Hôn nhân ngọt ngào với kẻ thù truyền kiếp

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

(Đang ra)

Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

Shiomoto

Otsuki Haruto bắt đầu làm bán thời gian tại một dịch vụ việc nhà ngắn hạn trong kỳ nghỉ hè năm hai cao trung. Sau đó, cậu đã rất bối rối với công việc đầu tiên của mình.

185 21122

Thợ Rèn Trượng Phép Của Thế Giới Đổ Nát

(Đang ra)

Thợ Rèn Trượng Phép Của Thế Giới Đổ Nát

Kurotome Hagane

Đây là bản ghi chép để đời về một chàng trai siêu khéo léo nhưng lại ngại giao tiếp, lui về ở ẩn tại Okutama. Về hành trình cậu trở thành thợ chế tác trượng phép, và từ một góc khuất hẻo lánh, dần làm

2 5

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

(Đang ra)

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

Karasuma Ei

“Nếu như là ở thế giới này, mình sẽ có thể trở thành người hùng mạnh nhất!” Một bản hùng ca về một otaku phim siêu nhân trồi lên từ vực thẫm để thực hiện ước mơ của mình, trong khi nghiền nát kết cục

204 12280

Kiwamete Goumantaru Akuyaku Kizoku no Shogyou

(Đang ra)

Kiwamete Goumantaru Akuyaku Kizoku no Shogyou

黒雪ゆきは

Yep, nhân vật tên Luke, tồn tại chỉ để cho người đọc cảm thấy thỏa mãn mà thôi.

5 165

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

144 444

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

221 1935

Tập 01 - Chương 2-3

“Uầy… mệt quá… em kiệt sức rồi đó…”

Trên đường về còn ghé siêu thị, nên đến lúc về tới nhà thì mặt trời đã lặn hẳn.

Đặt túi đồ xuống, rửa tay súc miệng xong, tôi liền quăng người xuống sofa như con búp bê.

“Vất vả rồi. Cơm để anh nấu, Rikka cứ nghỉ ngơi đi.”

“Cảm ơn nha, Rou-kun. Anh phải ăn nhiều vô đó~”

“Ủa, câu đó chẳng phải đáng lẽ anh phải nói sao…”

“Ý em là, người nấu cũng đừng khách sáo, ăn cho nhiều ấy~”

“À… ra vậy.”

Trong bếp vang lên tiếng loảng xoảng. Chắc Rou-kun đã bắt đầu chuẩn bị bữa tối rồi.

Anh ấy nấu ăn hơi lâu, mà lại kỹ tính quá mức, nên tôi đoán chắc bữa cơm nay sẽ muộn lắm đây.

“Ông lão lúc nãy dễ thương ghê ha.”

“Hử? À, ừ. Nhưng không chỉ dễ thương đâu… ông ấy chắc cũng trải đời lắm. Đúng là không uổng phí từng ấy tuổi.”

“Anh, không được nói kiểu đó chứ!”

Tôi vừa cằn nhằn vừa hí hoáy nhắn tin kể cho Yoshino nghe chuyện hồi chiều. Nếu có dịp, tôi muốn cùng cô ấy mang theo Hibari tới thăm ông thêm một lần.

“Em á… làm vậy cũng chẳng hay ho gì đâu. Dù là ai đi nữa, làm họ bị thương vẫn là chuyện không nên mà.”

“… Anh vẫn còn để bụng chuyện hồi nãy à?”

“Thì cũng phải thôi. Chỉ cần sai một chút là có thể thành chuyện lớn rồi.”

Ông đã bảo sẽ nói với cảnh sát rằng: “Một tên yakuza gây sự với chủ tiệm, may mắn có khách mua hàng ngẫu nhiên ra tay giúp”, nên cuối cùng cũng không thành to chuyện.

Nhưng nếu tính theo quy tắc “không gây chú ý” của bọn tôi, thì chắc bị trừ điểm nặng rồi…

“Nhưng Rou-kun tức giận… là vì em, đúng không?”

“… Ừ. Chuyện đó thì, chắc chắn là vậy.”

“Thế thì em thấy vui lắm, nên em cho là “an toàn” ! Còn nếu nghĩ lại thì vẫn có cách tốt hơn, nên cũng là “trượt”! Kết quả cuối cùng… coi như hòa nha!”

“… Kiểu phán xét gì lạ vậy trời. Nhưng mà, anh nhẹ lòng rồi. Cảm ơn em, Rikka.”

“Không có chi~”

Rou-kun hơi hiểu lầm một chút, nhưng riêng tôi thì lại nghĩ… đánh nhau và làm ai đó bị thương, không hẳn là xấu tuyệt đối. Có những lúc, không còn cách nào khác cả.

