Hitotsu yane no shita, nakani no konyakusha to koi o shita.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 324

Vol 1 - Chương 2: Chuyến đi chơi chỉ có hai chúng ta. (Phần 1)

Buổi sáng chủ nhật, sau ngày Shiho chuyển đến.

Chúng tôi thức dậy, ăn sáng và chuẩn bị ra ngoài.

“Shiho-san, chị chuẩn bị thế nào rồi?”

“Chờ chút nhé. Xin lỗi vì đã để em đợi.”

Đứng trước cửa phòng Shiho, tôi cất câu hỏi thì nhận lại lời đáp lại vội vã từ bên trong.

Nghe thấy tiếng đồ vật rơi lách cách, có vẻ như chị ấy đang cuống cuồng làm gì đó.

“Không ngờ chính chị là người rủ mà giờ lại ngủ quên mất.”

“Với Shiho-san thì hiếm khi có chuyện như vậy mà nên em cũng cảm thấy hơi bất ngờ.”

“Ưm… mặc dù khá tức nhưng đây là do chị tự gây ra nên cũng chẳng cãi được.”

Dù bình thường thì tôi dậy khá sớm, nhưng đây là ngày đầu tiên của cuộc hành trình mới nên cũng chẳng sao cả.

À mà thực ra tối qua tôi cũng hồi hộp quá nên ngủ cũng không được ngon lắm.

“Em sẽ đợi ở phòng khách tiện thể cho Chikuwa ăn luôn.”

“Cảm ơn em, nhưng tầm mười lăm phút nữa là xong rồi.”

“Không cần quá vội đâu, cứ thong thả thôi ạ.”

Nói xong tôi rời khỏi đó và tiến tới phòng khách.

“Chikuwa ới, về phòng khách ăn cơm thôi nào.”

Vì Chikuwa đã ngủ lúc chúng tôi ăn sáng, nên giờ tôi vẫn chưa cho bé ấy ăn.

Từ lúc gọi Chikuwa thì bé cứ cuốn lấy chân tôi, có lẽ là đói quá nên không chịu được nữa rồi, bé nó cứ kêu “nyan nyan” rồi chạy vội xuống cầu thang, tôi cũng theo sau rồi trở lại phòng khách.

Mấy bé mèo không học được nhiều từ lắm, nhưng chúng lại nhớ từ “Cơm” một cách khá kỳ lạ.

Thôi bỏ qua chuyện đó đi, tại sao tôi lại ra ngoài sớm thế này á?

Đó là vì tối hôm qua, sau khi dọn dẹp nhà cửa — 

Sau khi tắm và ăn tối xong lúc tôi đang nằm lười trên sofa thì…

“Nè Minoru-kun, chị có chuyện muốn hỏi em, được chứ?”

Shiho-san khẽ chạm vào vai tôi rồi hỏi.

“Có chuyện gì ạ?”

“Mai em có việc gì không?”

Tôi thầm nghĩ: ‘Lại một chuyện bất ngờ nữa à’.

“Không ạ. Em định dọn xong nhà vào cuối tuần này nhưng nhờ có Shiho-san nên giờ đã xong rồi, thật ra thì em cũng chẳng biết nên làm gì cho ngày mai.”

Lúc ấy thì Shiho nhẹ chớp đôi mắt long lanh như thể vừa nghĩ ra một ý gì đó.

“He. Vậy là nhờ có tui mà giờ em rảnh rỗi ha, hiểu rồi nha♪.” 

Từ giọng điệu và biểu cảm của cô nàng thì có vẻ chị ấy đang muốn tôi mắc nợ.

Dù sao thì tôi cũng rất cảm kích nên cũng chả sao cả.

“Vậy thì tui phải lên kế hoạch gì đó cho em mới được nhỉ!?”

Thật ra thì cô nàng còn chẳng giấu diếm ý định mà còn phô bày hết ra rồi kìa.

“Nếu chị có kế hoạch gì thì em sẵn sàng đi cùng chị.”

“Vậy thì, em có muốn đi hẹn hò với Onee-chan không nào?”

“... Hả?”

Cái con người này đang nói cái gì với em trai của hôn phu cô ấy vậy?

Tất nhiên tôi biết Shiho-san đang đùa thôi, và tôi cũng nghĩ đó là một câu đùa khá đáng yêu của cô nàng, nhưng mà câu nói bất ngờ ấy đã thực sự làm tôi bối rối với tự hỏi trong đầu.

Shiho nhìn phản ứng của tôi rồi tỏ ra khá hài lòng, như thể trò đùa ấy đã thành công vậy.

Cô nàng vẫn dữ nụ cười thường ngày rồi tiếp tục câu chuyện.

