Sáng thứ bảy, một tuần sau tang lễ anh trai tôi.
Lần đầu tiên sau một thời gian dài tôi dậy sớm để dọn dẹp phòng khách.
Lý do là vì sau khi anh trai tôi qua đời, tôi bận rộn với nhiều việc, và sau đó cũng chìm đắm vào khoảng thời gian không thể làm gì khiến cho phòng khách trở nên bừa bộn đến mức không thể nhìn nổi.
Quần áo vứt lăn lóc, chai nhựa đã uống xong vứt bừa bãi xung quanh.
Đồ giặt vẫn phơi ngoài trời chưa thu vào nên phải giặt lại, rác thì chưa thể vứt vì còn phải phân loại. Còn bồn rửa chén trong bếp thì đương nhiên là đầy ắp bát đĩa ngâm.
Ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy đây là một cảnh tượng tàn khốc, không thể nào nhìn nổi.
Cảnh tượng này lại càng bừa bộn hơn so với bình thường vì trước đây nhà tôi luôn được dọn dẹp gọn gàng.
“Dù có nói gì đi chăng nữa, cũng không thể tin được nó lại trong tình trạng như này…”
Dù không cần phải giải thích cho ai, nhưng trông nó tệ hại đến mức tôi muốn đưa ra một lời bào chữa.
Mỗi khi xem chương trình truyền hình dọn dẹp nhà cửa của những người sống trong căn phòng bừa bộn, tôi luôn thắc mắc rằng tại sao họ lại để mọi thứ tệ đến mức như vậy. Nhưng giờ đây, tôi đã có thể hiểu được cảm giác của họ.
Con người dường như không thể làm bất cứ điều gì khi họ phải chịu quá nhiều áp lực tinh thần.
“Tuy nhiên, không thể tiếp tục sống trong tình trạng này mãi được.”
Tôi đã xin phép nghỉ học cả tuần và đã nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm về tình hình của mình.
Vì anh trai tôi qua đời chỉ 4-5 ngày trước khi bắt đầu học kỳ mới, nên tôi vẫn chưa đến trường dù đã lên năm hai cao trung. Nếu tôi tiếp tục nghỉ học, tôi e rằng nó sẽ ảnh hưởng đến việc học tập sau này của tôi.
Tôi muốn dọn dẹp xong mọi thứ vào cuối tuần này và quay lại cuộc sống có nề nếp.
“Đây là lúc dọn dẹp nhà cửa rồi nhỉ…”
Sẵn tiện dọn nhà nên tôi quyết định dọn dẹp những phòng khác nữa.
Mang theo một túi nhựa lớn và đổ đầy bất cứ loại rác nào tôi nhìn thấy vào trong đó.
Dù nhà cửa có bừa bộn đến đâu thì bình thường tôi cũng chẳng mất cả một ngày để dọn dẹp. Nhưng mà nói thật là tôi có cảm giác dù có dành ra cả hai ngày cuối tuần để dọn dẹp cũng chẳng xong nổi.
Có hai lý do, một là do tôi không có tâm trạng nên việc dọn dẹp cũng không hăng hái lắm.
Lý do thứ hai là vì căn hộ này khá rộng rãi, với 3 phòng ngủ, một phòng khách, một phòng ăn và hai nhà vệ sinh (3LDK) theo kiểu chung cư thông tầng.
Có thể mọi người sẽ nói là một căn hộ 3LDK là quá rộng với hai anh em chúng tôi, nhưng khi chúng tôi thuê nó thì anh trai tôi và Shiho-san đã đính hôn với nhau và có dự định sẽ bắt đầu sống chung sau khi kết hôn.
Vì vậy chúng tôi đã quyết định thuê một căn hộ ba phòng để mỗi người đều có phòng riêng.
Nhưng mà cuộc sống với ba người sẽ không bao giờ thành hiện thực nữa. Nên hiện tại tôi sẽ sống một mình.
“Sau này… Mình phải sống một mình trong căn nhà rộng thế này à?”
Vừa lẩm bẩm câu nói ấy, tôi càng cảm nhận được độ rộng lớn của căn nhà và đồng thời bị bao trùm bởi cảm giác cô đơn.
‘Không được, đừng nghĩ về nó nữa’, tôi cố gắng hết sức tự nhủ với lòng như vậy nhưng việc tự dối lòng như thế lại càng khiến tôi suy nghĩ nhiều hơn… lòng tôi lại một lần nữa bị nỗi đau bào mòn như những con sóng ào ạt dạt vào bờ.
