Cái Kết Có Hậu Ở Okinawa
Ghi chú từ dịch giả Tiếng Anh: “Chương này dùng lẫn lộn các ngôi xưng, nên chúng tôi giản lược xưng hô thành ngôi thứ nhất để dễ đọc. Xin lưu ý.”
Ghi chú từ người dịch tiếng Việt: Chương này xảy ra sau tập 2 chương 1.
Một khoảng thời gian dài trôi qua, rồi tôi chợt nhớ lại. Lúc đó là tháng Tám năm lớp mười một. Tôi đoán sự kiện này hẳn đã khiến tôi phải thay đổi.
*
Mùa hè. Giữa trưa. Ta có Okinawa. Vài phút sau khi chúng tôi bước ra khỏi trạm xe lửa. Những phút giây ngắn ngủi ấy đã đủ để cơn gió bỏng rát phả vào làm chúng tôi thấy uể oải. Thị trấn này còn nóng hơn cả cốc cà phê latte nghi ngút khói. Mây trôi trên trời như bánh kem parfait trắng sữa, còn quả cầu lửa chói chang an toạ ở một góc trời như quả chanh tròn vo.
“Cảm giác mình mới thấy cảnh quán cà phê ở đâu đây à…” Tôi, Morii, miệng lẩm bẩm còn mắt lờ đờ.
Dọc theo Phố Quốc tế, một con phố chúng tôi vừa mới khám phá ra, cả đám nhìn thấy hàng quán xếp hàng dài và dòng người đi lại ngàn ngạt, chứng tỏ khu này sôi động ra sao. Nhưng nói gì thì nói, ở đây nóng quá. Chúng tôi đảo mắt quanh khu này nhằm kiếm tìm một ốc đảo để nghỉ chân.
“Này là, thì là, tiết trời lý tưởng để bị mấy anh giai gạ gẫm, chúng ta nên nghỉ một chút đi…” Ánh mắt Moriya đứng bên cạnh tôi cũng lờ đờ uể oải như vậy.
Ngay lúc giọt mô hôi rơi từ cằm cô ấy xuống mặt đường nhựa, ta dường như nghe thấy tiếng xèo xèo làm hạt nước tan vào hư không. Ngày hôm nay Moriya và tôi cùng mặc đồ đôi sành điệu. Một chiếc áo hở vai có một bên trễ xuống cùng quần sóoc ngắn tới mức chỉ suýt soát không phạm luật. Chiếc đuôi kiểu báo đốm rủ xuống từ thắt lưng là xu thế của kiểu ăn mặc này.
Dạo bước trên phố trong phong cách để lộ làn da thánh thiện tới vậy, thì chẳng mất tới 3 phút để chúng tôi bị ai đó bắt chuyện rồi. Lúc thì ở Trung tâm Gai , lúc thì ở khu Doutonbori , lúc khác là Công viên Odori , hay ở Công viên Pha lê , âu cũng là chuyện tất yếu. Tụi mình là các nữ sinh trung học sắc nước hương trời, có thể làm hoa nhường nguyệt thẹn, hay nói theo cách của Moriya với tôi sẽ là ‘Tụi mình rất là ☆ dễ thương nha!’ Lúc nào hai đứa cũng xoay sở được dù bản thân đang ở một thành phố xa lạ - Cho tới bây giờ. Ở đây, tại Okinawa này, chuyện đã khác. Về lý do cho sự khác biệt này, là bởi vì nhóm chúng tôi đã có thêm một thành viên nữa nên các lề thói bình thường đã thay đổi hoàn toàn. Đứng bên cạnh Moriya và tôi là…
“…Hắn sẽ tới, hắn sẽ không tới, hắn sẽ tới, chắc hắn sẽ tới, Yokodera rồi sẽ tới mà…”
…là một bó hoa biết đi. Chỉ cần nhìn lướt qua là biết. Một cô gái mang theo nhiều hoa tới mức phủ đầy lên người, vừa đi bộ vừa chuyên tâm ngắt từng cánh hoa ra.
“Hắn rồi sẽ tới, sắp sửa rồi, hắn sẽ tới, hắn sẽ phải tới, hắn đáng lẽ ra phải tới… Chẳng có lẽ… hắn sẽ không tới sao… Uuu, tại sao chứ? Sao lại thế…?” Cô gái ấy lặp lại quá trình với bó dâm bụt vừa mua.
Cô nàng tiếp tục ngắt một cánh hoa, rồi một cánh nữa, rồi lại một cánh nữa.
“Lúc nào cũng thiếu mất một cánh! Tại sao ta không thể dừng tại ‘Hắn sẽ tới’ một lần chứ! Đồ ngốc! Đồ ngốc không biết tự trọng! Đồ sên không vỏ!” Cô gái xả cục tức trong lòng vào trò bói toán bằng hoa.
Dĩ nhiên sẽ chẳng có gã nào dám le ve bên cạnh mấy cô gái kiểu này rồi. Mỗi lúc bó hoa ấy cựa quậy thì người xung quanh sẽ lùi lại một bước. Bước chân cô gái đi đến đâu thì nơi đó hoá đồng không mông quạnh. Trên con đường phía trước là những cánh hoa bị ngắt đi đang tung bay theo gió. Cảnh tượng quả là siêu thực mà. Cả Moriya lẫn mình đây đều cảm thấy muốn đứng từ xa trông vào thay vì đứng ở bên cạnh cô gái ấy. Ước gì bọn mình không quen cô bạn đó.
“Q-Quý cô Thật thà ơi… Hay là cứ để như vậy đi?”
“Ta biết mà. Những bông hoa này không có lỗi đúng không?”
“Eh?”
“Về sinh học mà nói thì bói toán bằng hoa là chuyện nhảm nhí. Chắc sẽ có kiểu bói khác linh nghiệm hơn như bói bướm chẳng hạn.”
“Mình chưa từng nghe kiểu bói toán nào như vậy…”
“Ta ngắt những phần xù xì đi rồi đoán biết tương lai thông qua số lần thân bướm đêm run rẩy. Hắn ta sẽ tới, hắn ta sẽ không tới, hắn ta sẽ tới… Fufu. Làm thế này mình sẽ đoán được cho mà xem…”
Cô gái ấy không lắng nghe. Cô gái cũng chẳng có ý lắng nghe. Cô không muốn lắng nghe luôn. Quý cô Thật thà có mái tóc bồng bềnh – tên thật là Azuki Azusa – đã rơi vào trạng thái như này từ sau lúc chúng tôi rời Sân bay Haneda rồi. Bạn ấy trông giống hệt một cô tiểu thư quyền quý với chiếc váy một mảnh có hoạ tiết hình hoa, chiếc mũ rơm và đôi dép xăng đan. Còn lúc này đây, cô tiểu thư thuỳ mị và nết na ấy đang ngắt từng cánh hoa mà cô mới mua lúc trước, dùng ánh mắt đầy sát khí để xem kết quả bói toán.
Ta có một cô nữ sinh cấp ba đã làm một người chủ tiệm hoa sợ khiếp vía. Quý cô Thật thà rất là ☆ đáng sợ luôn đó. Mình liếc sang phía Moriya và thấy bên đó cũng đang run lẩy bẩy.