“Chị chỉ nói đùa về chuyện hẹn hò thôi, thật ra chị muốn đi trung tâm mua sắm để mua thêm vài thứ cần thiết. Một mình chị thì không bê nổi đâu nên nếu Minoru-kun giúp chị thì chị sẽ rất vui đó.”

Ừm thì khi tới nơi ở mới cần phải mua khá nhiều đồ nhỉ.

Bê mấy đồ vặt vãnh này chẳng có gì đâu, tôi cũng muốn cảm ơn vì chị ấy đã giúp tôi việc nhà nữa.

“Vậy được rồi. Em sẽ đi cùng.”

“Thật chứ? Cảm ơn em nha!”

 Shiho chắp tay trước ngực nói với giọng vui vẻ.

Tôi có hơi ngượng khi thấy cô nàng vui mừng tới vậy.

“Nhưng chị nói một mình sợ không bê hết được, bộ chị định mua nhiều đồ lắm à?”

“Khi chị đóng gói đồ đạc để chuyển đi thì chị đã nghĩ rằng nên thay đổi một số thứ vậy nên chị đã bỏ lại vài món đồ cũ. Mặc dù cảm thấy hơi tiếc nhưng đây cũng là cơ hội để thay đổi chúng.”

“Đúng đó, đây là cơ hội khá tốt để dọn dẹp đồ đạc.”

“Đồ cũng ít đi nữa, một công đôi việc đúng không nào?”

Tôi hoàn toàn hiểu những gì Shiho nói.

Lúc tôi và anh trai chuyển đến căn hộ này, anh ấy đã vứt bỏ khá nhiều đồ.

Anh trai tôi rất giống với Shiho, rất giữ gìn đồ đạc và không hay vứt bỏ chúng.

À không, chính xác hơn thì không phải là anh ấy không muốn vứt bỏ, mà là anh ấy luôn chọn những đồ dùng có thể sử dụng lâu dài khi mua sắm. Vì vậy, ngoại trừ những đồ dùng tiêu hao, thì anh ấy hầu như không cần phải vứt bỏ bất cứ thứ gì.

Anh trai tôi, người mà chẳng bao giờ ngờ tới cũng có phần giống như Shiho, thường hào hứng nói: “Đây là cơ hội tốt, nên cứ mạnh tay thay hết thôi.” rồi quyết định vứt bỏ một số thứ cũng là một ý hay, nhưng sau đó lại nhận ra đã vứt toàn bộ những thứ cần thiết, đến nỗi phải gọi xe rác đi ngang qua lại rồi cùng nhau lục lọi từng túi rác. Quả là một kỷ niệm đau lòng mà.

Không biết là do hai người tình cờ giống nhau, hay là người yêu nhau thường hay giống nhau nhỉ?

“Em cũng có vài thứ cần mua, nên thế này cũng tiện.”

“Vậy thì được rồi. Mai đi nha.”

Sau đó, Shiho bắt đầu nhập danh sách những thứ cần mua vào ghi chú của điện thoại.

Và thế là hai bọn tôi quyết định đi trung tâm thương mại.

Tuy nhiên thì, lúc đó mới chỉ có hơn 8 giờ một chút.

Vì trung tâm thương mại mở cửa lúc 10 giờ nên chúng tôi còn khá nhiều thời gian.

Có lẽ bạn sẽ nghĩ rằng chúng tôi không cần phải vội làm gì, nhưng thực ra thì có hai lý do khiến tôi phải chuẩn bị sớm.

Thứ nhất là bãi đậu xe của trung tâm thương mại thường xuyên kín chỗ.

Ở các tỉnh thì không có nhiều chỗ vui chơi như ở thành phố, vì thế mọi người thường tập trung tới cùng một nơi.

Hơn nữa, giờ là một xã hội chuộng ô tô nên mọi người đi đâu cũng bằng xe hơi. Mà trung tâm thương mại lớn như vậy lại chỉ có ở những thành phố lớn trong tỉnh nên người từ các huyện lân cận đổ về đây là rất đông.

Kết quả là, dù có đi sớm đến mấy thì việc tìm chỗ đậu xe cũng phải mất đến 30 phút là chuyện thường tình, thật đáng sợ mà.

Tôi thường đi trung tâm thương mại bằng xe của anh tôi, nhưng lại vào cuối tuần, đặc biệt là những dịp lễ như tuần lễ vàng, nếu là dịp tết thì mọi thứ còn tệ hơn, tôi chỉ toàn có những kỷ niệm đau khổ với những lần đó thôi.

Lý do thứ hai là phụ nữ thường mất nhiều thời gian chuẩn bị hơn so với nam giới bọn tôi.

Hồi anh trai tôi còn sống, bọn tôi thường cùng nhau đợi Shiho chuẩn bị.

