Hoan Nghênh Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

33 81

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

28 139

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

41 175

Cô bé bán bom

(Đang ra)

Cô bé bán bom

码字G - Mã Tự G

Đương nhiên là tôi rồi!

5 7

Trường Trung Học Lý Quang - Chương 71

Dù sợ hãi, nữ sinh búi tóc cao vẫn lấy hết dũng khí đi theo mọi người tiến vào hội trường. Cô biết phía trước có thể có nguy hiểm, nhưng nếu phải ở lại một mình, cô lại càng sợ hơn.

Khi vào hội trường, bọn họ không gặp trở ngại nào. Nữ sinh búi tóc cũng hòa vào dòng người tiến vào.

Lúc trước bị khóa, ai cũng nghĩ bên trong sẽ có chỗ ngồi, biết đâu còn thấy những ghế màu đỏ đặc trưng. Nhưng khi vào rồi mới phát hiện hội trường trống trơn, không có lấy một cái ghế, tất cả học sinh đều đứng.

Bên trong không có phân lớp, ai tới trước đứng trước, tới sau đứng sau. Phía trước đã đầy người, các người chơi chỉ có thể chen đứng ở phía sau.

Phía trước có một sân khấu, ánh đèn chưa bật, tối đen như mực.

“Đương —— ”

Tiếng chuông lại vang lên.

Tiếng xì xào bàn tán lập tức tắt lịm.

Đèn sân khấu sáng lên, còn lại tất cả ánh sáng đều lần lượt tắt, toàn bộ học sinh chìm vào bóng tối.

Chỉ có người đã từng vào phó bản gặp qua giáo viên chủ nhiệm mới biết: bà ấy bước từ sau sân khấu lên, cất giọng:

“Các em học sinh thân mến, lại đến đại hội động viên thường niên…”

Dù không dùng micro, giọng bà vẫn vang vọng khắp lễ đường một cách quỷ dị.

Lời mở đầu không có gì đặc biệt, vẫn là những lời sáo rỗng.

Ngân Tô thấy xung quanh không có giáo viên nào, mọi người cũng không ai để ý đến học sinh khác làm gì, liền lặng lẽ lùi về sát tường, men theo sân khấu mà di chuyển.

“… Tin rằng các em đã chuẩn bị sẵn sàng để dốc sức trong kỳ thi lớn, hy vọng các em có thể giành được thành tích xuất sắc, mang vinh dự về cho trường…”

“Các em có tự tin không?”

Toàn thể học sinh đồng thanh hô to: “Có!”

Giáo viên chủ nhiệm hài lòng với tinh thần học tập hăng hái của học sinh: “Thấy các em đầy tự tin như vậy, cô rất vui. Được rồi, cô không nói nhiều nữa. Tiếp theo, xin mời đại diện học sinh ưu tú lên phát biểu. Người đầu tiên – Trương Tề Bờ, các em vỗ tay hoan nghênh nào.”

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang dội cả lễ đường.

Giáo viên chủ nhiệm lùi vào vùng tối phía sau ánh đèn, một nam sinh khác từ hậu đài bước lên: “Các bạn học sinh thân mến, tôi là Trương Tề Bờ lớp 4003, rất vinh hạnh được làm đại diện học sinh ưu tú lần này…”

“Anh Lương, không thấy Tô Thiện đâu rồi.”

Hội trường tối om, lại chen chúc học sinh, vốn dĩ Tô Thiện đứng cách họ khá xa. Vừa nãy lúc mọi người vỗ tay, ánh đèn lóe lên khiến Hâm bị chói mắt, quay lại đã không thấy bóng Tô Thiện đâu.

Lương Thiên Dậu nhìn về chỗ lúc nãy Ngân Tô đứng, lại đảo mắt tìm quanh.

Nhưng trong bóng tối lờ mờ, người đông chen chúc, căn bản chẳng thấy được gì.

Ngân Tô thuận lợi tiến vào hậu trường. Những người móc nối của cô đã có mặt, thấy cô tới liền phấn khích vẫy tay: “Bên này, bên này!”

Dù hậu trường khá đông học sinh, ai nấy đều bận bịu chuyện gì đó.

Ngân Tô còn thấy ở một góc tường có mấy cây nhang lớn dựng đứng, kiểu giống như nhang trong miếu.

Coi thu hồi ánh mắt tò mò, hỏi nhóm móc nối: “Hứa Đỉnh Đỉnh đâu?”

“Ở phòng nghỉ sau sân khấu. Nhưng bên trong còn có mấy học sinh khác…” Người móc nối số một có vẻ phiền muộn: “Hứa Đỉnh Đỉnh rất khó dụ ra ngoài, hắn chẳng hứng thú gì với người khác, chúng ta không thể lừa hắn rời khỏi phòng nghỉ.”

Ngân Tô không hiểu họ đang phiền não chuyện gì, thuận miệng nói: “Vậy thì trói chung lại luôn không phải xong sao?”

Mấy người kia lập tức trợn to mắt:

“!!!”

