Khóe mắt Lạc Lam giật giật, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, chỉ muốn vung về phía Tuyết Nhược Dao.
Nhưng anh chợt nhận ra, kể từ lúc anh và Tuyết Nhược Dao bước ra khỏi con hẻm nhỏ đó, người trên đường bây giờ gần như ai cũng nhìn họ, thậm chí còn có một thiếu niên vì mải nhìn họ mà đâm sầm vào tường.
Anh đảo mắt quét một vòng, nhỏ giọng nói: “Hồ ly, chúng ta có vẻ khá thu hút sự chú ý đấy.”
“Ta không mù.” Tuyết Nhược Dao lạnh lùng liếc anh một cái: “Chẳng lẽ ngươi không nhận ra, kiểu trang phục của chúng ta rõ ràng không giống với phàm nhân ở đây sao?”
Lạc Lam cúi đầu nhìn quần áo của mình, rồi lại nhìn bộ váy lụa Tuyết Nhược Dao vừa thay.
Bản thân anh đang mặc bộ phi phong đoạn kiên màu trắng cực kỳ phổ biến trong giới tiên tu ở Cổ Lan Thiên Vực, trên người điểm xuyết vài viên linh ngọc, tổng thể chỉ có hai màu đen trắng.
Tuyết Nhược Dao thì mặc một bộ cẩm y bó eo màu đỏ đen, mái tóc dùng một cây bộ diêu vàng kết thành búi, buộc trên đỉnh đầu.
Tất cả đều là những kiểu trang phục cực kỳ phổ biến ở Cổ Lan Thiên Vực, nhưng đặt ở thế giới này lại hoàn toàn khác biệt.
Hầu hết mọi người trên phố đều mặc quần dài với một chiếc áo ngắn không tay.
Lạc Lam còn đang nghĩ phải hành sự kín đáo hết mức có thể, nhưng thế này thì làm sao mà kín đáo nổi.
Với trang phục của họ bây giờ, tỷ lệ người qua đường ngoái lại nhìn gần như là tuyệt đối, ai đi ngang qua cũng phải dừng chân nhìn họ một cái rồi mới rời đi.
Ngay lúc Lạc Lam và Tuyết Nhược Dao đang suy nghĩ phải làm sao, đột nhiên một người phụ nữ đeo kính râm đi đến trước mặt họ, nhìn kỹ quần áo của hai người.
Sau đó, người phụ nữ hỏi: “Hai bạn là Coser phải không?”
Coser là cái gì?
Từ cuộc đối thoại với ông lão ăn mày ban nãy, tuy ngôn ngữ có vẻ thông suốt, nhưng Lạc Lam bây giờ thực sự không hiểu nổi.
Thế là, anh đành dùng cánh tay huých vào Tuyết Nhược Dao bên cạnh, hy vọng Tuyết Nhược Dao có thể hiểu và đưa ra câu trả lời bình thường.
Bị anh huých một cái, Tuyết Nhược Dao quay đầu lườm anh.
Cô cũng không biết “Coser” nghĩa là gì, nhưng vẫn gật đầu đáp lại.
“Ừm, có chuyện gì sao?”
“Ồ ồ, chào bạn chào bạn…” Người phụ nữ tháo kính râm xuống, cười gật đầu với Lạc Lam và Tuyết Nhược Dao, nói: “Hai bạn đang đi đến lễ hội hóa trang à? Hay là vừa từ đó về?”
Lễ hội hóa trang lại là cái gì?
Tuyết Nhược Dao ngẩn người một lúc, đáp: “Về.”
“Vậy à, không biết lát nữa hai bạn có thời gian không?”
Người phụ nữ cười, đưa tay lấy hai tấm danh thiếp từ túi áo vest, đưa cho Lạc Lam và Tuyết Nhược Dao.
“Đây là danh thiếp của tôi, hai bạn xem qua.”
Lạc Lam và Tuyết Nhược Dao nhận lấy danh thiếp, cúi đầu nhìn.
