「Hừm.」
Thật không ngờ, bản thân lại tỉnh dậy một cách nhẹ nhàng đến thế.
Vừa mở mắt, Alex đã nhẹ nhàng nhấc bổng nắp quan tài bằng đá lên rồi quẳng đại sang một bên.
Xung quanh vẫn là một màu đen kịt như mực, chẳng khác gì bên trong thạch quan. Giữa không gian tĩnh lặng ấy, tiếng nắp quan tài rơi xuống đất vang lên một tiếng 『rầm』 nặng trịch...
Ánh sáng từ pháp thuật Quang thuộc tính thắp lên, soi rõ một không gian trong nhà cực kỳ rộng rãi.
Sàn và tường đều được làm bằng đá, rộng đến mức có thể tổ chức cả một bữa tiệc.
「Cái con bé Estelle này, nói là làm thật đấy à?」
Thạch quan được đặt trên một cái bệ trông như tế đàn ở chính giữa căn phòng.
Alex bước ra khỏi quan tài, đặt chân xuống mặt đất sau một thời gian dài đằng đẵng. Mặc dù đối với bản thân anh, cảm giác chỉ như một cái chớp mắt, thậm chí còn chẳng có cảm giác là mình đã ngủ.
Anh đảo mắt một vòng, nhận ra căn phòng này được chăm sóc rất định kỳ.
Không một hạt bụi, xem ra đã được lau dọn cực kỳ cẩn thận.
「Trước hết, phải xem mình đã ngủ bao lâu đã… Hửm?」
Để chuẩn bị ra ngoài, Alex sử dụng ứng dụng của pháp thuật Phong thuộc tính để nắm bắt cấu trúc và địa hình không gian xung quanh.
Và rồi, anh dò thấy một phản ứng ma lực quen thuộc.
Xem ra, cô ấy đang đợi Alex trên sân thượng của tòa nhà này.
Alex vừa hình dung cấu trúc tòa nhà trong đầu, vừa hướng thẳng lên trên.
Đi được nửa đường, anh chợt nhớ ra và kiểm soát lại ma lực của mình. Ma lực của anh quá mạnh, nếu không làm vậy, các Pháp sư xung quanh sẽ cảnh giác, còn người thường và động vật thì sẽ cảm thấy khó chịu.
Đi một lúc, anh tới một cầu thang xoắn ốc bằng đá và bắt đầu leo lên.
Cuối cầu thang là một cánh cửa. Mở nó ra, hai cảnh tượng tuyệt đẹp đập vào mắt anh.
Một là, tuyệt cảnh. Cả một khu rừng xanh tươi đang được ánh nắng ban mai chiếu rọi, xa xa còn có thể thấy những bức tường và một thứ trông như thành phố.
Hai là, một mỹ nữ tộc Elf. Cô đang quỳ một gối trước mặt Alex, thực hiện nghi lễ của một thuộc hạ.
「Thần đã luôn chờ đợi ngài, Alex-sama.」
Mái tóc vàng óng như những sợi nắng, đôi mắt tựa như ngọc lục bảo được thổi hồn, làn da trắng ngần như mây, đôi tai dài và nhọn, cả món trang sức trên đầu, tất cả đều vẹn nguyên.
「Ồ, Estelle à. Mới gặp lúc nãy mà.」
Theo cảm nhận của Alex thì đúng là vậy, nhưng với Estelle thì đây là một cuộc hội ngộ sau bao năm xa cách.
Alex cứ ngỡ cô sẽ bật cười trước câu đùa của mình, nhưng anh đã lầm.
「Hức... hức, Alex-sama...」
Estelle nức nở trong biển nước mắt, ôm chầm lấy Alex.
「S-Sao thế Estelle. Cô ổn chứ?」
Nếu là trong một trận chiến phép thuật, Alex có thể tận hưởng cả những tình huống bất ngờ nhất, nhưng cứ hễ nhìn thấy nước mắt phụ nữ là anh lại chẳng biết phải làm sao, đặc biệt khi đó lại là một người đồng đội anh tin tưởng.
Trừ những lúc bỗng trở nên tăng động lạ thường mỗi khi có chuyện liên quan đến Alex, Estelle vốn là một người phụ nữ đoan trang sắc sảo.
Lần cuối anh thấy cô mất kiểm soát cảm xúc thế này là khi quê hương cô chìm trong khói lửa chiến tranh.
Dù Alex có hỏi gì, cô cũng chỉ ôm chặt lấy anh ấy, không thốt nên lời. Alex, người đã hình dung ra một cuộc đối thoại kiểu "Ta tái sinh rồi đây" và "Chào mừng ngài trở lại", chỉ biết bối rối suy nghĩ.