“Thế này khác xa những gì mình nghe được rồi…”
“Giờ còn chẳng phải thời điểm thích hợp để làm lành đâu…”
Chuyện đáng lẽ không thành ra như này đâu. Cậu trai lạ đó – tên là Yokodera – đã kể cho tụi mình nghe chuyện. Cậu ta tới bắt chuyện với Moriya và mình vào tầm giữa tháng Tám, lúc kỳ nghỉ hè kết thúc đó. Hầu như ngày nào chúng mình có giờ làm bán thời gian thì cậu ta cũng tới, rồi gợi ý một chuyến đi kỳ quặc tới Okinawa cho ba đứa chúng tôi. Cậu ấy muốn ba người chúng mình trở lại làm bạn, còn muốn Azuki Azusa được vui vẻ lần nữa hay gì đó. Tụi mình chẳng rõ vì sao cậu ta lại nghiêm túc đến vậy về chuyện của người khác. Mà nói, trông cậu ta không giống người xấu, và mỗi khi Yokodera đề cập đến Quý cô Thật thà, thì trông cậu giống một chàng hoàng tử dân dã mà cao quý có khuôn mặt khá bình dị.
Khi cuối cùng gặp lại người bạn cũ, có một điều đã luôn canh cánh trong lòng chúng tôi.
‘Nếu nguyên nhân Quý cô Thật thà chuyển đi là lỗi của tụi mình, thì tụi mình phải xin lỗi.’
Những câu từ tụi mình nói cho Yokodera nghe không phải lời nói dối. Tuy chúng không phải nói dối, ấy vậy mà chúng tôi cứ tiếp tục che giấu cảm xúc trong lòng rồi làm ra vẻ mọi chuyện vẫn ổn. Cá nhân tôi, Morii, cho rằng bởi vì chúng tôi không quá tự tin. Chúng mình biết đã làm người bạn bị tổn thương và vẫn còn gặp khó khăn khi tiếp cận cô gái đó. Chúng mình sợ rằng nếu lại tiếp cận thì chẳng may làm bạn ấy tổn thương thêm lần nữa. Chúng mình chưa từng giỏi giao tiếp, bởi lẽ việc này luôn nguy hiểm và đáng sợ.
Có lẽ đây là lý do tụi mình đồng ý với cậu ta. Lúc nghe cậu ta giới thiệu về ‘Kế hoạch Okinawa lần hai’ thì chúng mình gật đầu ngay tức khắc. Hai đứa cảm giác rằng phải đồng tình mới được. Có lẽ đây là cách để ba đứa trở về làm bạn và đạt tới cái kết có hậu của riêng ta.
“Này không giống như mình tưởng cho lắm.”
“Người bạn ấy muốn đến hiển nhiên không phải tụi mình mà nhỉ?”
Moriya và tôi thì thầm sau lưng Quý cô Thật thà. Tới một con vượn cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra. Cô gái này hiển nhiên muốn tới đây cùng với Yokodera chứ không phải chúng tôi. Chuyện là vậy đó. Ta đi về thôi. Về nhà ấy. Để cho tên hoàng tử ngốc đó một trận. Morii tôi đã quay gót, nhưng rồi đột ngột dừng lại. Bởi lẽ trong tầm nhìn của tôi là chiếc mũ rơm và bộ váy một mảnh, là bộ trang phục duyên dáng của Quý cô Thật thà. Hiển nhiên là cô bạn đã khổ công suy nghĩ để phối ra được bộ cánh như vậy. Trong lồng ngực cô tràn đầy niềm hy vọng về một chuyến đi thú vị. À thì, có thể bây giờ không nhiều như vậy, nhưng niềm hy vọng ấy vẫn còn đó.
Nếu giờ chúng tôi về nhà thì sẽ không khác gì chuyến du lịch theo lớp vào năm ngoái. Cô bạn ấy sẽ lại cảm thấy bị cô đơn. Tôi cắn chặt môi. Nói ra trước khi hối hận. Đó là cách tôi đã trở thành bạn với cô ấy – là lời khuyên từ miệng Yokodera. Lúc ngẩng đầu lên, tôi thấy Moriya ra hiệu bằng ánh mắt. Cô bạn trỏ đến một con đường phụ ở bên cạnh Phố Quốc tế. Lọt vào tầm mắt chúng tôi là một tấm biển quảng cáo tiệm cà phê.
Hai đứa chúng tôi đứng vào hai bên chùm hoa, giữ chặt tay cô gái. Cánh tay ấy cảm giác mềm mịn tưởng như trơn tuồn tuột, đem đến một cảm giác hoài niệm.
“Quý cô Thật thà ơi, xin cậu hãy chấp nhận hiện thực đi mà?! Mình đói sắp lả người đến nơi rồi nè!”
“Dù cậu có bị ám ảnh với trò bói toán thế nào, mà nếu cậu trai đã không xuất hiện, thì cậu trai đó không xuất hiện đúng không? Thế thì tụi mình nghỉ ngơi một lát rồi nghĩ xem nên làm gì tiếp nha?”
“Khôoooong! Đừng có nói gở như thế!”
Từ chùm hoa rơi xuống một bó hoa.
“Nếu ta tiếp tục ngó lơ thực tại và chỉ tập trung vào bói toán… và có khi khấn vái tới một vị thần ở đâu đó, thì ngay cả gà nhà cũng có thể sải cánh trên không được nha!”
“Cứ nghĩ như vậy thì rồi có ngày cậu sẽ sảy chân và rơi xuống đó!”
Chúng tôi ép cô công chúa vào trong một tiệm cà phê gần đó và thành công thoát khỏi vùng đồng không mông quạnh này. Tất nhiên, chuyện vui giờ mới bắt đầu nè.
*
Sụt. Bộp. Rầm.
Sụt. Xoạch. Cạch.
Sụuut. Cạch.
Trong bầu không khí thanh bình của quán cà phê, có thể nghe thấy một tổ hợp âm thanh kỳ quặc kéo dài bất tận. Đầu bếp của quán đánh mắt về phía chúng tôi từ sau quầy. Chỉ một nhóm ba cô gái đang ngồi trong quán cà phê vắng người. Hai đứa bọn mình ngồi ăn sandwich ở quầy. Trong lúc này thì những tiếng động quái gở kia tràn ngập căn phòng. Nếu có người hỏi chúng mình người tạo ra những âm thanh ấy là ai thì xin thưa đó là Quý cô Thật thà.
Cô bạn hút một hơi gần cạn cốc nước xoài. Sau đó cô mở chiếc điện thoại gập ra, liếc nhìn màn hình trong 3 giây, rồi gập điện thoại lại, đập mạnh nó xuống bàn. Chuỗi hành động này đã lặp lại được vài lần, trở thành một nhịp điệu kỳ lạ. Có điều vòng lặp lần sau tạo ra tiếng động to hơn lần trước thôi.
“…Um, cậu đang làm gì vậy?” Tôi cuối cùng cất tiếng.
Bác chủ quán vẫn đang đánh mắt về chúng tôi bằng ánh nhìn như không tin vào mắt mình, thiếu điều trở thành khó chịu. Tuỳ vào tâm trạng của bác thì biện pháp phòng ngừa Quý cô Thật thà có thể là chúng tôi bị đuổi cổ khỏi quán.
“…Hm? Hỏi gì?” Quý cô Thật thà nhìn lại tôi.