Cả tôi và anh trai đều không phải là kiểu người quá chú trọng vào thời gian, thậm chí anh ấy còn thích những lúc phải chờ đợi người khác. Đặc biệt là anh ấy hoàn toàn không bận tâm khi phải chờ người khác trước khi đi đâu đó.

Theo anh ấy thì: ‘đó là bằng chứng cho thấy cô nàng đang chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thứ mà?’.

Việc phụ nữ mất rất nhiều thời gian để chuẩn bị là biểu của việc họ muốn chuẩn bị cho mình thật xinh đẹp.

Nếu đó là một buổi hẹn hò thì đó chính là bằng chứng cho thấy cô ấy đang cố gắng trở nên xinh đẹp nhất vì bạn. Anh ấy còn nói ‘không điều gì khiến một người đàn ông hạnh phúc hơn điều ấy’. Và anh ấy cũng thích chờ đợi để xem hôm nay cô nàng của mình sẽ xuất hiện với diện mạo như thế nào.

Và tất nhiên anh cũng dặn tôi là: ‘Nếu nói ra cho em ấy biết điều này sẽ chỉ tạo thêm áp lực thôi, nên hãy giữ bí mật nhé’.

Mặc dù là anh trai tôi nhưng tôi thực sự đã rất ngưỡng mộ khi anh ấy đã suy nghĩ được như vậy.

Giờ nghĩ lại thì anh trai tôi quả là một người không bao giờ nhìn mọi thứ theo hướng tiêu cực mà.

“Nhưng có hơi sến quá không nhỉ?”

Hôm nay vì tôi cho nhóc con kia ăn món mà nhóc ấy không thích nên giờ đang bị Chikuwa bơ đẹp.

Tôi lại lạc đề mất rồi, mà dù sao tôi cũng chẳng bận tâm nếu Shiho chuẩn bị lâu hay bãi đậu xe hết chỗ đâu. Chỉ cần chờ một chút là được, nhưng với Shiho thì không đơn giản như vậy.

Dù có nói không sao đi nữa thì người bị chờ vẫn sẽ lo lắng mà.

Vừa nghĩ vậy, vừa nhìn qua Chikuwa thì.

“Minoru-kun, để em đợi lâu rồi.”

Nghe tiếng chân nhịp nhàng bước xuống cầu thang, giọng nói của Shiho vang lên.

Ngay khi hướng mắt ra phía cửa, tôi không khỏi ngẩn ngơ trước hình ảnh đang hiện ra trước mắt.

Bộ trang phục kết hợp giữa áo sơ mi mùa xuân sáng màu đi với chân váy dài màu trầm tạo nên một tổng thể hài hòa. Thiết kế của cổ áo khoét sâu mang tới vẻ trưởng thành khiến tôi chẳng thể rời mắt.

Mái tóc đen dài, đôi khuyên tai sáng lấp lánh ở bên tai, và màu son môi sáng hơn bình thường tạo nên một ấn tượng rất sâu sắc. Mặc dù không rành về thời trang của phái nữ, nhưng tôi cảm thấy cô nàng thực sự như một người phụ nữ trưởng thành, thanh lịch.

Nhẫn đính hôn vẫn lấp lánh trên ngón áp út ở tay phải.

“Thế nào?”

Shiho đứng trước mặt tôi, nhẹ nhàng xoay một vòng, mái tóc dài nhẹ nhàng tung bay.

Việc kiểm tra trang phục trước khi đi chơi là một thói quen từ lúc anh trai tôi còn sống.

Thế mà…

“Em nghĩ nó rất hợp với chị. Trông chị rất xinh xắn và tươi tắn như mùa xuân vậy.”

“Cảm ơn em. Được khen ngợi như thế này làm chị cảm thấy những cố gắng của mình thật xứng đáng mà♪”

Không hiểu sao, tôi lại thấy mình đang nhìn chị ấy chăm chú hơn bình thường và tôi cảm thấy khá bất ngờ vì điều ấy.

Có lẽ… là vì tôi lại nhớ về chuyện của anh trai nhỉ.

“Có chuyện gì sao?”

“Không có gì ạ.”

Tôi cố gắng xua tan đi thứ cảm xúc đang dâng trào trong lòng.

“Vậy ta đi thôi.”

Tôi kiểm tra lại xem có quên gì không và sau đó nhờ Chikuwa ở nhà coi nhà, bọn tôi bắt đầu rời khỏi nhà.

Khi tới chỗ đậu xe, tôi thấy chiếc xe của Shiho đậu cạnh chiếc xe mà anh tôi vẫn hay lái.

Đó là một chiếc Kei Car thuộc dòng Tall wagon của một hãng xe nội địa nào đó.

So với những chiếc Kei Car khác thì chiếc này có chiều dài tổng thể lớn hơn, không gian nội thất cũng rộng rãi, và cửa trượt nên rất tiện để xếp đồ đạc.

