Hoan Nghênh Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

(Đang ra)

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

Honobonoru500

Hãy tìm kiếm một chốn bình yên để xoay chuyển số phận này nào!

62 11246

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

2 7

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

(Đang ra)

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

Yoshiyuki Tomino

Biên dịch bởi Bucky Nguyen

1 5

Ending Maker

(Đang ra)

Ending Maker

Chwiryong

Hành trình của những người chơi kỳ cựu bắt đầu với mục tiêu là một kết cục tốt đẹp và hoàn hảo.

90 9681

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

29 102

Trường Trung Học Lý Quang - Chương 83

Giữa trưa tan học, Ngân Tô đi tới nhà ăn dùng bữa.

Trong phòng ăn, mấy học sinh vẫn như thường lệ ngồi chung bàn, cười nói vui vẻ, nhưng họ đang nói gì thì cô không rõ.

Khi các người chơi lần lượt đến ăn, Ngân Tô vẫn ngồi yên tại chỗ, chờ mọi người ăn xong để cùng tìm manh mối. Thế nhưng, dù tất cả đã rời đi, cô vẫn chưa rời khỏi nhà ăn.

Có người bắt đầu thấy kỳ lạ, không hiểu vì sao hôm nay cô lại ở lại lâu như vậy.

Nhưng họ đều bận rộn đi tìm nhân viên y tế trường học và truy lùng NPC cần đào thải, không ai có thời gian đi truy hỏi Ngân Tô vì sao còn ngồi đó. Mà dù có hỏi, cô cũng sẽ không trả lời.

Khi Ngân Tô rời khỏi nhà ăn thì giờ nghỉ trưa cũng gần kết thúc. Trước khi vào lớp, cô đến gặp giáo viên chủ nhiệm để lấy phiếu điểm. Lúc này, trong danh sách chỗ ngồi chỉ còn 20 vị trí.

NPC ban đầu có 16 người, sau cái chết của lớp trưởng thì còn 15. Sáng nay, nhóm Lương Thiên Dậu lại đào thải thêm 4 người, chỉ còn 11 học sinh NPC.

Trong khi đó, đội người chơi đã mất Kim Lộ và Viên Mộng, hiện chỉ còn 12 người.

Tổng cộng, cả người chơi và NPC chỉ còn lại 23 người.

Lần này vẫn sẽ có 3 học sinh bị đào thải.

Rõ ràng, phiếu điểm được công bố trước, những người đã chết sẽ bị loại khỏi bảng xếp hạng, sau đó mới chọn ra 3 học sinh còn sống để đào thải.

Ngân Tô nhìn qua bảng điểm.

Ba người xếp cuối đều là người chơi: Lưu Thắng Lợi, Hồng Bằng và Vạn Trạch Vũ.

Ngân Tô: “…”

Xem ra mong muốn có một người đồng loại để yên ổn học hành là điều không thể.

Khi người chơi mất đi chỗ ngồi, họ hoàn toàn không còn khả năng phản kháng trước NPC. Ngân Tô cũng không biết liệu Lưu Thắng Lợi, người chơi dày dạn kinh nghiệm, có còn át chủ bài nào bảo vệ bản thân không.

Nhưng nghĩ lại lần trước, cũng có người chơi rất mạnh bị đào thải, vậy mà vẫn không thể chống lại được NPC.

Lần này, thành tích của Ngân Tô chỉ tăng ba bậc, hiện xếp thứ 12.

Giáo viên chủ nhiệm dù không muốn để cô chính thức làm lớp trưởng, nhưng… ông ta còn cách nào khác sao?

Ngân Tô chính thức trở thành lớp trưởng lớp 4044. Tâm trạng vui vẻ, cô cầm phiếu điểm trở lại lớp, chuẩn bị công bố bảng xếp hạng lần này.

Như thường lệ, cô cẩn thận thông báo chính xác vị trí chỗ ngồi của từng người chơi, giúp họ phòng ngừa nguy cơ “chọn sai bàn học”.

“Các bạn không cảm ơn tôi sao?” Ngân Tô tuyên bố xong danh sách, dừng lại hỏi.

Người chơi: “…”

Họ vẫn hơi e dè Ngân Tô, ngập ngừng: “Cảm… ơn?”

“Cảm ơn.” Cũng có vài người thật tâm nói lời cảm tạ, như Tống A Manh và Tại Uẩn.

Ngân Tô nhận được sự biết ơn, cảm thấy yên tâm thoải mái. Sau đó, cô tiếp tục công bố vị trí chỗ ngồi của các NPC. Dưới ánh mắt oán hận và độc địa của đám NPC, cô điểm danh bốn người: “Bạn học số 2, 4, 5, 9, giáo viên chủ nhiệm gọi các bạn đến gặp mặt.”

Bị ép đổi chỗ, bốn NPC bốc hỏa: “…”

Aaaa! Ghê tởm!

Bọn họ rất muốn dùng ánh mắt giết chết Ngân Tô để báo thù, nhưng cô hoàn toàn không quan tâm, mặc kệ họ muốn nhìn thế nào thì nhìn.

Bị khuất phục, nhưng khi nghĩ đến việc phải đi gặp giáo viên chủ nhiệm, trong ánh mắt đám NPC cũng hiện lên vài phần e dè.