“Ý mình là… Cậu cứ nhìn điện thoại và đập nó xuống bàn như thế…”
“Đập hả? Điện thoại à? Fufu, chuyện có gì to tát đâu. Dù gì ta cũng không phải tinh tinh đâu. Ta chỉ đang kiểm tra điện thoại như một người bình thường thôi mà, không hơn không kém.” Cô gái mỉm cười tươi tắn, gặm chiếc bánh sandwich bằng cử chỉ trang nhã.
Cuối cùng mới thấy chút phép lịch sự.
“…Ahh, đúng rồi. Mình suýt quên mất.”
Quý cô Thật thà là kiểu con gái như vậy đó. Cô bạn không để tâm tới phần lớn sự việc. Trong đầu tôi hiện lên hàng loạt khoảnh khắc đồng hành cùng với cô ấy. Nào là chuyện bạn ấy dễ thương nhưng gây khó chịu, nào là chuyện bạn ấy dễ thương tới mức khó chịu, nào là chuyện đám con trai trong lớp không hiểu tính bạn ấy, rồi còn chuyện nàng công chúa trong niên khoá chúng tôi là kiểu con gái khó chiều nhất.
“Ta chỉ đang xem xem liệu có một ai đó thử gọi cho ta thôi. Lịch sử cuộc gọi đến của ta có nhiều lắm đó, nên đương nhiên phải lướt một vòng để kiểm tra rồi… Và rồi nhé, phòng khi nào tên đó nghe tiếng trả lời tự động thì không biết chừng hắn ta sẽ tự kiểm điểm rồi bay tới đây ngay… Fufu” Cô bạn nắm chặt chiếc sandwich trong lúc đảo mắt nhìn quanh.
Nụ cười của cô ấy trông rất chi là ☆ đáng sợ luôn. Đó là sự kết hợp giữa nụ cười của Nữ hoàng Bóng đêm với nụ cười của một vườn hoa, tạo nên một chất giọng mà hội nhóm người hâm mộ bạn ấy không được phép thấy. Tốt bụng như mọi khi, tôi tới lau phần mép còn dính chút trứng cá ngừ của cô gái. Quý cô Thật thà cũng không phản ứng gì, điều này làm bạn ấy càng trông giống một cô tiểu thư đó.
“Ahh, vậy là tin nhắn vừa rồi là cho chuyện đó phải không?”
Moriya cười nửa miệng tỏ ý hài lòng.
‘Mọi cuộc gọi từ tên biến thái sẽ bị chặn. Nếu nhà ngươi muốn tự kiểm điểm hành động của mình, chết mục xương ngoài đường như một con linh cẩu đi.’
Đó là nội dung đoạn tin nhắn Quý cô Thật thà lưu trong máy. Lúc đầu tôi tưởng đấy là tin nhắn cô bạn để lại trong máy trả lời tự động của người khác, mà nghĩ lại mới thấy đó là tin nhắn cô ấy tự để trong điện thoại mình mà.
‘Thế là cô nàng chẳng để ý tới ai gọi ngoài cậu hoàng tử đúng không?’ Moriya và tôi trao đổi bằng ánh mắt. À thì, ít nhất có thể đánh giá được từ mấy điều kia. Nếu mình là người ở đầu dây bên kia, thì mình sẽ lập tức bắt tín hiệu để tìm cách trở nên đặc biệt trong mắt Quý cô Thật thà này.
Chúng tôi mới không gặp được bao lâu mà Quý cô Thật thà đã thực sự thành thật hơn rồi. Liệu đây có phải hình thái sau tiến hoá từ Quý cô Thật thà mít ướt không vậy? Tôi tự hỏi là ai đã ảnh hưởng cô tới vậy ta?
“Ừm, dễ đoán…”
Dù gì thì tôi nghĩ đây là chuyện tốt. Tốt cho cô gái đã cô độc suốt bấy lâu nay, và cũng tốt cho những ai đã biến cô thành một người cô độc, chuyển biến như vậy là đáng mừng rồi.
“Sao cứ cười nhăn nhở ra như thế hả?”
“À không có gì đâu. Đừng để ý đằng này.”
“Tất nhiên ta phải để ý rồi. Cô đang cười hớn hở kìa!” Quý cô Thật thà nhìn bọn tôi bằng ánh mắt hoài nghi, còn tôi thấy hai bên má mình giãn ra.
Chúng tôi dần dần vào cuộc trò chuyện thật sự.
“Không có gì đâu. Không có gì đâu mà.”
“Hai người kỳ quá đó!” Quý cô Thật thà chau mày, Moriya cũng cười nhăn nhở.
Liệu đây có phải – là điều Hoàng tử Năng động đã nhắm đến từ suốt tới giờ không? Có phải cậu ta muốn ba người bọn mình thân nhau lần nữa bằng cách không đến không? Sao có thể, tôi nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nhưng một mặt nào đấy thì cảm giác giống chuyện cậu ta sẽ làm ha.
“Này, Quý cô Thật thà ơi?”
Ở phía đối diện nàng công chúa, Moriya chống tay vào cằm rồi bâng quơ nói.
“Lần cuối cậu làm với Yokodera là khi nào thế? Hai cậu làm ‘chuyện đó’ bao nhiêu lần một tuần vậy?”
Pffffft!
Đó là tiếng động to nhất phát lên trong quán cà phê. Nước ép xoài phụt ra từ miệng Quý cô Thật thà, bắn thẳng vào mặt tôi.
(Thứ tự nhân vật từ trái sang phải, từ trên xuống dưới: Moriya, Morii, Azuki Azusa)
'Miệng cô bạn hẳn chứa nhiều nước xoài lắm, nhìn cách bạn ấy hút ra tiếng kìa' là điều tôi nghĩ như thể đó không phải việc của mình. Tôi không hỏi gì về lớp trang điểm hay nước ép xoài ngọt ra sao đâu. Những suy nghĩ ấy không hề loé lên trong đầu tôi chút nào cả và tôi không thấy tức hay gì đâu. Dù gì…
“Cái… cái… Mình xin lỗi, Moriii! Moriya à, cậu hỏi gì lạ thế?!”
“Ý mình là, mình chỉ muốn xem mấy chuyện liên quan đến đời sống tình dục của các cậu ra làm sao thôi mà. Morii hổng cho mình biết vì cổ hứa giữ bí mật hay gì ấy. Khả năng hai người vừa ôm ấp vừa hút cạn sinh lực của nhau đúng không nhỉ?”
“Cái, eh, kyaa!”
Dù gì thì ngắm phản ứng của Quý cô Thật thà vẫn vui hơn cả.
“C-Chuyện như thế… chủ đề kiểu đó… không phải ta có nhiều thời gian rảnh như lũ khỉ trong lồng kia nhé!”
“Nhưng Quý cô Thật thà ơi, biểu cảm và lối tư duy của cậu hơi bị lỗi thời đó, giống Mẹ mình ấy.” Moriya cười khúc khích. “Nè nè, Morii cũng muốn biết mà nhỉ?”
“Không đúng chứ? Các cô muốn nói về chuyện phức tạp như vậy hả?!”
Hai người họ rồi quay mặt nhìn tôi.
“Eh, thì… Mình đi sửa lớp trang điểm một chút đã.”
Dùng khăn tay lau lớp nước hoa quả đi, tôi nói bằng nét mặt nghĩ ngợi xa xăm. Thú thật là tôi cạn lời rồi.