Nếu lúc đó anh ấy không ra tay, thì tôi cũng sẽ làm. Để bảo vệ ông, tôi cũng sẽ đánh gã đó thôi. Chỉ khác nhau ở chỗ… ai ra tay trước mà thôi.

… Chắc suy nghĩ của tôi mới là tệ đây nhỉ.

“Này… này, Rikka.”

“Gì thế? Không nấu ăn nữa à?”

“À không, đang đợi thịt gà rã đông về nhiệt độ thường nên tạm nghỉ một chút…”

Anh ấy vẫn đeo tạp dề, ngồi xuống cạnh tôi. Khuôn mặt đã không còn vẻ nặng nề như nãy, nhưng ánh mắt thì cứ liếc trái liếc phải, như thể còn có chuyện gì đó đang nghĩ trong bụng.

“Hôm nay mình đi bộ nhiều nhỉ. Em có mỏi chân không?”

“Ừm, cũng mệt thật, nhưng chân thì vẫn ổn. Còn anh, mang đồ nặng thế có mỏi tay không?”

“Anh khỏe lắm. À… em có muốn anh massage chân không?”

“Massage bấm huyệt chân ấy hả?”

“Ừ, đúng rồi. Nếu em thích thì…”

“Thôi, em ghét cái đó lắm, nhột chết đi được~”

Nghe đâu, ai bị đau khi bấm huyệt là do cơ thể không khỏe. Còn tôi thì chỉ thấy buồn thôi, chắc là tôi còn rất khỏe.

“Thế để em bấm cho anh nhé? Dù em chẳng biết huyệt nằm ở đâu…”

“Anh khỏe như trâu rồi! Vậy… hay là… vai em có mỏi không?”

“Vai?”

Đôi mắt anh ấy vốn đảo qua lại, giờ lại liếc xuống dưới. Là phụ nữ, ai mà chẳng nhạy cảm với ánh nhìn kiểu đó chứ…

“Ừ thì… con gái hay kêu mỏi vai ấy mà…”

“Khoan. Vừa nãy anh nhìn đi đâu đấy?”

“Hả!? Không có! Anh lúc nào cũng chỉ nhìn Rikka thôi!”

“Xạo. Anh vừa nghĩ kiểu “ chắc con nhỏ này chắc không mỏi vai đâu” đúng không?”

“Không có mà! Dù vai em có mỏi hay không, thì anh cũng chỉ muốn massage để tỏ lòng cảm ơn em thôi!”

“Em có nói là em không mỏi vai đâu?”

“Ặc…”

Tôi túm lấy cái gối rồi ném thẳng vào người anh ấy, quay mặt đi chỗ khác.

Vai… vai tôi chẳng mỏi gì cả. Cơ thể tôi khỏe lắm! Không hề liên quan tới… chuyện kia!

“Thịt gà chắc rã đông rồi đó! Em đói quá rồi! Mau nấu tiếp đi!!”

“Rồi rồi! Nhưng nhớ nhé, lúc nào mỏi thì gọi anh massage liền đấy!”

“Ừ! Nhất định luôn!!”

Rou-kun lủi thủi quay lại bếp. Rốt cuộc anh ấy chỉ định chọc tôi thôi sao? À mà, chắc anh ấy cũng thật lòng muốn massage cho tôi… Thôi, khi nào tôi mỏi thật thì nhờ cũng được.

“R-Rikka! Cái dao này ghê quá!”

“Ơ? Sao thế?”

Từ bếp vọng ra tiếng Rou-kun la hoảng hốt.

Nói gì thì nói, với tôi… nấu ăn, đánh nhau hay massage, tất cả đều giống nhau ở một điểm.

“Thịt gà này… cắt như đậu phụ luôn! Dao xịn đến mức này sao!?”

“Cái gì cơ!? Cho em xem với!!”

Ừ, điểm chung của chúng là… đều là làm vì ai đó.

、、、、

“Khốn kiếp…!”

‘Thợ Săn Lông Vũ” cảm nhận nhịp tim mình bỗng dồn dập. Cơn rùng mình chạy dọc sống lưng chẳng phải vì lạnh, mà là bản năng đang rung chuông cảnh báo. Anh siết chặt báng súng đến mức tưởng chừng như bóp nát được, rồi lao đi.

“Ngươi đừng hòng thoát.”

Trong con hẻm ngoằn ngoèo, “Bạch Ma” búng người từ vách tường này sang vách khác mà áp sát. Động tác của cô rõ ràng khác hẳn những lần chạm trán trước đó. Như một con mèo hoang nay hóa thành báo săn. Mềm mại nhưng sắc bén đến rợn người.