Tôi cũng không biết đây là lần thử bao nhiêu tôi chìm đắm vào trong nỗi đau này.
Ngay lúc tôi đang cố gắng xua tan đi những cảm xúc tiêu cực.
Chuông cửa bất chợt vang lên khiến tôi giật mình và trở về với thực tại.
“... Có khách à?”
Nhìn vào đồng hồ treo tường trong phòng khách, tôi nhận ra bây giờ đã là chín giờ sáng.
‘Ai vậy nhỉ?’ tôi tự hỏi ai lại tới vào buổi sáng sớm như này, rồi tiến về phía cửa.
“Chào buổi sáng, Minoru-kun!”
Là do ánh mặt trời chói chang kia làm tôi cau mày.
Hay là do nụ cười rạng rỡ trước mắt tôi nhỉ?
“... Shiho-san?”
Ở đó, với ánh ban mai rực rỡ sau lưng, là Shiho-san đang mỉm cười.
Một lần nữa, tên cô ấy là Mirumachi Shiho, cô ấy là vợ sắp cưới của người anh trai quá cố của tôi.
Một cô gái trưởng thành với mái tóc xõa xuống lưng, người con gái ấy có nụ cười ấm áp và gần gũi.
Chị ấy lớn hơn anh trai tôi ba tuổi. Một kouhai tên Yuuka làm việc tại tờ báo địa phương cùng với anh trai tôi cũng là bạn cùng lớp cao trung của Shiho-san. Người kouhai ấy đã mai mối hai người với nhau và họ đã hẹn hò được một năm rưỡi—
Người mà đáng lẽ ra sẽ kết hôn và sống cùng anh trai tôi vào tháng mười năm nay, nhân dịp kỷ niệm hai năm hai người họ bên nhau.
“Chị xin lỗi vì hơi đột ngột. Em đang ngủ à?”
“À không, em đang thức mà….”
“May quá!”
Shiho-san thở phào nhẹ nhõm, vén mái tóc dài ra sau tai.
Trên ngón áp út của cô ấy có chiếc nhẫn đính hôn do anh trai tôi tặng vẫn đang sáng lấp lánh.
“Sớm thế này có chuyện gì vậy ạ?”
“Chị sẽ nói chi tiết sau, nhưng em cứ cất đồ trước đi nhé.”
“Cất đồ trước?”
“Vì tài xế xe tải đỗ ở đó lâu quá sẽ làm phiền đến hàng xóm.”
Tôi chưa kịp hỏi chuyện gì, Shiho-san đã quay đi.
“Xin lỗi đã để anh đợi lâu nhưng phiền giúp em dọn đồ vào trong nhé!”
Cô ấy nói khá lớn với ai đó ở phía ngoài.
Tôi bước ra khỏi nhà, chẳng nhìn thấy ai ở đó cả, chỉ có một chiếc xe tải đang đỗ trước nhà.
Nhìn thấy dòng chữ trên chiếc xe ấy, trong đầu tôi liền loé lên khả năng mà tôi không bao giờ nghĩ tới.
Không thể tin được trên chiếc xe đó ghi là: [Công ty chuyển nhà].
“Khoan, khoan đã—!”
Tôi nói gì cũng vô ích, chẳng ai trong số họ chịu dừng lại.
Shiho-san bước vào nhà, tôi cảm tưởng như chị ấy biết hết mọi thứ khi nói chuyện với nhân viên.
Không có gì lạ lắm, Shiho-san thường đến thăm anh trai tôi hầu như là mỗi tuần khi anh ấy vẫn còn sống.
Khi chúng tôi thuê căn hộ này, tôi và anh trai đã tìm khắp các công ty bất động sản. Điều đó khá hiển nhiên vì chúng tôi đã xác định sống cùng nhau, nhưng chúng tôi lại gặp khá nhiều khó khăn chỉ để tìm được một căn hộ tốt.
Đã gần nửa năm kể từ lúc ấy nên tôi thấy bây giờ thật hoài niệm…
Không! Bây giờ không phải là lúc để hoài niệm!
“Shiho-san—”
Tôi theo Shiho-san nào nhà.
Shiho-san đứng hình trước bãi chiến trường ở phòng khách.
“Chuyện này khá khó khăn với em ha, Minoru-kun.”
“... Em xin lỗi.”
Thế nhưng, dù có không bị mắng thì tôi vẫn vô thức xin lỗi.