Và rồi, anh nhớ đến người bạn thuở nhỏ của mình, Wes. Đã từng có một chuyện như thế này.
Họ tìm thấy một đứa trẻ lạc mất cha mẹ trong thành phố. Đứa bé đó khóc rất to, nhưng Wes chỉ làm một việc và nó đã nín khóc như thể an tâm rồi. Alex hiểu rằng một phần là do Wes có một khí chất rất ôn hòa, nhưng anh cũng chẳng nghĩ ra cách nào khác.
Alex hạ quyết tâm, rồi nhẹ nhàng, xoa đầu Estelle.
「Ngoan, ngoan nào. Bình tĩnh lại đi. Ta đã tái sinh rồi đây. Ta cho phép cô xác nhận thỏa thích.」
Bằng một động tác còn đôi chút ngượng ngùng, anh tiếp tục chầm chậm vuốt ve mái tóc mượt mà của cô.
Tiếng nức nở của Estelle dần nhỏ lại, và sau một lúc, hơi thở của cô đã trở nên đều đặn hơn.
Khi ngẩng mặt lên, khuôn mặt Estelle trông hệt như một đứa trẻ vừa khóc nhè xong, nhưng lạ một điều là nó chẳng hề làm tổn hại đến vẻ đẹp của cô.
Alex dùng tay áo lau nước mắt, rồi lau nước mũi cho cô.
「Cô bình tĩnh lại chưa?」
「L-Là Alex-sama thật rồi.」
Cô sờ mó, vuốt ve khắp người Alex như để chắc chắn rằng anh đang thực sự tồn tại.
「Sao thế, trong lúc ta ngủ, có kẻ giả mạo nào xuất hiện à?」
「Vâng. Khoảng mười bốn kẻ ạ. Nào là những đứa mạo danh Alex-sama để lừa tiền của dân chúng, nào là mấy tên Pháp sư lẻn vào các tiểu quốc chưa từng diện kiến ngài để leo lên các chức vụ quan trọng. Ngoài ra, còn có vài tên tự xưng là Người có năng lực tâm linh nghe được giọng nói của Đại Anh hùng đã khuất, hay mấy Đại tội nhân rêu rao mình là chuyển kiếp của Alex-sama nữa. Chưa kể, có một thời gian còn rộ lên cả đám mạo danh ngài để đi tán gái... Mà thôi, dù sao thì tất cả bọn chúng đều đã bị thần xử lý để không bao giờ mở miệng được nữa rồi ạ.」
Đôi mắt của Estelle khi kể lể không một chút ngắc ngứ, trông khác hẳn mọi khi, dường như cũng đang vẩn đục một màu đen tối.
「Ồ, ờ, ra vậy. Vất vả cho cô khi phải xử lý mấy kẻ vô lại đó rồi.」
「Ngài quá lời rồi ạ!」
Được anh ấy khen ngợi, đôi mắt Estelle lại lấp lánh trở lại.
Alex chỉ "Ừm" một tiếng ra vẻ cao thâm, hai người nhìn nhau một lúc.
Estelle vẫn còn ngấn lệ vì xúc động, nhưng rồi cô bỗng cứng đờ người.
Cô nhìn xuống, nhận ra mình đang ôm chầm lấy Alex.
Nhìn vào tay áo của anh, cô thấy nó đã bị vấy bẩn bởi nước mắt và nước mũi của mình.
「A, a, a, t-thần đã làm cái gì thế này!」
Estelle, vừa lấy lại bình tĩnh, đã ngay lập tức hoảng loạn.
「Được rồi, đừng bận tâm.」
「Ngài lại có thể tha thứ cho tội bất kính đáng chết này ư...! L-Lòng từ bi của ngài thật bao la!」
「Gì thế này... Mà thôi, cô đứng dậy được không?」
Alex chìa tay ra trước mặt cô.
「Aaa...! Ngài không chỉ tha thứ cho một kẻ vô lễ như thần, mà còn đưa tay ra giúp đỡ nữa...!」
Estelle nhẹ nhàng nắm lấy tay Alex, mỉm cười một cách ngây ngất nhưng vẫn nhanh chóng đứng dậy.
Khi cô đứng lên, trang phục của cô đập vào mắt anh. Chiếc áo choàng màu xanh đậm với những đường thêu vàng ở vài chỗ trông rất ra dáng một Pháp sư. Nhưng vấn đề là bên trong.
Phần vải trắng chỉ che những phần tối thiểu trên cơ thể cô, bộ ngực đẫy đà gần như phô bày toàn bộ bao gồm cả khe ngực, vùng rốn cũng lộ ra. Ở phần dưới, tuy có một mảnh vải rủ xuống như tạp dề, nhưng đôi chân trắng ngần, xinh đẹp của cô lại lấp ló hai bên, trông thật hớ hênh.
