Cùng tuần diễn ra kỳ thi định kỳ tại Ma thuật Học viện.
Vào ngày nghỉ cuối tuần, Shion đã đến thăm kinh đô.
Từ thành phố gần phía tây của vương quốc nơi tọa lạc học viện, đến kinh đô mất khoảng hai giờ đi bằng tàu ma lực.
Ngày hôm đó, tại một địa điểm ở kinh đô, có một triển lãm các sản phẩm liên quan đến ma thuật dành cho các Ma thuật sư và thương nhân được tổ chức 6 tháng một lần.
Chính triển lãm đó là mục đích Shion đã bỏ ra thời gian di chuyển dài để đến kinh đô, mặc dù thông thường cậu ấy dành cả ngày nghỉ để trau dồi ma thuật.
Về nguyên tắc, chỉ những Ma thuật sư từ một cấp bậc nhất định trở lên hoặc người mua hàng mới được phép vào cửa, và Shion——— một học sinh ma thuật hạng C bình thường——— không đủ điều kiện để vào. Tuy nhiên, lần này Shion đã sử dụng vé vào cửa được nhận từ cha để tham gia triển lãm.
Cha của Shion là một thương nhân lớn trong nước và đã tham gia triển lãm này nhiều lần khi trước, nhưng lần này do thời gian không phù hợp nên ông không thể tham dự và đã đưa vé vào cửa cho Shion.
Tại triển lãm lần này, có trưng bày nhiều loại ma đạo cụ khác nhau, từ những vật dụng hàng ngày mà ngay cả người bình thường cũng có thể sử dụng cho đến những vật dụng dành cho việc chiến đấu chuyên nghiệp, cũng như các sản phẩm mới về trang bị và đồ trang trí dành cho Ma thuật sư.
Trước những sản phẩm quyến rũ, Shion trong lòng phấn khích như thể trở về tuổi thơ, nhưng không hề thể hiện ra ngoài, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ khi đi xem quanh hội trường.
Trong khi thưởng thức các sản phẩm trưng bày, cậu ấy dường như cũng đang tận hưởng không khí hòa mình vào hội trường, nơi có nhiều Ma thuật sư cấp cao qua lại, và cư xử như thể mình cùng đẳng cấp với họ.
Sau khoảng một tiếng rưỡi đi quanh các gian hàng trong hội trường, hòa lẫn với các Ma thuật sư và người mua hàng khác một cách thành thạo.
「…… Thật là một khoảng thời gian thú vị.」
Shion rời khỏi hội trường với vẻ mặt rất hài lòng.
Khi đến, Shion chỉ mang theo vé vào cửa và ví tiền, nhưng bây giờ trong tay cậu ấy đang cầm một đôi găng tay đen.
Mặc dù triển lãm lần này chỉ là nơi giới thiệu sản phẩm và các gian hàng chỉ nhận đặt hàng mà không bán lẻ, nhưng một số gian hàng có cung cấp mẫu thử của các sản phẩm.
Đôi găng tay đen mà Shion đang có cũng là một trong những mẫu thử đó. Đó là một đôi găng tay làm bằng da màu đen với phần đầu ngón tay được cắt đi, thường được gọi là găng tay hở ngón.
Đó là một trong những sản phẩm phù hợp nhất với cảm nhận của Shion tại hội trường này, và người thương nhân phụ trách đã vui vẻ tặng nó cho Shion khi thấy cậu ấy cầm lên xem với vẻ thích thú.
「…… Được rồi, đi đến nơi đó thôi.」
Sau khi rời khỏi hội trường với tâm trạng phấn khởi, cậu ấy hướng đến điểm yêu thích mà cậu thường ghé thăm khi đến kinh đô.
◆
Nơi Shion đến sau triển lãm là một khu nhà máy bỏ hoang nằm sâu hơn một chút so với khu vực ngoại ô phía tây nam của kinh đô.
Trước đây, có nhiều nhà máy hoạt động ở đây, nhưng do vị trí không thuận lợi nên dần dần nhiều nhà máy đã di dời, và vào khoảng 50 năm trước, tất cả các nhà máy đã chuyển đi nơi khác.
Và hiện tại, nó đã trở thành một khu vực không người ở chỉ còn lại những nhà máy bỏ hoang.
Chính khu không người ở tới này là điểm yêu thích mà Shion thường xuyên ghé thăm khi đến kinh đô.
Đối với người bình thường, đây là một khu vực hoang tàn không có gì giải trí và cũng không phù hợp để tham quan, nhưng đối với Shion, một người kỳ quặc, bầu không khí u ám của thành phố với những nhà máy bỏ hoang đây lại là một điểm đến khó thể cưỡng lại.
Shion dạo bước trong bộ trang phục gồm áo khoác đen, quần đen, giày boots đen, với đôi găng tay mà cậu ấy đã khéo léo nhận được từ triển lãm.
Trong bầu không khí u ám nơi dường như có thể ẩn chứa điều gì đó, cậu ấy đang tận hưởng bầu không khí đặc trưng của nhà máy bỏ hoang trong khi tưởng tượng mình là một thành viên của tổ chức ngầm đang hướng đến một nơi bí mật.
Và khi trời tối dần, cậu ấy trèo lên những nơi cao như mái nhà và dành thời gian để tạo dáng thêm.
…… Chính lúc đó.
