“Ừ, có lẽ sẽ thành như vậy nhỉ.”
Một số giáo viên tỏ ra thiên vị, ưu ái riêng với học sinh, và kêu ca đủ thứ về chuyện này chuyện kia.
Nụ cười của Togawa-san gột rửa linh hồn tôi, khiến câu trả lời nổi lên trong đầu. Trong khi tôi cố gắng tỏ ra yếu ớt với nụ cười gượng gạo, ánh mắt Togawa-san đã lấp lánh. Thật sự—lấp lánh hết mức.
Tôi tự hỏi: loài người có thể tỏa sáng như thế sao? Rồi chợt nhớ mình đã từng nghi ngờ điều đó. Ánh sáng ấy như phản chiếu trên mặt biển trong ngày nắng đẹp, đốt cháy trong mắt tôi.
“Oa…ha, ha…”
Mái đầu của Togawa-san rũ xuống như không thể cầm được cảm xúc. Gương mặt Togawa‑san không còn giữ nổi vẻ nghiêm nghị; em ấy cười một cách tự nhiên. Thân hình bỗng trở nên trẻ hơn so với tuổi thật, và tôi kinh ngạc trước sự biến đổi ấy. Liệu đây có phải con người thật của em ấy chăng?
Đúng vậy—đây là khuôn mặt thật của Togawa‑san. Một cô gái càng trẻ con, càng tỏa sáng khi cười.
Ánh sáng ấy khiến tôi choáng ngợp, bởi tôi chưa từng chứng kiến trước đây.
Tôi không thể khẳng định rằng mình hiểu rõ em ấy khi không nắm bắt được hoàn cảnh. Nhưng có một điều rất rõ…
Chiếc găng tay đó, có vẻ… thật sự khiến em ấy bị “kích thích”.
Ngay lập tức , Togawa‑san nhảy lên đầy sung sướng, ném đồ ăn trưa xuốnh—có lẽ là một bọc snack—và nắm chặt tay tôi, kéo tôi đi.
Em ấy lao ra khỏi phòng chuẩn bị giáo án, chạy lên chạy xuống các bậc cầu thang như thể đang nhảy điệu nhảy rộn ràng, rồi chạy dọc hành lang.
Tôi cũng bị cuốn theo tốc độ của em, bởi tôi được em nắm tay.
“Togawa‑san, chờ đã!”
Tôi có rất nhiều điều muốn nói: về bữa trưa, về chuyện không được chạy trong hành lang, về tay đang nắm—nhưng tất cả đều bị bỏ lại phía sau bởi Togawa-san cứ lao đi như thể chơi trò chạy đua, em ấy phát ra nụ cười như hát, hoàn toàn không nghe thấy gì cả.
Chúng tôi cùng nhau chạy khỏi tòa nhà mà thậm chí còn chưa kịp thay giày đi trong trường. Dường như có thể chạy đi mãi, đến tận cùng trái đất. Nhưng khi chạy ra đến sân thể dục, Togawa-san dừng lại bất ngờ như đạp thắng gấp, tôi thở phào nhẹ nhõm và cố gắng ổn định nhịp thở. Lâu rồi tôi mới chạy hết mình như vậy. Trong khi thở hổn hển, Togawa-san lại xoay tròn như đang múa, dần rút ngắn khoảng cách với tôi.
“Togawa-san…”
“Nếu cô dễ thương đến vậy, em nghĩ mình sẽ thích cô giáo luôn mất!”
Giọng em ấy vang to như sợ câu nói đó không đủ lớn để vang khắp phố, khiến tôi suýt… hiểu lầm. Tôi định ngăn lại:
“Đừng nói… những chuyện dễ gây hiểu lầm như vậy chứ…”
“Cô ơi, nhanh lên!”
Như chẳng để ý đến lời nhắc nhở, em ấy vỗ tay thúc giục như đang khen chú chó mang quả bóng tới. Tôi cảm thấy tê tê một chút, nở nụ cười nhẹ rồi từ tốn ném quả bóng mềm. Vì Togawa-san không mang găng, tôi phải thật cẩn thận để không khiến em ấy bị đau.
Togawa‑san dùng cả hai tay đón bóng mềm một cách điêu luyện, rồi nhìn bóng lăn trong lòng bàn tay với vẻ rất phấn khởi. Trong lớp, trước mặt bạn bè, em ấy không hề thể hiện điều đó — nhưng giờ đây, tâm can thật sự của Togawa‑san tràn ngập trong sự tự nhiên đến mức không hề có chút phòng thủ nào, cứ thế dồn hết về phía tôi.
Tôi chợt hoảng loạn, vội vàng phủ nhận những gì mình đang cảm nhận.
Cảm giác thượng đẳng ấy — rốt cuộc tôi đang muốn đạt được nó để làm gì, với ai và bằng cách nào?
“Ngày mai em cũng mang găng tới từ nhà nhé!”
Em ấy tuyên bố như chẳng có gì, nói thẳng kế hoạch ngày mai. Tôi cảm thấy gò má mình hơi ửng đỏ vì nghe thế.
Nhưng mà vui thật. Tôi mừng vì đã mua chiếc găng tay đó.
Togawa-san như muốn hiện toàn bộ niềm vui của mình, nhảy múa rồi ném bóng trả. Đôi mắt theo quả bóng của tôi cũng ánh lên kia—sao mà sáng, đến độ lóa mắt.
Lúc này, chắc tôi đang trở thành một người với khuôn mặt mà không nên để người khác thấy.
Tôi thật lòng nghĩ rằng, thật may mình đã mua nó.
Với sự sôi sục và tràn đầy niềm vui lan tỏa từ cơ thể Togawa‑san, tôi ném lại quả bóng.