Trước bộ trang phục khác hẳn ba trăm năm trước của Estelle, Alex có hơi bối rối, nhưng anh không chỉ ra.
「Đầu tiên, ta phải cảm ơn cô. Cảm ơn vì đã chờ đợi cho đến khi ta tỉnh giấc.」
「Đó là điều hiển nhiên ạ!」
「Cả nơi ngủ nghỉ này nữa, cô đã chuẩn bị một nơi thật tráng lệ.」
Xem ra, nó có hình dạng như một ngọn tháp.
Hai người đang ở tầng cao nhất, nơi này chỉ dành cho việc ngắm cảnh.
「Thật ra thần đã muốn xây một công trình cao đến tận trời xanh, nhưng kế hoạch đã đổ bể vì vấn đề kỹ thuật và tài chính. Thần đã lên kế hoạch tu sửa nhưng không hiểu sao lại bị những người xung quanh phản đối... Thần xin lỗi vì nơi an nghỉ của Alex-sama vĩ đại lại có phần hơi khiêm tốn thế này!」
「Ta rất hài lòng. Cô đã làm một việc rất đặc biệt. Giao cơ thể ta cho cô đúng là một quyết định đúng đắn.」
「............!」
Estelle lấy tay che miệng, nước mắt lại tuôn rơi lã chã.
Con bé này có mít ướt thế này không nhỉ?
Đối với Alex, đây là cuộc hội ngộ chỉ sau vài chục phút, nhưng với cô thì khác.
Có lẽ sự chênh lệch cảm xúc này cũng là điều khó tránh khỏi.
「À này, Estelle. Ta có vài chuyện muốn xác nhận, cô ổn chứ?」
「T-Tất nhiên rồi ạ! Xin ngài đừng bận tâm đến thần! Thần chỉ đang khắc sâu những lời khen ngợi vừa rồi vào tận tâm khảm, và nghẹn ngào trong niềm vui sướng tột độ mà thôi ạ!」
「Vậy à...」
Alex quyết định không để tâm nữa. Bí quyết để trở nên mạnh mẽ, chính là thích nghi.
「Đầu tiên, ta đã ngủ bao lâu rồi?」
「Ba trăm mười hai năm, năm tháng, ba ngày, một giờ, ba mươi bốn phút, hai mươi bốn… năm, sáu, bảy...」
「Đến từng giây cơ à. Quả không hổ là cô.」
Đôi tai Elf của Estelle giật giật, cô nở một nụ cười đầy tự hào.
「Nhưng mà, ba trăm năm sao... Vậy thì, những người đồng đội năm xưa còn sống chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi nhỉ.」
Nếu chỉ là người quen, đến Rừng Elf chắc vẫn còn rất nhiều người... nhưng phần lớn những người đồng đội đã cùng Alex kề vai sát cánh đều thuộc những chủng tộc không sống nổi quá trăm năm.
「Vâng. Người mà thần còn nắm được tung tích chỉ còn có Chân Tổ Vampire Hartwieg thôi ạ.」
「Ồ?」
Hartwieg từng là một chiến binh xuất sắc trong đám Vampire âm mưu biến Nhân tộc thành gia súc. Phần lớn Vampire đã bị diệt vong trong trận chiến với Alex, nhưng Hartwieg đã đầu hàng sau khi bại trận. Hắn thề sẽ trở thành thuộc hạ của Alex, và thực tế đã phục vụ rất trung thành kể từ đó.
Hắn cũng là người đã ủng hộ khi Alex nói rằng mình sẽ đi đến tương lai.
「Hắn vẫn khỏe chứ?」
「Vâng, cũng... Hiện tại, hắn đang làm việc dưới trướng của thần. Dĩ nhiên, chủ nhân của chúng ta chỉ có một mình Alex-sama, nhưng vì lý do tổ chức, thần đang là người thuê hắn.」
Estelle bắt đầu giải thích gì đó.
「Ta không hiểu rõ lắm, nhưng tóm lại là hai người đang làm việc cùng nhau, đúng không?」
「Vâng, hiện tại ngài cứ hiểu như vậy là được ạ.」
「Ra vậy. Khi nào gặp lại, ta phải kiểm tra xem hắn đã mạnh lên đến đâu mới được.」
「Vâng, đúng vậy ạ.」
Estelle lẩm bẩm với giọng có chút hờn dỗi. Lúc này, Alex mới nhận ra sai lầm của mình.