(Chuyển cảnh)
Morii và Moriya. Còn được biết đến là Cặp MoriMori. Chúng tôi đã luôn là bạn của nhau. Một bên là tôi, Morii, thuộc dạng hướng nội, và bên kia là Moriya thuộc dạng hướng ngoại . Chúng tôi thống nhất đặt tên như vậy để dễ phân biệt, chứ thực ra hai đứa không giống nhau tới vậy đâu.
Ví dụ nhé, Moriya thuộc dạng cởi mở hơn, chơi thể thao giỏi hơn, còn tôi đa cảm và giỏi âm nhạc hơn. Chúng tôi đều mắc Hội chứng Thép Sau vụ đại nạn tháng trước với sinh vật nguy hiểm “Thiết Vương”, thế mà Moriya đã hồi phục chỉ sau một tuần. Còn bản thân tôi thì vẫn có thói quen dùng kính ngữ ở cuối câu nếu không để ý.
Một ví dụ khác đi, quan điểm về các mối quan hệ của hai đứa khá khác nhau, đặc biệt là chuyện yêu đương ấy. Tóm gọn lại là Moriya nổi tiếng hơn tôi nhiều. Mặc dù tôi thực sự không muốn thừa nhận, nhưng khách quan mà nói là vậy đó. Điều này có thể dễ dàng chứng thực bằng việc Moriya có tận 3 người có tiềm năng trở thành bạn trai, còn tôi thì chẳng có mảnh tình vắt vai. Tôi nên làm gì để từ không thành có hả? Lông mày dài hơn? Móng tay dài hơn? Gót giày cao hơn? Bởi Morii tôi đây ghét học toán, nên chẳng biết cách giải quyết đâu. Mà kể cả có giải quyết được thì cũng chỉ tổ rước bực vào người thôi.
Thế nên lúc Moriya bảo ‘Morii hổng cho mình biết vì cổ hứa giữ bí mật’, trọng điểm là tôi chưa từng nói như thế, nên cũng chẳng có gì để nói đâu. Nói vậy làm tôi thật sự muốn kiếm cái hố nào để chui vào quá.
Mình muốn lần đầu với người mình thương yêu – chỉ là một cái khuôn mẫu từ thời cổ lỗ sĩ nào rồi. Tôi không muốn ủng hộ những đứa bạn cùng lớp hư hỏng mà trâng tráo nói như vậy đâu. Chỉ tình cờ là, không phải do chủ ý, mà cũng không có ý gì khác, tôi cứ bị hụt mất cơ hội nói ra điều trên. Nên tôi không giỏi đối phó với mấy cuộc hội thoại kiểu này.
Lúc trở lại ghế, tôi nhún vai giống hệt phần luyện tập trước gương lúc nãy.
“Mà nói, Quý cô Thật thà hẳn có những chuyện khó xử riêng. Nếu bạn ấy không muốn nói, thì ta cứ việc chuyển chủ đề thôi nhỉ?”
“Đ-Đúng! Không nói nữa! Bỏ! Bực mình quá đi!” Quý cô Thật thà cuống cuồng lấy tay quạt mặt.
Đến cả chỏm mũi của cô bạn đã đỏ như gấc rồi. Thấy vậy, tôi bỗng đổ mồ hôi lạnh.
-Sao bạn ấy phát hoảng như vậy nhỉ?
Làm hay không làm. Mấy từ như vậy cứ được xướng lên ngày này qua ngày khác. Nếu bạn ấy không có kinh nghiệm thì cứ việc giữ im lặng là được. Cớ sao…?
‘Ý mình là, mình chỉ muốn xem mấy chuyện liên quan đến đời sống tình dục của các cậu ra làm sao thôi mà. Morii hổng cho mình biết vì cổ hứa giữ bí mật hay gì ấy. Khả năng hai người vừa ôm ấp vừa hút cạn sinh lực của nhau đúng không nhỉ?’
‘Cái, eh, kyaa!’
Lúc ấy khuôn mặt ửng hồng của Quý cô Thật thà bỗng chuyển sang màu đỏ thắm, rồi trông cô có vẻ hạnh phúc nữa. Có phải vì bạn ấy nghĩ tới chuyện vui nào đó không? Nếu như – Nếu như Quý cô Thật thà nở muộn này thực sự đã dẫn trước tôi một bước thì sao? Thế thì đã tới lúc giải toả sự khó chịu này rồi!
“…Đấy là lúc đầu mình nghĩ vậy, nhưng lúc đó phải là bây giờ. Khai đi!” Tôi nắm vào vai Quý cô Thật thà.
“Tại saoooo?!”
Bờ vai mảnh mai và trắng muốt ấy làm tôi thấy ghen tị. Trông thì đứng đắn đoan trang mà đã sống như người trưởng thành rồi hả? Dù tên bạn trai kia có cho phép thì bên này không cho đâu nhé!
“A-Ai thèm quan tâm chuyện đó…? Ánh mắt các cô làm tôi sợ đấy.”
“Chúng mình có quan tâm nhé! Đây là chuyện có tác động rất sâu sắc đến tương lai của cậu đấy!”
“Nghe nặng nề quá! Sao không nói về chuyện gì thú vị hơn nhỉ? Kiểu như cuộc đời đáng sống của đường ray Okinawa đó!”
“Cái gì cơ?”
“Đường ray Okinawa. Không biết chúng thích loại bướm đêm nào nhất nhỉ?
“Ta dừng đề cập tới mấy con sâu bướm được không?! Ghê chết đi được! Chắc cậu là nữ sinh trung học duy nhất thích bàn luận về mấy loài bọ như thế đó!”
“K-Không đúng… Mỗi lúc mình kể chuyện sâu bướm cho Tsutsukakushi-san nghe, em ấy đều lắng nghe rồi nói mấy câu kiểu ‘Em hiểu rồi’ hay ‘Nghe thú vị đó’ hay ‘Chị Azuki-san biết nhiều ghê’ mà…”
“Đấy là người đó đang cố theo kịp cuộc hội thoại thôi! Mình không biết người đó là ai, nhưng mình đoán được ngay!”
“Tsutsukakushi sẽ bảo mình nếu em ấy không thích mà! Dù cho lúc kể chuyện côn trùng thì em ấy hay nói ‘Em muốn nghe thêm lắm, nhưng chợt nhớ ra có chuyện gấp’, rồi trông mặt cô bé buồn thiu.”
“Hiển nhiên cô nhóc không thích rồi! Mà này, cậu tính chuyển chủ đề hả?! Không có tác dụng nhé!”
“Ugh…”
“Khai mau! Đã làm với Yokodera chưa?”
“…Nghe cho kỹ này. Khi mà hẹn hò thì người ta rồi cũng sẽ làm mỗi… mỗi… hắt xì!” Quý cô Thật thà hắt xì một tiếng rất êm tai, như thể một món quà bọc giấy gói ruy băng ấy, rồi nhanh chóng che miệng lại.
“Mấy cậu biết mà, chuyện như thế xảy ra là điều rất tự nhiên… và không phải mình không thấy hứng thú hay gì cả… Mà biết tính Yokodera, ít nhất là với mình, cậu ta thật sự không…”
“Gái à, bọn này không nghe rõ đâu. Thế có hẹn hò với Yokodera không?”
