku là cô tiên bé nhỏ của chị. Em ấy đã phải gánh chịu khổ đau để đổi lấy giọng hát của chị, một cô tiên không thể thay thế. Chị sẽ hủy diệt toàn bộ những thứ làm cho cô ấy bất hạnh. Đó là lý do vì sao chị hủy diệt bà ta. Đó là lý do chị…”

“----Chị đang lên kế hoạch để biến mất khỏi cuộc đời Kazemiya hả?”

Một thoáng im lặng trôi qua như thể thời gian đã dừng lại. Những lời nói lên suy nghĩ của tôi bay theo những làn gió hanh vào ban đêm vắng người.

“Chị có nói trước đó rồi mà, đúng không? Có hai người làm cho Kazemiya bất hạnh. Một là mẹ của cậu ấy, người thứ hai …. đó là chị, Kazemiya Kuon. Chị không thể tha thứ cho bản thân mình. Đó là lý do vì sao… chị cố gắng xóa bỏ đi mối quan hệ「gia đình」, trong đó bao gồm cả chị, khỏi cuộc đời cậu ấy để Kazemiya có thể hạnh phúc.”

Sau lời nói của tôi, thời gian đã trôi qua bao lâu? Một vài giây hay một phút? Tôi không biết nữa.

Lúc ấy, tôi có cảm nhận thời gian trôi qua vừa nhanh vừa chậm. Như như biến mất vào hư vô mà trở nên nhạt nhòa…

“Sau cùng thì, chị rất thích em.”

Kazemiya Kuon mỉm cười nhẹ.

“...Đó có phải là những gì Kazemiya muốn không, sau khi chị biến mất thì sao?”

“Có thể em ấy sẽ không muốn. Nhưng chị sẽ biến mất. Sau khi Kohaku đã hoàn toàn cắt đứt với bà ta.”

“Chị định bỏ Kazemiya lại một mình à?”

“Giờ Kohaku đã có em rồi. Không cần phải lo cuộc sống hằng ngày đâu. Chị sẽ để lại đủ tiền để em ấy có thể sống thoải mái, chị cũng sẽ chuẩn bị một chỗ ở để nó bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc sống hạnh phúc. Không còn gì có thể làm phiền nữa, cũng không còn phải chịu đựng khổ đau nữa.”

Con người này nghiêm túc. Chị ấy đã lên kế hoạch đến biến mất khỏi cuộc đời của Kazemiya.

“Chị không tính việc Kazemiya sẽ ngăn chị lại à?”

“Điều đó không thể xảy ra. Kohaku em ấy yếu đuối, yếu hơn chị nhiều. Em ấy sẽ không thể cản chị. Chuyện đó dễ hiểu và chị nghĩ em cũng có thể hiểu điều đó mà.”

Chị ấy cố nói rằng “Chị và em giống nhau”.

Thực ra, tôi hiểu được phần nào cảm xúc của người này. Mặc dù cách chị ấy hủy diệt mẹ mình có hơi kinh khủng, nhưng tôi vẫn có thể đồng cảm được đến mức nghĩ rằng, nếu mình trong hoàn cảnh đó thì mình cũng sẽ làm điều tương tự.

Nhưng…có một sự khác biệt rõ ràng.

“Không, em không đồng ý.”

Nếu là Kazemiya Kuon, tôi không thể đồng cảm với người này nổi.

“Em không nghĩ Kazemiya yếu hơn chị, Em không nghĩ cậu ấy không thể đánh bại chị.”

“Vậy em và chị bất đồng quan điểm rồi nhỉ…”

Tôi thắc mắc Kazemiya Kuon muốn nói điều gì sau những lời ấy. Tôi không biết. Chị ấy nhanh chóng quay lưng về phía tôi và bước đi.

“Cho đến khi em còn ở bên cạnh Kohaku, mọi chuyện vẫn sẽ ổn. Hôm nay chị đến đây chỉ để thông báo mình đã hủy diệt bà mẹ đó và hỏi thăm em ấy mà thôi.”

“Chị không muốn gặp Kazemiya à?”

“Em ấy đang hạnh phúc lúc nào. Chị không nên làm phiền. Mặc dù đi riêng với em thế này cũng đã là phiền rồi.”

Kazemiya Kuon vẫn bước về phía trước, vào trong màn đêm của buổi tối.

“Hẹn gặp lại, Narumi Kouta. Chăm sóc bé Kohaku dùm chị nhé.”