Cứ như là một đứa trẻ đang bị phụ huynh phát hiện ra mấy trò nghịch ngợm vậy.
“Chị cũng sẽ giúp nữa, vậy nên trong lúc họ mang đồ đạc vào mình nên dọn dẹp cho sạch sẽ nào.”
Shiho-san xắn tay áo lên rồi bắt đầu dọn dẹp rác với túi nhựa trên tay.
Có điều tôi muốn hỏi chị ấy, nhưng tôi bây giờ có hỏi thì cũng chả thay đổi được tình trạng hiện tại nên thôi.
Theo lời Shiho-san nói, trước tiên chúng tôi dọn dẹp phòng khách.
Chỉ mất chưa đầy một tiếng để mọi đồ đạc được chuyển vào nhà.
Các nhân viên nói rằng: “Mặc dù có khá nhiều đồ đạc và thùng carton nhưng không có đồ gia dụng như tủ lạnh hay máy giặt nên khá dễ dàng!” Tuy nhiên, họ rất lành nghề nên tốc độ làm việc của họ thực sự rất ấn tượng.
Nhân tiện thì việc dọn dẹp phòng khách vẫn chưa hoàn tất.
Tôi vào bếp pha hai tách trà rồi trở lại phòng khách.
Khi đó Shiho-san đang ngồi trước một bàn thờ (phật) nhỏ ở góc phòng.
Bàn thờ (phật) này là do anh trai tôi chuẩn bị sau khi anh ấy đi làm để thờ cúng cha mẹ đã khuất của chúng tôi. Bây giờ, bên cạnh di ảnh của cha mẹ tôi còn có thêm di ảnh của anh ấy và cạnh đó là chiếc hộp gỗ đựng tro cốt của anh ấy.
"......."
Shiho-san nhắm mắt rồi từ từ chắp tay lại.
Khác với nụ cười hồn nhiên tôi từng thấy, vẻ đẹp thanh cao từ góc nghiêng ấy không khỏi khiến tôi ngẩn ngơ.
Shiho-san là một cô gái rạng rỡ, hồn nhiên và luôn mang đến nụ cười cho người xung quanh như những ánh mặt trời ấm áp rực rỡ vậy. Nhưng đôi lúc thì cô ấy lại bộc lộ ra những khía cạnh trưởng thành trái ngược với ấn tượng ban đầu.
Sự tự do và trong sáng như một đứa trẻ đi cùng với vẻ đẹp trang nghiêm của một cô gái trưởng thành.
Anh trai tôi cũng nói rằng sự quyến rũ của Shiho-san nằm ở khoảng cách giữa hai tính cách của cô ấy.
“Xin lỗi đã để em đợi lâu.”
Sau khi Shiho-san dành lời chào cho anh trai tôi, cô ấy quay lại nói điều ấy với tôi.
Từ vẻ đẹp mong manh dịu dàng trước đó, giờ đây chị ấy đã trở lại với nụ cười quen thuộc trước đây.
“Em cũng đoán được phần nào rồi… chị định sống ở đây sao?”
“Đúng rồi. Như mong đợi Minoru-kun, em giỏi phán đoán thật ha.”
Nói xong, Shiho-san đưa ly nước cho tôi.
Nhìn Shiho-san trả lời với vẻ mặt tinh nghịch như vậy khiến tôi không thể không ôm đầu.
Phải nói lời xin lỗi trước nhưng cách nói chuyện này khiến tôi không thể không thầm nghĩ: “Lại nữa sao?”
Vì Shiho-san tự nhiên làm mấy điều kì quặc cũng không phải chuyện lạ lùng gì.
Ví dụ như, nửa đêm bỗng dưng nũng nịu đòi ăn kem, vừa sáng sớm thức dậy đã kêu “trời nay đẹp quá đi dạo thôi”. Hay lên kế hoạch đi du lịch suối nước nóng vào cuối tuần nhưng lại quên béng đi mất việc phải rủ người khác cho đến tận ngày xuất phát mới nhớ ra.
[Thời gian có hạn, nên hãy cứ tận hưởng những điều thú vị ngay khi có ý tưởng về nó]. Đó là châm ngôn sống của Shiho-san.
Anh trai tôi thì khá lạc quan, miễn vui là được. Tính cách có phần giống với Shiho-san nên dễ dàng đồng ý với mọi ý tưởng cô ấy đề ra và kết quả là tôi luôn bị hai người họ quay như chong chóng.
