Ngân Tô giọng điệu quá bình tĩnh, chẳng có chút dáng vẻ sợ hãi nào.
Nữ sinh cảm thấy có gì đó không đúng, vô thức đưa tay sờ mặt mình. Sờ đến mấy chỗ lồi lõm, cô ta nghiêng đầu lộ ra một biểu cảm càng thêm quỷ dị, kéo dài giọng hỏi:
“Cô không sợ sao?”
“Tôi cực kỳ sợ.” Ngân Tô cũng kéo dài giọng, bắt chước cách nói chuyện của cô ta, nhưng nghe qua thì rõ ràng chỉ là qua loa lấy lệ. “Cô tìm tôi có việc gì?”
Nữ sinh: “…”
Không giống chút nào người đang sợ hãi.
Nữ sinh dường như không hiểu vì sao Ngân Tô lại bình tĩnh như vậy. Cô ta trừng mắt nhìn Ngân Tô, tròng mắt rơi khỏi hốc mắt, nửa bên đầu lõm xuống, máu rỉ ra từng dòng.
Ngân Tô nhíu mày, không kiên nhẫn: “Giữa đêm khuya cô tới biểu diễn tiết mục âm phủ à? Không có chuyện gì thì tôi đóng cửa.”
“…”
Thấy Ngân Tô sắp đóng cửa thật, nữ sinh không cam lòng dừng lại, giọng âm u phun ra hai chữ:
“Tra ngủ.”
Ngân Tô lại đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, ánh mắt lạnh băng đầy chán ghét:
“Chính cô còn ăn mặc không chỉnh tề, lại đòi đi tra ngủ? Ai dám để cô vào?”
Nữ sinh: “…”
Không phải là vì muốn dọa ngươi nên mới thành thế này sao?!
Cô ta oán độc nhưng vẫn tham lam nhìn Ngân Tô, cuối cùng vẫn đành phải thu lại bộ dạng dọa người kia, biến trở lại thành dáng vẻ một nữ sinh xinh đẹp, sạch sẽ.
Bây giờ ngoại trừ sắc mặt hơi tái, trông cô ta không khác gì người sống. Trên mặt còn nở nụ cười khẽ:
“Giờ tôi có thể vào tra ngủ rồi chứ?”
“Cô muốn vào thật?” Ngân Tô nhướn mày. Nhìn thái độ ấy, nếu không có sự cho phép thì chắc chắn cô ta không vào được.
“Tra ngủ là công việc của tôi." Nữ sinh không còn giấu giếm ánh mắt tham lam: “Bạn học, mong cô phối hợp.”
“Nếu tôi không phối hợp thì sao?”
Nữ sinh kéo ra một nụ cười kỳ dị:
“Thì tối nay tôi lại đến tìm cô.”
Ngân Tô hơi cau mày, giọng chuyển nhẹ:
“Cô nhất định phải vào sao?”
“…” Câu này… sao nghe có gì đó là lạ? Nữ sinh đè nén cảm giác kỳ quặc trong lòng, đáp: “Đương nhiên, tôi phải tra ngủ.”
Ngân Tô gật đầu, mở cửa ra, hào phóng mời:
“Vào đi, phòng 4025 chào đón cô.”
Co ro trong chăn từ nãy đến giờ, Tống A Manh suýt bật dậy hét lên:
Cô ấy cho nó vào rồi!!
Ngân Tô mở cửa, nữ sinh thoáng do dự, cuối cùng vẫn bước vào.
Tống A Manh nín thở cuộn tròn trong chăn, giả vờ mình không tồn tại.
Nữ sinh vừa vào liền đảo mắt nhìn quanh ký túc xá, giống như phát hiện điều gì đó thú vị:
“Sao ký túc xá các người chỉ có hai người? Còn hai người nữa đâu? Không về ngủ à? Không giống học sinh ngoan.”
Giáo viên quản lý ký túc từng nói sẽ báo cáo nếu thiếu người, nhưng không nhắc đến việc phải thông báo cho… thứ không phải người.
“Cô thử đếm lại xem.” Ngân Tô từ phía sau đóng cửa, bình thản nói, “Không phải đang có ba người sao?”
Nữ sinh nhìn lại. Chỉ có một giường có người nằm, một người đang đứng trước mặt mình, còn người thứ ba đâu?
“Còn ai? Dù tính thêm tôi, vẫn chỉ có ba người—”
Chưa nói hết câu, vai đã bị ai đó khoác lấy. Cô ta bị kéo sâu vào phòng, giọng nói ôn hòa vang lên bên tai:
“Cô chẳng phải đã vào rồi sao? Vào là thành một phần của ký túc xá rồi. Tôi còn chuẩn bị cả giường cho cô.”