“Morii à, cậu bắt đầu từ đó hả? Chẳng cần phải hỏi chuyện đó bây giờ đâu ha?” Moriya cười nhăn nhở về phía tôi. “Nếu không phải, thì bạn ấy chẳng gọi điện cho cậu trai ấy tới 30 lần mỗi 30 phút chỉ bởi vì cậu ấy không đi cùng tụi mình nhỉ?”
“Ừ, thế thì đáng sợ bỏ xừ.”
“Eh, eh…”
“Đấy là chuyện chỉ bọn bám đuôi dở hơi mới làm thôi. Thế thì hơi kỳ đó.”
“Quý cô Thật thà không phải loại con gái đó đâu.”
“U-Um…”
“Cậu có nghĩ rằng cô bạn đang hầm hầm tức tối như này bởi vì hai người đó đang hẹn hò không?”
“Quý cô Thật thà ơi, cho mình xin lỗi, là do mình nghĩ chưa kỹ.”
Hai vai Quý cô Thật thà đang rung lắc. Đôi tay cô ấy đang giật giật. Đầu ngón tay cô đang rung chuyển tới mức không thể cầm nổi chiếc cốc nữa. Cô bắt đầu chớp mắt dữ dội. Khuôn mặt cô chuyển trắng bệch trong lúc cô đảo mắt quanh phòng, chỉ có điều cô không nhìn thẳng mặt chúng tôi. Gì thế này? Cảm giác tụi mình vừa mới phạm thượng với Hoàng Đế rồi ấy. Thế là chúng tôi vô ý làm cô gái ấy tức giận rồi sao. Đúng như dự đoán, giao tiếp với cô bạn là chuyện rất khó luôn.
“Ừm, Quý cô Thật thà ơi. Mình biết tụi mình hay nói năng linh tinh, nhưng thực sự tụi này không có ý khác đâu…” Moriya bắt đầu tìm cách để cô nguôi ngoai.
“…Đúng rồi… B-Bọn này bắt đầu hẹn hò… từ lâu rồi…!” Quý cô Thật thà đập mạnh tay xuống bàn.
Cô ấy nhấn giọng mạnh bất thường vào một số từ, nhưng chẳng nói nên một câu hoàn chỉnh. Cô gái ấy dùng hết sức bình sinh để tuyên bố như vậy mà không liếc mắt hai đứa chúng tôi dù chỉ một lần.
“Vậy chính xác thì cậu thích điểm gì ở Yokodera vậy?”
“E-Eh, sao cứ hỏi ta về chuyện này thế?! B-Bọn ta đang hẹn hò, nhưng không phải là ta thích hắn tới mức đó đâu.”
“Và bạn thích điểm gì của cậu ta thế?”
“L-Lại nữa, không có gì hết! Đừng có mà hiểu nhầm!”
“Vậy thì là gì?”
“…Um…”
“Và?”
“……”
Đây là một tuyệt chiêu của Moriya: Nụ cười hoàn hảo không cho đối phương bật lại. Không biết bao nhiêu tên con trai đã sập bẫy rồi. Khuôn mặt Quý cô Thật thà càng ngày càng đỏ.
“D-Dù có hỏi ta câu đó… Cách tên đó… ngầ…”
“Thì là… tên đó… ầu…” Quý cô Thật thà lặng lẽ lẩm bẩm với giọng nói như thể sắp tan biến.
“Trẩu hả? Tên đó bị tấu hài hả? Hay tên đó thích đấu đá? Mình không nghe rõ bạn nói.” (Đoạn này là Moriya nhại lại vần của Azuki Azusa)
Moriya cứ tiếp tục dồn ép Quý cô Thật thà. Bị dồn đến góc bạn, cuối cùng Quý cô Thật thà đã mở miệng.
“…Cậu ta ngầu quá.”
“Eh.”
“Eh?”
“…Từ từ, không đùa hả?”
“…Không, mình nói lộn.”
“Ahh, được rồi.”
“Cậu ta là người ngầu nhất vũ trụ này luôn…”
“Eh?”
“Nếu hắn muốn, hắn có thể rất thông minh lẫn tốt bụng, dù thỉnh thoảng có biến thái hơi quá, nhưng hắn toả sáng như chú công, đặc biệt là lúc tập luyện chăm chỉ cùng với CLB, với cả mặt mũi cũng không quá tệ đâu, hắn không nổi trong mắt đám con gái kia, hắn ở cùng với ta lúc ta hoảng sợ và mất phương hướng, hắn cho ta mượn những cuốn sách thú vị, hắn rất nhanh chóng đã đọc xong những cuốn ta cho mượn rồi nêu cảm nghĩ về những cuốn sách, rồi hắn còn cho mình xem những bộ phim hay nữa-” Quý cô Thật thà lấy tay che khuôn mặt đỏ chót trong lúc nói liến thoắng một hồi.
Hỏng rồi. Ra là chúng tôi hiểu nhầm. Cô bạn đổ đứ đừ rồi.
“Đ-Đợi một chút. Họp bàn chiến lược khẩn cấp!”
Tôi di chuyển tới bên cạnh Moriya.
“…Có phải hơi kỳ lạ không?”
Cứ cho lời cô bạn nói là thật đi, thì Yokodera thực sự không ngầu đến vậy. Cậu ta thi thoảng có khiếu hài hước, lúc nào muốn sẽ trở nên chăm chỉ, trông cũng không có vẻ biến thái tới vậy. Chí ít đó là quan điểm của tôi
“Cảm giác hiểu biết về Yokodera của tụi mình đang khác hẳn nhau thì phải…”
“Đúng đúng. À, chợt nhớ ra…” Moriya trưng ra bộ mặt tỉnh bơ. “Cậu Yokodera đó, cậu ta bảo Quý cô Thật thà là bạn mà nhỉ?”
“…Eh?” Nghe xong, cả người cô bạn bỗng giật nhẹ.
“À, thế là cậu ta không nói thế hả? Nghe cứ thấy kỳ lạ…”
“……”
Cả ba người chúng tôi im bặt. Nhưng Moriya nói mới nhớ, tôi nghe Yokodera bảo là ‘Tớ muốn một người bạn có thêm bạn bè.’ Thế là thế nào?
“…Nếu mấy cậu đã nghe thì phải bảo mình sớm hơn chứ… Fufu, fufufu, đây hẳn là hình phạt dành cho ta rồi. Bị phạt vì tưởng bở…” Từ khoé môi Quý cô Thật thà thoát ra một giọng rên rỉ.
Hai vai cô vẫn còn rung lắc, trông gần giống một con sâu bướm sắp rơi khỏi cái cây trên thiên đàng mà nó bám vào vậy.
“Hm…?”
“Uuu…?”
Moriya và tôi trao đổi bằng ánh mắt. Tụi mình chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả. Theo lời Quý cô Thật thà thì Yokodera là bạn trai cổ. Mà theo lời Yokodera thì hai người là bạn. Mà chiếu theo hành động của Quý cô Thật thà thì họ là bạn trai và bạn gái. Thế là thế nào?
“Ahh, ra là vậy hả?”
“Quá đơn giản ha.”
Moriya và tôi cùng vỗ tay.
“Yokodera hẳn là có một ông anh trai đúng không?”
“Và ông anh trai đó khớp với miêu tả của Quý cô Thật thà.”
“Mình muốn nhanh nhanh đi gặp anh ta đó.”