Nghĩ lại thì, dù bản thân có hay cằn nhằn nhưng tôi cũng đã thực sự có những khoảng thời gian vui vẻ.
Vì thế nên trước tình hình hiện tại thì tôi cũng không quá ngạc nhiên mà chỉ thấy mọi chuyện vẫn như xưa mà thôi.
“Dù sao thì em cũng không rõ lắm… chị thực sự nghiêm túc chứ?”
“Chị đã nói rằng sẽ luôn bên em mà phải không?”
Mảng ký ức về việc được Shiho-san ôm chặt trong đám tang hiện lên trong đầu tôi.
“Đúng là chị đã nói vậy nhưng cũng phải liên lạc trước khi chuyển tới chứ.”
“Chị có nhắn tin nhưng em không trả lời. Chị cũng đã gọi điện nhưng lại không liên lạc được.”
“A…”
Tôi nhớ ra rằng bản thân còn chẳng nhớ đã đặt điện thoại ở đâu.
Có lẽ nó đang nằm lăn nằm lóc ở đâu đó với dung lượng pin đã hết.
“Chị đã đến và bấm chuông cửa nữa mà.”
Đúng là có vẻ như tôi đã nghe thấy tiếng chuông cửa vài lần.
Vì tôi không có tâm trạng nên đã không ra mở cửa, hoá ra là Shiho-san à.
Có vẻ như tôi chẳng có lời nào để giải thích cả…
“Vậy nếu hôm nay em không ra mở cửa thì chị định làm gì?”
“Lúc đấy chị định dùng chìa khóa của anh trai em để mở cửa đó.”
Shiho-san lấy chùm chìa khóa của anh trai tôi đã từng sử dụng và dơ lên cho tôi xem.
“Hừm…”
Thở dài một hơi.
Lòng tôi cảm thấy ấm áp trước sự quan tâm mà Shiho-san dành cho mình.
“Xin lỗi nhưng em không thể sống chung với chị được.”
Tôi không thể chấp nhận lời đề nghị ấy được.
Tôi cố gắng giải thích một cách cẩn thận và chậm rãi để mong Shiho-san có thể hiểu.
“Em hiểu nếu như Shiho-san đã kết hôn với anh trai em thì trong trường hợp ấy thì chúng ta sẽ là chị dâu và em chồng. Nhưng hai người vẫn chưa kết hôn vì thế chị không có nghĩa vụ phải nuôi nấng hay chăm sóc em. Em rất vui vì Shiho-san quan tâm đến em nhưng chị cũng có cuộc sống của riêng mình mà.”
Mặc dù tôi nhỏ tuổi hơn nhưng tôi nghĩ Shiho-san vẫn còn một tương lai đầy hứa hẹn phía trước.
Có lẽ bây giờ chị ấy vẫn chưa nghĩ đến nhưng trong tương lai Shiho-san chắc chắn sẽ có một mối quan hệ mới và nếu như lúc ấy chị ấy vẫn sống chung với em trai của vị hôn phu đã mất, chị ấy chắc chắn sẽ đánh mất đi cơ hội mới đó.
Tôi không muốn bản thân mình làm cản trở tương lai của Shiho-san.
“May mắn là anh trai em đã mua bảo hiểm cho em, nên em đã có đủ tiền cho tới khi em thực sự trưởng thành. Chị không cần phải lo cho em đâu, em mong chị hãy sống một cuộc đời của riêng mình, Shiho-san.”
Hơn nữa nếu ở bên em trai của vị hôn phu đã mất, chị ấy sẽ không thể nào quên đi được quá khứ.
“Minoru-kun thực sự là một người đàn ông tối. Ấm áp, tốt bụng và vô cùng dịu dàng.”
“Dịu dàng”... Câu nói ấy thực sự như nhát dao đâm vào trái tim tôi.
“Không, em thực sự không có dịu dàng gì cả…”
Bởi vì, với những gì tôi vừa nghĩ và bản thân tôi cũng cảm nhận được như vậy.
Tôi sợ rằng nếu ở bên cạnh tôi, Shiho-san sẽ không thể nào quên được anh trai, nếu tôi vẫn ở bên cạnh Shiho-san thì chị ấy sẽ không thể không nhớ về anh trai tôi.
Tâm lý lo lắng cho tương lai Shiho-san của tôi không phải là giả dối, nhưng một phần cũng là vì chính bản thân tôi.