Tại sao lại thay đổi đến vậy? Chỉ vài giây giao chiến, anh đã hiểu ra.

(Vũ khí… thanh kiếm khác với trước. Chỉ vậy thôi mà sức mạnh cũng đổi khác ư…)

Thay vũ khí khiến năng lực thay đổi là điều dễ hiểu, nhưng ngay cả cách di chuyển cũng vượt trội đến mức này thì thật khó tin. Không, chính xác hơn, anh cảm thấy thứ vũ khí này chỉ đơn giản là hợp với thực lực vốn có của cô.

(Thì ra trước giờ vũ khí cũ chỉ là gánh nặng, trói buộc cô ta mà thôi. Dù thế nào đi nữa… phiền phức thật. Địa hình cũng đang đứng về phía cô ta.)

Phát súng uy hiếp chẳng có tác dụng, vì những mảnh băng tự động đã đánh chặn. Muốn kéo giãn khoảng cách cũng không xong, “Bạch Ma” chỉ việc đóng băng tường, trượt xuống như trên sân băng và ngay lập tức lao đến. Với cô, dù là tường hay trần, miễn có bề mặt, đều biến thành sàn băng để trượt.

(Thật đúng là… lũ có Phước Lành đều phi lý hết mức. Nếu đứng ở vị trí một kẻ không năng lực như mình thì mới thấy cay đắng thế nào.)

Anh dừng lại. Trước mặt là bức tường cao chặn đường… một ngõ cụt. Có thể leo lên, nhưng quay lưng về phía ‘Bạch Ma” mà làm thế thì chẳng khác nào tự sát.

“Đã dồn anh vào đường cùng rồi. Mau Giao ‘’Lông Vũ Sa Nga” ra.”

“Cô nghĩ tôi sẽ đưa sao? Cứ dùng sức mà cướp lấy đi.”

“Tôi đã cho anh cơ hội thương lượng. Không muốn bị oán hận sau này thôi.”

Dù bị ép tới đường cùng, anh cũng không có ý định giao vật ấy. Ngón tay khẽ chạm vào chiếc lông vũ giấu trong áo, để xác nhận nó vẫn ở đó. Nhưng từ đầu đến cuối, chưa từng có ý định nhượng lại.

“Đừng lo. Kẻ phải oán hận sẽ là cô.”

Tấm áo choàng đen tung bay, anh rút ra khẩu tiểu liên giấu bên trong. Không cần ngắm bắn, từng loạt đạn như mưa xối xả, bao phủ cả không gian trước mặt.

Mảnh băng tự đánh chặn có giới hạn. Không thể nào chặn hết được bão đạn. Suy tính ấy vốn dĩ là chính xác nhưng “Bạch Ma” ép người sát đất, trượt đi như cơn lốc. Vừa thu nhỏ mục tiêu, vừa tốc độ kinh hoàng, đồng thời chỉ chặn đúng những viên đạn chắc chắn sẽ trúng mình.

(Mèo rừng? Không thứ này phải gọi là báo săn, hoặc yêu quái đội lốt mèo mới đúng…)

Thanh kiếm lóe lên. Ngay từ đầu, thực lực giữa anh và “Bạch Ma” vốn đã chênh lệch, phần thắng nghiêng về phía cô. Trước kia anh chỉ dùng mưu trí để bù đắp, kéo cuộc chiến về thế cân bằng. Nhưng lần này thì khác.

Với thanh kiếm mới trong tay, cô hoàn toàn vượt xa anh.

“Chém trúng rồi.”

Ngay khoảnh khắc cô thì thầm, bức tường phía sau anh bất ngờ nổ tung.

Tiếng kim loại chấn động rền vang khắp con hẻm, tựa như sắt va vào sắt.

“Ngươi không sao chứ, “Thợ Săn Lông Vũ”!!”

“Thiên Giáp… xuất hiện phô trương thật đấy.”

“Haha! Còn mở miệng cà khịa được thì chắc ổn rồi! Ta yên tâm rồi!!”

Xông ra từ bức tường đổ nát là một gã đàn ông to lớn, tóc đỏ rực. Khoác áo đen giống anh, nhưng gương mặt tràn đầy sinh khí hơn hẳn. Hắn là đồng đội, biệt danh “Thiên Giáp”, một thành viên của Tổ Chức Majishi.

“Tên này…! là một kẻ được ban phước lành sao…!”

Nghiến răng, Bạch Ma buộc phải lùi lại. Đòn kiếm nhắm vào “Thợ Săn Lông Vũ” đã bị cản lại không phải bởi anh, mà bởi cánh tay trần của “Thiên Giáp”.

