Hôm Nay Tiên Ma Đăng Ký Kết Hôn Chưa?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

291 16099

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

(Đang ra)

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

Karasuma Ei

“Nếu như là ở thế giới này, mình sẽ có thể trở thành người hùng mạnh nhất!” Một bản hùng ca về một otaku phim siêu nhân trồi lên từ vực thẫm để thực hiện ước mơ của mình, trong khi nghiền nát kết cục

206 14769

Tôi muốn biến thành một Uma Musume vô tư tóc xám mềm mịn và quyến rũ Trainer của tôi!

(Đang ra)

Tôi muốn biến thành một Uma Musume vô tư tóc xám mềm mịn và quyến rũ Trainer của tôi!

へぶん99

Đây là câu truyện của một thanh niên main bỗng dưng một ngày nào đó biến thành Uma Musume, và cùng với huấn luyện viên của mình, bước lên hành trình trở thành Uma Musume chạy đường dài mạnh nhất.

1 3

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

(Đang ra)

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

Ngửi Hương Nhận Cáo - 闻香识狐

…Thế mà ai ngờ được - từng người, từng người một, lại bắt đầu hối hận rồi quay về tìm hắn?

24 50

Tập 1: Hôm Nay Tiên Ma Đăng Ký Kết Hôn Chưa? - Chương 3: Hồ ly thay áo

“Đồng ý.” Tuyết Nhược Dao gật đầu, nói: “Nhưng trước đó…”

Lạc Lam gật đầu tỏ ý đã hiểu, anh sờ sờ bụng mình: “Không có linh khí, phải tìm gì đó ăn đã.”

Tuyết Nhược Dao cúi đầu xoa xoa bụng.

Ọt...

Cả hai cùng lúc ngước nhìn trời, hồi tưởng lại miếng bánh mì vừa lượm được trong thùng rác ban nãy.

— Rất ngon.

Lạc Lam lắc đầu, xua đi ảo giác, nói: “Tìm đồ ăn trước đã.”

Tuyết Nhược Dao gật đầu: “Ta ngửi thấy có rất nhiều bánh mì ở nơi cách chúng ta hai trăm thước.”

“Ngửi?” Lạc Lam ngửi ngửi, nhưng chỉ ngửi thấy mùi hôi thối từ thùng rác bên cạnh: “Ngươi là chó à? Xa thế cũng ngửi thấy?”

Tuyết Nhược Dao híp mắt, cười lạnh: “Thính giác của bổn hồ ly này, há là thứ mà tên thư sinh thối nhà ngươi có thể sánh bằng.”

Lạc Lam nhướng mày, rồi lại nhìn về phía sau mông của Tuyết Nhược Dao, có chút nghi hoặc hỏi: “Đuôi của ngươi đâu? Sao không thấy? Ngươi không có linh lực mà vẫn giấu được à?”

Tuyết Nhược Dao nhìn theo ánh mắt của anh, quay lại nhìn mông mình, hơi sững người, rồi lập tức trừng mắt lại, mắng:

“Đuôi của ta thì mắc mớ gì đến ngươi.”

“Xì... Miệng ngươi đừng có thối thế được không.”

“Lêu lêu.”

Tuyết Nhược Dao lè lưỡi, quay mặt đi.

“Chậc, ngực lép, người lùn, miệng còn thối, thảo nào không ai thèm lấy.”

Nghe vậy, Tuyết Nhược Dao lại quay đầu lại, giật giật khóe mắt trừng Lạc Lam, sau đó nở một nụ cười trên môi.

“Không phiền Thánh Chủ ngàn năm còn tân như ngươi phải lo lắng cho hồng duyên của bổn hồ ly.”

“Chẳng phải ngươi cũng là một con hồ ly cái cô đơn lẻ bóng sao? Còn nói ta?”

“Trẻ con. Có hơi sức cãi nhau, sao không nghĩ cách kiếm đồ ăn đi. Chẳng lẽ ngươi không nhận ra, phàm nhân ở Thiên Vực này, không phải là đám sâu kiến ở Cổ Lan Thiên Vực có thể so sánh được sao?”