Việc tôi che giấu suy nghĩ của bản thân và nói rằng vì Shiho-san nên tôi đã từ chối, như vậy làm sao có thể gọi tôi là “dịu dàng” được chứ.
“Không. Minoru-kun vẫn rất dịu dàng mà.”
Dù thế, nhưng Shiho-san vẫn nói vậy.
“Có thể nỗi đau không có hạng nhất hay hai, nhưng Minoru-kun, người đã mất đi người thân duy nhất lẽ ra phải rất đau khổ nhưng vậy mà em vẫn nghĩ đến tương lai cho chị… không thể nào không dịu dàng được.”
Lời nói của Shiho-san như thể nhìn thấu mọi tâm can tôi.
Chị biết Minoru-kun nói vậy là vì nghĩ cho chị. Chị cũng biết em cũng có những suy nghĩ cho riêng mình. Nhưng dù sao đi nữa, chị cũng đã quyết định sẽ ở bên em từ trước khi Ken qua đời rồi.”
Lời nói tuy nhẹ nhàng pha lẫn chút dịu dàng nhưng không hiểu sao lại thể hiện một ý chí rất vững vàng.
Ánh mắt ấy chứa đựng một ý chí mạnh mẽ mà dường như không có gì có thể lay chuyển được.
Và ngay sau đó, Shiho-san nói ra những lời khiến tôi hoàn toàn bất ngờ.
“Đây không phải là ý nguyện của riêng chị mà còn là ý nguyện của Ken gửi gắm cho chị.”
“Anh trai em đã gửi gắm em cho chị sao…?”
Vì quá bất ngờ, tôi không khỏi lặp đi lặp lại lời nói của mình.
Shiho-san nhẹ nhàng gật đầu để xác nhận.
“Chị đã được Ken dặn dò là hãy luôn ở bên Minoru-kun.”
Câu nói “Ken đã dặn dò” ấy dường như đã ghim chặt vào tâm trí tôi.
Với những người không biết rõ sự tình, nghe câu chuyện này có thể sẽ cảm thấy thương xót vì người anh trai sắp qua đời đã ủy thác người em trai của mình cho vị hôn thê, cũng sẽ có người cảm động về tình yêu thương của người anh dành cho em trai, ngay cả khi đã qua đời.
Có lẽ tôi đã có thể nhìn thấy vài câu chuyện cảm động như vậy trên phim truyền hình.
Tuy nhiên, thứ dâng trào trong tôi bây giờ không phải là cảm xúc mà lại là cảm giác nghi ngờ.
Tôi không thể tin rằng những lời nói đó là suy nghĩ thực sự của anh trai mình.
“Anh trai đã nhờ Shiho-san chăm sóc em sao?”
“Ừm. “Từ nay hãy thay thế anh chăm sóc và hỗ trợ Minoru-kun nhé.””
Sự bối rối khiến tôi không biết đáp lời như thế nào, tôi đưa tay lên che miệng trong im lặng.
Nhìn thấy hành động của tôi, Shiho-san suy nghĩ về việc sống chung.
“Chị biết rằng em bất ngờ, nhưng sống chung với chị thì em sẽ có lợi hơn đấy!”
Vừa nói, Shiho-san vừa đếm ngón tay rồi liên tục gật đầu liệt kê các ưu điểm khi tôi sống chung với chị ấy.
Nào là học sinh sống một mình rất nguy hiểm, chia sẻ gánh nặng việc nhà, chị dậy sớm nên chị có thể gọi em dậy vào mỗi sáng và cũng có thể chở tôi đi học nếu cần thiết. Để thuyết phục Minoru sống chung.
Có vẻ như chị ấy nghĩ rằng tôi sẽ bị lung lay bởi lời đề nghị này và sống chung với chị ấy.
“Ngoài ra, chị nghĩ Minoru-kun sẽ gặp khó khăn nếu sống một mình khi vẫn còn là trẻ vị thành niên, ví dụ như hợp đồng tiền phòng này, vì lo những chuyện như này sau khi qua đời nên anh ấy đã chuyển sang tên chị trước khi qua đời.”
Minoru im lặng đầy kinh ngạc, ‘từ khi nào anh ấy làm thế…’
Nhưng mà tôi cũng thấy điều Shiho-san nói là đúng.
Ngoài những vấn đề liên quan đến hợp đồng. Chắc chắn sẽ còn nhiều vấn đề về người giám hộ trong tương lai.