Chỉ cần nhìn, cô đã nhận ra. Hắn không hề có giáp gì, nghĩa là… hắn sở hữu phước lành.

“Hân hạnh được gặp, “Bạch Ma”! Ta là “Thiên Giáp”! Tất nhiên, chẳng phải tên thật đâu!!”

“Người đàn ông này… rốt cuộc là cái gì vậy?”

“Này. Tên kia còn định đứng đó tán gẫu đến bao giờ?”

“Ta mới vừa xuất viện sau ca mổ ruột thừa! Thành ra chậm chân một chút! Nhưng giờ ta đã quay lại, thì đừng mong muốn làm gì thì làm nữa!! Phải không, “Thợ Săn Lông Vũ”!?”

“…… “Bạch Ma” chạy mất rồi.”

“Cái gì cơ!?”

Sự xuất hiện bất ngờ của tên tiếp viện không có trong dữ liệu, hơn nữa lại là một tên được Ban Phước Lành. “Bạch Ma” nhanh chóng trao đổi với hậu phương rồi rút lui. Quyết định dứt khoát ấy chứng minh cô và người hỗ trợ ăn ý thế nào.

Tên hô hào khoa trương ấy, rốt cuộc lại khiến đối phương e dè. Và nhờ thế, Kẻ “Thợ Săn Lông Vũ” thoát khỏi hiểm cảnh.

“Đáng tiếc thật! Tưởng đâu cuối cùng cũng được đấu với “Bạch Ma”! Nhưng thôi, coi như không tốn sức mà lấy được “Lông Vũ Sa Ngã” cũng tốt! Ha ha ha ha ha!”

“…… Ngươi đến trễ quá mức, Kengo. Đã làm cái gì thế?”

Thiên Giáp tên thật là Kengo Shikura. Đồng đội từ thuở huấn luyện cùng anh.

Vốn dĩ, nhiệm vụ lần này phải là hai người cùng thực hiện. Nhưng gã mãi không xuất hiện, để anh đơn độc hành động, kết cục suýt toi mạng.

“Có một quán ramen trông ngon quá! Ta phải ghé ăn một bát!!”

“… Ngươi điên à. Đó là vi phạm mệnh lệnh.”

“Nhưng mà ta đến đúng lúc còn gì! Kết quả là ổn cả rồi!!”

“Haizz…”

Kengo là loại người sống bản năng, thích gì làm nấy. Tính tình bộc trực, dễ gần, nhưng cũng là một kẻ gây rối khi luôn coi nhẹ mệnh lệnh để thỏa mãn bản thân.

“Thôi được! Nếu đã thế thì đi, hai ta lại làm bát ramen nữa nào!”

“Ta có nói gì đâu. Cũng chẳng rảnh mà đi. Mau quay về báo cáo, đó mới là nhiệm vụ.”

Kengo là một trong số ít kẻ mang Phước Lành trong Tổ Chức, sức mạnh chẳng kém gì “Thợ Săn Lông Vũ”. Nhưng hắn chẳng được trọng dụng, đơn giản vì quá khó bảo. Bị mắng chửi thế nào cũng không bao giờ hối lỗi.

“Này, ngươi sai rồi đấy, bạn ta! Mệnh lệnh, nhiệm vụ, tất cả chỉ là thứ xếp sau bản thân thôi! Chúng ta là con người, đâu phải loài chó nghe “ngồi”, “đứng” liền ngoan ngoãn làm theo! Con người là phải sống cho chính mình!”

“Chó còn hơn ngươi. Ít ra chúng còn nghe lệnh.”

“Xin lỗi nhé, nhưng ta là fan của mèo!! Mèo mới tự do!!”

“… Ta không thèm đôi co. Nếu ngươi muốn vi phạm mệnh lệnh thì cứ việc. Ta về trước.”

“Này này, sao lại lạnh lùng vậy! Ta bao ngươi một chầu!!”

Anh mặc kệ gã lắm lời, bước đi.

Nếu Kengo chịu nghiêm túc, người mang danh ‘Thợ Săn Lông Vũ” đã không phải anh, mà chính là gã. Nhưng đời không như thế. Và anh chỉ khẽ nhẩm lại lời gã vừa nói.

(Chó sao…)

Trong tên anh có chữ “Sói”. Nhưng sự trung thành của anh chẳng liên quan đến điều đó.

Chỉ đơn giản, với anh, mệnh lệnh là tất cả. Nhận lệnh, chuẩn bị, thi hành, rồi lại chờ lệnh tiếp theo.

(Không sao cả. Dù là chó hay bất cứ thứ gì.)

Miễn là, ở cuối con đường đó, có Thánh Nữ Lông Vũ Ướt chờ đợi…