“…Hibari? Nghe giống tên một loài chim ấy?”
Kết thúc buổi huấn luyện chiến đấu, “Bạch Ma” Rikka nhẹ nhàng vén mái tóc bạc ướt đẫm mồ hôi, rồi nhận chiếc khăn được đưa cho, lau qua mặt. Vừa lau, cô vừa ngẩng lên hỏi lại cái tên vừa nghe.
“Không phải, không phải. Cậu quên rồi à? Thanh kiếm của Rikka bị tên ‘Thợ Săn Lông Vũ’ bẻ gãy bữa trước đó.”
Cô gái tóc đen, đeo kính đen, đưa tay đẩy nhẹ gọng kính lên rồi tươi cười nói.
Cô là “Yoshino Kori” đồng đội cùng tổ chức với Rikka, cùng tuổi, và cũng là một “Kẻ Được Ban Phước” sở hữu “Phước Lành (Bless)”. Từ lâu, cả hai đã rất hợp nhau; có thể nói là bạn thân duy nhất của nhau.
Trong khi trả lại khăn cho Yoshino, Rikka chợt nhớ lại lần giao chiến trước.
“Ừ, thanh kiếm bị tên khốn đó bẻ gãy thật. Nhưng tớ cũng đã thu hồi được "Lông Vũ Sa Ngã" rồi.”
“Thì lần đó tụi mình thắng thật đấy… nhưng không có vũ khí thì vẫn thấy bất an chứ?”
“Cũng chẳng sao… tớ vẫn còn “Băng Phi” mà. Thanh kiếm chỉ tổ nặng và vướng víu thôi.”
“Băng Phi” đó chính là tên “Phước Lành” của Rikka.
Mỗi “Phước Lành” đều do chính “Thánh Nữ Lông Vũ Ướt” ban tặng, và được đặt tên bởi thánh nữ ấy.
Đối với những người mang "Phước lành", tên năng lực của bản thân mang ý nghĩa hơn cả một cái tên đơn thuần. Không chỉ với kẻ địch, ngay cả đồng đội cũng hiếm khi tiết lộ tên năng lực của mình. Ấy vậy mà Rikka và Yoshino lại là trường hợp đặc biệt, họ đã chia sẻ tên năng lực của nhau.
“Không được đâu nha~ Đừng có chỉ biết dựa vào Phước lành mãi thế. Dù sao thì Phước lành cũng chỉ là một trong nhiều lựa chọn trong chiến đấu thôi! Cậu nhớ là được dạy như thế rồi mà, đúng không?. Ừm thì, năng lực Phước lành Bless của Rikka đúng là mạnh bá đạo thật đấy… nhưng với tư cách là người phụ trách hỗ trợ tuyến sau, tớ lúc nào cũng muốn cậu bình an trở về cơ.”
Chính vì vậy, mang theo vũ khí bên người là điều bắt buộc Yoshino giơ một ngón tay lên, ra dáng như senpai giảng giải cho Rikka.
Phước lành Bless có rất nhiều loại khác nhau. Có loại chỉ nhìn thôi cũng biết là dành cho chiến đấu, nhưng cũng có loại hoàn toàn vô dụng trong chiến trận. Năng lực Phước lành Bless của Yoshino thuộc nhóm thứ hai, vì vậy cô thường đảm nhận vai trò liên lạc viên ở tuyến sau, hỗ trợ cho Rikka.
“Khi Yoshino nói vậy… tớ cũng khó mà từ chối được…”
“Ừ ừ, thế mới phải. Mà quay lại chuyện chính này. Thanh kiếm mới của cậu tên nó là Hibari đấy. Nè, nhìn này.”
Yoshino chìa ra chiếc va-li dài ngang mà cô mang đến sân huấn luyện cho Rikka xem. Từ nãy đến giờ Rikka vẫn tò mò không biết bên trong chứa gì, giờ mới rõ là một thanh kiếm được cất trong đó.
“Mở thử đi. Nghe nói chỉ có Rikka mới mở được cái này thôi.”
“Thật á? Cứ như quà sinh nhật ấy.”
“Không, quà sinh nhật thì ai cũng mở được, chỉ là người nhận mới là người mở thôi…”
“Nhưng mà… nếu không phải người nhận thì không được mở.”
“Ừ ừ! Chuẩn luôn! Thế nên mau mở món quà từ mấy tên quan trên chức to đó đi nào!!”
Trên chiến trường, Rikka có thể lạnh lùng đến mức không hợp với độ tuổi của mình, nhưng khi rời khỏi, cô lại trở về đúng với vẻ ngây thơ, có chút vụng về của một cô gái trẻ.
(Không biết nếu đám người của “Tổ chức” mà biết “Bạch Ma” lại là một cô bé như thế này thì sẽ phản ứng ra sao nhỉ…)
“Yoshino, Yoshino… cái hộp quà này mở kiểu gì vậy…?”
“Không phải hộp quà đâu nha… Nè, chỗ này với chỗ này gỡ cái khóa bấm ra, rồi cái khóa vân tay thì để ngón tay cậu vào đây. Xong là mở được.”
Yoshino kiên nhẫn hướng dẫn từng bước. Sau một hồi loay hoay, chiếc va-li phát ra tiếng “phụt” nhẹ, rồi từ từ tự động mở ra.
“Woah… Đây là… Hibari.”
“Đẹp quá… cứ tưởng là đồ thủ công mỹ nghệ ấy.”
Hibari được cất riêng phần vỏ và lưỡi kiếm. Cả Rikka lẫn Yoshino đều không kìm được tiếng trầm trồ.