Mặc dù còn có họ hàng nên về mặt lý thuyết thì tôi không cô đơn, nhưng hiện tại tôi không có ý định nhờ tới họ hàng mình, những người thậm chí còn không biết đến đám tang anh trai tôi. Ngay cả khi gặp khó khăn, tôi cũng không muốn nhờ cậy họ.
Tuy nhiên, có những lúc tôi, một trẻ vị thành niên, cũng không thể tự giải quyết được và cũng cần sự giúp đỡ từ người lớn.
Liệu anh trai tôi đã nhìn thấy tương lai như thế nên mới nhờ Shiho-san chăm sóc cho tôi phải không?
“Hơn nữa nè, nếu em sống chung với chị thì em sẽ được ăn những món ăn ngon miễn phí mỗi ngày đó nha!”
“Thật ra, món ăn mà Shiho-san làm thực sự rất ngon, nên em nghĩ đó quả là một lời đề nghị hấp dẫn, nhưng mà…”
Cuối cùng, chị ấy cố dụ tôi bằng cách thêm một câu như là một phần quà tặng kèm cho tôi.
“Thậm chí, em còn có có thể gọi chị là Onee-chan đó nha!”
“Không, không cần đâu mà.”
“Ưm, vậy ư…”
Shiho-san trông ủ rũ gục mặt xuống với vẻ buồn bã.
Bỏ qua chuyện đó đi… nói nghiêm túc thì giờ tôi nên làm gì đây?
Việc sống chung với hôn thê của anh trai đã mất cũng không có gì sai trái. Mặt dù về mặt đạo đức thì hơi khó chấp nhận thật, nhưng cũng chẳng vi phạm pháp luật.
Nói cách khác điều này phụ thuộc vào bản thân tôi.
“Nhân tiện, thủ tục hủy hợp đồng căn nhà trước đây chị sống như thế nào rồi?”
“Tối nay chị sẽ đến để bàn giao lại căn nhà. Vậy nên chị sẽ gặp rắc rối nếu như họ yêu cầu rời khỏi ngay hôm nay… chắc là vậy. Nhìn xem, ngoài trời rất lạnh nên không thể ngủ được phải không?
Chắc hẳn Shiho-san đã nhận ra mình vừa làm một điều gì đó vô lý.
Ngước mắt lên với nụ cười cay đắng và mồ hôi lạnh, cô ấy nhìn vào mặt tôi một cách e dè.
Sự thiếu kiên nhẫn của cô ấy lộ rõ đến mức làm tôi suýt bật cười, điều đó làm kích thích sự nghịch ngợm muốn trêu đùa cô ấy trong tôi. Nhưng thật tệ hại nếu đuổi cô ấy ra khỏi nhà và bắt cô ấy ngủ ngoài trời nên tôi đã dừng lại.
Tôi không có sở thích đối xử tệ với phụ nữ để thỏa mãn thú vui của mình.
Tuy nhiên tôi vẫn muốn chị ấy đóng một chiếc đinh.
“Lần tới xin đừng liều lĩnh đưa ra quyết định như vậy.”
“Từ giờ trở đi chị hãy cẩn trọng khi đưa ra quyết định...”
Vẻ mặt bối rối của Shiho-san đã hoàn toàn thay đổi, giờ đây chị ấy đang mỉm cười như thể một bông hoa đang nở rộ.
Sau chuyện lần này tôi càng cảm thấy Shiho-san hợp với nụ cười hơn.
“Tạm thời em cần chờ xem tình hình trước rồi mới đưa ra quyết định.”
“Cảm ơn em! Hai người chúng ta hãy cùng nhau cố gắng kể từ hôm nay nhé— huh?”
Ngay khi tiếng cười vui vẻ của chúng tôi vang lên, chiếc chăn trên ghế sofa bỗng dưng chuyển động.
Khi cả hai chúng tôi nhìn qua và tự hỏi đó là gì, đột nhiên có một chú mèo nhẹ nhàng nhô đầu ra.
Ngay lập tức, nó trèo lên đùi của Shiho và phát ra tiếng kêu bất mãn. “Xin lỗi nhé. Gia đình chúng ta có ba người chứ không phải hai.”
Shiho-san vừa bế con mèo lên vừa xin lỗi.
Đây là một con mèo giống cái có tên “Chikuwa” được chúng tôi nuôi ở nhà.
Khi tôi và anh trai bắt đầu sống chung, lúc đó tôi đã nhìn thấy nó bị bỏ rơi tại bãi đỗ xe của công ty anh trai. Tôi đã cứu nó và cố tìm người nhận nuôi nhưng không thành công, vậy nên chúng tôi đã quyết định nuôi nó và đã được 6 năm rồi.