“Hoặc có thể nhờ Yokodera gửi một bức hình anh ta mà.”
Moriya và tôi cùng gật đầu. Thế thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ. Xét cho cùng thì Quý cô Thật thà không phải kiểu người nói dối về những chuyện như thế này.
“Eh…”
“Vì hai người đó có cùng tên họ nên tụi mình mới nhầm lẫn như vậy. Lần tới nhớ bảo tụi mình sớm nhé!”
Chúng tôi nở nụ cười thoả mãn rồi vỗ vai Quý cô Thật thà.
“Hai người… thật là…” Cô bạn đổ sập suống bàn rồi hút một hơi từ cốc nước cam của chúng tôi.
“Và giờ ta trở lại chuyện chính. Thế cậu có làm hàng ngày với ông anh trai Yokodera không?”
“Ugh! Khụ khụ!” Cô bạn ấy lại phụt nước ra rồi.
“Moriya, cô… cô không thấy ngượng hả?!”
“Ý mình là, bởi Quý cô Thật thà rất là dễ thương, nên mình đoán anh bạn trai ấy sẽ phát rồ lên vì cậu mà. Ví dụ như chiều chuộng bạn trên giường hàng đêm hay mấy chuyện kiểu đỏ ấy.
“T-T-Ta tự hỏi Yokodera có làm vậy thật không… Hehehe.”
“Ồ, thế là nhận rồi hả?” Moriya thử xác nhận lại thông tin trong lúc Quý cô Thật thà cứ cười khúc khích một mình.
Vậy là bạn ấy không phủ nhận.
“Thế giờ có khai được chưa? Chúng mình nóng lòng lắm rồi.”
“Cái gì mà ‘khai ra’ chứ? Từ này nghe quá Morii-Moriya rồi. Cậu trông như con vẹt ấy. Ta chẳng biết liệu cậu có nghiêm túc không nữa.”
“Gái ơi, nói chi tiết ra xem nào.”
“Um… thì…”
“Gái ơi, nói chi tiết ra xem nào.”
“Ehm… Ehm…”
“-Được rồi, ngắt ngắt ngắt.”
Tôi cắt ngang trước khi Quý cô Thật thà thốt ra được lời nào trong khi bị rối trí.
“Không nhất thiết phải nghe hết phần hay đúng không? Ta đang đi nghỉ mát mà, ra bãi biển chơi đi?”
“Đ-Đúng rồi! Ừ! Tự nhiên mình cũng thấy muốn đi bơi lắm!” Quý cô Thật thà giật bắn lên từ quầy rồi quay gót về phía cửa.
Tôi cảm giác mình nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ nhõm khi cô gái lướt qua. Mà nói, có khi tôi mới là người cảm thấy nhẹ nhõm nhất.
“…Quý cô Thật thà vẫn ổn nhỉ…”
Cô bạn ấy đã vượt mặt tôi rồi. Tôi mới là người duy nhất không có chút kinh nghiệm nào ở đây. Tôi, Morii, đang bị bỏ lại phía sau. Những lời như thế cứ văng vẳng trong đầu tôi. Cảm giác xung quanh đang sụp đổ như bị thiên tai giáng vào. Nếu nhóm mình không nghỉ giải lao một lúc, thì không khéo tôi đã hỏi thêm chi tiết từ cô bạn rồi.
*
Vào mùa hè, trên bãi biển luôn có đồ tắm. Chẳng còn gì thường nhật và hiển nhiên hơn điều này nữa. Còn về đàn hoa bướm ở đằng kia (Theo ngôn ngữ Morii-Moriya là ‘Những người muốn tự tìm niềm vui’), bãi biển mùa hè là nhà của họ. Ở nơi đây, Quý cô Thật thà có thể đánh một trận ra trò.
“Mình không ngờ tới chuyện này…”
Tôi đứng trên bãi cát như một con ngốc. Tại bãi biển toàn những người đi biển và người đi bơi năng động, cảm xúc dâng trào bên dưới ánh nắng hè. Và ở giữa những đợt sóng vỗ bờ, có một con người nổi bật lên.
“T-Trông có kỳ không? …Ehehee.” Một Quý cô Thật thà mặc đồ bơi đã xuất hiện.
Cô gái hơi ngượng ngùng uốn người, để lộ ra bộ đồ tắm bắt mắt với chỉ vài khối tam giác che đi những phần quan trọng của cơ thể. Thứ gì đây? Thể loại cắt xẻ gì đây? Thể loại đường gì kia? Bộ này còn hở bạo hơn cả bộ đồ tắm Moriya với tôi đang mặc trên người. Có phải cô ta muốn phô ra cho bạn trai xem không hả? Cô nàng phải tuyệt vọng tới cỡ nào chứ?
“…Grrr.”
Tôi biết khoé môi mình đang co giật mạnh như thế nào chứ. Thay vì giúp tôi bình tĩnh lại, Quý cô Thật thà đang làm tôi thấy bực mình hơn nữa đấy.
“…Thế là cuối cùng thì trông không hợp hả?”
“Hợp lắm… Nhưng lúc nào cậu cũng tung hết bài ra trong các buổi hẹn hò hả?”
“T-Tất nhiên là không! Chỉ lần này ta lỡ làm vậy thôi! Giống một chú chim hải âu vậy!” Quý cô Thật thà xua tay lia lịa.
Hải âu có liên quan gì? Chẳng ra thể thống gì cả. Đừng có giả bộ không biết nữa. Đầu tôi đang sôi sùng sục lên, rồi còn giọng nói ở khắp nơi nữa. Tôi nhìn về phía Moriya tìm kiếm sự trợ giúp, ra hiệu bảo cô ấy vào nói đỡ vài tiếng, chỉ có điều…
“Cưng dễ thương ghê nhỉ? Không công bằng chút nào. Sao không đi cùng với tụi này nè?”
“Ehhh, em không biết gì đâu mà…”
“Có làm sao đâu? Nếu có gì thì vụ này cực kỳ tuyệt đó. Cưng phải đi nha.”
Moriya đang bận từ chối một đám tay chơi cao cấp đang tính cưa cẩm cổ. Con gái nổi tiếng là vậy đó. Moriya ra hiệu bằng ánh mắt rằng vụ này không tệ lắm đâu. Nhưng hôm nay thì thật sự không ổn. Tôi nắm tay Quý cô Thật thà.
“Tụi này ổn! Tụi con gái này sẽ chơi với nhau nha!”
Tôi chạy về phía biển. Tôi nghe thấy một tiếng ‘Ehh’ đầy bối rối ở sau lưng, có thể từ Moriya, hoặc có thể từ Quý cô Thật thà. Ai biết được, mà ai thèm để tâm đâu? Có thể đó chỉ là một giọng nói trong đầu tôi thôi. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi chủ động chuồn khỏi một người tán tỉnh bọn mình.
Dù rẽ trái hay rẽ phải thì cặp đôi ở khắp mọi nơi. Lúc chúng tôi chạm chân vào mặt nước, động cơ đang bùng cháy trong đầu tôi bắt đầu hạ hoả.
“N-Này, có chuyện gì thế? Hôm nay Morii hành xử hơi kỳ đó.”
“Không có gì lạ đâu. Mà quan trọng hơn, về chuyện lúc nãy tớ hỏi.”