“Muốn tớ đưa các cậu đi không?” Ngân Tô ngọt ngào hỏi, ra vẻ lớp trưởng tận tâm: “Tớ rất sẵn lòng đưa các cậu đi mà~”

“…”

Bốn NPC miễn cưỡng đứng dậy, thu dọn đồ đạc với một cơn oán khí nặng nề rồi rời khỏi lớp.

Trương Chí Văn nhìn theo bóng lưng họ, do dự một lúc rồi vẫn chạy đến lục bàn học.

Nhưng rất nhanh anh phải thất vọng, bởi vì… không có cuốn sách nào.

“Không có sao?” Tống A Manh bước lại gần, hạ giọng hỏi.

Trương Chí Văn lắc đầu, mặt sa sầm: “Không có.” Trên bàn chỉ có đề thi và một đống sách bài tập, không hề có sách giáo khoa chủ đạo.

Tống A Manh lo lắng: “Vậy bây giờ phải làm sao?”

Trương Chí Văn lặng lẽ nhìn về phía ba người chơi bị đào thải.

Vạn Trạch Vũ không có sách, nhưng Lưu Thắng Lợi và Hồng Bằng thì có.

Tống A Manh nhìn theo ánh mắt của anh, đoán được ý nghĩ: “Chỉ sợ họ sẽ không đưa đâu…”

Khi đối mặt với cái chết, con người rất dễ đánh mất thiện ý, thay vào đó là tuyệt vọng và ác ý.

Trong một trò chơi tử thần, phần lớn phản ứng đều là tiêu cực.

Không ai sẵn lòng chết để người khác sống.

“Anh Lương… ” Lưu Thắng Lợi không ngờ mình lại rơi vào nhóm cuối. Hắn ta hoảng hốt, không còn vẻ ngạo nghễ như trước: “Giờ phải làm sao đây?”

“Trên người còn bao nhiêu đạo cụ?”

“Chỉ còn lại hai cái.” Lưu Thắng Lợi nhớ đến giáo viên Anh ngữ lần trước, kẻ có thực lực khủng khiếp: “Sợ là… cũng chẳng tác dụng gì. Có phải… lần này tôi chết chắc rồi?”

Lương Thiên Dậu im lặng.

Bị đào thải là quy tắc tử vong bắt buộc. Hắn không dám nói dối.

“Tôi sẽ rời khỏi phòng học…” Lưu Thắng Lợi nói “Biết đâu còn một tia cơ hội sống sót.”

Lương Thiên Dậu suy nghĩ một hồi, rồi gọi Còn Duy đến: “Đưa ‘Tấm khiên Dũng Giả’ cho Thắng Lợi.”

Đạo cụ này vốn để Còn Duy, người mới, giữ làm bảo mệnh, nhưng giờ tình huống đã thay đổi, kỹ năng thiên phú của cậu ta cũng chẳng giúp được gì.

“Anh Lương…” Còn Duy do dự.

“Không sao.” Lưu Thắng Lợi nhìn Còn Duy: “Cậu yếu như vậy, nếu không có khiên, cũng khó sống lâu.”

Lương Thiên Dậu nhíu mày, không tán thành quyết định của hắn: “Thắng Lợi…”

So với Còn Duy, đương nhiên hắn muốn giữ mạng Lưu Thắng Lợi hơn. Nhất là sau cái chết của Mã Hâm…

“Anh Lương, không sao đâu, biết đâu tôi vẫn sống tiếp được?” Lưu Thắng Lợi nở nụ cười nhẹ, “Nếu anh ra được ngoài, nhớ chăm sóc người nhà giùm tôi.”

“Anh Thắng Lợi.” Còn Duy cuối cùng vẫn lấy ra tấm khiên nhỏ, đưa cho hắn ta “Anh mạnh hơn em, anh cầm mới xứng đáng.”

“Không cần…”

Lương Thiên Dậu vẫn đề nghị hắn ta nhận lấy. Dù không chắc chống được NPC, chí ít cũng giúp câu giờ để chạy trốn.

Nếu ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, thì mới thật sự tuyệt vọng.

Lương Thiên Dậu tin rằng trong trường học chắc chắn tồn tại đạo cụ có thể khống chế NPC giáo viên, chỉ là họ vẫn chưa tìm ra.

NPC giáo viên không thể là vô địch.

Nếu không thì quá bất công cho người chơi… Nhưng nghĩ lại, giáo viên cũng không chủ động tấn công người chơi. Có vẻ trò chơi đã đặt giới hạn cho họ.

Nhưng liệu suy đoán của hắn có đúng không… hắn cũng không chắc.

“Cái này cũng cầm theo.” Lương Thiên Dậu đưa thêm một đạo cụ: “Có thể ẩn thân 10 phút, rất hữu dụng để chạy trốn.”

“Anh Lương…”

Lương Thiên Dậu ra hiệu đừng nói gì thêm. “Tranh thủ lúc giáo viên chưa đến, mau đi đi.”

Lưu Thắng Lợi ôm lấy Lương Thiên Dậu, thu dọn đồ đạc. Dù không còn chỗ ngồi, nhưng sách vở vẫn còn. Hắn ta quyết định mang theo, nhỡ đâu còn sống thì sao?

Nếu còn sống mà lại chết vì không có sách, thì thật sự chết oan.

Vì một khả năng dù chỉ là 1%, hắn ta cũng phải chuẩn bị.

“Anh Lương, bảo trọng.” Nói xong, hắn ta không quay đầu lại, rời khỏi lớp học.