Người móc nối số một: “Ý kiến hay!”

Người thứ hai: “Vẫn là Tô Thiện thông minh! Hì hì, trói hết lại đi!”

Người thứ ba: “Tôi đi tìm cái rương, nhét hết vào trong rương. Chờ lễ tế người hương kết thúc, chúng ta có thể rời đi sớm. Nhân lúc mọi người còn mải xem lễ, ta dọn bọn họ ra ngoài, chuyển đến khu dạy học cũ… Đến lúc đó muốn chơi thế nào thì chơi.”

Tế người hương?

Hương?

Ngân Tô liếc nhìn lại chỗ những cây nhang lớn kia.

Từ “tế người hương” nghe đã chẳng phải chuyện gì hay ho.

Cô không hỏi, vì những chuyện này NPC đều biết sẵn. Nếu người chơi mà hỏi, sẽ bị nghi ngờ, bị đá khỏi nhóm.

Ngân Tô tạm thời chưa muốn mất đi mạng lưới móc nối này, liền giả vờ không nghe thấy, giữ thần sắc bình tĩnh mà gật đầu với người chuẩn bị công cụ gây án: “Đi thôi, đi trói người.”

Người móc nối số ba nhận được xác nhận liền hớn hở đi tìm rương.

Trói mấy học sinh NPC không tốn sức gì. Cùng nhóm móc nối, Ngân Tô nhét hết mấy học sinh ưu tú vào trong rương, kéo tới góc tường giấu đi.

“Tốt rồi, quay lại thôi. Tôi không muốn bỏ lỡ tế người hương đâu!”

“Đúng đúng, mau quay lại!”

“Hành động nhanh!”

Cả nhóm kéo Ngân Tô quay lại lễ đường.

Không khí trong lễ đường đã có chút khác thường. Sân khấu trống không, nhưng tất cả học sinh vẫn đứng yên chờ người kế tiếp phát biểu.

Vừa quay lại, Ngân Tô thấy một học sinh từ trong bóng tối chạy lên, ghé vào tai giáo viên chủ nhiệm nói gì đó.

Giáo viên nhanh chóng bước ra dưới ánh đèn: “Phần phát biểu của đại diện học sinh ưu tú đến đây kết thúc, tiếp theo là nghi thức tế hương năm nay…”

Hiển nhiên mọi người không mấy hứng thú với phát biểu, nghe đến “tế hương”, ai nấy đều trở nên kích động.

Giáo viên chủ nhiệm nói “tế hương”, còn học sinh lại gọi là “tế người hương”. Rõ ràng là cùng một sự kiện.

Đèn trên đỉnh đầu bắt đầu chớp nháy, vài luồng sáng đảo quanh, như đang chọn người.

“Chúng ta hãy cùng xem, năm nay những bạn học may mắn nào sẽ được chọn…”

Chùm sáng dừng lại. Những học sinh bị ánh sáng bao trùm lập tức bị cô lập.

Ngay bên cạnh Ngân Tô cũng có một học sinh bị chọn. Là một nam sinh gầy gò, chỉ mặc áo trong, không khoác đồng phục.

“Không… Không…” Nam sinh lùi lại, nhưng phía sau toàn là học sinh, chắn hết đường lui.

Trong bóng tối, những chùm sáng khóa lấy học sinh bị chọn. Bạn bè xung quanh lập thành vòng tròn kín, không ai có thể trốn thoát. Ai nấy đều hoảng sợ, tuyệt vọng.

Trong số đó, có cả nữ sinh tóc búi cao – người chơi bị chọn.

“Cứu… Cứu tôi với!” Nữ sinh tóc búi cao hoảng hốt kêu cứu với những người đứng ngoài vòng ánh sáng. “Tôi không muốn chết…”

Cô thật sự không muốn chết.

Nhưng không ai đáp lời.

Ngay cả Lương Thiên Dậu và nhóm của hắn cũng chỉ lạnh lùng nhìn.

Tống A Manh thì quay mặt đi, không dám nhìn. Cô nghĩ, nếu một ngày mình rơi vào hoàn cảnh ấy, liệu có ai cứu mình không…

Nhưng nghĩ lại – đây mới là chuyện thường tình.

Dù tất cả đều là người chơi mới, còn giữ lòng tốt, chưa từng trải qua sự tàn khốc của trò chơi… thì sớm muộn cũng bị những cái bẫy sinh tồn buộc phải phản bội lẫn nhau.

“Cứu… Xin cứu tôi! Lớp trưởng! Làm ơn!”

Trong cơn hoảng loạn, ánh mắt của nữ sinh tóc búi cao bắt gặp Ngân Tô – người đứng ngay gần ánh đèn. Khoảng cách đủ gần để thấy rõ nét mặt.

“Xin lỗi, tôi không cứu được.” Ngân Tô không tránh né ánh mắt cầu xin kia, chỉ bình thản đáp lại:

“Đừng sợ. Dù sao cũng đều sẽ chết. Chỉ là sớm hay muộn thôi.”