Tôi bắt đầu màn hỏi cung trong lúc vẫn nắm tay Quý cô Thật thà và bị sóng đánh nghiêng ngả.
“Cậu bảo thỉnh thoảng cậu sẽ nghiêm túc, thế những buổi hẹn hò gần đây thì sao?”
“Eh?”
“Mình không đùa đâu. Mình muốn biết cậu đã hẹn hò kiểu gì với Yokodera… Này, có ổn không thế?”
Quý cô Thật thà ngã lăn ra bãi cát, rồi uể oải đứng dậy.
“Kiểu hẹn hò gì… Um, bọn này đã đi hẹn hò rồi. Mà không được bình thường cho lắm. Cậu có chắc sẽ không bị sốc không?”
“Nếu chỉ là hẹn hò thì không đâu.”
“Thế thì được… Um… Dạo trước bọn ta đi đến tiệm váy cưới.”
“Eh?”
“Không đùa đâu. Tên đó biến thái vô cùng luôn. Hắn ta còn dắt mình tới phòng khám phụ khoa nữa… Này, cậu còn ổn không thế?”
Tôi vùi mặt vào bãi cát. Thì ra tên anh trai nhà Yokodera bị dở người. Không cần biết trông hắn ta có ngầu lòi như thế nào thì mình vẫn thích cậu em Yokodera chăm chỉ và tốt bụng hơn. Mà xét thấy Quý cô Thật thà đã thực sự theo anh ta tới tiệm váy cưới và phòng khám phụ khoa… Thì cô bạn đã lún sâu quá rồi.
“Ah, tụi ta cũng đi hẹn hò bình thường nữa đó! Ba đứa bọn ta cùng đi tới quán trò chơi điện tử.”
“Ba người? Thế ai là người thứ ba?”
“A-Ah, một kiểu… em gái…”
Gia đình Yokodera đã chấp nhận cô bạn rồi hả… Thế là sau này cô bạn ấy sẽ nhận được những lời chúc phúc trong tiếng chuông ngân vang, rồi tới một cảnh hôn thường thấy trong truyện tranh, có được cái kết có hậu của cuộc đời.
“Bằng cách nào… thì…” Tôi ngẩng đầu nhìn trời khi nước biển đập vào cẳng chân.
Dù nước biển vẫn xanh và trời cao vẫn xanh trong, ấy thế mà Quý cô Thật thà lại ở xa quá. Trong thế giới chỉ toàn những màu xanh ấy, tôi là người duy nhất bị bỏ lại nơi mặt đất. Khách quan mà nói, Quý cô Thật thà và tôi đã ở hai thế giới cách biệt rồi; tôi đã thua thảm, thua hoàn toàn, thua mà không có chỗ nào để phản biện lại.
“Morii à, cậu nóng lòng muốn nghe như vậy thì lúc này đừng có ngó lơ mình đó. Morii. Morii à? Trông cậu xanh xao như nhành liễu thế…”
Quý cô Thật thà đang nói gì đó mà tôi không nghe được. Cơ thể tôi không phản ứng rồi. Tay chân cảm giác như bị xiềng sắt kéo xuống đất. Rồi một cơn sóng lớn ập đến, làm rung chuyển người tôi, rung chuyển tầm nhìn của tôi, rung chuyển nốt thế giới của tôi.
Cơn sóng lớn ập lấy người tôi hoàn toàn, rồi nước mặn tràn vào mắt, mũi, miệng. Vùng vẫy tìm dưỡng khí, tôi chìm xuống sâu hơn.
“Morii! Khôooong!”
Tôi nghe thấy một tiếng hét thất thanh từ xa, rồi bất tỉnh.
*
Vậy ra đó là một cơn cảm lạnh. Bệnh tình đã chuyển xấu trước khi tôi kịp để ý, và nhanh chóng chuyển biến tệ hơn ngay lúc tôi xuống nước. Lúc tỉnh lại, tôi đã được đưa đến một căn nhà ở ven biển và được chẩn đoán như vậy. Tôi được bảo phải nằm yên một lúc. Chúng tôi đã phải tạm biệt bãi biển, quyết định ở lại nhà nghỉ. Sự kiện này làm bao nhiêu hào hứng cho chuyến nghỉ mát Okinawa biến mất ngay tức thì, hoá thành một loại kỳ nghỉ chăm sóc sức khoẻ. Tôi thoang thoảng ngửi thấy mùi sóng biển từ bên trong khách sản rẻ tiền. Phòng chúng tôi ở góc phía Đông tầng 3, hoàn hảo với nhóm 3 người chúng tôi.
“Cậu làm mình sợ quá đấy.”
“Đã ổn hơn chưa?”
“Mình ổn rồi…”
Tôi nằm nghiêng một bên trên giường. Sau một khoảng lặng ngắn, Quý cô Thật thà với Moriya bảo họ phải lo cho bữa tối theo một kiểu nào đó.
“…Hai cậu không cần lo cho tớ đâu.”
Dù tôi đã nói vậy mà hai người kia vẫn có vẻ ngần ngại, chỉ rời đi khi tôi ra hiệu đẩy họ ra ngoài. Lúc nghe thấy tiếng cửa đóng, tôi cuối cùng có thể thở dài một tiếng rồi.
“Thảm hại thay… đúng…” Tôi thấy mình thật thảm hại.
Rốt cuộc thì tôi đáng lẽ không nên tới Okinawa mới phải. Quý cô Thật thà hẳn cũng cảm thấy như vậy. Cậu em trai út hay anh trai lớn hay anh giữa nhà Yokodera đáng lý đã thế chỗ tôi từ đầu rồi. Tất cả là lỗi của hắn.
“Uuuu…” Tôi úp mặt vào gối, chân đá tay đấm vào mặt giường.
Nhận ra điều này chỉ làm tôi thấy chán nản hơn thôi. Tôi cực kỳ ghen tị với tên Yokodera đã kéo Quý cô Thật thà đi tới thế giới xa xăm đó. Lúc Quý cô Thật thà với Moriya trở lại thì tôi đã tiến vào vùng đất của những giấc mơ rồi.
“Hử…?”
Lúc Morii tôi ngẩng đầu dậy, tôi thấy ánh sáng trong suốt chiếu từ khe hở của tấm rèm. Tôi xoay người rồi nhìn về phía chiếc đồng hồ ở bên cạnh gối. Tôi hẳn đã ngủ được một lúc. Bụng tôi bắt đầu kêu rồi.
“Không ổn. Mình còn chưa kịp tẩy trang rồi thay quần áo gì nữa… được rồi…”
Tôi hẳn đã ngủ trên giường trong tư thế kỳ quặc gì đó nãy giờ, nên cơ bắp đang đau nhức đây. Không, không phải thế. Là vì Moriya đang nằm ở bên phải giường, bám vào tôi bằng một kiểu kỳ quái gì đó.
“B-Bắp tay của Morii… Dậy nào… Dậy nào, oriya…!”
“Đêm nay ta sẽ làm Đêm Thứ Bảy tới sáng…”
“Đồ ngốc Moriya!” Ngay lúc tôi tưởng mình đã đủ khó…
“Moriya thực sự có tưởng ngủ xấu lắm nhỉ?” Một giọng nói phát ra từ phía đối diện chiếc giường.