「À, xin lỗi. Nếu nói về thứ tự gặp lại thì cô là người đầu tiên nhỉ. Thế nào, làm một trận giao hữu không?」
Estelle là một Pháp sư cực kỳ tài năng, nhưng lại thiếu đi ý chí chiến đấu.
Tuy nhiên, sau ba trăm năm, trình độ phép thuật của cô chắc chắn đã tiến bộ.
Cô ấy cũng đã tự mình tu luyện.
Vậy thì không có lý do gì lại không xếp cô vào danh sách đối thủ tiềm năng, Alex nghĩ vậy.
「Thần rất cảm kích sự quan tâm của ngài. Nhưng trước hết, có một thứ thần muốn ngài xem ạ.」
Estelle cố tỏ ra bình thường, nhưng đôi môi cô lại mấp máy đầy vui sướng.
Xem ra anh ấy không nói nhầm, nhưng có vẻ cô cũng không có ý định giao đấu ngay bây giờ.
「Vậy à. Thế thì, khi nào muốn cho ta xem thành quả rèn luyện thì cứ nói. Ta rất hứng thú với ba trăm năm của cô đấy.」
「Vâng, nhất định ạ.」
「Vậy, thứ cô muốn cho ta xem là gì? Lý do cô gọi ta đến đây cũng nằm ở đó à?」
「Quả không hổ là Alex-sama. Ngài đã nhận ra rồi ư?」
「Việc ta tỉnh giấc thì có thể đoán được phần nào qua sự biến đổi ma lực, nhưng việc một thuộc hạ trung thành như cô lại đợi ta ở đây thay vì ở phòng đặt quan tài đá thì có hơi kỳ lạ.」
Pháp thuật thuộc tính Thời-Không được đặt trên cơ thể Alex. Ma lực của nó sẽ hao mòn theo thời gian.
Bản thân Alex đang bị ngưng đọng thời gian thì không thể nhận ra, nhưng với Estelle, người đã bảo vệ anh ở bên ngoài, việc dự đoán rằng anh sắp tỉnh lại là hoàn toàn có thể.
Nhưng nếu là cô ấy, việc đợi Alex ngay trước quan tài đá khi anh vừa tỉnh giấc sẽ tự nhiên hơn.
Vậy mà cô lại đợi ở trên đỉnh của tòa tháp này.
Cô muốn Alex vừa tỉnh dậy đã phải đến đây ngay.
「Thần xin lỗi vì đã làm một việc như thể gọi chủ nhân của mình đến.」
「Không sao. Quan trọng hơn, giải thích cho ta đi. Kia là gì?」
Bức tường sừng sững ở bìa rừng. Vùng đất và những công trình rộng lớn phía sau nó.
Alex đã nhận ra từ lâu.
Ở vùng đất đó, có phản ứng ma lực của hàng trăm Pháp sư.
「Vâng. Đây là cơ sở giáo dục do thần thành lập để đào tạo Pháp sư ạ.」
Alex và Estelle bắt đầu di chuyển bằng pháp thuật Phong thuộc tính, bay trên không trung.
Vượt qua cánh cổng và bức tường ngăn cách khu rừng và học viện, họ một lần nữa nhìn xuống khuôn viên học viện từ trên cao.
Alex thốt lên một tiếng thán phục trước cảnh tượng trải rộng bên dưới.
「Ồ! Đây là, cơ sở giáo dục dành cho Pháp sư sao?」
Trong khuôn viên rộng lớn, có thể thấy những công trình có vẻ là phòng học, sân tập ngoài trời, và những tòa nhà trông như ký túc xá nơi các học viên sinh sống.
Điều dễ nhận thấy nhất là độ tuổi của các cô gái đang đi dạo trong khuôn viên và việc tất cả họ đều mặc trang phục giống nhau.
Màu sắc của áo choàng và chi tiết trên đồng phục của các học viên có sự khác biệt, không biết có lý do gì không.
Tóm lại, Alex cảm thấy vô cùng xúc động khi biết rằng trong ba trăm năm, Estelle đã thành lập và điều hành một học viện phép thuật hoành tráng đến vậy.
Cô, người đã thành lập học viện, hiện vẫn đang là người đứng đầu. Chân Tổ Vampire Hartwieg được thuê làm giảng viên, nên có thể nói là thuộc hạ của cô, có lẽ đó là lời giải thích vừa rồi.
「Mà này Estelle, xem ra cô có tài năng xuất chúng của một nhà giáo dục đấy. Có ít nhất bốn người mà ta thấy xứng đáng để giao đấu... không, năm người. Hay là còn hơn thế nữa.」
Có vẻ có những người rất giỏi che giấu ma lực, nên ngay cả Alex cũng không thể xác định chính xác.