Khi đó nó chỉ là một con mèo con vừa mới sinh, nhưng bây giờ đã trưởng thành thành một con mèo lớn và đẹp, cả về tuổi tác lẫn vóc dáng.
Nguyên nhân của cái tên là do anh trai tôi thấy bộ lông trắng và nâu của nó rất giống với chiếc chikuwa ngon lành, vì vậy anh ấy đã đặt tên cho nó là Chikuwa.
Bỏ qua khả năng đặt tên tệ đến mức đáng thất vọng của anh trai tôi, nhưng thật ngạc nhiên là Chikuwa dường như thích cái tên này. Ban đầu tôi nghĩ là nó đáng thương, nhưng khi gọi nó lại, nó lại vui vẻ tiến lại gần, có vẻ như nó thực sự thích cái tên này.
Có một chút bực bội khi bây giờ nó thân thiết với Shiho-san hơn cả tôi và anh trai.
Có lẽ là do phụ nữ trưởng thành muốn chia sẻ với nhau điều gì đó chăng?
Ngoài ra, nhờ có sự giúp đỡ của Chikuwa mà tôi mới có thể duy trì được cuộc sống bình thường trong ngôi nhà bừa bộn của mình. Vì phòng khách trong tình trạng như vậy nên tôi đã cho nó ở phòng khác, nhưng có vẻ nó đã nhận ra sự hiện diện của Shiho và ra khỏi phòng."
“Chikuwa, từ giờ trở đi hãy chiếu cố cho chị nhé♪”
Chikuwa trả lời bằng cách gầm gừ như tiếng máy xe.
Nhìn hai người hòa hợp nhau, trêu đùa lẫn nhau một cách thân mật, tôi thở dài một hơi. Bụng tôi bắt đầu cồn cào, có lẽ vì tôi đã bận rộn từ sáng hoặc có thể là vì đã sắp xếp xong mọi việc.
Có lẽ Shiho cũng nghe thấy, cô ấy nhìn chằm chằm vào bụng của tôi.
Tôi không thể nói đó là tiếng của Chikuwa được.
“... Em có cảm thấy đói không?”
Tôi bị tấn công bởi cảm giác đói mà từ trước đến nay tôi chưa từng cảm thấy kể từ khi anh trai qua đời.
Shiho-san đứng dậy ôm Chikuwa trong tay.
“Chị sẽ làm đồ ăn cho em bây giờ, chờ một chút nhé.”
Tôi tiến vào bếp và ngay lúc mở tủ lạnh, tôi như đông cứng lại.
“Ôi…”
Đúng như dự đoán, đồ trong tủ lạnh hoàn toàn trống rỗng.
“Xin lỗi… em đã không đi mua sắm trong một thời gian…”
“Không sao đâu, bây giờ chị sẽ lái xe đến cửa hàng để mua đồ!”
Shiho rời phòng khách với chiếc túi trên tay thay vì Chikuwa, ở cửa ra vào cô nói, "Chị cũng sẽ mua một ít thức ăn cho Chikuwa nhé." và vui vẻ rời nhà.
Sau đó, khi Shiho về nhà, cô ấy đã làm bữa trưa cho chúng tôi với tiếng hát ngân nga.
Tôi cũng có nói là sẽ giúp đỡ nhưng lại bị nói rằng "Để chị lo", và không được vào bếp. Vì vậy, trong khi đợi Shiho-san nấu xong, tôi tiếp tục dọn dẹp với Chikuwa ngồi trên vai.
Một giờ sau, các món ăn tuyệt đẹp đã có mặt trên bàn.
Dưới chân cũng đã chuẩn bị sẵn một ít đồ ăn hấp dẫn hơn thường lệ cho Chikuwa, loại đồ ăn mà mèo thường rất thích.
Ngay sau khi chắp hai tay và cắn một miếng đồ ăn, cảm giác thỏa mãn quá đỗi khiến nước mắt tôi sắp tuôn trào.
Kể từ khi lần cuối tôi ăn món ăn từ tay ai đó nấu là bao lâu rồi nhỉ... Tình cờ, kỷ niệm về bữa tối mà Shiho đã nấu trước khi anh tôi trai nhập viện lại hiện về trong tâm trí tôi, khi đó bốn người chúng tôi đã cùng ăn với nhau.