Togawa-san như muốn hiện toàn bộ niềm vui của mình, nhảy lên rồi ném bóng trả. Đôi mắt theo quả bóng của tôi cũng ánh lên kia—sao mà sáng, đến độ lóa mắt.
Buổi sáng, sau giờ học đầu tiên, em lại hỏi: “Cô ơi, hôm nay cô có rảnh không?”
Cứ như một thói quen, ngày nào tôi cũng nhận được câu hỏi đó từ Togawa-san.
“Bây… giờ thì chắc là ổn.”
Trước khi tiết học bắt đầu, Togawa-san lại chạy lên bục giảng để “bắt cóc” tôi—là để hỏi kế hoạch buổi trưa. Nếu tôi rảnh, em ấy sẽ rủ chơi đánh bắt bóng; việc này gần như đã trở thành thói quen hằng ngày. Trong cuộc sống của một giáo viên ít vận động, đây có thể xem là cách tốt để giải tỏa một phần. Dù đôi khi cũng có thể gây chút phiền phức
“Vậy hẹn cô ở chỗ cũ như thường lệ nhé.”
Togawa-san nói với giọng pha chút bí mật, như sắp chia sẻ điều gì chỉ dành cho hai người. Tôi nhẹ nhàng gật đầu. Chuyện đó thì tốt, nhưng tôi bỗng điếng người vì cảm giác có nhiều ánh mắt học sinh hướng về này—nhất là nhóm bạn của em ấy. Có cảm giác mấy đứa bạn thân của Togawa-san đang đặc biệt chú đến tôi. Điều đó cũng dễ hiểu: từ lúc nào, cô bạn của mình bỗng dưng thân thiết với cô giáo chủ nhiệm, cùng nhau tận dụng giờ nghỉ trưa. Có lẽ có vài người vừa thấy bối rối vừa có chút “ghen tị” đấy chứ.
Trong khi đó, Togawa-san chẳng thèm bận tâm đến ánh nhìn của ai khác. Em chỉ hướng đôi mắt lên trượng tru quả cảm, tỏa ra niềm vui rạng rỡ. Trên bục giảng, tôi có thể nhìn xuống em ấy — một góc nhìn khá thú vị và mới mẻ.
Togawa-san lập tức trèo lên bục, quay lại nở nụ cười mãn nguyện và đặt tay lên đầu tôi.
“Hehe—”
“Cô nhóc, đừng làm vậy với cô giáo,” tôi gằn giọng bắt lấy cổ tay em, ấy, nhưng nhìn em hồn nhiên chạy đi khiến tôi lại thấy dễ thương—đến nỗi tôi phải nhấp nhổm lắc đầu để xua đi cảm giác ấy.
Togawa-san thật đáng yêu. Từng cử chỉ, từng động tác đều trong trẻo như vừa mới hé.
Kể từ hôm đó, trong mắt tôi, em ấy bắt đầu “lấp lánh”—giống như em thật sự phát sáng? Hay do chỉ có tôi cảm thấy như thế nhỉ? Tôi không rõ nữa.
Nhưng chỉ thấy “lấp lánh” với một học sinh—liệu có ổn không?
Vì tôi là… giáo viên mà.
Sang giờ ra chơi, Togawa-san lao vào phòng giáo cụ, nhận lại chiếc găng từ tôi.
Tôi hỏi: “Em nghĩ việc không chơi với bạn bè có ổn không?”
Chiếc găng ấy đã cũ kỹ, phai màu và xước xát, có lẽ lâu lắm rồi chẳng được lau chùi.
Em ấy nghiêng đầu rồi trả lời rất thẳng thắn:
“Em chỉ thích… cô thôi.”
Là một giáo viên, nếu Togawa-san bị cô lập trong lớp thì đúng là tôi cần xem xét lại.
Nhưng…
Togawa-san trả lời thật lòng, không chút chần chừ hay khách sáo, bằng một sự thật thẳng thắn làm người nghe là tôi vừa vui, lại vừa bất ngờ.
Có thể nói, cảm xúc đó sắc như dao — không phải là không khiến tôi cảm thấy ấm lòng.
Nhưng, mà… bấy nhiêu cũng đủ nặng nề.
Và tôi cũng có thể cảm nhận điều đó, mỗi lúc một rõ.
“Thế nếu em thấy vui, thì… cũng được.”
Tôi né tránh, không dám đối mặt thật, nhưng rồi em ấy lại với tay ra:
“Đi thôi, sensei.”
“Ừm…”
Tôi gật đầu, mặc dù hơi bối rối, nhưng không thể nào từ chối khi bàn tay ấy đã đặt vào tay mình.
Việc chơi bắt bóng thật sự giúp thắt chặt mối liên kết giữa học sinh và giáo viên — điều mà ai cũng nhìn nhận là tích cực. Tuy nhiên, vấn đề ở đây là… Togawa-san một cách "hiển nhiên” nắm tay tôi, đây là một việc không nên.Nhưm ấy có lẽ đã mặc định rằng như vậy là bình thường rồi.
Khi chúng tôi sải bước qua hành lang, tôi cảm thấy mồ hôi lạnh cứ rịn ra, nhưng vẫn cố giữ nụ cười gượng gạo trên môi. Dù vậy, chẳng có ai nói gì, nên chúng tôi vẫn đến sân.
Em ấy bước dài, bước thật tự nhiên, và tất cả đều khiến tôi cảm thấy an lòng.
Nhìn em ấy, tôi như phát hiện ra một điều gì đó—phải chăng trong những quả bóng tung đi và chạm đất, tôi sẽ nắm bắt được câu trả lời?
Tôi quyết tâm phải bắt thật tốt để nếu một ngày… có “câu trả lời”, tôi sẽ nắm trọn quả bóng ấy.