Nếu tăng độ nhạy của khả năng cảm nhận ma lực thì có thể, nhưng làm vậy có nguy cơ bị đối phương phát hiện ra mình đang thăm dò sức mạnh. Anh cảm thấy bây giờ chưa cần thiết phải làm thế.
「Được ngài khen ngợi là vinh hạnh của thần.」
「Nhưng mà này, Estelle.」
「.............?」
「Vâng ạ, Alex-sama?」
「Sao lại có nhiều học sinh nữ quá vậy? Hay phải nói là, chỉ toàn nữ sinh thôi thì đúng hơn?」
Estelle nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
Alex tự hỏi liệu mình có vừa nói điều gì kỳ lạ không.
「Nếu ta có nhầm thì cứ sửa, nhưng chẳng phải cô đã thành lập học viện này với suy nghĩ sẽ tự tay đào tạo ra những người có thể chiến đấu ngang hàng với ta sao?」
「Hoàn toàn đúng như vậy ạ.」
「Không ai có lòng trung thành như cô. Ta thực sự cảm động đấy.」
「Aaa! Được ngài nói đến mức đó! Ba trăm năm vất vả của Estelle này, cảm thấy thật được đền đáp!」
Estelle sung sướng đến mức vặn vẹo cả người, hai tay ôm lấy vai như để ngăn cơn run rẩy.
「Nhưng mà, tài năng phép thuật cũng có ở nam giới. Tại sao cô lại chỉ tập trung toàn nữ sinh thế?」
「Dạ?」
「Hửm?」
Estelle nghiêng đầu, đứng hình, rồi… mặt cô tái mét.
「A-Alex-sama, chẳng lẽ, ngài lại thích nam giới ạ?」
「Thích? Cô đang nói chuyện gì vậy?」
「Ơ, thì, thần đã thành lập học viện này…『Học viện Nữ sinh Thánh Trượng Alviss』...để đào tạo ra những Pháp sư có thể trở thành một sự tồn tại ngang hàng với Alex-sama, tức là người yêu của ngài... Nếu đối tượng yêu đương của Alex-sama là nam giới thì kế hoạch coi như đổ bể...」
「Khoan khoan, ta không hiểu. Chẳng phải mục đích của cô chỉ đơn thuần là đào tạo đối thủ tiềm năng cho ta thôi sao? Người yêu là từ đâu ra…………….. A.」
Trong đầu Alex chợt lóe lên đoạn hội thoại với Estelle ngày nào.
Với anh, đó là chuyện của một tháng trước. Nhớ lại cũng không quá khó.
Phải rồi, chẳng phải lúc mình nghĩ ra phép thuật đi đến tương lai là lúc Estelle đang nói chuyện người yêu gì đó sao? Lúc đó đầu óc mình toàn là pháp thuật Thời-Không, nhưng Estelle lại tưởng nhầm là mình vẫn đang tiếp tục câu chuyện người yêu?
Nghĩa là, cô ấy cứ đinh ninh rằng Alex đi đến tương lai để tìm người yêu, và vì thế đã thành lập cả một học viện?
「A-Alex-sama?」
Sau hàng trăm năm, chàng trai cuối cùng cũng nhận ra sự lệch pha trong nhận thức giữa mình và cô thuộc hạ Elf trung thành.
「C-Cái học viện này là học viện nữ sinh, ta hiểu rồi.」
「V-vâng.」
「Để cho chắc, cô có thể nói lại mục đích thành lập của nó một lần nữa được không?」
「T-Tất nhiên rồi ạ. Học viện này được thành lập nhằm mục đích đào tạo những nữ Pháp sư xứng tầm để sánh bước cùng Alex-sama. Mặc dù hiện tại mục đích đó vì một vài lý do đã trở thành hình thức, nhưng những người đặc biệt xuất sắc sẽ được trao danh hiệu『Công chúa』, trở thành ứng viên cô dâu của Alex-sama, và đây cũng là bằng chứng cho một trong những Pháp sư hàng đầu lục địa.」
「Tức là cô, đã tạo ra một học viện để đào tạo ứng viên cô dâu cho ta.」
「Vâng! Học viện này còn được gọi là『Học viện Cô dâu dâng lên Vị Anh hùng Cuối cùng』, hay đơn giản là『Học viện Cô dâu』ạ. Một số kẻ xấu miệng thì gièm pha là『Học viện Hậu cung dâng lên Vị Anh hùng Cuối cùng』, nhưng ngài yên tâm, sớm muộn gì thần cũng sẽ xóa sổ hết bọn chúng thôi!」
Estelle nói với một nụ cười rạng rỡ.