Những ngày tháng đó không thể quay lại nữa nhưng vẫn có người trò chuyện cùng tôi trong bữa ăn.
Có lẽ chỉ thế thôi cũng đủ khiến tôi hạnh phúc.
Và như thế, tôi đã quyết định sống chung dưới một mái nhà với người từng là hôn thê của anh trai tôi.
Trước khi tôi kịp nhận ra, nỗi đau đã đầu độc trái tim tôi dường như đã dịu đi đôi chút.
—--------------------------------------------------------------------------------
Nhật ký của Shiho.
Minoru và tôi bắt đầu sống cùng nhau.
Tôi đã làm em ấy bất ngờ với việc chuyển đến đột ngột nhưng thật may mắn là em ấy đã chấp nhận.
Tôi đã làm điều tồi tệ khi chuyển đến mà không thông báo trước mặc dù không liên lạc được, nhưng tôi biết rằng nếu không làm vậy thì em ấy sẽ từ chối. Tôi cảm thấy mình hơi cưỡng ép nhưng tôi nghĩ rằng đó là quyết định đúng đắn.
Ken cũng nói: “Dù sao thì em cũng có thể sẽ bị từ chối, vì vậy hãy giữ im lặng và tiếp tục.”
Nhưng mà… chỉ mới mười ngày từ khi Ken qua đời nên dù có dùng cách nào đi chăng nữa cũng không sao. Nhưng tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy Minoru, người vốn luôn điềm tĩnh như vậy, lại có một cuộc sống khó khăn đến vậy.
Dù có trưởng thành đến đâu thì em ấy vẫn chỉ là một học sinh mới bước vào năm hai cao trung.
Nỗi đau mất đi người thân duy nhất không phải là điều có thể chịu đựng một mình. Em ấy không có gia đình để chia sẻ nỗi đau, không có anh chị em để cùng chống chọi... Tôi có thể hiểu nỗi đau đó hơn ai hết.
Từ nay trở đi, tôi sẽ là người hỗ trợ Minoru như một thành viên trong gia đình.
Tôi sẽ chăm sóc Minoru với tư cách là người giám hộ của cậu ấy.
Nhưng mà… Nói sao nhỉ…
Có lẽ tôi mới là người cần được em ấy động viên.
Khi Minoru phản đối việc sống chung vì quan tâm đến tôi, thật lòng mà nói, tôi cảm thấy vui mừng.
Cũng như có ít người hiểu được nỗi đau của Minoru, cũng có rất ít người hiểu được cảm xúc của tôi. Hai người chúng tôi là những người duy nhất có thể chia sẻ nỗi đau một cách thấu hiểu với nhau.
Tôi rất vui khi Minoru quan tâm đến tôi hơn cả chính bản thân mình.
Đúng vậy... Minoru cũng giống với Ken ở mặt đó.
Chắc chắn từ giờ mọi thứ sẽ khó khăn hơn.
Tôi nghĩ chúng tôi sẽ phải đối mặt với nhiều vấn đề khác nhau.
Nhưng dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi sẽ luôn ở bên và giúp đỡ em ấy.
Đó là lời cuối cùng mà Ken đã giao phó cho tôi.
Tôi không có thời gian để buồn hay để khóc nữa.
Vì thế tôi đã thề với bản thân là sẽ không bao giờ khóc nữa.
Căn hộ thông tầng hay căn hộ Duplex là khái niệm chỉ những căn hộ được thiết kế theo lối kiến trúc hiện đại và sang trọng nằm trên tầng cao nhất của các tòa nhà, căn hộ chung cư, cao ốc giải thích cho ae nào ch biết vì sao Yuuka lớn hơn anh trai main 3 tuổi nhưng vẫn là kouhai của anh trai main: văn hóa làm việc ở nhật quy định cứ ai vào làm trước dù có bao nhiêu tuổi vẫn sẽ là senpai (tiền bối) của người vào làm sau Buồn thì có buồn nhưng xinh quá thì vẫn phải ngắm :))) "trời ơi, nhỏ này nó đẹp mà bị khờ" :)))) Onee-chyan~ daisukiiiiiii. toy simp Shiho quaaaaaaaaaa!!!! đây là câu thành ngữ của nhật. Hiểu đại khái là Minoru muốn Shiho phải chắc chắn khi đưa ra quyết định con mèo đẹp thật sự, ae nào ch biết thì qua phần minh họa bức thứ 2 nhìn con mèo đi =))) (Đẹp cả người lẫn mèo)