Phần thân kiếm trên nền thép đen tuyền, hoa văn lưỡi kiếm trắng tinh uốn lượn như những đợt sóng dữ. Sự tương phản đen/trắng ấy sắc nét đến mức ánh đèn điện phản chiếu còn rực rỡ gấp đôi.
Yoshino gọi nó là một món thủ công mỹ nghệ, và lời đó chẳng hề sai. Dù “Hibari” là một thanh kiếm dùng để chiến đấu, nhưng nếu được phép, chắc tôi cũng muốn trưng nó trong phòng vì vẻ đẹp của nó.
Rikka nhẹ nhàng lướt ngón tay trên lớp da bọc cán kiếm, rồi mới cầm lấy.
“...! Nhẹ quá… như lông vũ vậy.”
“Ể, thật hả? Lúc để nguyên trong hộp thì nặng chết đi được.”
Ngay khi Rikka chủ nhân của thanh kiếm nắm lấy chuôi, “Hibari” bỗng lóe sáng hơn hẳn… hoặc ít nhất là cảm giác như vậy. Nhưng hơn hết, Rikka phải tròn mắt vì sự nhẹ bất thường của nó. Trước giờ những thanh kiếm cô được cấp đều đã được làm nhẹ hết mức có thể, nhưng xét cho cùng vẫn là khối sắt nên hơi nặng với cô.
Còn “Hibari” thì khác hẳn. Hoàn toàn không thấy nặng. Nếu ai nói đây là thanh kiếm làm bằng bông, cô cũng tin.
“Nhưng thật sự rất nhẹ. Cái bao kiếm này còn nặng hơn ấy.”
“Hmm… vậy hả…? Mà nghe bảo là thanh này do ông tớ dồn hết tâm huyết rèn nên biết đâu ông có bí quyết gì đó làm nó nhẹ bất ngờ thì sao.”
“Ông?”
“À đúng rồi. Cái này là do mấy cấp trên bên ‘'Tổ Chức Rod'’ nhờ, ông tớ mới rèn riêng cho Rikka đấy. Ông tớ là thợ rèn kiếm mà.”
“Kh-không biết luôn… Xin lỗi vì đã làm gãy thanh trước…”
“Không sao đâu. Thanh kiếm phát cho mọi người chắc chẳng liên quan gì tới ông tớ, với lại thanh đó bị “Thợ săn Lông vũ”
làm gãy chứ có phải lỗi của Rikka đâu. Quan trọng là, Rikka thấy “Hibari” thế nào?”
Yoshino hỏi, Rikka liền tra thanh kiếm vào bao. Nhờ từng học kiếm thuật, động tác của cô không hề thừa, toát lên vẻ đẹp khiến Yoshino thầm nghĩ: “Con bé này hợp với kiếm thật.”
“… Cảm giác… lạ lắm.”
“Lạ? Ý là sao?”
“À… ừm… lạ lắm.”
“À rồi, kiểu này là lặp lại vô tận đây.”
Rikka vốn học kém, đặc biệt là môn Ngữ văn. Cô sống hoàn toàn theo bản năng và cảm tính, nên trong mắt Yoshino, người “lạ” nhất chính là Rikka.
Thế nhưng với vẻ mặt hơi bứt rứt, Rikka cố gắng moi từng từ trong đầu ra.
“Kiểu… như… nó dính chặt vào tay? Hoặc… đúng rồi, ‘'chính là nó” ấy…”
“À, tớ hiểu rồi. Kiểu mới gặp hôm nay mà cứ như bạn thân lâu năm. Tiền kiếp là bạn, kiếp này là đồng đội, kiếp sau vẫn là chiến hữu.”
“Đúng! Chính nó!”
“Thật hả trời.”
Yoshino tuy nói hơi quá lời, nhưng với Rikka thì lại thấy khá hợp. Thực tế, ngay khi cầm lấy “Hibari”, cô cảm nhận rõ một luồng sức mạnh như đang trào dâng từ bên trong. Có lẽ đó chỉ là cảm giác hưng phấn khi cầm vũ khí, nhưng với Rikka, nó lại giống như một điều gì đó mang tính định mệnh.
“…Cái này, tớ thật sự được nhận sao?”
“Nhận với chả không gì, đây là thanh kiếm chuyên dụng của Rikka đấy. Chỉ là…”
“Chỉ là? Cậu định cho tớ miễn phí à?”
“Không phải cái “miễn phí” đó! Chẳng là… ông tớ có nói với tớ mấy lời kỳ quặc. Mà thật ra ổng vốn dở hơi, nên tớ cũng chỉ nghe cho có thôi…”
“Hử?”
Yoshino đưa mắt đảo quanh, xác nhận xung quanh chỉ có cô và Rikka.
“Tổ chức” là một nhóm người coi “Thánh nữ Lông Vũ Ướt” là bạn thân thiết của mình, đồng thời tôn thờ và tin tưởng tuyệt đối vào cô. Mục tiêu của họ được gói gọn trong một điều: “tái ngộ cùng Thánh nữ”, và họ tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai tư lợi từ sức mạnh của cô. Chính vì vậy, họ vốn dĩ không thể chung đường với “Tổ chức Majishi” một tổ chức mang mục đích hoàn toàn trái ngược.
Cũng bởi lý do ấy, Yoshino có chút ngượng ngùng, hạ giọng thì thầm nhỏ…
“… “Hibari’’ được rèn ra… là để giết Thánh nữ đấy.”
Thanh kiếm “Hibari” là tác phẩm cuối cùng của một thợ rèn, người đã quyết định dành cả đời mình để chế tạo nên nó.
Từ đây cho đến mãi mãi, nó sẽ kề bên “Bạch Ma”, tỏa sáng dưới lưỡi thép lạnh lùng.
Để… chém đứt kẻ “địch”.
Ritsuka và Rikka đều như nhau