Chữ viết bên trên trông khá đặc biệt, Tuyết Nhược Dao từng thấy qua, là loại chữ mà đệ tử của cô từng viết khi mới đến Cổ Lan, nhưng cô cũng không nhận ra được nhiều.
Nhưng may thay, loại chữ này chính là phiên bản giản thể của loại chữ mà phàm nhân ở Cổ Lan Thiên Vực sử dụng.
Tuy đối với họ, không dễ nhận ra, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không đọc được, dựa vào hình dáng đại khái vẫn có thể nhận ra.
Lạc Lam nhìn từng chữ một, bất giác đọc thành tiếng.
“Công ty TNHH Truyền thông Cổ Tiên. Tổng giám đốc, Châu Duyệt?”
Châu Duyệt gật đầu, nói: “Chuyện là thế này. Chúng tôi đang định quay một video ngắn phong cách cổ trang, muốn phiền hai bạn vài tiếng, quay một đoạn phim ngắn, không biết hai bạn thấy thế nào?”
“… …”
Tuyết Nhược Dao và Lạc Lam nhìn nhau, đều không hiểu ý của cô ta.
Thấy vậy, Châu Duyệt lại nói: “À, cũng giống như các bạn thường chụp ảnh và quay video Cosplay thôi. Chỉ cần tạo vài dáng là được, dĩ nhiên chúng tôi cũng sẽ trả thù lao, mỗi người một trăm năm mươi đồng…”
Nghe thấy hai chữ “thù lao”, Lạc Lam lập tức gật đầu đồng ý.
“Được.”
Tuyết Nhược Dao bên cạnh liếc xéo anh.
Cô chỉ cảm thấy, còn chưa hiểu phải làm gì mà đã đồng ý, rất không ổn thỏa.
Chưa đợi cô gật đầu, Châu Duyệt đã vỗ tay, nói thẳng: “Vậy lên xe đi. Chúng ta đến công viên Nhân Hoa quay, ở đó có mấy công trình kiến trúc cổ trang.”
Nói xong, cô ta tự mình đi về phía chiếc xe van màu trắng đang đỗ bên đường.
Lúc này Tuyết Nhược Dao mới nói với Lạc Lam: “Ngươi có hiểu phải làm gì không?”
“Không.”
“Vậy mà ngươi cũng đồng ý?”
“Chúng ta không có tiền tệ của nơi này, cũng không có người quen. Ta xem tướng mạo của cô ta, không giống kẻ gian xảo, biết đâu có thể làm quen, tìm hiểu về phong tục lễ tiết của người ở đây.”
Nói xong, Lạc Lam liền đi theo.
Tuyết Nhược Dao do dự một lúc, thở dài một hơi, cuối cùng cũng đi theo lên chiếc xe van màu trắng đó.
Trong xe van còn có hai người khác.
Một người đầu trọc, một người mập.
Người đầu trọc trước ngực treo một đống máy ảnh, còn người mập là tài xế.
Không gian phía sau còn chất đầy đủ loại đồ vật mà Lạc Lam và Tuyết Nhược Dao không nhận ra.
Lạc Lam sau khi lên xe, tỏ ra khá thoải mái.
Anh quan sát kỹ kết cấu bên trong xe, lại vỗ vỗ đệm ghế, tuy không nhìn ra những thứ này làm bằng chất liệu gì, nhưng cũng cảm thấy ngồi còn thoải mái hơn xe ngựa thiên hành và linh kiếm rất nhiều.
Anh nghĩ sau khi về Cổ Lan, sẽ bảo thợ trong Thiên Đạo Cốc làm thử một cái.
“Cái xe hơi này tốt thật đấy.”
Lạc Lam bất giác khen một câu.
Dĩ nhiên, điều đó chỉ đổi lại được vẻ mặt như nhìn kẻ ngốc của Tuyết Nhược Dao.
Tuyết Nhược Dao bây giờ cảm thấy Lạc Lam hoàn toàn không giống một vị Tiên Minh Thánh Chủ, ngược lại giống một lão nông không biết chữ thì đúng hơn, ngoài dung mạo còn có chút phong thái của Thánh Chủ ra, nói chuyện thì quả thực thô thiển.