「———Khôngg! Dừng lại đi, đừng lại gần!!」
「!!」
Đột nhiên, tiếng hét của cô gái vang lên gần đó.
Khi Shion nhìn từ trên cao về hướng phát ra âm thanh, cậu ấy thấy một bóng người đang bị ba tên đàn ông đuổi theo———
◆
Trong thị trấn ma giữa đêm tối với những nhà máy bỏ hoang, một bóng người đang chạy mãi không biết điểm dừng.
Đó là một người cô gái đội mũ trùm sâu của áo choàng, sâu đến mức che khuất cả đôi mắt.
Cô ấy vung vẫy tay chân hết sức như đang chạy trốn khỏi thứ gì đó, điên cuồng hướng về phía trước.
「Không, không thể nào……」
Cô ấy rẽ vào một góc phố trước mặt như thể muốn thoát khỏi những cặp mắt từ phía sau, nhưng đáng tiếc đó lại là một ngõ cụt. Mặc dù không thể nhìn thấy mắt do mũ trùm che khuất, nhưng có thể nhận ra mồ hôi đã lấm tấm trên khuôn mặt, và miệng cô run rẩy hết lên vì sợ hãi.
「Thật đáng tiếc. Trò chơi đuổi bắt vui vẻ kết thúc ở đây rồi, cô gái. Hêhêhê.」
「……!!」
Cô gái quay lại nhìn ba tên đàn ông đang đuổi theo và trừng mắt nhìn họ.
「A, các người, rốt là ai vậy!?」
Cô gái hét lên đe dọa về phía những tên đàn ông, nhưng giọng nói và chân của cô run rẩy đến mức không thể đứng vững.
Một trong những người đàn ông trả lời với vẻ mặt thô tục.
「Có gì đâu, chúng tôi chỉ là những công nhân lương thiện thôi. Đây cũng chỉ là công việc, chúng tôi không có thù oán gì với cô, nhưng chúng tôi đã nhận được yêu cầu. Xin lỗi nhé, nhưng tới giờ tử của cô rồi.」
「……!」
Ý định giết người rõ ràng nhắm vào cô. Nỗi sợ hãi thực sự không có lối thoát càng tăng lên, tay và miệng cô run rẩy.
「Cơ mà…… ———Trước khi giết, chúng tôi định sẽ cùng cô vui vẻ một bữa.」
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cơ thể của cô gái qua lớp áo choàng bằng ánh mắt thô tục, rồi cùng hai người còn lại cười phá lên một cách thô lỗ.
「Các, các người hoàn toàn không lương thiện chút nào!!」
Cô gái cố gắng tỏ ra mạnh mẽ hết sức có thể. Tuy nhiên, những lời nói của người đàn ông khiến cô không thể không tưởng tượng ra cảnh bản thân bị họ làm nhục rồi giết chết, và rồi nỗi sợ hãi càng lúc càng tăng lên đáng kể.
Chân của cô run rẩy vì nỗi sợ trước mắt. Cố gắng lùi lại để chạy trốn nhưng lúc này không còn đủ sức nữa, rồi cô ngã ngồi xuống đất. Mặc dù vẻ mặt vặn vẹo vì tuyệt vọng và sợ hãi, cô vẫn cố gắng lùi về phía sau bức tường ở cuối ngõ cụt để tránh xa bọn họ.
Dường như thích thú với cảnh tượng đó, bọn họ từ từ tiến lại gần cô hơn.
「Đừng, đừng mà! Đừng lại gần, đừng lại gần màà……! Làm, làm ơn……」
「Hêhêhê, sao nỡ lòng nào mà từ chối như vậy chứ. Trước khi chết, bọn chú đây sẽ cho quý cô sung sướng lần cuối mà.」
Những tên đàn ông cùng nhau tiến lại gần cô gái với nụ cười xấu xa.
「Không, khônggg, tôi không muốnnn……」
Lúc này, cô đã không còn khí thế như khi nãy.
Đối mặt với nỗi sợ hãi đang áp đến, cô lắc đầu như thể đang cố gắng từ chối thực tế một cách tuyệt vọng. Vẫn đang cố gắng lùi lại nhưng bị bức tường phía sau cản trở, giờ đây cô thậm chí còn không thể giữ khoảng cách với họ.
Tuy nhiên, những tên đàn ông không dừng bước.
Trong nỗi tuyệt vọng tuyệt đối đang dâng lên, cô không thể cất tiếng được nữa, đành nhắm mắt thầm cầu nguyện.
「(Làm ơn…… Ai đó, ai đó cứu tôi với……!!)」
———Vào đúng lúc đó.
「Nào các người anh em, trông vui quá nhỉ?」
「———……!!」
Một giọng nói vang lên từ phía trên đầu cô.
Một giọng nói trầm lắng nhưng có âm vang mạnh mẽ, khiến người ta cảm thấy an tâm đến kỳ lạ.
Chủ nhân của giọng nói nhảy xuống một cách nhẹ nhàng từ mái nhà cao khoảng 5 mét tính từ mặt đất, đứng chắn trước mặt những tên đàn ông rồi nói.
「Cho tôi tham gia cùng được không?」
Đó là một chàng trai tóc đen mặc áo khoác đen, cùng với đôi găng tay đen hở ngón.
Và, đôi mắt của cậu ta——— đang tỏa ra ánh sáng đỏ thẫm.