「Vậy à… Ra vậy à...」
Sao nó khác với mình nghĩ thế nhỉ, Alex bối rối trong lòng, nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc.
Mà thôi, kệ đi.
Với khả năng thích ứng bẩm sinh, Alex quyết định cho qua sự hiểu lầm kéo dài ba trăm năm này.
Anh cũng không có ý định chỉ ra điều đó bây giờ để rồi làm hỏng công sức của Estelle.
「A-Alex-sama?」
Vấn đề duy nhất là, Estelle đang lo lắng không biết mình có làm gì sai không sau câu nói vừa rồi của Alex.
Để trấn an cô, Alex mỉm cười.
「Không, không có gì. Xem ra vừa tỉnh dậy nên ta hơi lẫn một chút.」
Thà để cô nghĩ mình hơi ngớ ngẩn còn hơn là nói ra sự thật.
Anh đã nghĩ vậy, nhưng Estelle lại hoảng hốt trước câu nói đó.
「N-Ngài có sao không ạ? Hả, chẳng lẽ pháp thuật Thời-Không có tác dụng phụ!?! X-Xin hãy đến phòng y tế ngay lập tức! Y tá trường học của chúng ta rất giỏi nên ngài cứ yên tâm! Hồi còn đi học cô ấy đã nhận được danh hiệu『Thần Dũ Cơ』và tài năng trị liệu phép thuật của cô ấy là số một lục địa…」
「Không, không vấn đề gì. Cũng như một giấc ngủ bình thường thôi. Chà, chỉ là hơi ngái ngủ một chút. Ha ha ha.」
Anh cố cười cho qua chuyện, nhưng Estelle có vẻ thực sự lo lắng.
「K-Không nhưng mà, nếu cơ thể ngài có mệnh hệ gì thì...」
「Được rồi, được rồi. Vậy lát nữa ta sẽ ghé qua chỗ『Thần Dũ Cơ』đó. Nhưng bây giờ, hãy để ta tán thưởng học viện mà cô đã tạo ra một cách chân thành. Thật sự bất ngờ đấy.」
Nghe vậy, Estelle tỏ vẻ nhẹ nhõm, rồi ngay lập tức trở nên vui mừng khôn xiết.
「X-Xin cảm ơn ngài! Thần cũng không ngờ học viện lại có quy mô lớn đến thế này, nên việc ngài ngạc nhiên cũng là điều dễ hiểu thôi ạ!」
Xem ra đã lừa được rồi. Alex thầm thở phào nhẹ nhõm.
「Điểm yếu của pháp thuật Thời-Không là không thể chọn được thời đại mình sẽ tỉnh giấc, nhưng nhờ có cô mà có vẻ sẽ vui đây.」
「Cũng là nhờ vào vận may của Alex-sama thôi ạ. Thế hệ hiện tại là thế hệ có số lượng『Công chúa』nhiều nhất trong lịch sử đấy ạ.」
「Ồ? Là cái mà cô nói lúc nãy, ứng viên cô dâu của ta ấy hả?」
Trong số phản ứng ma lực của hàng trăm học viên, có một vài người đặc biệt xuất sắc.
Có lẽ đó là những người được gọi là『Công chúa』, Alex đoán vậy.
「Vâng. ......Điều đáng tiếc là, sau ba trăm năm, số người tin vào sự tái sinh của Alex-sama ở thời hiện đại đã rất ít, và『Công chúa』cũng chỉ được xem như một danh hiệu trên thực tế. Nhưng, nhưng mà! Khi họ được tận mắt chứng kiến Alex-sama, với tư cách là những Pháp sư, họ chắc chắn sẽ không thể không nảy sinh lòng tôn kính!」
Nghĩ lại thì cũng có lý.
Những người có thể kể lại những sự kiện của ba trăm năm trước như một trải nghiệm thực tế, ở thời đại này gần như không còn ai.
Như vậy, sức mạnh của Alex cũng chỉ còn là『lịch sử』hay『huyền thoại』, và việc tái sinh bằng pháp thuật Thời-Không nghe chẳng khác gì chuyện bịa.
Không ít người sẽ không thể tin cho đến khi tận mắt chứng kiến.
Ngày xưa cũng có rất nhiều kẻ coi thường Alex chỉ là một thằng nhóc cho đến khi thấy anh dùng phép thuật.
「Ta cũng chẳng muốn được coi là Anh hùng làm gì.」
Những danh hiệu đó, chỉ là thứ ai đó tự tiện gắn cho anh, một người sống theo ý thích của mình mà thôi.