Nữ sinh: “???”
“Không—”
Không đợi cô ta nói hết, Ngân Tô đã ấn cô ta lên giường, giữ chặt vai cô ta, giọng dạy dỗ như đang nói chuyện với một đứa trẻ không nghe lời:
“Tôi vừa mới hỏi cô, là chính miệng cô bảo muốn vào. Giờ sao lại chối?”
Giọng nói ấy nghe thì dịu dàng, nhưng rơi vào tai nữ sinh lại rùng rợn như ác mộng. Cả người cô ta nổi hết da gà.
Aaa!! Rốt cuộc ai mới là thứ đáng sợ ở đây vậy?!
Nữ sinh cảm thấy mình bị chơi đùa, bị khinh thường. Tức giận bùng lên, khí lạnh và sát ý trào ra toàn thân.
Ngân Tô nhìn cô ta, chỉ thở dài một tiếng bất đắc dĩ:
“Thật chẳng ngoan chút nào.”
Nữ sinh giận dữ vặn vẹo mặt mũi, gào lên:
“Đi chết!!”
Ngân Tô túm tóc cô ta, xoay tay cô ta ra sau lưng, lại đè xuống giường.
“A ——”
Từ phía ký túc xá nam bên kia bỗng vang lên một tiếng hét thảm.
Ngân Tô liếc ra ngoài cửa sổ.
Một tiếng hét rồi không còn động tĩnh nào nữa.
Cô thu ánh mắt lại, nhìn nữ sinh bị mình đè lên giường, cười hỏi:
“Cô không định hét lên như vậy chứ?”
Nữ sinh: “…”
Mười phút sau.
Nữ sinh nước mắt nước mũi đầy mặt, co rúm người trên giường như học sinh bị bắt nạt, run lẩy bẩy không dám hé răng.
Cô ta không rõ trong ký túc xá này từ khi nào lại xuất hiện một người mạnh khủng khiếp như vậy. Ở trước mặt cô, mình chẳng khác nào tượng đất — muốn bóp thế nào thì bóp.
So với ác quỷ, cô còn đáng sợ hơn.
Ác quỷ mỉm cười, hỏi cô ta:
“Cô chết như thế nào?”
Nữ sinh chưa kịp định thần:
“A?”
“Chứ cô không cảm thấy mình vẫn còn sống đấy chứ?” Ngân Tô nhướng mày: “Có hai hình thái cơ mà, hình thái nào nhìn như người sống?”
“…”
Nữ sinh cũng cảm thấy mình không giống người sống, nhưng không ngờ sẽ bị hỏi thẳng như vậy.
Cô ta lúng túng:
“Nhảy lầu…”
“Tại sao?”
“…” Đào sâu nỗi đau người khác có cần thiết vậy không? Nhưng trước uy thế của Ngân Tô, nữ sinh vẫn đành trả lời thành thật:
“Thi quá kém…”
“Thi kém liền nhảy lầu?”
Nữ sinh như nhớ lại chuyện xưa, cả người lập tức ỉu xìu:
“Thành tích là tất cả…”
Ngân Tô giúp cô ta suy nghĩ:
“Vậy sao không đẩy đứa khác nhảy, để nâng điểm mình lên? Dù gì chết người khác vẫn hơn chết mình mà?”
Nữ sinh: “???”
“Thôi được rồi, chết cũng chết rồi.” Ngân Tô thở dài, rồi giao cho cô ta một công việc mới:
“Từ nay an toàn ký túc xá giao cho cô. Nếu có thứ gì không mời mà đến, trà trộn vào…”
Cô cười nhạt, đưa ánh mắt mang theo ẩn ý sâu xa.
Nữ sinh: “…”
Uy hiếp! Uy hiếp trắng trợn!!
“À, nhà vệ sinh còn có một ‘vị khách không mời’ nữa, tối nay cô đi kiểm tra. Tôi không phải không tiếp khách, cô xem, cô đến quang minh chính đại, tôi liền mời vào, tiếp đón tử tế. Còn lén lút… thật là không lễ phép!”
Nữ sinh: “…”
Cảm ơn cô đã tiếp đón tử tế nhé!! Tôi chỉ đến tra ngủ thôi mà!!
Sau khi giao việc xong, Ngân Tô leo lại lên giường.
Tống A Manh nãy giờ im thin thít, cũng không dám ngủ. Trong phòng có một con quái vật mà…
“Cô ấy không dám làm gì đâu, ngủ đi.”
Ngân Tô dường như biết rõ Tống A Manh chưa ngủ, lạnh nhạt lên tiếng trấn an.
Tống A Manh: “…”
Cái này ai ngủ nổi chứ?!