Đây quả là một chiếc xe lý tưởng cho những chuyến chơi ngắn ngày hoặc đi mua sắm.

“À mà, đây có phải lần đầu tiên em đi xe chị không nhỉ?”

“Đúng ạ. Cũng tại mỗi khi đi đâu chung thì tụi mình toàn đi chung xe của anh trai ấy mà.”

“Mặc dù trông chị vậy thôi, chứ chị lái xe hơi bị đỉnh đó nha, nên em cứ yên tâm.”

Cô nàng mỉm cười tươi tắn rồi đặt tay lên tay lái, không hiểu sao tôi cứ cảm thấy khá quan ngại.

Mặc dù có hơi bất lịch sự khi nghĩ vậy, nhưng tôi không thể không để tâm mấy lời như điềm báo như vậy.

Tôi biết rằng mình đang nghĩ hơi nhiều, nhưng tôi cảm thấy nó rất thật.

Bởi vì, chỗ đậu xe bên cạnh vẫn trống nhưng chiếc xe vẫn phải đậu quay đầu vào trong.

Nếu hai bên đều có xe đậu thì tôi còn hiểu được, nhưng trong tình huống mà chỉ có một bên có xe và các bên còn lại hoàn toàn trống thì chỉ có thể giải thích rằng, chị ấy không giỏi trong việc lùi xe.

Mặc dù tôi cũng chưa có bằng lái nên cũng chẳng có quyền nói điều này.

“Trông em có vẻ muốn nói gì đó.”

“À, không… Em hy vọng là chị lái xe giỏi.”

“Hy vọng? Em không tin tưởng chị sao!”

Shiho phồng má một cách giận dỗi.

“Thôi mà, để chị đây chứng minh cho em thấy rằng chị lái xe đỉnh cỡ nào nha.”

Vừa dối lòng, Shiho vừa đặt tay lên ghế phụ rồi quay đầu lại để quan sát phía sau.

Cùng lúc ấy, tôi cảm thấy Shiho tiến lại hơi gần nên tôi đã lùi lại.

Vì Kei Car có khoang nội thất nhỏ hơn bình thường nên khoảng cách giữa ghế lái và ghế phụ cũng gần hơn. Do đó, nếu muốn quan sát phía sau bằng mắt thường thì sẽ phải ở tư thế không thoải mái và khoảng cách giữa hai người cũng tự nhiên bị rút ngắn lại.

Đây hoàn toàn trái ngược với tình huống thường thấy khi phụ nữ cảm thấy rung động khi ngồi cạnh bạn trai đang lái xe.

Vì quá bất ngờ nên tim tôi đập thình thịch một cách rất điên cuồng.

“Nè? Mặt em đỏ quá đó, em không sao chứ?”

“Dạ không sao đâu ạ… chị chớ lo.”

“Thật không? Nếu không khoẻ cứ nói với chị nhé.”

Đúng vậy, tôi chỉ hơi bất ngờ thôi, chứ không hề có ý xấu gì đâu nhé.

Việc nhìn thấy làn da của Shiho gần tới vậy khiến tôi có chút cảm giác khác lạ, và mùi hương pha trộn giữa nước hoa và mùi hương đặc trưng của phái nữ cũng làm tôi cảm thấy xao xuyến… ừm, nói thật thì, cả hai đều thứ đó đều khiến tôi có chút…

Nhưng đó là cảm giác của bản năng của mọi người đàn ông khi đối diện với một người phụ nữ.

Tôi không có ý định ngoại tình với vị hôn thê của anh trai mình đâu. 

Nhưng mà… Sống chung một nhà thì có những chuyện quái gì có thể sẽ xảy ra chứ?

“Nhìn nè, chị lùi xe được rồi.”

Trong khi tôi đang tẩn nhau với cảm xúc của mình thì Shiho đã lùi xe ra khỏi bãi đậu thành công.

“Dù sao thì em cũng muốn xin lỗi về chuyện vừa rồi.”

“Không có gì để xin lỗi mà nhỉ?”

Shiho nghiêng đầu một cách khó hiểu, không biết tôi đang nghĩ gì.

Trong khi đi trên đường, tôi không thể khỏi không lo lắng về tương lai.

*

Chikuwa: Cá ngừ xay. Tên thôi cũng biết bé mèo này dễ thương rồi :))) Kiểu phối đồ này khá phổ biến và nổi tiếng với phái nữ nhật với sự đơn giản kín đáo nhưng vẫn nổi bật lên dáng vẻ và phong cách của mỗi cá nhân. Kei Car là mẫu xe gia đình nhìn như mấy con 16 chỗ ở VN nhưng chỉ có 5 chỗ