「Xin ngài đừng nói vậy! Thế giới ngày nay có được là nhờ vào những đóng góp của Alex-sama! Sự kiện hôm nay không khác gì sự tái sinh của một vị cứu thế! A, có lẽ nên chỉ định ngày này làm ngày lễ quốc gia nhỉ? Lát nữa phải đến Vương đô kiến nghị mới được.」
Cô Elf này vốn đã có lòng trung thành rất cao, nhưng Alex cảm thấy sau ba trăm năm, nó không những không phai nhạt mà còn đậm đặc hơn.
Đối với Alex, việc Estelle vẫn luôn nghĩ về mình sau một thời gian dài như vậy còn có giá trị hơn nhiều so với những danh hiệu hay đánh giá lịch sử. Đơn giản chỉ là một người đồng đội quan trọng hơn vô số người dưng, nên anh không nói ra.
Trong lúc Alex đang suy nghĩ, Estelle, người đang lẩm bẩm gì đó, đã quay trở lại thực tại.
「Ở thời đại này, số người thực sự tin vào sự tái sinh của ta rất ít. Đúng chứ?」
「Th-Thần thực sự xin lỗi…」
「Đừng xin lỗi. Đó là do dòng chảy của thời gian. Quan trọng hơn, về chuyện sau này.」
「Vâng! Thần sẽ ngay lập tức triệu tập khẩn cấp các『Công chúa』đang rải rác khắp nơi trên thế giới! A, xin ngài yên tâm, cũng có những『Công chúa』đang làm việc tại các thành phố lân cận và tại trường chúng ta, nên sẽ không để Alex-sama phải chờ lâu đâu ạ! Vì là cựu học sinh nên họ có hơi lớn tuổi một chút nhưng…」
「Ta sẽ vào học viện này.」
「Hả?」
Khuôn mặt thanh tú của Estelle vẫn giữ được vẻ đẹp ngay cả khi đang ngơ ngác.
「Ta cũng tò mò về những Pháp sư có thể sánh ngang với ta, nhưng trên hết, ta hứng thú với cái học viện đã đào tạo ra nhiều Pháp sư đến vậy. Nếu theo học với tư cách học sinh, ta sẽ hiểu được bí quyết của nó. Hơn nữa, chẳng phải cũng sẽ có thể giao lưu với các ứng viên cô dâu mà cô nói sao?」
Thành thật mà nói, Alex đang vô cùng phấn khích.
Anh đã nghĩ rằng dù có vài trăm năm, tìm được hai ba đối thủ xứng tầm đã là may mắn lắm rồi.
Thế nhưng Estelle đã sáng lập ra một học viện phép thuật chưa từng có từ ba trăm năm trước, và đào tạo ra nhiều nhân tài đủ để thu hút sự chú ý của Alex. Nếu tính cả cựu học sinh, con số đó có thể lên đến hai hoặc ba chữ số.
Nghĩ lại, Alex chỉ giỏi trong việc làm cho bản thân mạnh lên, chứ chưa bao giờ nghĩ đến việc làm cho những người xung quanh mạnh lên như Estelle.
Anh nảy sinh hứng thú với phương pháp đào tạo Pháp sư mạnh mẽ mà thuộc hạ ưu tú Estelle đã xây dựng.
Hơn nữa, cuộc sống học đường cũng không tệ.
Nếu là ba trăm năm trước, chỉ cần dùng một chút phép thuật là ai cũng khiếp sợ trước sức mạnh của Alex, nhưng may mắn thay, học viện này lại quy tụ rất nhiều tài năng.
Dù Alex có quậy phá một chút, có lẽ cũng sẽ có người không ngần ngại mà tiếp xúc với anh.
「Ừm, ừm, là thế này ạ, Alex-sama. Học viện này, thực ra, là học viện nữ sinh ạ.」
Estelle đảo mắt, ngập ngừng lựa lời giải thích.
「Ha ha ha. Estelle, thuộc hạ trung thành của ta, người bạn vĩnh cửu của ta. Chuyện đó ta biết rồi.」
「X-Xin lỗi ngài. Vì vậy, cho nên…」
「Không cần nói hết.」
Thấy Alex giơ tay ra hiệu dừng lại, Estelle vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa xấu hổ vì sai lầm của mình. Vị Anh hùng Cuối cùng Alex, làm sao có thể bỏ qua một điều cơ bản như việc nam giới không thể nhập học vào một học viện nữ sinh được chứ. Vậy mà mình lại nói ra một điều hiển nhiên như thể đang can gián ngài, a, có cái lỗ nào để chui xuống không, không có thì đào mà chui, cô nghĩ.
Không hề hay biết những gì đang diễn ra trong lòng Estelle, Alex tự tin tuyên bố.