“… …”

Sao có thể không nhận ra, anh có ngốc đâu.

Lạc Lam nhìn ra xa, cách họ vạn thước, có một tòa nhà cao chọc trời.

Anh ước tính, thành đô mà anh và Tuyết Nhược Dao đang ở đây, có diện tích ít nhất phải bằng mười thành đô lớn nhất ở Cổ Lan Thiên Vực cộng lại, hơn nữa đây rất có thể chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

Nếu thế giới này không có sự tồn tại của tu sĩ dời non lấp biển như họ, thì ở thế giới này, phàm nhân có lẽ đã chiếm cứ toàn bộ mọi nơi trên đại lục.

“Hầy... Phiền phức rồi.”

Phàm nhân không thể giết được tiên nhân, càng không thể giết được tu sĩ Đại Thừa Kỳ như anh và Tuyết Nhược Dao.

Tuy nhiên, trong tình trạng không có linh lực, với đám phàm nhân có thể xây nên những tòa nhà cao chọc trời ở thế giới này, khó nói họ có cách nào giam cầm hai người họ lại không.

Lạc Lam véo sống mũi, dặn dò: “Hồ ly, ngươi đừng gây chuyện lung tung. Hành sự kín đáo, dò xét tình hình nơi này trước rồi tính.”

“Đó là điều ta muốn nói đấy, thư sinh.”

Lạc Lam đánh giá trang phục của cô, vẻ mặt đầy khinh bỉ.

Cũng không biết Tuyết Nhược Dao có để ý không, vì trước đó họ đã hỗn chiến ở Trụy Tiên Cốc suốt ba tháng, bây giờ bộ cẩm y màu xanh đậm trên người cô, đã chỉ còn lại vài mảnh vải rách, bụng nhỏ cũng lộ cả ra ngoài.

“Quần áo của ngươi đủ để gây chuyện rồi đấy, bụng lộ cả ra ngoài kìa.”

Tuyết Nhược Dao cúi đầu nhìn, giật giật khóe mắt, sau đó đánh giá trang phục của Lạc Lam.

Cũng không biết Lạc Lam có để ý không, vì trận đấu pháp ở Trụy Tiên Cốc, anh đã rách đũng quần.

“Ngươi rách đũng quần rồi.”

“Hả?!”

Lạc Lam vội vàng quay đầu nhìn mông mình, thấy trên quần có một cái lỗ to tướng, mặt lập tức nóng bừng, sau đó trực tiếp đưa tay lấy bộ quần áo dự phòng từ trong túi trữ vật ra, chạy vào trong con hẻm này để thay đồ.

Thấy dáng vẻ hốt hoảng của anh, Tuyết Nhược Dao cong cong khóe môi, dường như đang thầm vui vì đã cãi thắng.

Tiếp đó, cô hít một hơi thật sâu.

Chỉ nghe một tiếng “phụt”, cả người liền được một làn sương trắng bao bọc, giây tiếp theo đã biến về nguyên hình.

— Một con hồ ly trắng dài khoảng bằng cẳng tay của Lạc Lam.

Mà bộ quần áo rách nát trên người cô, cũng trực tiếp rơi xuống đất.

Hồ ly trắng từ trong túi trữ vật đeo trên người lôi ra một bộ quần áo mới đặt xuống đất, rồi chui vào trong.

Lại một tiếng “phụt”, sau một làn sương trắng, con hồ ly nhỏ đã biến lại thành người, bộ quần áo mới cũng vừa vặn mặc trên người cô, chỉ cần chỉnh lại một chút, cài nút áo là xong.

Tuyết Nhược Dao thở hắt ra một hơi, lẩm bẩm: “Không có linh lực, hóa hình quả nhiên mệt thật, phù...”

Lúc này, Lạc Lam cũng đã thay đồ xong đi ra.

Anh vốn tưởng mình thay đồ đã khá nhanh rồi, không ngờ Tuyết Nhược Dao thay đồ còn nhanh hơn.

Mấy nữ đệ tử trong tông môn của anh, mặc một bộ đồ thôi cũng mất gần nửa canh giờ, sao lại...