“Không phải xấu hay gì… Do tướng ngủ của cậu quá hoàn hảo thôi…”
“…Đ-Đúng rồi đấy. Ta biết mình phải ngủ trong tư thế nghiêm túc mà có khi nào cậu đã nhìn thấy rồi không?”
“Có phải tiếng Anh không thế?”
Hai người chúng tôi bật cười. Quý cô Thật thà vẫn đang chống tay lên cằm, hai mắt nhắm lại.
“Ít ra cậu có vẻ đã thức dậy ổn mà,” Tôi bình luận.
“Mình chỉ không thể ngủ được nhiều thôi,” Cô bạn nói trong khi lắc đầu.
Cô gái ấy nắm chặt chiếc điện thoại thông minh lặng im áp vào trước ngực.
“Có phải cậu thấy cô đơn không?”
“Ta bắt đầu cảm thấy như con thỏ cô độc rồi đó. N-Nhưng mà dù gì chuyến này cũng vui mà!”
“…Thế thì tốt rồi.”
Quý cô Thật thà là một cô gái tốt. Cô bạn ấy chỉ nể mặt tôi thôi.
“Mà quan trọng hơn này, còn cậu thì sao? Đã thấy khoẻ hơn chưa?”
“Yup, khoẻ hẳn rồi. Xin lỗi vì đã phá hỏng mọi chuyện.”
“Nói gì thế?! Ngày mai đi… À thì, đoán chắc là hôm nay rồi… Chúng ta còn cả ngày hôm nay nữa mà. Còn nhiều thời gian như vậy, chúng ta có thể chơi đùa như đám mèo hoang trong tuổi ăn tuổi lớn-”
“Mình không có ý này. Tụi mình xin lỗi vì chuyến đi du lịch của lớp hôm đó.”
“……”
“Chúng mình thực sự không có ý xấu. Xin lỗi.” Tôi thì thầm, giọng rất khẽ.
Xin lỗi có thể đã quá muộn. Sợ nghe thấy phản ứng của Quý cô Thật thà, tôi chợt thấy mình đang ôm chặt chiếc khăn tắm ở bên cạnh.
“…Không chỉ có vậy đúng không?” Sau một chốc lặng yên, cô bạn nói tiếp. “Cuối cùng thì các cô chỉ đang tỏ ra thân thiện đúng không? Ta biết mà. Ta biết các cậu hay có ý tốt nhưng cách thực hiện lại sai lầm.”
“C-Cảm giác như cậu đang trêu chúng mình ấy.”
“Là vậy đó.”
Mất một lúc tôi mới nhận ra Quý cô Thật thà đang cười phá lên.
“Ổn rồi. Lúc đó ta còn yếu đuối. Ta đã vượt qua rồi, mà… các cậu vẫn còn thấy áy náy trong lòng sao?” Quý cô Thật thà cười như thể đó là một chuyện buồn cười.
Đúng như tôi nhớ, đó là nụ cười dễ thương nhất trong số tất cả người tô từng gặp. Ký ức buồn đau trong lòng tôi bỗng vỡ tan thành từng mảnh rồi tan theo dòng nước. Cảm giác như thời gian chúng ta đã bỏ lỡ nay chầm chậm mà dần dần quay trở lại.
“Bên này cũng vậy. Ta xin lỗi.”
Lời Quý cô Thật thà làm tôi ngạc nhiên.
“K-Không có chuyện gì cần xin lỗi cả đâu!”
“Không phải, ta giữ im lặng về chuyện chuyển trường. Ta đã nói dối… rất nhiều chuyện…”
“Nói dối…?”
“Nhưng giờ ta sẽ tìm cách để nó không còn là lời nói khoác nữa. Lúc trở lại, ta sẽ gắng hết sức… Để trở thành số hai.”
“Không hiểu lắm, mà nghe như kiểu cậu đã từ bỏ trước khi bắt đầu rồi ấy.”
“K-Không đúng!” Quý cô Thật thà nắm chặt tay đầy quyết tâm. “Được rồi, ngay bây giờ ta sẽ gắng hết sức!”
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mà có vẻ tâm trạng Quý cô Thật thà đã cải thiện. Cô bạn xuống giường rồi đưa điện thoại vào phòng tắm. Một lát sau…
‘-Nhà ngươi tự kiểm điểm về những chuyện đã làm chưa?’
…Tôi nghe thấy tiếng cô bạn qua khe hở trên cửa.
‘Nói cái gì thế? Ta đang hỏi nhà ngươi tự kiểm điểm như đám khỉ no bụng nằm lăn kềnh ra đất chưa đấy! Nếu ngươi bày tỏ lòng thành thì ta sẽ suy nghĩ lại nha!’
Giọng Quý cô Thật thà đang rung động. Hẳn cô bạn đang nói chuyện với Yokodera ngầu nhất vũ trụ. Không biết cô ấy đang nói những chuyện gì với cậu bạn trai kia nhỉ. Về buổi hẹn hò lần sau? Hay về những từ ngữ ân ái? Lúc tôi tới gần rồi dỏng tai nghe vào, tôi nghe thấy rõ ràng hơn.
‘Làm gì có chuyện đó! Bọn ta giảng hoà và trở lại như trước kia rồi! Xin cảm ơn cậu rất là nhiều nhé!’
Cô bạn đang kể về chúng tôi. Dù chỉ là một chuyện giản đơn đến vậy, tôi cảm thấy hạnh phúc trào dâng. Đến Okinawa hẳn đã có một chút giá trị rồi. Cùng lúc đó, tôi quyết định lần tới gặp mặt sẽ cảm tạ Yokodera cho đàng hoàng.
‘Ehehehe… Đồ bơi… Hoàng tử… Quan hệ-’
Tôi chỉ nghe được vài đoạn ngắt quãng trong cuộc hội thoại đó. Chỉ cần tới vậy tôi đã biết nó không phải thứ dành cho tai tôi rồi. Đó là những ngôn từ mặn nồng của đôi lứa yêu nhau. Tôi nhắm mắt rồi giả đò ngủ trong suốt phần còn lại của cuộc điện thoại. Quý cô Thật thà quả thực đang sống ở một thế giới khác rồi. Cô ấy trở nên đẹp hơn lần trước mình gặp mặt. Vậy nếu tìm thấy người yêu thì sẽ xảy ra những điều này sao?
Tôi ghen tị quá. Tôi lật người trên giường. Liệu có một mùa nào đó mà tôi sẽ được trải nghiệm điều này không? Một ngày tôi được như Quý cô Thật thà ấy.
“Ehehe…” Tôi thử bắt chước điệu cười của Quý cô Thật thà.
Dù không được dễ thương như trên, nhưng tôi phải bắt đầu ở một chỗ nào đó. Hôm nay là điểm bắt đầu, hôm nay là điểm kích thích. Từng bước một, rồi tới một ngày tôi sẽ bắt kịp. Hình bóng mờ ảo về người đàn ông lý tưởng của tôi trôi nổi trong tâm trí.
“-Mình muốn có bạn trai,” Tôi lẩm bẩm, nửa mơ nửa tỉnh.
Một khu phổ nhỏ ở quận Shibuya, Tokyo. Một quận ở tỉnh Osaka, Nhật Bản. Nằm ở trung tâm thành phố Sapporo thuộc tỉnh Hokkaido, Nhật Bản. Nằm ở Nagoya, Nhật Bản. Hướng ngoại là ‘Yagai’, nên có tên Moriya