「Nói tóm lại, chỉ cần ta giả gái là được, đúng chứ?」
Ngay khoảnh khắc đó, hàng loạt những dòng suy nghĩ sau đây đã chạy đua trong đầu Estelle: 『Giả gái!?!? Giả gái là được vào học viện nữ sinh á?』『Làm gì có chuyện đó!』『Ngài có hiểu hai từ "học viện nữ sinh" nghĩa là gì không vậy?』『Mà khoan, Alex-sama nhập học vào cái học viện chuyên đào tạo cô dâu cho chính Alex-sama là thế nào chứ!』『Chẳng lẽ ngài định tự làm cô dâu của chính mình hay sao?』. Toàn bộ quá trình này, chỉ diễn ra trong khoảng một giây.
Estelle dùng tinh thần thép và lòng trung thành son sắt để kìm nén hàng loạt suy nghĩ đang tuôn trào trong đầu.
Và bằng một cách nào đó, cô đã nặn ra một nụ cười để đáp lại người ân nhân đáng kính vừa mới tái sinh của mình.
「Vâng, quả không hổ là Alex-sama.」
Sau ba trăm năm, vị Đại hiền giả tộc Elf đã trở thành một trong những người có ảnh hưởng nhất lục địa, vẫn yếu lòng trước Alex.
Estelle thầm cầu nguyện.
Mong rằng Alex-sama sẽ không nghi ngờ nụ cười gượng gạo này của mình.
Và mong rằng, cho đến khi ngài hài lòng, sẽ không ai phát hiện ra ngài đang giả gái.
Đồng thời, Estelle cũng đã giác ngộ.
Chắc là không được rồi, cô nghĩ. Chắc chắn sẽ bị lộ tẩy thôi, cô nghĩ.
Nhưng làm sao cô có thể nói ra điều đó với người ân nhân đang tỏ ra vô cùng hào hứng của mình được chứ.
「T-Trước mắt Alex-sama. Trong khuôn viên học viện có một cơ sở nơi thần đang ở, chúng ta hãy đến đó đi ạ. Th-Thần sẽ chuẩn bị những dụng cụ cần thiết để ngài giả gái.」
「Ừm. Quả là Estelle. Cô hiểu chuyện nhanh thật đấy.」
「Ng-Ngài quá lời rồi ạ.」
Trên đường đến cơ sở đó, không ai phát hiện ra họ. Chủ yếu là vì họ bay trên không, và Alex cùng Estelle đều rất giỏi trong việc che giấu ma lực. Anh không muốn gây chú ý với hình dạng con trai khi sắp sửa biến thành một cô gái.
Họ đến trước một ngôi nhà hai tầng. Nó đủ lớn cho một người ở, nhưng so với một cơ sở dành cho người đứng đầu một học viện có khuôn viên rộng lớn thì có vẻ hơi nhỏ.
Hơn nữa, dù có vẻ được tu sửa, trông nó vẫn khá cũ kỹ.
「Đây là ngôi nhà thần tự xây cho mình khi mới mua mảnh đất này, từ rất lâu trước khi nó trở thành học viện, và thần vẫn luôn sử dụng nó từ đó đến nay.」
「Ồ, vậy ra đây là người bạn đồng hành cùng cô ba trăm năm qua.」
「Fufufu, đúng vậy ạ. Tuy đã sửa chữa vài lần, nhưng nó đã luôn ở bên cạnh thần, là ngôi nhà thân yêu của thần.」
「Ta vào có được không?」
「Tất nhiên rồi ạ! Những gì của thần, cũng chính là của Alex-sama!」
Estelle sẵn sàng dâng tặng ngôi nhà thân yêu của mình trong nháy mắt.
「Của cô là của cô. Nhưng mà thôi, nếu không có vấn đề gì thì ta làm phiền nhé.」
「Vâng. A, lẽ ra phải tổ chức một buổi tiếp đãi linh đình, cấp quốc gia mới phải!」
Estelle siết chặt nắm đấm, nói với vẻ tiếc nuối. Nhìn dáng vẻ đó của cô, Alex chỉ biết cười khổ.
「Thôi, thôi, đừng bận tâm. Việc ta tỉnh lại ngay cả ta cũng không lường trước được.」
「Nhất định, thần sẽ sắp xếp vào một ngày khác ạ!」
「Quan trọng hơn, cô hãy đi chuẩn bị những thứ đã nói lúc nãy đi. Trong lúc đó, ta sẽ đợi ở trong.」
「Thần đã rõ. Xin ngài cứ tự nhiên như ở nhà.」
Estelle mở khóa, rồi ngay lập tức bay đi đâu đó bằng pháp thuật Phong thuộc tính.
Alex mở cửa, bước vào trong.