“Ngươi mặc đồ kiểu gì thế? Nhanh vậy?”

“Kệ ta.” Tuyết Nhược Dao liếc anh một cái.

Sau đó, cô tự mình đi về phía đầu hẻm.

Lạc Lam đứng ngây người tại chỗ hai nhịp thở, lắc đầu rồi cũng đi theo.

Con hẻm này sâu khoảng năm mươi thước, chỉ có một lối ra vào, nằm giữa hai tòa nhà bảy tầng, mà hướng đầu hẻm đối diện chính là con đường chính của thành phố.

Hai người vừa bước ra khỏi hẻm, đặt chân lên đường phố, liền đồng thời bị những chiếc hộp sắt qua lại trên đường làm cho đứng sững lại.

Phần lớn những chiếc hộp sắt đó đều có bốn bánh xe, xem ra, hẳn là một loại phương tiện đi lại?

Tuy nhiên, cũng không thấy có gì kéo xe ở phía trước.

Nơi này không có linh khí, vậy chắc chắn cũng không thể là thuật pháp điều khiển.

“Mấy chiếc xe này làm sao mà di chuyển được?”

Lạc Lam bất giác hỏi một câu, nhưng hỏi xong mới nhận ra, ngay cả anh còn không hiểu, thì Tuyết Nhược Dao chắc chắn cũng mù tịt về chuyện này.

Thế nhưng...

Tuyết Nhược Dao liếc anh một cái, mỉa mai: “Ngươi còn là thư sinh nữa à, thế mà cũng không biết?”

Lạc Lam đáp trả: “Chẳng lẽ ngươi biết?”

“Đó là xe hơi.”

“Xe hơi?” Lạc Lam nhíu mày, chống cằm suy nghĩ một lúc: “Là khí gì?”

“Xăng, giống như dầu của Hỏa Tước Tằm, rất dễ cháy. Ở Cổ Lan Thiên Vực không có.”

“Vậy à…” Lạc Lam gật đầu, dường như đã hiểu, nhưng dừng lại một chút, đột nhiên nhận ra, “Khoan đã, sao ngươi biết?”

“Thân truyền đệ tử của ta là người xuyên không đến Cổ Lan.” Tuyết Nhược Dao mỉm cười, giải thích, “Nó thường kể cho ta nghe về những thứ ở thế giới cũ của nó, ta thấy khá thú vị, nên đã bảo nó vẽ cho ta một tập tranh.”

“… …”

Lạc Lam chớp chớp mắt, lập tức ôm trán, mặt đầy vạch đen.

Lần này tiêu rồi, giữa anh và Tuyết Nhược Dao đã có một khoảng cách.

Cứ tưởng là cùng xuất phát từ một điểm, ai ngờ con hồ ly này lại chơi ăn gian.

Anh đã có thể đoán trước được, trong một thời gian dài sắp tới, anh chắc chắn sẽ bị con hồ ly này dắt mũi.

Giống như trong bí cảnh thí luyện, lượng tình báo có thể quyết định ai là kẻ chủ động, ai là người bị động.

Tuyết Nhược Dao cong cong khóe môi, hỏi: “Sao thế?”

“… …”

Lạc Lam sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng hỏi: “Ngươi có mang tập tranh đó không? Cho ta xem với.”

“Cầu xin ta đi~ Lạc Tiên Tôn.”

“Ngươi…”

Lạc Lam suýt nữa thì bị Tuyết Nhược Dao làm cho tức chết.

Việc nhỏ không nhịn, ắt hỏng việc lớn.

So với việc sau này cứ bị con hồ ly này dắt mũi, anh dứt khoát lựa chọn...

Cả khuôn mặt Lạc Lam đỏ bừng, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Tuyết Tôn Thượng, Lạc mỗ xin được mượn bảo đồ của ngài xem qua.”

Nghe vậy, Tuyết Nhược Dao hài lòng gật đầu cười, sau đó xòe tay ra, nhún vai, nói: “Tiếc quá, ta để nó ở thư các của Đoạn Hồn Tông rồi.”

“… …”