Người đầu trọc ngồi phía sau họ nghe anh nói vậy, tưởng anh đang mỉa mai, bèn cười nói đùa: “Anh bạn nói thế, sếp ngồi ghế phụ nghe được sẽ buồn đấy. Xe công ty người ta toàn là xe công hơn chục vạn, riêng công ty mình, cái xe van ba vạn bạc còn mua lại đồ cũ.”
Lập tức, Châu Duyệt ngồi ở ghế phụ quay phắt đầu lại lườm người đầu trọc.
“Anh còn chê à, thế anh bỏ tiền ra mà mua đi?”
Người đầu trọc nhún vai, nói: “Chuyện đó không phải nên là sếp bỏ tiền sao?”
Châu Duyệt lườm anh ta một cái, sau đó thay đổi sắc mặt, cười tươi nhìn Tuyết Nhược Dao và Lạc Lam, hỏi: “Phải rồi, còn chưa biết hai bạn tên gì nhỉ? Trông còn trẻ, chắc là sinh viên ha?”
“Ừm.”
Tuyết Nhược Dao đáp một tiếng rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Châu Duyệt hơi lúng túng.
May mà Lạc Lam đỡ lời: “Đúng vậy, chúng tôi vẫn là sinh viên. Tôi họ Lạc, tên một chữ Lam, con… nhóc này họ Tuyết, tên Nhược Dao.”
“Chỉ…” Châu Duyệt ngẩn người, lại cười với Tuyết Nhược Dao: “Cô bé không thích nói chuyện nhỉ.”
“Đừng để ý đến nó. Hồi nhỏ nó bị đập đầu, là một đứa ngớ ngẩn.”
“Hả?” Châu Duyệt có chút kinh ngạc.
Nghe những lời này, Tuyết Nhược Dao lại quay đầu lại.
“Ai ngớ ngẩn?”
“Cô.”
“… …”
Khóe mắt Tuyết Nhược Dao giật giật, nhưng sau khi liếc nhìn Châu Duyệt, cô cũng không cãi nhau với Lạc Lam, quay đầu lại tiếp tục ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Ngược lại là Châu Duyệt, cô nhìn hành động của Tuyết Nhược Dao, che miệng cười: “Hai người là một cặp à? Rất xứng đôi…”
“Làm sao có thể? Tôi là cha của nó.” Lạc Lam cười đáp.
Lời này vừa thốt ra, nắm đấm của Tuyết Nhược Dao bất giác siết chặt, nhưng quay đầu thấy Châu Duyệt, cô đành nhịn xuống.
Tuyết Nhược Dao nhắm mắt hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói: “Tên họ Lạc kia, anh muốn làm cha ta à? Được thôi, đợi sau khi về, ta sẽ giới thiệu mẹ của ta cho anh, mẹ của ta đang sầu vì không có đàn ông để dùng đây.”
Lạc Lam ngẩn người, hồi tưởng lại mẹ của Tuyết Nhược Dao.
Đệ tử tiên gia cũng đã từng điều tra qua.
Tuyết Nhược Dao là Tuyết Linh Hồ, còn mẹ của cô là một con Mị hồ đã sống nghìn năm, số nam tu bị hút cạn đến chết phải tính bằng nghìn, ngay cả Tuyết Nhược Dao cũng chỉ là một con hồ ly do bà ta vô tình sinh ra, có thể gọi là hồ ly cặn bã.
Lập tức, nụ cười trên mặt Lạc Lam dần tắt ngấm.
“… …”
Châu Duyệt ở hàng ghế trước nhìn hai người, chớp chớp mắt, vội vàng quay đầu lại.
Cô nghe không hiểu, nhưng lại bị chấn động nặng nề.
Châu Duyệt nhỏ giọng lẩm bẩm: “Trò đùa của giới trẻ bây giờ… bạo đến thế ư?”
Phi phong đoạn kiên: áo choàng vai cắt, tay áo buông bay. Mấy cái trường bào, đạo bào trong tu tiên ấy.